Chử Đồng hạ thấp giọng trả lời , " chị không ở nhà , chị ở bên ngoài ăn cơm với bạn . "
" chị dâu , chị có thể bây giờ lập tức đến nhà một chuyến hay không . "
" sao thế ? " Chử Đồng nghẹ giọng hỏi .
" em , em chỉ muốn cùng chị nói vài lời một chút ......"
Chử Đồng biết Lệ Đề cô gái nhỏ này , nhất thời hoảng hốt sẽ tìm không ra lý do tốt , giờ này cũng là buổi tối , Giản Lệ Đề còn có thể đột nhiên nghĩ đến muốn tìm cô nói chuyện phiếm sao ? Huống chi thời gian hết lần này tới lần khác trùng hợp như vậy , là vào lúc cô cùng Đường Minh Lục tiến vào phòng bao chuẩn bị ăn cơm . Chử Đồng dĩ nhiên cảm thấy trong này không đơn giản như vậy , cô lần nữa áp thấp giọng , " Lệ Đề , ngày mai chị dành thời gian tới đó có được không ? Bây giờ đang cùng bạn chuẩn bị ăn cơm . "
" bạn ? Có quan trọng không ? " câu hỏi này của Giản Lệ Đề , nghe vào trong tai Chử Đồng cũng cảm giác thăm dò .
Chử Đồng đáp lại , " rất quan trọng . "
Giản Lệ Đề tràn đầy thất vọng không che giấu được , " vậy thì tốt , chị từ từ ăn , em cúp . "
" gặp lại sau . " sau khi Chử Đồng cúp máy , không có đem điện thoại di động cất lại ngay lập tức , mà là gửi một tin nhắn qua cho Giản Trì Hoài .
Nhà họ Giản
Xe mới vừa dừng ở nhà để xe , Giản Trì Hoài chậm bước đi về phía trước , điện thoại di động chợt truyền tới loạt tiếng nhạc đinh đông , anh lôi ra vừa nhìn , là một tin nhắn , hơn nữa còn là Chử Đồng gửi tới . Người đàn ông dừng chân , độ cong của khoé môi không tự chủ được hơi nhếch lên , cô cuối cùng là không nhịn được , phải nhắn tin cho anh . Ngón tay anh không kịp chờ đợi mở ra , ánh sáng màn hình hắt lên trên mặt anh thần sắc tràn đầy mong đợi cùng hân hoan ẩn giấu không được , chẳng qua là một giây kế tiếp , ánh mắt của Giản Trì Hoài liền dừng lại , dịu dàng trong mắt từng tấc từng tấc bị vỡ tan ra .
Tin nhắn của Chử Đồng gửi đi là như thế này , " Giản Trì Hoài , đừng có sử dụng Lệ Đề làm bia đỡ đạn , tôi là cùng Đường tiên sinh ở bên ngoài ăn cơm , chẳng lẽ tôi ngay cả quyền lợi xã giao bạn bè cũng không có ? Còn có xin mời anh mỗi giờ mỗi phút nhớ cho kỹ , anh là chồng trước của tôi , cuộc sống riêng của tôi xin anh đừng nhúng tay vào , ký tên : vợ trước của anh !"
Giản Trì Hoài đọc xong , chỉ cảm thấy nơi cổ họng phát ra vị tanh ngọt , giận đến có thể phun ra máu tươi , cô thì đã phát triển đến mức cùng Đường Minh Lục đi ra ngoài ăn cơm ? Người đàn ông sải bước đi vào phòng khách nhà họ Giản , anh thẳng tắp đi hướng lầu hai , mới vừa đi tới cửa phòng Giản Lệ Đề , liền thấy cô từ bên trong đi ra .
