Tu La Kiếm Thần

Chương 187: 187: Chừa Ra Một Con Đường





Nàng hy vọng Cố Ưu Mặc và những người khác lập tức rời khỏi Nam Uyên, nếu lão tướng của Nam Uyên quốc lần lượt xuất hiện, vậy thì muốn đi cũng đi không nổi nữa.

Đã đủ rồi, nhìn thấy Cố Ưu Mặc có thể đứng lên khôi phục ý chí cùng tư thái hùng dũng của mình năm đó đã đủ rồi, về phần kết quả, kiếp này sợ rằng là bỏ lỡ thôi!
Gió cuộn lên cảm giác tiêu điều, thổi bay sát khí cùng mùi máu tanh trong hoàng cung Nam Uyên.

“Ta…”, Cố Ưu Mặc rối bời không biết phải làm sao, chỉ lẳng lặng nhìn từng sợi máu trượt xuống chiếc cổ của Mạc Diệu Lăng rồi biến mất thấm vào lớp vải, nhuốm đỏ chiếc váy trắng dài của nàng ấy, đau thương tới cực điểm.

Sau khi giải quyết xong hai sĩ tốt Nam Uyên, Cố Thiên Mệnh cũng hơi nhíu mày, nhìn hành vi này của Mạc Diệu Lăng, khẽ than: “Nếu cứ để mặc như vậy, sợ rằng….

ta thực sự phải bại lộ rồi”.

“Cố Ưu Mặc, đời này ta và chàng không có duyên phận, cũng đừng cưỡng cầu nữa”.

Một giọt lệ như pha lê pha trộn vô tận hồi ức cùng tâm tư chậm rãi trượt xuống khỏi hốc mắt Mạc Diệu Lăng, nghẹn ngào nói: “Từ nay về sau, trên đời không còn Mạc Diệu Lăng, cũng chẳng còn Huyết Hùng tướng quân nữa”.


Cố Ưu Mặc mấp máy môi, nhìn bóng dáng xinh đẹp trên thềm ngọc, đôi môi nứt nẻ chậm rãi run lên, ngay cả bàn tay nắm trường thương đỏ như máu cũng không khỏi rung rung.

Cố Thiên Mệnh ở một bên đã lặng lẽ thúc giục linh hồn, chỉ cần Nam Uyên quốc có bất kỳ động thái nào, hoặc Mạc Diệu Lăng muốn tự kết liễu, hắn sẽ vứt bỏ tất cả mà ra tay.

Hắn không muốn để Cố Ưu Mặc người cuối cùng cũng vực dậy được tinh thần lại hãm sâu vào vực thẳm vô tận.

Vì vậy, ngay cả khi phải bạo phát ra hơi thở linh hồn chân chính cũng phải áp chế tất cả kẻ thù.

Cho dù bị thiên đạo của Bách Quốc Chi Địa phát hiện, hắn cũng không hối hận.

Lúc này trong lòng mỗi người đều tràn ngập những nỗi niềm riêng.

Trong vô hình bầu không khí bị kìm nén tới áp suất cực thấp khiến con người ta phải nghẹt thở, phảng phất như bầu trời có thể đổ sụp xuống.

“Tất cả dừng lại cho bổn hoàng tử!”
Bỗng nhiên, Hiên Viên Hạo Vận, người vẫn luôn trầm mặc bỗng nhiên phá vỡ bầu không khí im lìm này, hét lên với đám đông.

Hắn bạnh quai hàm, cổ hằn đầy gân xanh, siết chặt nắm đấm như đang đè nén thứ cảm xúc gì đó.

Thanh âm của Hiên Viên Hạo Vận vang dội như sấm, cuồn cuộn nổi lên từng đợt sóng gió, truyền đến tai mỗi tướng sĩ vẫn đang còn chém giết.

Thế nhưng, bất kể là tướng sĩ Nam Uyên quốc hay là đám người Huyết Xích quân, đều đã chém giết đỏ mắt.

Mặc dù nghe được tiếng hô to của Hiên Viên Hạo Vận, bọn họ cũng khó có thể dừng lại lưỡi dao sắc bén cùng trường thương trong tay.

“Đều dừng lại cho bổn hoàng tử! Dừng lại!”

Hiên Viên Hạo Vận lại một lần nữa vận dùng khí lực tu vi toàn thân, lớn tiếng quát.

Ầm ầm!
Lúc này đây, Huyết Xích quân cùng tướng sĩ Nam Uyên quốc mới chậm rãi thu hồi lưỡi dao sắc bén, ngăn chặn lại sát ý nồng nặc, ngẩng đầu nhìn về phía Hiên Viên Hạo Vận.

Trời đất trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người nhìn về hướng Hiên Viên Hạo Vận, muốn biết vì sao hắn ta bỗng dưng kêu ngừng chém giết.

“Vận Nhi”, Quân Thượng Nam Uyên quốc Hiên Viên Nam cũng thoáng khó hiểu, khẽ gọi một tiếng.

“Phụ hoàng, lần này, xin hãy để Vận Nhi tự làm chủ, được không?”
Hiên Viên Hạo Vận xoay người hướng về phía Hiên Viên Nam, khom lưng xuống, cực kỳ trịnh trọng khẩn cầu.

Hiên Viên Nam nhìn thật sâu Hiên Viên Hạo Vận, không biết bao lâu sau, ông ta mới trầm ngâm trả lời: “Được, trẫm cho phép!”
“Đa tạ Phụ Hoàng ân chuẩn”, Hiên Viên Hạo Vận chậm rãi đứng thẳng dậy.

Nhìn về một mảng máu chảy đầm đìa ở giữa tiền điện.

Sau đó, dưới ánh mắt chăm chú của vô số người, Hiên Viên Hạo Vận đi về phía Mạc Diệu Lăng vài bước, lộ ra nụ cười không ai hiểu được, ôn nhu nói: “Diệu Lăng, đem trường thương buông xuống đi!”
“Thái tử điện hạ, xin lỗi”, Mạc Diệu Lăng lạnh lùng đáp lại một tiếng, không chỉ không buông trường thương trên cổ xuống mà ngược lại còn nắm chặt hơn vài phần.


Hiên Viên Hạo Vận nhìn Mạc Diệu Lăng lạnh như băng với mình, lại nghĩ đến vẻ nhu tình của nàng đối với Cố Ưu Mặc phía dưới, trái tim hắn đau đớn vô tận.

Hắn ta chăm chú nhìn Mạc Diệu Lăng thật sâu, đem hình ảnh xinh đẹp của nàng ấy in sâu trong đáy lòng.

Sau đó, Hiên Viên Hạo Vận xoay về phía mọi người, nhìn xuống dưới mà nói: “Chư vị tướng sĩ Nam Uyên quốc, lui về sau.

Chừa ra một con đường!”
Soạt!
Vô số người nhao nhao mở to hai mắt, không dám tin nhìn chằm chằm vào Hiên Viên Hạo Vận đang đứng trên bậc thang, lưỡi cứng đờ.

“Điện hạ, không thể! Điện hạ, đám người này dám xúc phạm quốc uy Nam Uyên quốc ta, nếu thả bọn họ rời đi, Nam Uyên quốc nào còn mặt mũi đứng ở Bách Quốc Chi Địa nữa!”.

Trong nháy mắt liền có một vị quan văn vọt ra, hướng về phía Hiên Viên Hạo Vận khom người ôm quyền khuyên nhủ..