Tu La Kiếm Thần

Chương 103-104: 103: Cố Vân Hiệu Úy - 104: Quân doanh Xích Phong




103: Cố Vân Hiệu Úy


Cùng với từng trận vó sắt của khoái mã giậm xuống nền đất, bóng dáng của Cố Thiên Mệnh đã xuất hiện tại Nhạn Hành quan.

“Nhạn Hành quan…”, Cố Thiên Mệnh ghìm chặt dây cương, phóng mắt nhìn lên tường thành sừng sững, trong lòng không kìm được nhớ tới cảnh tượng bản thân chinh chiến khắp thiên hạ ở kiếp trước.

Nhìn một lúc, hắn mới chậm rãi cưỡi ngựa về phía cổng thành.

Một cơn gió nhẹ lướt qua mái tóc đen của hắn, mang đến cảm giác dễ chịu đôi chút.

Vừa đặt chân vào trong thành, một cảnh tượng náo nhiệt hiện ra trước mắt Cố Thiên Mệnh.

Những gian nhà nối tiếp dựng lên trong Nhạn Hành quan, những mảng cát vàng được bao phủ trên mặt đất.

Dọc hai bên đường còn có từng tốp dân chúng bày sạp bán hàng, kêu gọi inh ỏi.

Cố Thiên Mệnh cầm dây cương, chậm rãi đi về sâu vào trong thành.

Trước mắt hắn, hết đội này tới đội binh sĩ khác đang tuần tra xung quanh, hẳn là đang duy trì trật tự của thành.


“Nhạn Hành quan! Nơi này… chứa đựng quá nhiều ý chí của con người”, Cố Thiên Mệnh quan sát xung quanh một lượt, thầm nhủ trong lòng câu này.

Bởi đây là nơi trên dưới Cố gia hắn giữ vững nhiều năm nay.

Điều quan trọng là Cố Ưu Mặc năm đó là vị đại tướng trấn giữ nơi đây.

Sau gần mười ngày gấp rút lên đường, hắn mới đuổi kịp tới Nhạn Hành quan, có thể gọi là đường sá xa xôi.

Hắn thong thả thả bước trên đường phố, khắp nơi đều có người bán hàng rong, còn có cả sĩ tốt mặc áo giáp đi tới đi lui.

“Tiểu ca, đây là binh khí được chế tạo từ công thức bí mật do tổ tiên ta truyền lại, có muốn mua một món để phòng thân không?”, lúc lướt qua một quầy vũ khí, một người đàn ông có vẻ ngoài chất phác nói với hắn.

Đối với lời mời chào này, Cố Thiên Mệnh chỉ thản nhiên lắc lắc đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

“Linh dược đây! Đảm bảo chữa được bách bệnh, đi ngang qua đều có thể thử xem”, lại một người nữa hắng giọng hét lớn.

"Bánh bao mới ra lò, bánh bao nhân thịt thơm ngon đây, cam đoan ăn ngon!”
Từng tiếng nối tiếp từng tiếng của những người bán hàng rong truyền đến tai Cố Thiên Mệnh, khiến hắn nhịn không được đảo mắt đánh giá xung quanh vài lần.

Nhìn cảnh tượng tấp nập này, hắn không khỏi mỉm cười.

Bởi Nhạn Hành quan là nơi thường xuyên xảy ra phân tranh, nguy hiểm trùng trùng, nhưng những người dân sinh sống nơi đây vẫn bừng bừng sức sống, có vẻ tương đối tốt.

Đang đi thì chiến mã mà Cố Thiên Mệnh dắt bỗng dừng lại vó ngựa, khịt mũi vài lần.

Hắn thấy vậy thì nhẹ nhàng vuốt v e đầu ngựa, thấp giọng an ủi: “Một đường này ngược lại có chút vất vả cho ngươi rồi, đợi lát nữa sẽ để ngươi nghỉ ngơi thật tốt”.

Lên đường ngày đêm quả thực khiến khoái mã kiệt sức, nó hiện tại chưa đi được một bước sẽ dừng lại một giây, trông vô cùng mỏi mệt.

