Tu La Kiếm Thần

Chương 126-127: 126: Từ Nay Về Sau Ta Liền Theo Họ Của Nó - 127: Tiểu Thư, Cô Gia... Cô Gia Xảy Ra Chuyện Rồi!




126: Từ Nay Về Sau Ta Liền Theo Họ Của Nó


Ông cụ Cố thực sự cảm thấy rất bức bối, vốn dĩ khi kêu Lý Thiên Nguyên đồng ý cho Cố Thiên Mệnh ở rể tại Lý gia đã là một việc rất mất thể diện, sao bỗng dưng trước khi dọn vào ở rể, ông ta lại để cháu gái quý giá của mình gả cho Thiên Mệnh đây?
Sau đó lại kết hợp với cuộc gặp gỡ giữa Cố Thiên Mệnh và Lý Thiên Nguyên trước đó, ông lập tức nghĩ tới điểm mấu chốt này.

“Ha ha, chỉ biết nhiều hơn ông một chút thôi”, Lý Thiên Nguyên có chút ngượng ngùng gượng cười hai tiếng, sau đó cùng ông cụ Cố sóng vai đi tới cửa lớn đại điện.

“Được lắm! Thứ khốn kiếp nhà ông, ông đây còn đang thắc mắc sao ông lại đột ngột thay đổi ý định, vậy mà chấp thuận để Sương Nhi gả cho Thiên Mệnh, thì ra là đã sớm biết uẩn khúc trong đó”.

Ông cụ Cố giả vờ căm giận thổi râu trừng mắt, nhưng sự tươi vui giữa hai đầu lông mày lại càng thêm nồng đậm.

“Lão Cố, sao ông lại mắng chửi người khác rồi? Hơn nữa, đây rõ ràng là vấn đề của chính ông.


Ông và Thiên Mệnh sớm tối chung sống hai mươi năm, bản thân ông không nhận ra còn muốn trách ta? Nào có đạo lý đó, đúng thật là”.

Lý Thiên Nguyên quăng cho ông cụ Cố một cái trợn trắng mắt, cố tình mang theo chút châm chọc.

“Ông!”, ông cụ Cố nghĩ tới bản thân vậy mà cũng bị Cố Thiên Mệnh lừa gạt, hơn nữa vừa lừa chính là có khả năng suốt mười năm đằng đẵng, lửa giận trong lòng ông lại không gió tự bùng, hung ác nghiến răng nghiến lợi: "Đợi thằng nhóc thối này trở lại, xem ta có lột xuống một lớp da của nó không, vậy mà ngay cả ông đây cũng dám giấu diếm, khá lắm!”
“Thật hay giả vậy?”, khóe miệng Lý Thiên Nguyên nhếch lên độ cong thích thú, cùng ông cụ Cố đi xuống bậc cầu thang, đùa nghịch nói: “Lão Cố à, ông bây giờ còn nỡ lòng lột da thằng nhóc thối đó sao? Đừng tưởng rằng lão phu nhìn không thấu lòng dạ ông, sợ rằng trong lòng ông lúc này còn đang thầm vui vẻ đó!”
“Lão Lý chết tiệt này, ông đây muốn làm gì còn cần phải nói cho ông biết à?”, ông cụ Cố cùng Lý Thiên Nguyên cãi cọ đã cả đời, tình bạn cũng sâu đậm tới mức người bình thường thực sự không thể hiểu được: “Nếu ông đây không lột một lớp da của thằng nhóc thối đó, thì từ nay về sau ta liền theo họ của nó”.

"...", Lý Thiên Nguyên nghe vậy thì há hốc mồm, chẳng khách sáo trợn trắng mắt với ông cụ Cố, trong lòng lại nói nhẹ bẫng: “Lão già chết tiệt, ông dọa ta sao, ông theo họ của nó, không phải cũng là họ Cố sao? Ông đang thầm vui trong lòng chứ gì!”
Trước khi kịp nhận ra, ông cụ Cố và Lý Thiên Nguyên hai người đã bước xuống khỏi bậc thang bằng ngọc trắng, chuẩn bị rời khỏi hoàng cung.

“Lão Cố, cùng ông thương lượng một chuyện được không?”, Lý Thiên Nguyên quay đầu gọi với theo một tiếng, sau đó giả bộ trịnh trọng hỏi.

“Chuyện gì?”, trên mặt ông cụ Cố vẫn đong đầy vẻ phấn khích không thể đè nén xuống, thuận miệng đáp.

“Không phải lúc đầu nói để Thiên Mệnh tới ở rể Lý gia ta sao, ông xem thế có được không? Ông yên tâm, lão phu nhất định sẽ coi thằng bé như con cháu ruột thịt mà đối đãi, tuyệt đối sẽ không để nó chịu nửa điểm uất ức”.

Đôi mắt xám đục của Lý Thiên Nguyên xẹt qua một tia ranh mãnh, cố ý nói với vẻ hớn hở nồng đậm.