" anh ? " Giản Lệ Đề thấy anh , sắc mặt vui mừng , " anh làm sao mà lúc này lại tới đây ? "
" dù sao cũng không có việc gì làm , tới thăm em một chút . "
Giản Lệ Đề vui vẻ khoác lên cánh tay của Giản Trì Hoài , " em đang buồn chán gần chết , ba mẹ mới đi ra ngoài , trong nhà liền chỉ có một mình em . "
" cho nên , em gọi điện thoại cho Chử Đồng ? "
Giản Lệ Đề nhẹ ngẩng đầu , gương mặt giật mình , " làm sao anh biết ? Em quá nhàm chán , lâu lắm rồi không cùng chị dâu tán dóc , em thích nghe chị kể chuyện chị chạy tin tức . "
Giản Trì Hoài đè ép khẩu khí , Chử Đồng nhất định là đang cùng Đường Minh Lục ăn cơm , Giản Lệ Đề liền gọi cuộc điện thoại này , cô tám phần cho là anh cố ý , " sau này không có gì thì đừng gọi điện thoại cho chị ấy . "
" anh , hai người thật sự ly hôn ? "
Giản Trì Hoài đẩy cửa phòng ra , ý bảo cô đi vào , " những việc này không cần em quan tâm . "
Bên kia , Chử Đồng gửi xong tin nhắn , sau đó đem điện thoại di động thả lại vào trong túi , Đường Minh Lục đưa cho cô một tờ thực đơn , bảo cô chọn món , Chử Đồng trước tiên quét mắt giá cả , cô chậm rãi thu hồi tầm mắt , chọn ba món ăn , " được rồi . "
Đường Minh Lục nhận lấy vừa nhìn , " chỉ những món này ? "
" hai người chúng ta , có thể ăn hết bao nhiêu ? Tôi không thích lãng phí . "
Đường Minh Lục gật đầu một cái , kêu người phục vụ qua , bảo cô ta mau chóng đem thức ăn lên , Chử Đồng giơ tay lên vẫy vẫy , ngay sau đó nói thêm , " mang lên hai phần cơm đi , tôi sắp chết đói . "
" dạ . "
Rốt cuộc là phòng ăn của người nhà , tuỳ thích , Chử Đồng ra ngoài ăn bữa cơm rất nhiều lần rồi , đây tuyệt đối là chỗ mang thức ăn lên một lần nhanh nhất , dĩ nhiên , ngoại trừ những tiệm bán thức ăn nhanh . Chử Đồng bưng chén cơm lên , cầm chiếc đũa bắt đầu ăn . Các cô là những người đi chạy tin tức , cho tới bây giờ không có theo như nguyên tắc đúng giờ là phải ăn cơm , cô đói bụng đến mức choáng váng đầu, hoa cả mắt , cô chọn ba món ăn , bưng lên cũng đều là đĩa lớn , đoán chừng hai người cũng ăn không xong . Đường Minh Lục chỉ ngồi ở bên cạnh cô , bụng Chử Đồng mặc dù cồn cào , nhưng cũng không đến mức càn quét như hổ sói chết đói , lại không biết làm ra dáng vẻ nhăn nhó ăn từng chút như thể dạ dày rất nhỏ , cô lúc ăn cơm , một câu nói cũng không có . Đường Minh Lục thậm chí cảm giác mình nếu nghĩ muốn quấy nhiễu cô , đó chính là một loại tội ác , một hồi lâu sau , cô lấp đầy bụng , để chén đũa xuống , " tôi ăn xong rồi . "
" còn muốn ăn chút món tráng miệng như đồ ngọt ? Hoặc là trái cây . "
Chử Đồng lắc đầu , " tôi không có khách khí với anh , tôi ăn được rất no . "
Đường Minh Lục cũng để đũa xuống , " bụng ăn no là được . "
Chử Đồng không có ý tứ muốn nói lập tức phải đi , cô ngồi trên ghế , nhưng lại không biết nói cái gì với anh , Đường Minh Lục nhìn chằm chằm khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, bật cười , " cô trước kia đã làm người quản lý ? "
" cũng không tính là vậy , khi đó Giang Ý Duy bị thương , tôi vẫn đi theo cô ấy . "
" tôi cũng có vài người bạn trong vòng giải trí , có muốn tôi giới thiệu cho cô hay không ? Cũng tốt hơn so với cô chạy dân sinh khổ cực như vậy . "
" không cần , " Chử Đồng vội vàng từ chối , " tôi thật thích nghề nghiệp này lắm , mỗi ngày nhìn thấy mọi chuyện rất chân thật , không cần vì một lời nói dối , hay dùng càng nhiều lời nói dối hơn để che giấu . "