Nhìn dáng vẻ thở hổn hển này của khoái mã, Cố Thiên Mệnh liền thả chậm bước đi.

May mắn là hắn đã chuẩn bị một con ngựa hạng nhất, nếu không đổi lại là một con ngựa bình thường hẳn đã chết vì kiệt sức trên đường.

Nhạn Hành quan là một trạm gác quan trọng, quân đội đóng quân ở đây đều là những tướng lĩnh quyết đoán, để chống lại kẻ thù xâm lược, cống hiến một phần sức lực cực lớn vì sự yên bình của Thiên Phong quốc.

Trên đường đi, khi hắn hỏi về vị trí của quân doanh liền có người nhiệt tình chỉ đường cho hắn.

Vì vậy, một người một ngựa liền hướng về quân doanh của Nhạn Hành quan.

Chẳng mấy chốc, hắn đã theo lời chỉ dẫn của những người tốt bụng tới được quân doanh.

Quân doanh rất lớn, trải dài ngút tầm mắt, trên cát vàng dựng đủ loại lều trại, thoạt nhìn đặc biệt khẩn trương.

“Có chuyện gì sao?”, một sĩ tốt thấy Cố Thiên Mệnh thẳng tắp đi tới lập tức đề cao cảnh giác, trầm giọng hỏi.

Cố Thiên Mệnh chậm rãi dừng lại, khẽ liếc nhìn mọi người rồi nói: "Ta là hiệu úy phụng mệnh tới đây tòng quân, đây là thư bổ nhiệm”.

Nói đoạn, Cố Thiên Mệnh rút ra từ trong vạt áo trước ngực một phong thư được bọc kín, giao lại cho sĩ tốt trước mặt.

Đương nhiên, thứ được bọc bên trong chính là văn thư có quan ấn (con dấu chính thức của một vị quan) mà ông cụ Cố đã chuẩn bị để sắp xếp cho hắn một chức vị không lớn không nhỏ trong quân.

Sĩ tốt thoáng sửng sốt, sau khi nhận lấy phong thư thì nhìn gương mặt bình tĩnh như thường của Cố Thiên Mệnh một cái thật sâu, chắp tay đáp: “Xin đợi một lát, ta vào bẩm báo trước”.


"Được", Cố Thiên Mệnh gật đầu.

Sau đó, một sĩ tốt liền cầm phong thư nhanh chóng tiến vào quân doanh.

Về phần những tướng sĩ khác thì thi thoảng lại dùng ánh mắt tò mò nhìn Cố Thiên Mệnh.

Không lâu sau, sĩ tốt vừa đi vào kia đã trở lại, bước tới trước mặt Cố Thiên Mệnh, nói thẳng thừng: “Vào đi!”
“Ừm”, Cố Thiên Mệnh thấp giọng đáp một tiếng, sau đó đánh mắt nhìn sang khoái mã bên cạnh, nói: “Đúng rồi, chuẩn bị chút thức ăn cho ngựa của ta đi, cảm phiền rồi”.

Sĩ tốt khựng lại, sau đó gật đầu: “Được, cứ giao nó lại cho ta!”
“Cảm ơn”, Cố Thiên Mệnh mỉm cười.

Sau đó dưới sự dẫn đường của một sĩ tốt trẻ tuổi, hắn bước vào cổng lớn của quân doanh, bóng dáng cũng dần dần biến mất trong đó.

Nhạn Hành quan! Lưu truyền một truyền thuyết, bao gồm tên của các vị đại tướng quân đã canh giữ nơi này trong những năm qua, có Huyết Hùng tướng quân- Cố Ưu Mặc với thân hình tắm máu, có bóng lưng cao ngất của Thừa Mông tướng quân- Cố Thừa Quân, và những vị anh hùng đã dũng cảm chiến đấu khác.

Năm năm trước, Cố Ưu Mặc thề chết bảo vệ Nhạn Hành quan, ngăn ngừa khả năng quân địch tấn công, đáng tiếc, sau trận chiến đó, thế gian cũng không còn sự tồn tại của Huyết Hùng tướng quân nữa, chỉ còn lại tư thái hiên ngang cùng truyền thuyết đẫm máu về ông ấy….

