Từ Kỹ Nữ, Ta Trở Thành Vương Hậu Một Nước

Chương 6: 6: Phần 6





Trong khoảnh khắc đối đầu im lặng, ánh mắt kẻ áo đen lóe lên tia sáng.

Ngay lập tức, gã nhanh tay nhắm cung tên vào ta.
Nhìn mũi tên xé gió lao đến, không thể tránh né, ta nhe răng cười.
Hừ!
Quả nhiên, Cao Gia Di đã bắt đầu sốt ruột rồi!
"Niệm Niệm!"
Trong cơn nguy cấp, Trần Bình đứng chắn trước mặt ta, hứng chịu mũi tên này.
Nhìn ánh mắt hoảng loạn của ta, hắn muốn an ủi rằng không sao đâu.

Nhưng hắn chưa kịp mở miệng, ta đã không đỡ nổi thân hình nặng nề của hắn.
Hai người cùng ngã xuống vực, rơi vào dòng nước.
Trần Bình vì va chạm mạnh nên ngất đi.
Thấy Trần Bình sắp bị nước cuốn trôi, ta cũng chẳng còn tâm trí để với lấy chiếc ô giấy dầu nữa.
Ta nỗ lực bơi về phía hắn.

Dùng hết sức bình sinh, ta kéo được hắn lên bờ.

"Trần Bình! Trần Bình.

.

."
Ta dùng sức vỗ mạnh vào mặt hắn.

Thấy hắn không phản ứng gì, lòng ta lo lắng, vội vàng đặt tay dưới mũi hắn.
Cảm nhận được hơi thở, ta mới thở phào nhẹ nhõm.
Sợ bọn chúng đuổi theo, ta không dám chậm trễ, lập tức cõng Trần Bình lên lảo đảo băng qua núi.
Thân hình Trần Bình to lớn, chỉ nhìn thôi cũng đủ biết nặng gấp đôi ta rồi.
Huống chi còn là ta cõng nữa.
Chẳng mấy chốc, ta đã thở hổn hển vì mệt.
Ngoái lại nhìn Trần Bình nằm như con lợn c.h.ế.t trên lưng, ta không khỏi mắng: "Trần Bình, chàng đúng là quỷ đòi nợ!"
"Ta nói ngay, bảo sao trước đây chàng lại đối xử tốt với ta như vậy."
"Thì ra đều là để đòi lại!"
"Nhưng mà.

.

."
Ta nhìn về phía chân trời đang ửng hồng, nụ cười đắng chát: "Cũng chỉ có thể trả chàng nốt lần này thôi."
"Trần Bình."
Trời sáng tỏ, mặt trời đã lên cao.
Ánh nắng chói chang như lửa thiêu đốt ta, từng mảng da lớn bắt đầu bong tróc như vôi tường nứt nẻ.
Dần dần, lộ ra bộ dạng thật của ta.
Thương tích đầy mình, m.á.u thịt be bét.
Ta nhắm mắt đón nhận số phận, nhưng nước mắt vẫn không cam lòng rơi xuống.
"Ta thật sự rất muốn về nhà cùng chàng.


.

."
6
Thực ra, nếu theo cách hành xử trước đây của ta, lẽ ra ta đã không chết.
Ít nhất, ta sẽ trở thành một tú bà.
Suốt ngày được bao quanh bởi những cô nương xinh đẹp như hoa, nghe họ âu yếm gọi ta là "mẹ".
Còn ta thì cài hoa, thoa phấn, đếm những đồng bạc trắng tinh, cười không khép được miệng.
Những chiếc vòng vàng to trên tay chạm vào nhau, vang lên tiếng leng keng vui tai, khiến ta cười đến híp cả mắt.
Đáng tiếc, ta gặp Trần Bình.
May mắn thay, ta gặp được Trần Bình.

.

.
7
Năm gặp Trần Bình, ta mười sáu tuổi.
Hắn là tân binh vừa nhập ngũ, còn ta là kỹ nữ đã lăn lộn nhiều năm trong thanh lâu.
Lúc đó, kỹ nữ hàng đầu của Xuân Mãn Viên là Lâm Sơ Đường.
Nghe nói tổ tiên nàng ấy từng làm quan to, sau đó phạm tội bị tịch thu tài sản và tru di tam tộc.
Vì còn nhỏ tuổi, nàng ấy thoát nạn, bị sung vào làm quan kỹ.
May mắn là nàng ấy xinh đẹp, phong thái cao quý lại giỏi đàn hát, rất khác với những con chim én oanh tầm thường như bọn ta.


Cộng thêm, tính tình Lâm Sơ Đường lạnh nhạt xa cách, đúng khẩu vị của đám đàn ông thích những gì khó lòng chạm tới.
Vì vậy, không ít người nghe danh tìm đến, sẵn sàng vung tiền.
Bọn ta thì lẫn trong đám đông, chọn lựa những vị khách sắp ra về trong thất vọng.

Lúc này, họ cũng chẳng còn chê bọn ta là phấn son tầm thường nữa.

Dù sao đóng cửa tắt đèn, trên giường ai cũng như ai.
Họ cũng vui vẻ ôm bọn ta lên lầu hai.
Có vài kỹ nữ thân thiết với Lâm Sơ Đường công khai chế giễu bọn ta hèn hạ, nịnh bợ đàn ông.
Ta đếm những đồng bạc trong tay, cười khinh bỉ.
Thanh cao đáng giá mấy đồng? Cũng đáng để cản đường ta kiếm tiền sao? !
Đúng là nên để bọn họ nhịn đói vài bữa, cho bọn họ hiểu rõ -
Dù cột sống có thẳng đến mấy, không có tiền bạc chống đỡ vẫn sẽ bị cuộc đời rối ren này bào mòn đến cong oằn, gãy gục, cho đến khi phải bò lết!
Chỉ có tiền!
Cũng chỉ có tiền, mới là vốn liếng để ta tự vượt qua sóng gió..