Tu La Khuynh Thành

Chương 73: Sóng gió từ Liêu Gia




Nam Cung gia hiện tại đang lâm vào tình trạng khó khăn, các mối làm ăn với Liêu gia điều bị huỷ, các mối làm ăn khác nghe thấy điều này cũng không dám tiếp tục. Chịu tổn thất hơn vài ngàn đồng vàng gần một vạn đồng bạc. Nam Cung Hoa ách hẳn hiểu được mình là nguyên nhân chính cho lần này, ả ta chỉ có thể tự giam mình trong phòng không bước ra ngoài.

Nam Cung Minh và Nam Cung Bạch Di vừa về đến nhà thì đã thấy một cô gái. Và hiển nhiên cô ta đang ngồi trên chính vị gia chủ của Nam Cung gia. Nhâm nhi tách trà và người phía dưới là các vị phu nhân và công tử tiểu thư của Nam Cung gia, họ chỉ biết đứng cuối đầu. Nam Cung Minh cùng đoàn người nhanh chóng tiến vào nhà chính.

- Không biết Liêu đại gia chủ đến đây vì vấn đề gì? -Tuy so về thực lực y không thể so với cô gái này như về độ tuổi ông cũng có thể làm phụ thân của nàng, ấy vậy mà trước mặt nàng ta ông cũng chỉ có thể cúi đầu.

Phía trên cũng không động tĩnh gì mà ngược lại chỉ thấy nàng ta thảnh thơi dùng trà. “Bốp” tiếng tách trà rới xuống nền đất làm tất cả những người còn lại trong căn nhà giật bắn người.

- Liêu đại gia chủ...!!! -Ông ta có vẻ rất lo lắng.

- Nam Cung gia chủ! Người có đứa con gái, nghe nói cực kỳ tài giỏi! Là song hệ ma thuật sư thổ hoả nguyên tố! À đúng rồi!! Chắc hiện tại cũng là cấp 9 tiền kỳ! -Sự nguy hiểm của nàng ta có thể biết được khi nhìn trên gương mặt của từng người của Nam Cung gia. Vd điển hình là những giọt mồ hôi lạnh của Nam cung gia chủ và đại phu nhân, mẫu thân của Nam Cung Hoa.

- Ta xin người! Nó... nó chỉ mới 15 tuổi! Ta xin cô hãy tha cho nó!! Liêu đại gia chủ! Ta xin cô... -Nam Cung đại phu nhân đột nhiên khuỵ gối, van xin hết cỡ.

- Ở? Ta có bảo sẽ làm gì cô ta à! Đại phu nhân! Người làm vậy khác nào nói rằng ta đến đây để đồi mạng?? -Một ác quỹ đang đội lớp mỹ nhân.

- Ta... ta... híc... ta... -Bà sợ nàng ta, sợ đến nỗi nước mắt trào ra không tự chủ.

- Bà... làm vậy! Há chẳng khác nói rằng tôi là kẻ độc ác... là... -Từ ngữ mà nàng ta dùng, là cực kỳ đả kích.

- Liêu Khánh Băng! Ngươi là ai mà có thể để mẫu thân ta quỳ như thế!!! -Nam Cung Bách bước ra khỏi hàng, miệng quát lớn về phía Liêu Khánh Băng.

- Ngông cuồn. -Nàng ta vãy tay nhẹ, một luồng gió xuất hiện.

Bay ngang qua người Nam Cung Minh: “Không được rồi! Ta không thể ngăn được!!! Bách Nhi!! Bách nhi!!!”

“Xét” vài sợi tóc nhẹ nhàng rới xuống, tiếp theo là âm thanh của cơ thể Nam Cung Bách nguỵ xuống nền.

- Bách nhi! Bách nhi!! -Đại phu nhân tay chân loạn chọn vừa quỳ gối vừa di chuyển đến phía con trai.

- Liêu Khánh Ly cho dù là một phế nhân của Liêu gia! Nhưng nó cũng mang họ Liêu! Vị tiểu thư Nam Cung đã ra tay giết chết hắn...

Nam Cung Bạch Di vừa nghe vừa toát mồ hôi: “Một ma thuật sư, thuỷ hệ bậc 7 hậu kỳ. Trong mắt ả chỉ là phế vật, chưa nói đến dung nhan của hắn ta lại có phần hơn người, vậy mà cái chết của hắn chỉ để Liêu gia ra uy chấn ấp Nam Cung gia! Ả ta đúng là, một ác quỷ!!”

- Này!! Tiểu tủ kia!! -Nàng ta nhìn sang Nam cung Bạch Di. Ta đang gọi ngươi đấy!!!

