Tu La Kiếm Thần

Chương 120-121: 120: Giết Không Tha - 121: Ta Muốn Bắc Việt Quốc Ngươi Dùng Máu Để Trả Nợ




120: Giết Không Tha


Cố gia! Cố Thiên Mệnh!
“Cố gia! Cái gì?”, thống soái Bắc Việt quốc sững lại, sau đó cả người run lên, trong giọng điệu còn toát lên vẻ không dám tin tưởng, liên tục hét lên: “Ngươi là người của Cố gia? Cố gia của Thiên Phong quốc?”
“Ta, Cố Thiên Mệnh, cháu trai của trấn quốc đại nguyên soái Thiên Phong quốc Cố Nghị, con trai của Thừa Mông tướng quân Cố Thừa Quân năm xưa, cũng là cháu trai của Huyết Hùng tướng quân Cố Ưu Mặc!”
Hai mắt Cố Thiên Mệnh sáng rực như đuốc nhìn thẳng vào đại quân Bắc Việt quốc, dõng dạc đáp.

Nếu đã quyết định chữa lành đôi chân cho nhị thúc Cố Ưu Mặc, hắn chắc chắn sẽ không có cách nào che giấu tu vi của mình.

Vì vậy hắn dứt khoát bá đạo tuyên bố giữa sa trường, khiến toàn bộ người trong thiên hạ đều biết rằng, Cố Thiên Mệnh hắn là người của Cố gia, để cho hàng trăm triệu sinh linh hiểu rằng uy danh của Cố gia hắn vẫn đứng vững trên đỉnh cao, không phải là thứ người khác có thể tùy tiện xem thường.

Lời này của Cố Thiên Mệnh không chỉ khiến thống soái Bắc Việt quốc kinh ngạc thất sắc mà còn khiến vô số người đang có mặt phải nghẹt thở và lộ ra biểu cảm chấn động.


Thống soái Bắc Việt quốc hô hấp ngưng trệ, hắn ta phảng phất nhìn thấy hình ảnh của nhiều năm trước, lúc hắn ta vẫn chưa phải là đại tướng của Bắc Việt quốc mà chỉ là một phó tướng thôi.

Rất nhiều năm trước, một thanh niên mặc quần áo bị huyết sắc thấm đẫm cũng giống như Cố Thiên Mệnh uy áp cương trường, gầm lên mạnh mẽ: “Ta là Cố gia của Thiên Phong quốc, Cố Ưu Mệnh! Vô cớ xâm phạm Thiên Phong quốc ta, chém!”
Đột nhiên, ngực thống soái Bắc Việt quốc phập phồng, hắn ta cố gắng đè nén sự sợ hãi trong lòng, tựa hồ nhìn thấy Huyết Hùng tướng quân năm xưa uy hiếp bát phương, làm cho chư quốc không dám khinh thường Nhạn Hành quan từ trên người Cố Thiên Mệnh.

Mà vô số tướng sĩ Bắc Việt quốc khi nghe được hai chữ Cố gia, đều sợ hãi mất mật, lui về phía sau vài bước.

Thanh uy Cố gia, thật sự là xâm nhập vào lòng người, làm cho sĩ khí của vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc đột nhiên tiêu tan, không dám chiến đấu.

“Ngươi là tiểu công tử Cố gia, Cố Thiên Mệnh? Con trai Cố Thừa Quân?”, thống soái Bắc Việt quốc không dám tin, vận dụng cảnh giới Địa Huyền của mình, hét lớn chất vấn: “Không thể nào! Thế nhân đều biết, con thứ ba của Cố Thừa Quân là phế vật, sao ngươi có thể là hắn được?”
Đúng vậy!
Thế nhân đều biết, Cố Thừa Quân Cố gia sinh ra ba đứa con trai, song hổ nhất trùng.

Cố Thiên Mệnh phế thể ăn chơi trác táng, vô dụng như thế nào, các quốc gia lân cận đều biết rất rõ, người chấn nhiếp vạn quân trước mắt sao có thể là tiểu công tử Cố gia đây.

