Tu La Khuynh Thành

Chương 102: Liều




Tại vùng bình nguyên núi rừng bao phủ phía dưới thì phía trên bão tố phong ba sấm chớp liên hồi bao phủ ở phía trên.

Lúc này Tử Nguyệt cho lôi nguyên tố liên tục nhấm về phía của hai tên còn lại mà tấn công. Bọn chúng tuy mạnh nhưng vẫn phải bị đẩy lùi ra xa. Nhân cơ hội toàn bộ sức mạnh còn sot lại của Thiên Vũ cùng những triệu hồi thú hợp sức tấn công. Thuỷ Hoả Phong Thổ Băng cùng lúc dáng xuống đoàn tấn công mạnh nhất. Tạo ta một trấn động cực kì mạnh, khu vực xung quanh cũng rung lắc dữ dội.

Bụi bay bao phủ tầm nhìn, Tử Nguyệt đã dùng khá nhiều ma lực nên cần có chuat thời gia để thở. Tuy là nguồn ma lực khổng lồ nhưng vẫn không thể triệt tiêu sử dụng 100% như mong muốn.

Mà bọn người ở phía Thiên Vũ cũng đã sớm sắp không được rồi. Toàn bộ triệu hồi thú được trở về không gian triệu hồi ở nhẫn liên kết.

- Kết thúc... rồi chứ!! -Thiên Vũ hơi thở nặng nề.

- Ta cũng... không cảm nhận... được gì nữa! -Tử Nguyệt cũng thế.

Làn khói xám dần tan, hai thân ảnh của hai tên kia vẫn còn ở đó. Bọn chúng vẫn còn ở đó, một màng ma lực bao phủ bọn chúng, khi nhìn vào lớp bao bọc ấy cũng dần biến mất.

- Không... thể nào! -Thiên Vũ như đã không còn hy vọng mà thả lỏng cơ thể ngã xuống đất.

Tử Nguyệt im lặng tập chung tinh thần điều tiết hơi thở. Nhưng phía bên kia cũng chẳng mấy tốt đẹp gì, hai bán thần khí trực tiếp vỡ ra từng mãnh. Hai tên kia cũng đã cạn kiệt ma lực trong trường hợp này chỉ có thể lấy sức mạnh thể chất mà thủ tiêu hai người còn lại.

Hai triệu hồi sư đấu trực tiếp thể lực với hai chiến sư. Kết quả chỉ có thua không thể thắng, nắm bắt cơ hội bọn chúng nhanh chóng tiếp cạn hai người. Chỉ vài phút bọn chúng đã đến trước mặt Tử Nguyệt.

- Rất tiếc khi phải hạ sát hai mỹ nhân! -A La cười nhạt

- Kết thúc rồi!! -A Lực vẫn tàn độc như lúc đầu.

Bọn chúng hai bên hai quả nắm đấm nhấm vào cơ thể Tử Nguyệt. Chỉ cần trúng chiêu thì một kết quả chỉ có thể bỏ mạng. Nhưng bọn chúng không ngờ ngay giây phút nắm đấm được tung ra cũng là lúc Tử Nguyệt tránh né một cách khoé léo. Sử dụng khoảng chống phía dưới mà thoát chết một đòn chí mạng.

Trước sự phản ứng không lường đến từ Tử Nguyệt bọn chúng có chút hoảng hốt. Nhưng bọn chúng không ngờ đến, món quà mà Tử Nguyệt đáp lễ khi dưới chân bọn chúng cậu trực tiếp hai chân đá vào hạ bộ.

Tưởng trừng thành công nhưng phản ứng của bọn chút cũng không tồi cùng lúc dùng tay còn lại đánh bay cậu. Nỗi đau thể sát truyền đến bọn chúng trực tiếp ngã xuống, tinh hoàn hạ bộ vỡ.

"Không được rồi! Chỉ có thể làm bọn chúng ngất đi! Không thể chiến thắng được rồi! Thiên Vũ! Hắn có thể ra tay được không!" -Tử Nguyệt dòng suy nghỉ cuối cùng trước khi bước vào hôn mê.