- Vâng vâng!! Đại gia chủ, người có gì ra lệnh cho tiểu nhân?? “Thôi rồi!! Mãi lo suy nghỉ, ả gọi mình lại không chú ý!”

- Ngươi nghỉ xem! Nên làm thế nào với người ra tay sát hại Liêu Khánh Ly???? -Nàng ta cười nhẹ nhàng nhưng làm lòng người không ngừng rung sợ!

- Nên... nên... -Hiện tại hắn không thể suy nghỉ gì nhiều.

- Hả??? Nên thế nào... -Nàng ta lại cực kỳ thích thú với việc tra tấn tinh thần.

- Điều do ngài ra lệnh! Kẻ có tội đáng phải trừng phạt! -Chỉ có thể nghe theo lời của ả.

- Bạch Di ngươi!!! -Đại phu nhân uất ức câm phẫn khi hắn ta không nói lời giải vây mà còn thuận bườm xuôi gió.

- À!! Vậy giết người thì đề mạng!! -Lời nó của nàng ta, rất mực tĩnh táo, nhẹ nhành không có hề gì là kinh động hay phẫn nộ.

- Không!! Không được, nó nó là... con gái của tôi! Đại gia chủ, cô cô không... ta van xin cô... -Đại phu nhân như sắp không chịu được.

- Nhưng!! -Bạch Di đã có chuyền hướng mới, đột nhiên phát biểu.

- Nhưng??? Nhưng như thế nào?? “Tên này cũng có tí thú vị”

- Đúng là do Nam cung Hoa ra tay giết chết Liêu Khánh Ly! Nhưng nguyên nhân chính là do... Tử Nguyệt, và điều này ai cũng nhìn thấy. -Hắn tự khen mình, tự hào vì mình đã nghỉ ra một điều mà giải quyết cả hai vấn đề “chết tiệt” đang diễn ra.

- Hmm... Không phải Tử Nguyệt trước đây là Nam Cung Nguyệt thuộc Nam Cung gia sau???

- Đúng vậy! Nhưng hiện tại, đã không còn! Không giấu gì ngài, phụ thân và ta vừa trở về sau khi thuyết phục Tử Nguyệt chở về gia tộc!!

- Ổ!! Thì sao??

- Thật xấu hổ! Nhưng hắn ta đã từ chối và xem chúng ta không còn quan hệ!! “Lần này Nam Cung Bạch Di ta phải mượn ta trả thù rồi.”

- Nam Cunh Minh!! Ông nói xem!

- Đúng như vậy! -Đành phải giải quyết như vậy, dù là đứa con của ông, nhưng đã không nhận ông thì đành phải hy sinh cho gia tộc Nam Cung được giải quyết vấn đề.

- Được!! Nam Cung Hoa, phạt 20 gậy... thế nào?? -Nàng ta đang có gì đó đắt ý.

- 20 gậy!!! Được được, ta đồng ý!!! -Đại phu nhân như được hồi sinh, nhảy cẩn lên vui mừng.

- Đúng vậy 20 gậy. Khánh Vân ngươi ra tay!!

- Vâng! Nhị muội!! -Liêu Khánh Vân cận vệ, tỷ tỷ ruột của Liêu Khánh Băng, dáng vóc của cô ta có phần giống nam nhân.

- Cái gì!! -Lần này đại phu nhân đã ngất!

Nam Cung Minh nghe được lời nàng ta nói thì như chết lặng: “Liêu Khánh Vân, chiến sư tinh sư, sức mạnh vô lường...”

Nam Cung Hoa được người đưa ra ngoài. Chịu phạt 20 gậy, nhưng mới chỉ gậy thứ 10 cô ta đã ngất, huyết nhục mơ hồ! Không dừng lại ở đó, 10 gậy tiếp theo vẫn phải nhận như đến gậy thứ 11 thì Nam Cung Minh đã ra mặt chịu phạt hộ. Không ngờ Liêu Khánh Băng đã đồng ý, như bất ngờ hơn vì ông phải nhận lại từ đầu... là 20 gậy. Thãm cảnh của Nam Cung gia được chuyền ra ngoài một cách nhanh chóng, tiếp theo là các hoạt động kinh doanh của Nam Cung gia trở lại bình thường. Nhưng cũng bất thường vì sau một ngày sóng gió.

Trở lại Tử Nguyệt, cậu đã đến nơi, cữa hiện hoàng kim của Tử Gia tại Đế Đô. Nhưng trước mặt cậu là một đống hỗn loạn. Một đám đông người đang vay kính cửa tiệm, liên tục la hét có người còn đập phá. Nhanh viên của cửa hiệu còn bị tấn công. Một chữ “loạn”!!