Điều này hoàn toàn không thể!
Không chỉ có thống soái Bắc Việt quốc không muốn tin, ngay cả hơn vạn đại quân Thiên Phong quốc cũng hít thở không thông, kinh hãi đến cực điểm, hoài nghi nhân sinh.

Thế nhưng, khí độ cùng dáng người của Cố Thiên Mệnh, nhất là khí thế chấn nhiếp cương trường kia, lại giống đến vậy, khiến người ta sợ hãi, không dám nhìn thẳng.

“Hắn ta...!hắn ta...!là tiểu công tử Cố gia? Điều này...! làm sao có thể xảy ra?”, đại tướng quân Nhạn Hành quan Phong Ngạo Cẩm cũng sợ hãi giật mình, ông ta nhìn bóng lưng Cố Thiên Mệnh cưỡi chiến mã, cảm thấy cực kì quen thuộc, lẩm bẩm: “Huyết Hùng tướng quân năm đó, cũng như vậy, uy hiếp bát phương”.

“A...”, phó tướng quân Nhậm Tề Phong há to miệng, lộ ra thần sắc hoảng sợ trong vạn quân của Thiên Phong quốc, khó có thể che giấu sự kinh ngạc trong lòng: “Hắn, hắn là con trai của tướng quân Cố Thừa Quân, cháu trai của Huyết Hùng tướng quân ư? Tiểu công tử Cố gia nổi danh thiên hạ với nhiều thói hư tật xấu?”
“Hiệu úy của Thiên Phong quốc chúng ta, là...!ừng ực, là tiểu công tử Cố gia trong truyền thuyết? Cái này quá...”., Lưu Lăng Võ của Thiên Phong quốc ấp úng lẩm bẩm, nhìn Cố Thiên Mệnh đứng trên cương trường vui vẻ không sợ hãi, khí phách phi phàm, hoàn toàn ngây ngẩn cả người.

“Nghe đồn công tử Cố gia là một phế vật không thể tu hành? Chuyện gì đang xảy ra vậy?”, lúc này, bất kể là tướng sĩ của Thiên Phong quốc hay là đại quân Bắc Việt quốc đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ không thôi.

Trên khôi giáp màu đen bạc của Cố Thiên Mệnh tràn đầy vết máu, khuôn mặt góc cạnh của hắn cũng dính máu đỏ tươi, cực kỳ uy vũ.

“Từ hôm nay trở đi, nếu ai phạm Thiên Phong quốc ta, giết không tha!”
Đối với vô số gương mặt nghi ngờ cùng hoảng sợ, sắc mặt Cố Thiên Mệnh không hề thay đổi, sau khi hít sâu một hơi, bộc phát ra tiếng gầm hung hăng.


Cố Thiên Mệnh chỉ vận một luồng khí tức sâu thẳm từ trong tâm hồn, vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc bị cuồng sa cương trường đánh vào mặt.

Ầm ầm!
Một tiếng gầm, vạn quân khiếp sợ.

Vô số tướng sĩ Bắc Việt quốc, dưới tiếng gầm với sát ý nồng đậm này của Cố Thiên Mệnh kinh sợ vô thức lùi lại.

“Cái này...!đây thật sự là tiểu công tử Cố gia sao?”, mặc dù đứng trên thành cao, Phong Ngạo Cẩm cũng có thể cảm giác được uy thế kình thiên từ trên người Cố Thiên Mệnh bộc phát ra, thân thể không thể tự chủ được run rẩy, gương mặt lộ ra vẻ hoảng sợ cùng kích động.

Đối mặt với sát ý nồng dậm mà Cố Thiên Mệnh tản ra, ngay cả thống soái Bắc Việt quốc cũng nháy mắt được cảm giác bị cái chết bao phủ, chỉ là hắn ta không thể mất đi khí thế, bằng không chúng tướng sĩ Bắc Việt quốc tất nhiên quân tâm đại loạn..

