Tu La Kiếm Thần

Chương 202: 202: Đến Thăm Lý Sương Nhi





Cố Thiên Mệnh mím đôi môi mỏng, cực kỳ trang trọng nói với Hàn Ngụy.

Vừa nghĩ đến những gì mình đã làm năm đó, hắn liền có chút bất lực.

Chỉ là sự tình đã đến nước này, những rắc rối năm đó quả thực là do bản thân gây nên, vì vậy chỉ có thể âm thầm nuốt xuống.

"Huynh yên tâm, Cố ca, ta chắc chắn sẽ không nói ra ngoài đâu, ta bảo đảm đó", Hàn Ngụy cười toe toét đáp.

"Được! Vậy ngươi trở về trước đi, mấy ngày nữa ta sẽ tới Hàn gia thăm hỏi", Cố Thiên Mệnh phẩy tay tỏ ý không tiếp, hắn lười phải lôi thôi với Hàn Ngụy.

"Được! Bất quá Cố ca, huynh phải tới sớm nha! Nhất định phải tới sớm đó”.

Hàn Ngụy nặng nề gật đầu đáp, trước khi rời đi còn không quên dặn dò thêm vài câu.


Nhìn Hàn Ngụy giấu giấu diếm diếm rời khỏi Cố gia, Cố Thiên Mệnh không khỏi lắc đầu cười khẽ.

Sau đó, hắn chậm rãi khôi phục vẻ mặt lãnh đạm thường ngày, trong đầu không kìm được xẹt qua một bóng người yêu kiều, dường như sợi dây nào đó dưới đáy lòng khẽ khàng bị khuấy động.

“Vẫn là tới Lý gia xem xem!”
Hắn đặt xuống ly rượu trong tay rồi chậm chạp đứng dậy, chiếc áo bào màu trắng nhẹ nhàng tung bay trong gió, mang đến một loại cảm giác phiêu dật thanh nhã.

Sau khi Cố Thiên Mệnh rời khỏi Cố gia liền đi thẳng về phía Lý gia.

Dọc một đường này có vài người nhận ra Cố Thiên Mệnh đều cung kính hô tên, không dám có nửa phần lỗ m ãng.

Công tử bột năm đó nay đã trở thành thiên tài yêu nghiệt chấn động thiên hạ, ai dám bất kính?
Khi Cố Thiên Mệnh tới được trước cổng lớn Lý gia, tất cả các thị vệ canh cổng đều lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó ưỡn ngực đồng thanh hô vang: “Tham kiến tướng quân!”
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh gật đầu, sau đó nhấc chân tiến vào Lý gia.

Nhóm thị vệ nhìn dáng vẻ thư sinh tao nhã này của Cố Thiên Mệnh trong lòng đều tràn đầy tự hào cùng kích động không thôi.

Một kiếm chém rơi đầu tướng quân Nam Uyên, một câu làm vạn địch kinh hãi.

Một thiên tài tuyệt thế như vậy là cô gia của Lý gia họ, chúng thị vệ sao có thể không cảm thấy kiêu hãnh?
Nhớ tới danh tiếng công tử trác táng lúc đầu của Cố Thiên Mệnh, trong lòng họ đều không khỏi xì mũi khinh thường, cho rằng đó đều là những chuyện vô căn cứ, cô gia nhà mình ưu tú như vậy, sao có thể làm ra những việc quá quắt đó? Nhất định là có người muốn có ý bôi nhọ ngài ấy.

Còn vì sao lúc đó cô gia lại xông vào Lý gia trêu ghẹo tiểu thư? Có lẽ là ngài ấy muốn hành động theo lối trái ngược để thu hút sự chú ý của tiểu thư nên mới làm ra một hạ sách như vậy.

Chắc chắn là như vậy, nếu không tiểu thư của chúng ta cả ngày hồn vía lên mây, chắc chắn đã bị cô gia trộm mất trái tim rồi.

Cô gia cũng được tính là lợi hại, biết được tiểu thư không có hứng thú với những công tử thế gia bình thường nên mới cố ý làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy để tạo điểm nhấn với tiểu thư, cho đến khi tiểu thư yêu thích ngài ấy.


Tất cả các thị vệ đều thầm nghĩ trong lòng, cho rằng Cố Thiên Mệnh thực sự đa mưu túc trí, đi theo lối riêng đánh cắp trái tim tiểu thư.

Trong khi các thị vệ còn đang suy nghĩ về điều đó, Cố Thiên Mệnh đã bước qua cổng lớn Lý gia, đi vào sảnh trong.

“Cô gia”.

Người hầu cùng nha hoàn trên dưới Lý gia khi thấy Cố Thiên Mệnh đều nhao nhao cung kính hành lễ kêu vang.

Hôm nay tiếng tăm của hắn thực sự lan rộng khắp thiên hạ, là thiên tài cái thế, là anh hùng được vô số tiểu thư nhà quyền quý ngưỡng mộ.

Chúng thị vệ cùng nha hoàn đều không dám nhìn thẳng vào mặt Cố Thiên Mệnh, sùng bái tới cực điểm.

Cố Thiên Mệnh cũng được coi là khá thân thuộc với Lý gia, nên cũng không cần người dẫn đường mà đi thẳng vào trong.

Tin tức hắn tới Lý gia cũng nhanh chóng lan truyền khắp phủ đệ.

Hay tin ông cụ Lý Thiên Nguyên lập tức dẫn theo mấy người Lý Sương Nhi đợi sẵn ở trong đại sảnh, không khí một mảnh hân hoan.


“Lý đại nhân, bổn công tử lại tới quấy rầy rồi”, vừa bước qua thềm cửa liền thấy được tất cả người nhà Lý gia đều đang ngồi nơi đó, dường như đang chờ hắn.

“Thiên Mệnh tới rồi đó à, mau tới đây ngồi”, Lý Thiên Nguyên hiện tại vô cùng hài lòng với Cố Thiên Mệnh, hoàn toàn không còn chút dấu vết khinh thường nào của trước kia, thậm chí còn cho rằng mắt nhìn người của bản thân rất chuẩn.

Cố Thiên Mệnh quay đầu liền thấy được Lý Sương Nhi đang ngồi bên Lý Thiên Nguyên, không khỏi nhìn thêm vài lần, mà Lý Sương Nhi cũng không che giấu mà nhìn thẳng vào hắn, khẽ cắn môi đào.

Nàng phát hiện ra bản thân đã hoàn toàn nhìn không thấu Cố Thiên Mệnh nữa rồi, đôi mắt giống như bị một lớp sương mù bao phủ, mơ hồ không rõ.

Cố Thiên Mệnh chậm rãi đi đến bên cạnh Lý Sương Nhi, không nói một lời.

Lý Sương Nhi thì từ tốn đứng dậy, hơi cong eo hành lễ với hắn, tâm tư trong lòng không kìm được lặng lẽ lan tỏa từ trong ánh mắt của nàng.

“Thiên Mệnh à, những việc cháu làm ở Nam Uyên quốc lão phu đều đã được nghe nói qua”, Lý Thiên Nguyên vuốt bộ râu dưới cằm, mỉm cười nhẹ giọng nói: “Hôm nay tên tuổi của Kỳ Song tướng quân có thể nói là đã vang dội khắp năm châu tứ hải từ nam chí bắc đó!”.