104: Quân doanh Xích Phong


Cố Thiên Mệnh bước vào cổng lớn cùng một sĩ tốt.  

                

             Phóng tầm mắt nhìn ra đều là những sĩ tốt với sắc lạnh áo giáp, tay cầm dao sắc, trong doanh trại tràn ngập bầu không khí cẩn mật và trang nghiêm, khiến người ta không nhịn được phải kéo căng da đầu.  

                

             Rất nhanh hắn đã tới trước một gian phòng đắp lên từ phôi đất trông khá tồi tàn.  

                

             “Ngươi vào đi! Nhậm tướng quân đang đợi trong đó”, sĩ tốt dừng bước, ngoảnh đầu nhìn Cố Thiên Mệnh nói.  

                

             Cố Thiên Mệnh bước thẳng vào phòng phôi đất liền thấy một người đàn ông trung niên đội mũ giáp màu đen đang ngồi trên ghế gỗ.  

                

             Người đàn ông này tên là Nhậm Tề Phong, là một vị phó tướng tại Nhạn Hành quan, chức quan ngũ phẩm.  

                

             Trên gương mặt sạm đen nhẹ của Nhậm Tề Phong có một vết sẹo do đao chém không nông không sâu, khiến ông ta càng trở nên dữ dằn ác liệt.  

                

             Tại khoảnh khắc Cố Thiên Mệnh đặt chân vào phòng, Nhậm Tề Phong liền ngẩng đầu đánh giá hắn từ trên xuống dưới, trịnh trọng hỏi: “Cố Vân, ngươi chính là hiệu úy từ trong quân của kinh thành tới sao?”  

                

             Theo yêu cầu của Cố Thiên Mệnh, ông cụ Cố đã đổi tên hắn trên văn thư thành Cố Vân, tránh để người dân biên cương biết được danh tính thực sự của hắn.  

                

             “Đúng”.  

                

               Nhìn thân hình mảnh khảnh của Cố Thiên Mệnh, cảm nhận hơi thở không có nửa tia dao động của huyền khí từ hắn, Nhậm Tề Phong bất giác cau mày. Bất luận ở đâu thì dáng vẻ thư sinh này của hắn cũng trông không giống một người lính trong quân đội.  

                

             E rằng người này là công tử của thế gia nào đó trong kinh, muốn tới biên cương trải nghiệm cuộc sống.  

                

             Nghĩ đến đây ánh mắt nhìn Cố Thiên Mệnh của Nhậm Tề Phong liền mang theo tia không hài lòng. Nhưng cho dù ông ta có phản cảm tới đâu cũng chỉ có thể làm theo sắp xếp trên văn thư kia, giao cho Cố Thiên Mệnh vị trí hiệu úy.  

                

             "Nếu đã như vậy, quân doanh Xích Phong vừa hay đang thiếu một hiệu úy, ngươi tới đó đảm nhiệm đi", Nhậm Tề Phong khép lại tờ văn thư, lạnh nhạt liếc Cố Thiên Mệnh một cái, sau đó quay đầu nói với sĩ tốt đứng phía sau: "Ngươi, đưa Cố hiệu úy tới quân doanh Xích Phong".  

                

             “Vâng, tướng quân", sĩ tốt mặt đen lập tức chắp tay đáp.  

                

             Tiếp đó sĩ tốt mặt đen liền đi tới đối diện với Cố Thiên Mệnh, khách sáo nói: "Cố hiệu úy, thuộc hạ dẫn người tới lều trại của quân doanh Xích Phong, mời đi theo ta".  

                

             Cố Thiên Mệnh không lên tiếng, lặng lẽ tóm trọn sự khinh thường cùng không kiên nhẫn lộ ra từ cái cau mày của Nhậm Tề Phong. Đối với chuyện này, hắn hoàn toàn phớt lờ chẳng quan tâm tới.  

                

             Sau đó Cố Thiên Mệnh đi cùng sĩ tốt kia nửa tiếng đồng hồ mới đến được bãi đất trống trải dài đất vàng và cát. Trong không gian rộng lớn bày rải rác rất nhiều bàn ghế, còn có đủ loại binh khí đao kiếm và hơn sáu trăm người đang luyện tập.  