“Cút!”
Lồ ng ngực ông cụ Cố thoáng trầm xuống, rống lên một tiếng.

Nhớ lại chuyện này, trong lòng ông cụ Cố lại nghẹn uất, lúc đầu vì để Cố Thiên Mệnh vào ở rể Lý gia, ông còn vác cái mặt già này đánh chiêu bài tình cảm với Lý Thiên Nguyên, không còn cách nào, Cố Thiên Mệnh của lúc đó thực sự quá vô sỉ, ngoại trừ gây chuyện khắp nơi cũng không biết làm gì khác.

Nhưng hiện tại cháu trai Cố Thiên Mệnh của ông, một người một ngựa vang danh chiến trường, trấn áp vạn quân, là tài giỏi vượt trội cỡ nào? Nếu lại để thằng bé ở rể Lý gia, trừ khi là não bị lừa đá rồi.

Cố gia ông, có người nối nghiệp rồi!
“Ha ha ha…”
Càng nghĩ, ông cụ Cố càng không nhịn được phá lên cười sảng khoái, sải bước rời khỏi hoàng cung hướng về Cố gia đi tới.

Mà đám quan viên phía sau vẫn khó lòng tưởng tượng và tiêu hóa tin tức này.

Vừa nghĩ tới tiểu công tử Cố gia khét tiếng chơi bời bỗng nhiên lật người biến thành thiên tài như cha ông mình, ai nấy đều cảm thấy cứng họng.

“Từ nay về sau, không thể đắc tội với Cố gia nữa…”, không biết là ai trong đám người cảm khái vạn phần thở dài một hơi.


Đúng vậy! Cố gia của hiện tại càng không thể tùy tiện xúc phạm tới nữa.

Cố gia của hôm nay, trên có ông cụ Cố trấn thủ, dưới có Cố Thiên Mệnh kiệt xuất với tư thái của bậc đại tướng, ai còn dám trèo lên đầu nhà họ?
“Thật là hết sức điên rồ, một công tử bột chỉ biết chọc chuyện thị phi của năm đó thoắt cái biến thành một thiên tài nổi danh thiên hạ, ta sợ rằng phải rất lâu mới tiêu hóa nổi tin tức này”.

Trong đám quan viên có người không khỏi cười khổ, thực sự khó có thể hình dung cảm xúc lẫn lộn trong lòng họ lúc này.

Có người vui có người sầu lo, một trận tại Nhạn Hành quan này truyền khắp Thiên Phong quốc, náo động lòng người.

.

127: Tiểu Thư, Cô Gia... Cô Gia Xảy Ra Chuyện Rồi!


Tại Cố gia, một sân trong góc sâu.

Cố Ưu Mặc đương nhiên cũng đã nhận được quân báo.

Tay trái ông ấy nắm chặt tờ quân báo, tay phải thì siết chặt lấy tay vịn xe lăn, toàn thân run rẩy không ngừng tựa hồ có chút xúc động, trên mặt không chút nào che giấu được vui sướng cùng kích động.

Không biết qua bao lâu, lồ ng ngực phập phồng của Cố Ưu Mặc mới bình tĩnh lại, niềm vui sướng như sắp bay lên chín tầng mây kia cũng dần lặng xuống.

“Hay lắm, nhóc con hay lắm!”, Cố Ưu Mặc phóng mắt nhìn hướng Nhạn Hành quan, ngẩng đầu cười to: “Hay cho một Cố Thiên Mệnh của Cố gia, ha ha ha…”

Đã bao năm Cố Ưu Mặc không thoải mái cười lớn vui vẻ như vậy.

Khi Cố Ưu Mặc ngẩng đầu cười to, không chỉ nỗi sầu muộn trong lòng bị quét sạch, mà còn mừng vui thanh thản vì Cố gia có người kế tục, sao ông ấy có thể không mừng rỡ.

“Cố gia ta, có người kế nghiệp rồi!”, Cố Ưu Mặc hung hăng vỗ xuống đôi chân từ lâu đã không còn cảm giác của mình, hai hàng lệ chậm rãi lăn dài trên gò má.

Kể từ khi đôi chân bị tàn phế vào năm năm trước, ông ấy vẫn luôn chìm đắm trong vực thẳm tuyệt vọng, hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy được ngày Cố Thiên Mệnh có thể bước tiếp con đường nghiệp võ của Cố gia, không kìm được nước mắt là chuyện dễ hiểu.

“Thằng nhóc thối này kêu ta mỗi ngày dùng huyền khí khơi thông kinh mạch hai chân, chẳng lẽ…”, Cố Ưu Mặc sực nhớ tới lời căn dặn lúc trước của Cố Thiên Mệnh, cả cơ thể liền run lên, cúi đầu nhìn xuống đôi chân đã sớm mất đi tri giác của mình, trong lòng nổi lên một tia khao khát.

