Tù Hôn - Như Hoa Mỹ Quyến

Chương 9




Ed AshleyAshlie

Beta Hepc

Buổi sáng dậy hơi muộn một chút, đến tòa soạn vừa kịp thời gian quẹt thẻ, đi đến chỗ ngồi của mình, Lệ Táp mới thở dài nhẹ nhõm. Cô vẫn đang là thực tập sinh, thỉnh thoảng đi muộn cũng không có vấn đề gì nhưng nếu bị lãnh đạo bắt gặp thì rất rắc rối, ấn tượng sẽ bị giảm bớt. Mặc dù Phó Liệt tỏ ra không thích cô làm công việc này, muốn cô nghỉ nhưng Lệ Táp vẫn chưa đồng ý, dù sao đây cũng là công việc đầu tiên của cô và là nghành nghề mà cô thích, cô không phải là thiên kim đại tiểu thư áo đến đưa tay cơm đến há miệng, hơi chậm một chút, đến tòa soạn báo vừa vượt qua thẻ đục lỗ  thời gian, nếu quen việc được người khách chăm sóc như vậy thì năng lực tồn tại trong xã hội sẽ dần dần thui chột, đến lúc đó cuộc sống phải phụ thuộc hoàn toàn vào người khác. 

Lệ Táp không muốn trở thành người như vậy, cuộc sống từ nhỏ đến lớn đã hình thành tính tình độc lập tự chủ trong cô, mặc dù là lúc còn ở cô nhi viện hay ở nhà họ Cao, cô đều hiểu rõ đạo lý —— dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình, đây là chân lý mà cô đã ngẫm ra được. 

Thật ra thì hôm nay vốn sẽ không vội vàng như vậy, nhưng Phó Liệt bắt cô phải ăn điểm tâm nếu không thì sẽ không cho cô ra cửa. 

"Lệ Táp, " Chủ biên đi từ phòng làm việc ra ngoài gọi cô, "Cô sửa lại bản tin này, trước mười hai giờ trưa phải đặt bản thảo lên bàn tôi."

Lệ Táp nhận lấy bản thao từ tay chủ biên, liếc mắt nhìn thấy đó là bản thảo bài phỏng vấn về một công ty nổi tiếng, nội dung hoàn thành cũng không sai biệt lắm, thêm vài câu khen ngợi nữa là ổn, dù sao cũng viết về doanh nhân nên trau chuốt một chút là xong. 

Ngô Tiểu Lỵ ngồi bên cạnh Lệ Táp, phủi phủi cái ghế ngồi xuống xem qua tài liệu trên tay cô, vừa cắn nắp bút vừa không ngừng lắc đầu, trong miệng lẩm bẩm: "Aiiiii, lại một doanh nhân trẻ, con nhà giàu, đẹp trai, chỉ cầm chồng tương lai của mình có một phần hai tài sản như anh ta là tốt rồi." Nói xong còn trương ra đôi mắt long lanh khiến Lệ Táp nhìn mà muốn nôn.  

"Bạn trai cậu không phải là thiếu gia nhà giàu hay sao?" Lệ Táp buồn cười chọc chọc vào vai cô, chế nhạo nói: "Chẳng lẽ cậu muốn đá anh ta rồi tìm người khác?"

Bạn trai Ngô Tiểu Lỵ là thiếu gia nhà giàu, ngày ngày đưa đón, tặng hoa liên tục, rất ân cần với Ngô Tiểu Lỵ, mấy cô gái độc thân trong phòng rất hâm mộ cô, vẫn thường trêu ghẹo. 

Ngô Tiểu Lỵ giả bộ thở dài, trên mặt ai oán nói: "Mặc dù anh ấy miễn cưỡng được gọi là thiếu gia nhưng lại không giống như người khác dốc sức làm việc kiếm tiền của chính mình, đó là tiền của cha mẹ anh ấy, chỉ cần anh ấy có chút cầu tiến, kiếm bao nhiêu tiền không quan trọng, mấu chốt là không thể rong chơi cả ngày như vậy được."

Những đồng nghiệp khác cười nói: "Aiiiii, Tiểu Lỵ à, tôi nói cô nghe, nếu cô chán anh ta đến như thế thì buông tay đi, cả đám thiếu nữ trẻ tuổi đang đỏ mắt chờ mong đây này."

"Thôi đi, " Ngô Tiểu Lỵ khinh thường trợn mắt một cái, "Vậy thì các cô cũng phải xinh đẹp thùy mị như tôi đây rồi hãy nghĩ, "  nhìn quanh phòng làm việc một vòng, rồi nói tiếp: "Tôi nhìn trong cái phòng này chỉ có Lệ Táp là còn có tư cách, aiza, tôi mà đẹp như Lệ Táp thì sẽ câu ngay một anh đẹp trai nhà giàu, được ăn ngon mặc đẹp cũng coi như không phí khuôn mặt xinh xắn."