121: Ta Muốn Bắc Việt Quốc Ngươi Dùng Máu Để Trả Nợ


Một lúc sau, trong đại quân Bắc Việt quốc vang lên một câu trầm ngôn như vực sâu, thanh âm này rõ ràng đến từ đại tướng thống soái Bắc Việt quốc: “Cố Thiên Mệnh, bổn tướng ghi nhớ ngươi rồi. Ngày khác, bổn tướng nhất định sẽ tự mình chém đầu ngươi để tế lễ vong hồn những tướng sĩ chết trận của Bắc Việt quốc ta”.

“Ta chờ ngươi! Cừu hận năm xưa, ta muốn Bắc Việt quốc ngươi dùng máu để trả nợ”, Cố Thiên Mệnh dùng sức kéo dây cương ngựa, sau đó ngửa đầu hô to, lợi dụng uy thế tu vi huyền khí, lớn tiếng đáp lại.

Sau đó, Cố Thiên Mệnh cưỡi ngựa trở về dưới ánh mắt chăm chú của vạn quân, khôi giáp trên người lấp lánh khúc xạ ánh sáng huyết sắc, lộ ra khí phách ngạo nghễ.

Thống soái Bắc Việt quốc cắn chặt răng, chỉ có thể trơ mắt nhìn Cố Thiên Mệnh bước vào cửa thành Nhạn Hành quan. Không còn cách nào khác, hiện tại tất cả mọi người của Thiên Phong quốc đều biết thân phận của Cố Thiên Mệnh, tất nhiên sẽ bảo vệ hắn cẩn thận.

Nếu lúc trước, thống soái Bắc Việt quốc biết được một hiệu úy nho nhỏ lại là tiểu công tử Cố gia, mặc dù bị vô số người phỉ phổ, hắn ta cũng muốn xông vào cương trường, tự tay bắt Cố Thiên Mệnh.

Chỉ tiếc, một mũi tên kia chẳng những thất bại, hơn nữa còn trở thành thanh uy hiển hách của Cố gia.

Sau đó, Cố Thiên Mệnh bước vào trong thành, cửa thành chậm rãi đóng chặt lại.

Đại quân Bắc Việt quốc không dám tiến về phía trước nửa bước, bởi vì trận chiến này, tổn thất vô cùng thảm trọng, có thể nói đã không còn năng lực mạnh mẽ công thành.

Quan trọng là, bởi vì vừa rồi Cố Thiên Mệnh quát lớn, quân tâm Bắc Việt quốc đại loạn, vô lực chiến đấu tiếp. Cho nên, bọn họ chỉ có thể lui về phía sau, từ trường kế nghị.

Trận chiến này, có thể nói là kinh hãi thế nhân.

Cố gia, Cố Thiên Mệnh, càng là một trận chiến thành danh.

Một người một thương một ngựa, không sợ uy thế vạn quân, tay cầm mặc thương phi nước đại ở phía trước, làm cho đại quân Bắc Việt quốc kinh hồn. Hoảng sợ nhất chính là, thời khắc đại quân rút lui quay về, không chỉ chém giết mấy chục sĩ tốt Bắc Việt quốc, mà còn tránh được một mũi tên của cường giả cảnh giới Địa Huyền.

Thống soái quân Bắc Việt quốc mặc dù giận dữ, nhưng không thể làm gì được, chỉ có thể mặc cho lửa giận công tâm nhìn một màn này.

Một bóng dáng bá đạo màu đỏ như máu này, nhất định vĩnh viễn lưu lại trong sâu nội tâm của mọi người, nhất định sẽ viết ra một truyền thuyết loạn thế phương hoa, nhất định sẽ trở thành ác mộng trong đáy lòng vô số sĩ tốt Bắc Việt quốc.

Thân là tướng sĩ, đều muốn công thành danh toại, lập được đại công trên sa trường. Trận chiến này, Cố Thiên Mệnh lập được công lao, chém giết quân địch, chấn nhiếp quân tâm, không thể không nói lớn.

Hoảng sợ nhất chính là, hắn làm cho vô số người biết được một chuyện, Cố Thiên Mệnh hắn không phải là phế vật ăn chơi như lời đồn, mà là tiểu công tử Cố gia không sợ vạn quân.