" cô như vậy , khiến cho tôi rất thưởng thức . "
Chử Đồng trời sinh tính nhạy cảm , nghe được câu này , khó tránh khỏi sẽ cảm thấy có nổi lên cảm xúc khác thường , cô cảm thấy có chút ý nghĩ , còn là nên kịp thời bóp chết ngay từ trong trứng nước mới tương đối khá được , hai tay cô bưng lên ly trà bên cạnh , làm bộ như rất tự nhiên , " không còn biện pháp nào nữa , tôi bây giờ chỉ muốn chăm chỉ kiếm tiền nuôi gia đình , một người phụ nữ đã ly hôn không có gì tốt để theo đuổi cả . "
Chử Đồng nói xong lời này , ánh mắt không nhịn được liếc về phía Đường Minh Lục, cô nói đủ rõ ràng . Đường Minh Lục giật mình hướng cô nhìn , " cô đã ly hôn ? "
Chử Đồng ' dạ ' một tiếng , sau đó chống lại tầm mắt của anh , cánh môi cô nhấp hướng miệng ly , trên mặt của Đường Minh Lục không có biểu lộ dư thừa , giống như là vừa nghe được một câu chuyện hết sức bình thường , ngay sau đó lại nói thêm một câu cũng vô cùng phổ biến , " tôi cũng vậy . "
Chử Đồng thiếu chút nữa cho là mình nghe nhầm , " anh nói cái gì ? "
" tôi cũng đã ly hôn . "
Cô đánh giá người đàn ông này từ trên xuống dưới , điều kiện tốt như vậy , " thật ngại quá a . "
" chuyện này có cái gì phải xin lỗi , người nào chưa từng trải qua tuổi trẻ bốc đồng , có người ít duyên phận , chỉ có thể cùng nhau vượt qua một đoạn thời gian , đến lúc nên buông tay liền phải thả ra , người có thể cùng ta vượt qua hết nửa đời sau vẫn còn chờ ta ở phía sau , cô hẳn nên đối với chồng trước của mình nói , " mời anh nhường đường một chút , đừng cản trở người khác tới theo đuổi bước chân của tôi . "
Chử Đồng nghe xong , không khỏi bật cười , cô che miệng , khoé mi giương lên , hai bả vai vì vậy mà lay động , Đường Minh Lục cũng cười , " chẳng lẽ không đúng ? "
Chử Đồng gật đầu , " đúng vậy , nên như vậy . "
" vậy tôi có thể theo đuổi cô không ? " anh thật đúng là trực tiếp a , Chử Đồng nghe xong , thu hồi nét cười trên mặt , " Đường tiên sinh , mặc dù chúng ta có quá khứ giống nhau , nhưng tài sản bối cảnh cũng không phải giống nhau , tôi nhưng không xứng với anh . "
" tài sản bối cảnh ? " Đường Minh Lục nhìn hai món ăn một bát canh trên bàn , " nhiều tiền hơn nữa đối với tôi mà nói , cũng không tính là thêu hoa trên gấm , tựa như tối nay tôi và cô ăn bữa cơm này , ba món ăn vậy là đủ rồi , đốt cả một cả bàn cũng là lãng phí hết . Cuộc hôn nhân đầu tiên của tôi cũng là bởi vì muốn môn đăng hộ đối , nhưng không có lấy tình cảm làm trụ cột chút nào , cho nên con đường sau này , tôi nhất định phải đi thật thận trọng . "
Chử Đồng không khỏi xuất thần , đoạn hôn nhân kia của cô và Giản Trì Hoài , cũng không phải là bởi vì không có tình cảm làm trụ cột sao ?
Đường Minh Lục nhìn đồng hồ , anh dĩ nhiên không cần Chử Đồng ngay bây giờ cho anh một câu trả lời chắc chắn , " chúng ta ra ngoài đi một chút ? "
" được . " ăn no , dù sao cũng tốt hơn so với ngồi ở nơi này .
Hai người đi ra bên ngoài , nhà hàng xây ven bờ sông , ở trong khu Tây Thành phồn hoa , hai bên bờ sông xanh biếc, ánh đèn nối nhau trải dài , Chử Đồng đi dọc theo bờ sông , sau một lát , mẹ cô liền gọi điện thoại tới , thúc giục cô nhanh đi về . Đường Minh Lục cũng không cảm thấy mất hứng , kiên trì muốn đưa Chử Đồng về nhà .