Nói xong liền bị các loại sách báo tạp chí ném tới. Ngô Tiểu Lỵ hô cứu mạng, chạy trốn sau lưng Lệ Táp. Mọi người đều biết Ngô Tiểu Lỵ chỉ nói mồm mà thôi, tình cảm của cô với bạn trai đã rất sâu đậm rồi, chẳng qua lo ngại miệng ăn núi lở, sống mà không có khát vọng, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. 

Đợi đến khi bị mọi người vây quét xong, bị đánh ‘ vết thương chồng chất ’  Ngô Tiểu Lỵ mới xuất đầu nhìn chằm chằm Lệ Táp, đứng lên gào thét: "Cậu nói xem, tại sao ông trời lại bất công như vậy, cậu không nhưng xinh đẹp mà lại còn may mắn hơn những người khác. Các anh chị phân xử giúp em đi, hai đứa cùng vào thực tập, trải qua hơn một năm tôi luyện, người ta thì được làm những việc cao cấp, ví dụ như phỏng vấn này, sửa bản thảo này........"

Trượt đến chỗ ngồi của mình cầm tài liệu mở ra: "Nhìn lại một chút, em đây đúng là một người vô cùng xui xẻo, thời gian dài như thế mà chỉ làm mấy cái tin giải trí, thật là không công bằng."

Mọi người bị giọng nói khoa trương của cô nàng chọc cười không dứt, Ngô Tiểu Lỵ chính là một người rất hài hước, quan hệ của cô với Lệ Táp cũng rất thân thiết, mọi người biết cô chỉ đang nói giỡn mà thôi. 

Có một đồng nghiệp bát quái lên tiếng: "Ai, nói đến cái này, hôm qua có tin tưc gì hay ho kể cho anh em nghe chút?"

Bình thường, trong lúc làm việc thì mọi người cũng đọc mấy tờ báo giải trí để tám chuyện bát quái để giảm tải sự khô khan trong công việc, có thật hay không thì chẳng ai quan tâm tìm hiểu làm cái gì, ký giả viết những tin tức kiểu này cũng chỉ để thu hút sự chú ý của người khác, tiêu khiển thuần túy mà thôi.

Ngô Tiểu Lỵ rút ra một bản thảo, hắng giọng thì thầm: "Hôm qua khoảng gần tám giờ tối, nhị thiếu gia nhà họ Phó đưa một cô gái vào khách sạn Cẩm Hoa, hai người nói cười ríu rít, quan hệ có vẻ không tồi, đến tận sáng nay vẫn chưa có ai nhìn thấy họ bước ra ngoài......"

Khóe miệng Lệ Táp vốn đang nhếch lên, đột nhiên nghe thấy cái tên kia, trái tim co giật một cái, sau đó Ngô Tiểu Lỵ đọc những gì thì cô cũng nghe không rõ nữa, trong đầu ông ông, hô hấp dồn dập, sắc mặt cũng tái nhợt, siết chặt bản thảo trong tay.  Cô nhìn về phía mọi người đang chụm đầu vào bài viết, quỷ thần xui khiến thế nào lại liếc nhìn tới tấm hình.

Hai người ngồi ở trong xe, cũng không nhìn rõ nói gì đến nói cười ríu rít. Cô gái có thể coi là xinh đẹp, thuộc dạng nhìn qua là không thể quên được, khiến cho đàn ông chạy theo sau như vịt.

"Ah, anh này hơn nửa năm nay chưa có xì căng đan nào, nghe nói anh ta rất nổi tiếng cả trong quân đội lẫn kinh doanh, thích chơi lớn, thâu tóm cả hai giới hắc bạch, năm ngoái có tin đồn cái tính đào hoa của anh ta đã thay đổi, không ngờ mới hơn nửa năm đã không nhịn được." Bạn đồng nghiệp Trương Ngọc rất cập nhật tin tức, bĩu môi một cái, cái gì mà thay đổi tính tình, có mà giang sơn dễ đổi bản tính khó rời mới đúng. 

Lệ Táp không để ý những người khác đang hào hứng nghị luận, cô nghĩ đến việc ngày hôm qua, người kia hơn mười một giờ mới về đến nhà, hóa ra là như vậy. Anh ta còn lừa cô, nói rằng vì tụ tập với bạn bè nên về trễ mà cô cũng ngu ngốc tin lời. Bây giờ nhớ lại, cảm thấy Phó Liệt đã quá đề cao cô rồi, cô nghĩ mình phải cảm thấy may mắn khi mà anh ta vẫn còn tốn hơi sức lừa gạt cô?

Thật ra thì anh ta không cần phải làm như vậy, cô không quan tâm. Trong lòng Lệ Táp sảng khoái nghĩ, tốt nhất anh ta nên chán ghét cô rồi đuổi cô ra khỏi nhà họ Phó, đây mới chính là nguyện vọng lớn nhất của cô. 

"Này, cậu bóp nát bản thảo rồi đó." Ngô Tiểu Lỵ quơ quơ tay trước mặt cô.

Lệ Táp phục hồi tinh thần, nhìn bản thảo bị bóp nhàu nhĩ một góc liền vội vàng buông ra, cố nặn một nụ cười: "Mới vừa rồi thất thần cho nên nhất thời không cẩn thận."