“Thằng nhóc thối, có thể tu luyện rồi, vậy mà ngay cả Nhị thúc và ông nội cũng dám lừa. Đợi ngươi trở về, xem ta có đánh chết ngươi không, thứ khốn nạn này”.


Miệng nói là vậy nhưng trong đôi mắt Cố Ưu Mặc không chỉ không có nửa phần trách cứ và phẫn nộ, ngược lại còn tràn đầy cưng chiều cùng an ủi.

Cho đến nay, một trận tại Nhạn Hành quan của Cố Thiên Mệnh đã vang danh thiên hạ! Làm rung chuyển trên dưới Thiên Phong Quốc!

Cố gia, Tây Sương Viện.

Lý Sương Nhi như thường lệ ở trong sân vẽ tranh viết chữ, một thân váy dài đẹp đẽ khoác lên người nàng vẫn thướt tha động lòng người đến vậy.

Kể từ khi Cố Thiên Mệnh rời đi hơn nửa tháng trước, nàng rất ít khi bước ra khỏi Tây sương viện, cũng không dò hỏi hắn đã đi đâu, càng không có ý định rời khỏi Cố gia.

Đối với nàng mà nói, bất luận là ở Lý gia hay Cố gia cũng đều như nhau. Dù sao thì cuộc sống của nàng rất đơn điệu, ngoại trừ tu hành chính là làm bạn với giấy mực.

Hôm nay khi ngắm nhìn vườn hoa sắc hương thơm ngát trong sân sâu, trong đầu nàng thỉnh thoảng lại hiện lên cảnh tượng đi dạo cùng Cố Thiên Mệnh, không khỏi khẽ cắn đôi môi đỏ mọng, đưa mắt nhìn về phương xa.

“Tiểu thư, xảy ra chuyện lớn rồi!”

Bỗng nhiên một nha hoàn xinh đẹp từ ngoài sân lo lắng không yên xông thẳng vào, nàng ta là thị nữ thân cận của Lý Sương Nhi, được Lý Sương Nhi đưa tới cùng từ Lý gia, trên là Tiểu Tử.

Lý Sương Nhi nâng lên đôi mắt đẹp, nhìn thẳng vào thân thể mềm mại đang lao tới trước mặt mình của Tiểu Tử, ánh mắt như muốn biểu đạt đã xảy ra chuyện gì.


Là thị nữ thân cận của Lý Sương Nhi, Tiểu Tử vô cùng quen thuộc với từng cử chỉ ánh mắt của nàng, nàng ta biết Lý Sương Nhi đang hỏi mình điều gì.

Tiểu Tử chẳng kịp thở vội vã thưa: “Tiểu thư, cô gia… cô gia xảy ra chuyện rồi”.

Cái gì? Xảy ra chuyện rồi!

Không biết vì sao, trong lòng Lý Sương Nhi không tự chủ được run lên, đầu mắt đuôi mày cũng dâng lên một tia lo âu cùng nóng ruột.

Thấy sắc mặt Lý Sương Nhi thoắt cái thay đổi, Tiểu Tử lập tức xua tay, vừa kích động không thôi vừa không dám tin nói: “Tiểu thư, không phải như người đang nghĩ đâu. Mà là… mà là cô gia hiện tại đang ở Nhạn Hành quan biên giới phía bắc”.

Nhạn Hành quan? Đó không phải là biên cương sao? Hắn tới đó làm gì?

Nghe giọng điệu của Tiểu Tử thì có lẽ Cố Thiên Mệnh không gặp phải nguy hiểm gì, trái tim bó chặt của Lý Sương Nhi bất giác được buông lỏng, nhưng đôi mày thanh tú vẫn không giãn ra.

“Nghe lão gia nói, đại quân ba vạn lính của Bắc Việt quốc tấn công Nhạn Hành quan, khí thế hung mãnh. Cô gia…”, Tiểu Tử không biết phải thuật lại thế nào, bởi khi nàng ta nghe được tin tức này cũng ngẩn người hồi lâu, căn bản không dám tin vào đôi tai mình.

Thấy dáng vẻ ngập ngừng ấp úng này của Tiểu Tử, Lý Sương Nhi vô thức mím lại cánh môi như hoa đào, mắt khẽ giương lớn hơn một chút rồi vươn tay ngọc gõ lên đầu nàng ta một cái, tựa hồ đang oán trách nàng ta sao lại nói chuyện không đầu không đuôi như vậy.

“Ôi chao! Tiểu thư, chuyện này… phải nói thế nào đây?”, Tiểu Tử tự vỗ lên đôi má ửng hồng vì chạy gấp của mình mấy cái, sau đó lòng nóng như lửa đốt lớn giọng nói: “Chính là, chính là… cô gia tham gia đại chiến với đại quân Bắc Việt quốc, tại Nhạn Hành quan, dùng tu vi Linh Huyền sơ kỳ khiến quân địch kinh sợ, uy phong lẫm liệt giữa sa trường, nổi danh khắp nơi rồi!”

Ầm!