                

             Nắng gắt như thiêu như đốt chiếu xuống chúng tướng sĩ tại quân doanh Xích Phong, mồ hôi họ nhễ nhại thấm ướt quần áo, khiến cơ bắp màu đồng hoặc tí tách nhỏ giọt hoặc bốc hơi những tạp chất trong cơ thể.  

                

             “Cố hiệu úy, thuộc hạ chỉ có thể đưa ngài tới đây, tự ngài qua đó cùng các huynh đệ chào hỏi thôi!”, vừa nói, ánh mắt của sĩ tốt mặt đen xẹt qua một tia mặc niệm, sau đó tựa hồ có chút lảng tránh vội vã rời đi.  

                

             Sự thay đổi trong biểu cảm của sĩ tốt mặt đen đó khiến Cố Thiên Mệnh không khỏi nheo lại mắt, sau đó nhìn sang nhóm người đang luyện tập cách đó không xa, rồi ung dung bước tới.  

                

             Dáng vẻ thư sinh áo trắng này của hắn quả thực vô cùng chói mắt giữa thao trường của quân doanh Xích Phong.  

                

             Mỗi một sĩ tốt trong quân doanh Xích Phong đều trải qua tuổi trẻ trong những trận quyết tử trên sa trường, là tiểu đoàn mạnh nhất dưới trướng Nhậm Tề Phong. Nhưng càng là binh sĩ có thực lực trong quân lại càng càng khó quản lý.  

                

             Cách một khoảng thời gian quân doanh Xích Phong sẽ thay một vị hiệu úy, không có cách nào, ai cũng không chịu phục ai, người tới nhậm chức hiệu úy đều bị tướng sĩ trong đó công kích tới thương tích đầy mình.  

                

             Vì vậy, Nhậm Tề Phong cũng không biết phải làm thế nào, dù làm thế nào thì quân doanh Xích Phong đều bới móc ra lỗi lầm với tất cả các hiệu úy mới tới, hơn nữa còn không thể bắt bẻ lại. Do đó vẫn luôn do ông ta tự mình dẫn dắt quân doanh Xích Phong, cực kỳ lộn xộn.  

                

             Hôm nay Cố Thiên Mệnh xuất hiện liền được ông ta phái thẳng tới quân doanh Xích Phong. Ông ta cũng không thèm để ý hắn có bản lĩnh ngồi vững vị trí này hay không, nếu có thể khiến bản thân hắn không chịu nổi mà rời khỏi quân doanh Xích Phong, vậy thì càng tốt.  

                

             Xét cho cùng, trong mắt Nhậm Tề Phong, Cố Thiên Mệnh chính là một tên công tử bột lớn lên trong môi trường an nhàn, nếu thực sự xảy ra chuyện gì bất trắc tại biên quan này, vậy trong kinh trách phạt xuống sẽ rất phiền phức.  

                

             Do đó Nhậm Tề Phong cố ý sắp xếp cho hắn tiếp nhận chức hiệu úy của quân doanh Xích Phong, chính là muốn hắn biết khó mà lui, nhanh chóng rời khỏi quân doanh Nhạn Hành này, đến lúc đó khỏi phải hầu hạ vị công tử đến từ trong kinh này.  

                

             “Nhóc con, ngươi từ đâu tới vậy? Đến quân doanh Xích Phong của chúng ta làm cái gì?”  

                

             Hơn sáu trăm người trong quân doanh Xích Phong đồng loạt dừng tại việc luyện tập, đổ dồn ánh mắt lên người Cố Thiên Mệnh đang thong thả đi tới.  

                

             “Nhìn da non thịt mềm này xem, ngươi có phải đi nhầm chỗ rồi không? Mau rời đi đi, đừng đứng ở đây vướng tay vướng chân nữa”, có một đại hán để lộ ngực trần nhìn thấy Cố Thiên Mệnh mặt mày như ngọc thì hét một câu.  

                

             "Ha ha ha. . .”, trong chớp mắt, tất cả đều phá lên cười, như đang cổ vũ cho lời nói chế nhạo này.  

                

             Nhóc con?