Ngô Tiểu Lỵ vẫn còn có chút nghi ngờ, đang muốn hỏi cái gì, lại bị nhóm người đang bát quái kéo đến gia nhập hàng ngũ, cũng quăng luôn nghi ngờ ra sau đầu. 

"Không có việc gì làm hay sao mà tụ tập ở đây thế này" Chẳng biết chủ biên ra khỏi phòng từ lúc nào, rống lên với mọi người, ai ai cũng vội vàng chạy về chỗ, sợ bị cấp trên trách phạt. 

Tầng văn phòng nơi Lệ Táp đang làm việc tuy nói là một tòa soạn nhưng thực chất chỉ là một trong những phòng ban mà thôi. Ngoài tòa soạn này còn có tạp chí thương nghiệp, thời trang, làm đẹp.

Mặc dù bộ phận của Lệ Táp chỉ phụ trách phát hành báo hàng ngày nhưng vì năng lực xuất chúng của chủ biên mà giám đốc liền giao tập san thương nghiệp mới ra đời cho ông ấy. Tính tình người này bình thường cũng rất ác liệt, không ai dám chọc giận ông, sợ sẽ bị khai trừ. 

Rốt cuộc là trong lòng có chuyện gì, cả ngày Lệ Táp đều ở trong trạng thái ngây người thẫn thờ, lúc ngồi họp còn như mất hồn, cô tự mắng trong lòng trăm ngàn lần. Nhưng cho dù có mạnh miệng thế nào thì Lệ Táp cũng không thể không thừa nhận mọi hành động khác thường ngày hôm nay là do tin tức kia. 

Buổi chiều tan việc về nhà, cô trực tiếp nằm lên giường, sắc mặt không được tốt lắm, người giúp việc đi lên hỏi có muốn gọi bác sĩ hay không thì cô nói không cần. 

Khi tỉnh lại bên ngoài trời đã tối rồi, Lệ Táp vừa mở mắt, nhìn thấy một người ngồi bên giường, sau khi thấy rõ là ai liền quay đầu đi, không muốn để ý tới.

Người nọ cũng không quan tâm đến vẻ mặt lạnh lùng của cô, dính sát vào hỏi, "Sao lại ngủ sớm vậy? Chị Anh nói sắc mặt em không tốt, đau chỗ nào à?"

Anh liên tiếp nói ra những lời quan tâm khiến Lệ Táp có chút sững sờ, sau khi kịp phản ứng, kéo lấy cánh tay anh đang chuẩn bị bấm điện thoại, giọng nói nhàn nhạt: "Em không sao, hôm nay có hơi mệt nên nằm nghỉ một lát."

"Thật là không có chuyện gì?" Phó Liệt dùng trán kiểm tra nhiệt độ, không nóng, mà sắc mặt của cô cũng tốt, trong lòng vẫn hơi lưỡng lự.

Lệ Táp gật đầu, uể oải nằm trên giường. Phó Liệt kéo cô ngồi dậy: "Đi thôi, hôm nay chúng ta trở về Gấm Uyển ăn cơm, trong nhà có việc."

Anh nói như vậy có lẽ có việc muốn tuyên bố, Lệ Táp theo lực kéo của anh ngồi dậy, chợt nhớ lại đêm qua anh đưa người phụ nữ khác vào khách sạn, trong lòng có chút không tự nhiên, hất tay anh ra, giọng nói lạnh lùng: "Em không muốn đi, một mình anh về là được rồi, cứ nói thân thể em hơi yếu không đi được."

Anh luôn chiều theo ý cô, chắc chắn lần này sẽ đồng ý. Không ngờ rằng anh lại đi tới, ôm lấy cô, bên tai là một tiếng thở dài nhẹ: "Bé yêu, nghe lời anh, hôm nay về nhà một chuyến có được không?"

Lệ Táp bất đắc dĩ, lấy trứng chọi đá, cô thay quần áo, rửa mặt sau đó theo anh về Gấm Uyển. 

........................

Xe lái vào bên trong, đã sớm có mấy chiếc xe đỗ chỉnh tề rồi, xem ra hôm nay con cái nhà họ Phó đều đến đông đủ, Lệ Táp nghĩ thầm trong lòng. 

Đợi đến khi cô và Phó Liệt bước vào đại sảnh, Lệ Táp liếc mắt thấy một người làm cô vô cùng kinh ngạc. 

Tại sao lại là cô ta?

Chẳng lẽ hôm nay anh muốn lấy vợ bé, nhà họ Phó chuẩn bị tuyên bố chuyện này là để cho cô ta có một danh phận? Có phải hay không còn khuyên cô nên rộng lượng một chút, không cần phải tranh giành?

Không trách được tại sao anh nhất định phải bắt cô đi cùng, Lệ Táp liếc nhìn người bên cạnh, thấy anh thản nhiên ra vẻ không có gì, trong lòng cảm thấy vô cùng bực bội. 

Khinh người quá đáng!