Trận chiến này, đã tạo thành uy danh của Cố Thiên Mệnh.

Trận chiến này, bảo hộ quốc uy của Thiên Phong quốc.

Trận chiến này đã đặt nền móng cho việc Nhạn Hành quan không thể xâm phạm.

“Ta là Cố gia của Thiên Phong quốc, Cố Thiên Mệnh!”

Lời này, trong nháy mắt bốn phương tám hướng của hàng trăm nước đã biết tin, làm cho mây đen trên trời tán loạn, khiến cương trường cát vàng cuốn lên cuồng loạn, khiến sĩ khí của vô số tướng sĩ Bắc Việt quốc hao hụt.

Tin tức về trận chiến này của Nhạn Hành quan, giống như có cánh bay đến mọi ngóc ngách của Thiên Phong quốc.

Bên trong Nhạn Hành quan, phó tướng quân Tô Toàn đang nghỉ ngơi hồi phục, tướng sĩ bị thương đều được mang về trị liệu, không bỏ sót bất cứ ai.

Kiểm kê số người thương vong, hơn vạn tinh binh trở về chỉ còn khoảng 5 ngàn, trong đó còn có những sĩ tốt bị thương, tổn thất nghiêm trọng. Có điều, đại quân Bắc Việt quốc còn thương vong nặng nề hơn, ước chừng mất đi hơn 1 vạn quân, bao gồm cả những người bị thương được mang về.

Thắng, hơn nữa còn là đại thắng!

Lấy 1 vạn chiến đấu với 3 vạn quân, chiến tích bực này, đã được coi là đại thắng. May mà có tướng sĩ trong Nhạn Hành quan hỗ trợ, bằng không, nếu tiếp tục chiến đấu, 5 ngàn đại quân sống sót này của Tô Toàn, chỉ sợ sẽ chôn xác trong huyết sắc cát vàng.

Trong quân doanh Xích Phong, Cố Thiên Mệnh luôn lạnh nhạt nhìn hình ảnh trước mắt cũng không khỏi ảm đạm vài phần.

Trước mắt có sĩ tốt đứt lìa cánh tay, sắc mặt trắng bệch. Có sĩ tốt bị gọt mất tai, máu đỏ tươi nửa bên mặt, còn có tướng sĩ bị chém đứt lòng bàn chân, sinh cơ dần tan biến...

Cố Thiên Mệnh nhìn một màn này, đáy lòng không khỏi thở dài một tiếng.

“Hiệu úy”, một thanh âm trầm thương từ phía sau lưng truyền đến, Cố Thiên Mệnh chậm rãi xoay người đi qua, liền nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Lưu Lăng Võ.

Lưu Lăng Võ cực kì cung kính cúi người về phía Cố Thiên Mệnh, gã ta cũng không dám xem thường Cố Thiên Mệnh nữa, bởi trận chiến vừa rồi trên sa trường đã khắc sâu vào trong lòng gã ta.

“Hiệu úy, ngài... thật sự là Cố công tử ở kinh thành kia sao?”, Lưu Lăng Võ vẫn không thể tin được, yết hầu chuyển động, như thế nào cũng không thể liên tưởng ra Cố công tử ăn chơi trác táng trong lời đồn với bóng dáng uy hiếp bát phương trên cương trường kia là cùng một người.

“Ừm”, Cố Thiên Mệnh khẽ gật đầu: “Chính là ta”.

“Cái này... điều này thật không thể tưởng tượng nổi”.

Lưu Lăng Võ ấp úng nói: “Hiệu úy, ngài cùng Cố công tử trong truyền thuyết kia không giống nhau lắm”.

“Không nói những thứ này nữa”, Cố Thiên Mệnh nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai Lưu Lăng Võ, sau đó trịnh trọng nói: “Sắp xếp những huynh đệ bị thương ổn thỏa trước đã”.

“Vâng, ta biết rồi”, Lưu Lăng Võ hung găng gật đầu, sau đó nhìn về phía đám sĩ tốt quân doanh Xích Phong bị trọng thương, đôi mắt hơi đỏ lên.