Trước tình thế như vậy, chỉ có thể thủ tiêu bọn chúng. Thiên Vũ nhận biết được tình thế của mình. Nếu để bọn chúng tỉnh dậy kết cục chẳng mấy tốt đẹp. Y từng bước tiến đến hai kẻ đang bất động trước mắt, từ trong trữu không nhẫn mang một thanh dao gâm sẽ dùng để kết liễu bọn chúng. Cầm con dao trong tay đưa lên cao để tạo vận tốc lớn một dao đâm chết hắn thì trong bụi rậm cách đó không xa có tiếng người phát lên.

- Kẻ nào!!! -Thiên Vũ rơi vào trạng thái hoan mang tột độ.

Một kẻ nắm được tình thế hiện tại trực tiếp bước ra. Là một nam nhân phía sau hắn còn có vài người.

- Tiểu đệ này có cần ra tay tàn độc vậy không! -Tên nam nhân dẫn đầu lên tiếng.

- Ngươi là... -Trong mắt cậu sáng lên, rồi thả lỏng cơ thể cơn dao rơi xuống cậu cũng đứng không vững.

"Đây là đâu!? Âm thanh nghe quen thuộc thế? Chẳng lẻ chết thật rồi sao??" -Tử Nguyệt.

"Chết sao được mà chết!" -Hoàng Nguyệt.

Cậu đột nhiên ngồn bật dậy. Nhìn quanh bốn phía, có thứ gì đó rất quen thuộc hiện ra, xung quanh là căn phòng mà cậu đã nằm hằng trăm lần. Rồi tiếng bước chân, mở cửa đi vào.

- Tử... Tử Nguyệt tĩnh dậy rồi.!!! -Tiếng hét với âm lượng ti nhất có thể từ một nữ nhân.

Tiếng la hét vừa rồi đã kêu gọi hơn chục người đến. Và đây chính là Nhật Nguyệt Thần hội, nơi cậu ở chính là căn phòng ở khu nhà ở mà cậu đã từng sống. Người hét lúc nãy là U Nhược người kéo đến đông kính cả phòng.

- Mọi người đừng loại nữa!!! Cậu ấy vừa tỉnh dậy thôi không được quá ồn ào đâu!!! -U Nhược kêu gọi trong vô vọng.

- Tránh ra!!! -Giọng nói của người phụ nữ quyền lực nhất hội vang lên, toàn bộ nép sang một bên, Vương Chiêu Quân từng bước tiếp vào.

- Hội trưởng!! -Tử Nguyệt cười chào bà.

- Tỉnh rồi à! Cảm thấy nơi nào không ổn không?? Còn đau không, hay nằm nghỉ thêm vài ngày nữa!! -Bà liên tục xoa đầu xoa trán kiểm tra vết thương cho cậu.

- Ta đã ổn hơn nhiều rồi! Cảm ơn hội trưởng! Cảm ơn mọi người! -Cậu cười tươi rất hạnh phúc.

- Tử Nguyệt à! Sao cậu lớn nhanh vậy??? -Câu hỏi.

- Tử Nguyệt à! Cậu đẹp thế?? -Câu cảm thán.

- Cậu có phải nam nhân không đấy!! Cậu làm tôi động lòng đấy! -Câu nói vớ vẫn.

- Cậu có người yếu chưa vậy?? -Câu hỏi không liên quan hoàn cảnh.

...vv...vv...

- Im lặng hết cho TA!!! -Câu nói của Vương hội trưởng làm mọi người không hó hé nữa lời.

- Cút ra ngoài! Nhanh! -Bà trực tiếp đuổi hết ra ngoài.

Bà cũng đi ra để cậu ở lại tịnh dưỡng, khi bước ra cửa không quen nhìn cậu nói thêm vài câu.

- Cần gì cứ gọi! Mọi người đều có thể giúp con. Chắc con đói rồi đúng không! Ta sẽ nấu cho con vài món nhé! -Bà cười rất tươi.

- Thật ngại quá! Đã phiền hội trưởng rồi! Thiên... -Tử Nguyệt.

- Thiên Vũ nó đang ăn! Chắc sẽ nhanh đến đây thôi!! -Bà nói xong thì quay đi đóng cửa lại.