Lần này , xe của anh vào trong tiểu khu , liền dừng ở dưới lầu nhà Chử Đồng , Đường Minh Lục ngẩng đầu hướng trên lầu nhìn , " nhà cô còn có người nào ? "
" cha mẹ tôi , và chị của tôi . "
" vậy tôi không nên đi lên . "
Người đàn ông này , tựa hồ rất hiểu lúc nào nên tiến hay lùi , Chử Đồng cầm lấy túi , đẩy cửa ra chuẩn bị đi , " cám ơn anh về bữa ăn tối . "
" không cần khách khí . "
Về đến nhà , Lý Tĩnh Hương ngồi trên ghế sa lon xem ti vi , thấy con gái trở về , bà thả xuống quả sầu riêng mới bóc được một nửa trong tay , " Đồng Đồng , còn chưa ăn cơm tối hả ? "
" con ăn rồi , mẹ , mẹ lại đang bóc quả này . "
" đúng vậy , đặt ở trong hộp đựng trái cây , như vậy sẽ bán nhanh hơn . "
Chử Đồng đem túi để hướng ghế sa lon , Chử Nguyệt Tình từ bên trong gian phòng đi ra , " Đồng Đồng , là ai đưa em trở về ? Thế nào mà không lái xe của mình . "
" oh , là một người bạn . "
" chị thấy anh ta giúp em mở cửa xe , là một người đàn ông đi ? "
Lý Tĩnh Hương nghe được câu này , ngẩng đầu nhìn hướng con gái , " Đồng Đồng , là ai a ? "
" hai người suy nghĩ nhiều rồi , chỉ một người bạn bình thường , mới gặp nhau một hai lần thôi . " Chử Đồng không muốn giải thích , " chị , chị mấy ngày nay như thế nào ? "
" không còn ngứa ngáy như trước nữa , " nốt nước phồng trên cần cổ của Chử Nguyệt Tình đã lặn xuống không ít , chỉ để lại dấu vết nhàn nhạt , " thuốc kia thật tốt vô cùng . "
Lý Tĩnh Hương quay đầu lại liếc nhìn , lo âu trên mặt không giấu được , một ngày hơn hai trăm tiền thuốc men , bà cảm thấy cũng nhanh chịu không nổi .
" mẹ , bác sĩ Cố gần đây tại sao cũng không tới ? " Chử Nguyệt Tình ngồi hướng ghế sa lon , cô cả ngày ở nhà buồn bực , ngay cả một người nói chuyện cũng không có .
" em cũng không biết , chị có số điện thoại của anh ta không ? Em gọi điện thoại hỏi giúp chị một chút . "
Chử Nguyệt Tình xoay người , đi vào phòng ngủ cầm tấm danh thiếp ra , điện thoại là Chử Đồng gọi giúp một tay , người nhận máy ngược lại rất nhanh , " alo . "
" alo , bác sĩ Cố xin chào , tôi là Chử Đồng . "
" xin chào . "
" tôi thấy ngài gần đây cũng không tới nhà , chị của tôi nhờ tôi hỏi ngài một tiếng , ngài nhìn ......"
" Giản tiên sinh không có với mọi người sao ? " lúc Cố Thanh Hồi trả lời có lẽ đang lái xe , tiếng kèn xe hơi xuyên thấu qua ống nghe truyền tới trong tai Chử Đồng , " việc trị liệu của Nguyệt Tình đã bị hủy bỏ , là ý của Giản tiên sinh . "
" a , chuyện này xảy ra khi nào ? "
" thật là ngại , tôi hẳn nên lên tiếng chào tạm biệt với mọi người , lần trước sau khi trị liệu xong , Giản tiên sinh nói không cần phải tiếp tục , tôi cho là mọi người cũng biết rồi . "
Tay của Chử Đồng đang cầm điện thoại không khỏi siết chặt , " bác sĩ Cố , ngài cũng cảm thấy trạng thái của chị tôi như vậy , không cần phải tiếp tục sao ? "
Bên kia trầm mặc hồi lâu , " dĩ nhiên cần tiếp tục trị liệu . "
" nếu như vậy , phiền ngài ngày mai lại tới đây được không ? Về phần chi phí trị liệu , tôi sẽ trả cho ngài . "
" được . " đầu kia đơn giản đáp ứng .
Chử Đồng cúp điện thoại , hướng Chử Nguyệt Tình cười cười , " không có sao , bác sĩ Cố ngày mai sẽ tới đây . "
Chử Nguyệt Tình cũng yên tâm , ngoan ngoãn đi trở về phòng , động tác bóc sầu riêng của Lý Tĩnh Hương dừng lại , " Đồng Đồng , xem ra một bác sĩ tâm lý cần phải trả không ít tiền a . "
" mẹ , không còn biện pháp nào , mẹ cũng hẳn rõ ràng , bệnh tâm lý trong lòng chị so với bệnh ngoài da của chị còn nghiêm trọng hơn , chúng ta không thể không chữa trị . " Chử Đồng để ống nghe xuống , cố hết sức lê vào trên ghế sa lon , nhưng cô không chút nào cảm thấy Chử Nguyệt Tình là gánh nặng của mình , chị cô vô tội bị giam hai năm , chịu đựng khổ sở đã đủ nhiều , cô nhất định phải đem cuộc sống của chị ấy kéo về quỹ đạo .
