Từ Kỹ Nữ, Ta Trở Thành Vương Hậu Một Nước

Chương 14: 14: Phần 14





"Chỉ cần là ngươi, làm gì chẳng được chứ!"
"Ngươi đó!" Ta cười đẩy nàng ấy một cái.
Hiển nhiên Trần Bình cũng chú ý đến tiếng cười đùa ở tiền sảnh, nếu là bình thường nhất định hắn sẽ trơ mặt đến góp vui vài câu, cùng bọn ta đùa giỡn.

Nhưng hôm nay sắc mặt hắn vẫn không hề thay đổi.
"A Niệm." Hắn bước lên, vẻ mặt nghiêm túc: "Ta có chuyện muốn nói với nàng."
Hồng Tiêu nghe vậy thức thời mà đứng dậy cáo từ.
Trần Bình gật đầu: " Hồng Tiêu cô nương, xin thứ lỗi."
Hắn sai người đưa Hồng Tiêu ra ngoài, rồi lập tức đóng cửa sổ.
Ta bị những hành động này của hắn làm cho tim đập thình thịch, không khỏi hỏi: "Có chuyện gì vậy?"
"A Niệm."
Bàn tay Trần Bình nắm ta hơi run run.
"Ta chuẩn bị khởi binh tạo phản với Triệu Văn Hàn, lật đổ Ngô Trí."
14
Đây là chuyện đã nằm trong dự liệu.
Ngô Trí, thân là thủ lĩnh của đội quân nông dân khởi nghĩa, giương cao ngọn cờ vì quốc gia, vì nhân dân.


Nhưng thực chất ích kỷ tư lợi từ trong khung, suốt ngày chỉ nghĩ đến việc tham lam hưởng lạc thế nào.

Mà bộ mặt tham lam của gã đã hoàn toàn bộc lộ sau khi vây hãm hoàng thành trong một thời gian dài mà không thành công.
Gã chấp nhận đề nghị hòa giải của Võ Đế, chia đất cai trị.
Có được hơn phân nửa giang sơn của Ly quốc, gã trở thành một vị thổ Hoàng đế hoàn toàn.

Gã bắt đầu giống như Võ Đế, sống cuộc sống trụy lạc vô độ, tàn bạo bất nhân.

Thậm chí còn làm ngơ trước tiếng oán than dậy trời của bách tính, hoàn toàn quên đi việc mình đã từng chiến đấu vì ai, và ai đã đưa gã lên cao.

Gã chỉ quan tâm đến cuộc sống giàu sang phú quý này.
Trần Bình vì việc này mà lo lắng đến mức không ngủ được, thở dài suốt đêm.
Ta biết hắn muốn làm gì đấy.

Nhưng khi những lời này được nói ra từ miệng Trần Bình, vẫn khiến ruột gan ta run rẩy.
Đột nhiên, ta nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn.
Ta vốn miệng lưỡi bén nhọn, giờ lại lắp bắp hỏi: "Có.

.

.

có thể thành công không?"
"Bọn ta đã đi đến ngày hôm nay, biết bao huynh đệ đã dùng mạng để đổi lấy, làm sao có thể an phận hưởng lạc được? Có thể hay không.

.

." Đôi mắt Trần Bình chợt trầm xuống: "Ta cũng phải một lần thử xem.


Không thành thì cùng lắm là chết!"
"Vậy chàng cứ c.h.ế.t đi!" Ta giật phắt tay hắn ra, căm hận nói: "Trần Bình, chàng nói nghe hay lắm! Cái gì mà tình nghĩa huynh đệ, quốc gia thiên hạ, cao thượng lớn lao biết mấy! Còn ta thì sao! Chàng có nghĩ đến ta không!"
"Ta! Ta.

.

." Môi Trần Bình hé mở rồi lại mím chặt.
Hắn như đứa trẻ phạm lỗi, bối rối dang tay, ngơ ngác nhìn ta, trông thật đáng thương.
Ta liếc mắt nhìn hắn, giận dữ nói: "Đừng nhìn ta như thế, giờ ta không còn mắc lừa nữa đâu! Ta nói cho chàng biết, Trần Bình, ta làm kỹ nữ đấy! Ta đã nhìn quen tình người ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi rồi.

Ta chẳng có tầm nhìn gì cả, đừng nói đến tình yêu quốc gia, điều đó có liên quan gì đến ta! Ta chỉ biết rằng.

.

." Ta gào lên với hắn trong cơn điên cuồng: "Nếu chàng chết, gia đình này của chúng ta sẽ hoàn toàn tan nát!"
Nói xong, ta chỉ thấy lồng n.g.ự.c nhói đau, trong lòng tràn ngập chua xót, không kìm được nỗi ấm ức.

Ta quay mặt đi lau nước mắt.

Nhưng nước mắt càng lau càng nhiều, ướt đẫm cả mặt.


Ta dứt khoát ngồi thụp xuống, ôm mặt khóc nức nở.
"A Niệm." Giữa tiếng khóc nức nở, Trần Bình bước tới.
Hắn ngồi xuống, gỡ tay ta ra, từ từ lau đi những vết nước mắt trên mặt ta.
Khoảng cách gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau.

Trong mắt hắn có sự xót xa, có nỗi bất lực, nhưng nhiều hơn cả là sự kiên định mà nước mắt ta không thể làm nhòa đi được.
Trần Bình nói: "Có những việc, phải có người đứng ra làm.

Ta yêu nàng.

Nhưng nếu vì yêu nàng mà từ bỏ trách nhiệm trên vai, điều đó là không thể."
"A Niệm." Trong mắt hắn dường như có những tia sáng vụn vỡ lấp lánh: "Từ khi mấy người bọn ta cùng nhau g.i.ế.c tên cẩu quan ở trấn Hoàng Bình đến nay đã nắm trong tay mấy vạn binh mã chĩa kiếm thẳng vào hoàng thành, tổng cộng đã mười một năm bốn tháng lẻ ba ngày.

Chưa một ngày nào ta quên đi tâm nguyện ban đầu của mình.

Dù phải xông pha khói lửa, dù phải thịt nát xương tan!".