Mấy ngày gần đây , Giang Ý Duy cũng bị hành hạ thật không nhẹ , người quản lý ngày ngày khổ không thể tả , có không ít công ty giải trí gọi điện thoại tới , đều có ý đem một diễn viên nào đó cùng Giang Ý Duy kết thành một đôi , dù sao lấy được danh tiếng của cô , kẻ nào dựa vào người đó đều có thể ăn theo, trở thành cái tên nóng hổi .
Lại còn có mấy kẻ tai to mặt lớn trong giới giải trí , cũng thò một chân vào , nếu không phải là bản thân muốn tán tỉnh cô , thì cũng là quan tâm danh tiếng , nhất là còn có người công khai khả năng tài chính , chỉ cần Giang Ý Duy công bố tình cảm với hắn dưới danh nghĩa người yêu , một tháng liền bỏ ra bao nhiêu là tiền .
Công việc kết thúc , Giang Ý Duy tựa vào chỗ ngồi phía sau xe , người quản lý quét tay lên điện thoại di động , " lại có miếng thịt tươi cầu xin lui tới . "
Giang Ý Duy vung tay xuống , " loại tin tức này đừng nói với tôi , không có thời gian nghĩ tới . "
" nhưng Tứ ca bên kia , tựa hồ là có ý thật . "
Giang Ý Duy cầm lấy cái gối ôm vào trước ngực , cô bất đắc dĩ cau mày , trong miệng phát ra kháng nghị , cũng chỉ có thể hướng người quản lý nũng nịu , " anh ta có bị bệnh không a !"
Trở lại chỗ ở , Giang Ý Duy đeo túi lớn , nhấc chân lên bước đi ra thang máy , cô cùng người khác vẫy tay nói ' tạm biệt ' , sau đó kéo túi xuống bắt đầu tìm thẻ mở cửa . Sau khi tìm được, mới vừa cà thẻ , cửa còn chưa kịp mở ra , ánh mắt liền liếc về bóng dáng rõ ràng của người đàn ông đang tiến tới gần . Giang Ý Duy quay đầu nhìn lại , mặt vô biểu tình nhìn chằm chằm đối phương , " oan gia ngõ hẹp a . "
" chúng ta lúc nào thành oan gia vậy ? " Ân Thiếu Trình hỏi ngược lại , lại ngẫm nghĩ , anh cười lạnh nói , " đúng rồi , là oan gia , em còn thiếu tôi một cái mạng . "
Giang Ý Duy đóng cửa phòng lại , cũng không đi vào , hai người đang giằng co ở cửa phòng , " anh tại sao lại ở nơi này ? "
" khách sạn nhà nghỉ , mở ra ở nơi này đương nhiên là để cho người ta nghỉ ngơi . "
" ra là vậy , " Giang Ý Duy không nóng không lạnh cười thành tiếng , " là mang diễn viên mới thuê một phòng đi . "
" nếu biết thế , còn hỏi thêm câu hỏi này làm cái gì ? "
Giang Ý Duy nhẹ nhàng ngáp một cái , " chúc anh một khắc trị giá ngàn vàng , ngủ ngon . "
" Giang Ý Duy !" thấy cô muốn đi , Ân Thiếu Trình tức giận gọi cô lại , " em có phải cảm thấy mặt mình quá dày hay không ? Cần đàn ông tới mức như vậy , làm một kẻ đi xem mắt trăm vạn người thật sự là tốt lắm sao ? "
" hết thảy đây , còn không phải đều là do anh ban tặng sao ? " Giang Ý Duy càng nghĩ càng giận , cô mới là người vô tội bị kéo xuống nước đó có được hay không ? " Nếu không phải là anh giới thiệu bạn trai cho Chử Đồng , Giản Trì Hoài sẽ quay lại hại tôi như thế sao ? Anh là chê Giang Ý Duy tôi tai tiếng không đủ lớn phải không ? Bây giờ tốt lắm , công ty buộc tôi phải yêu đương , không làm không được , tôi có thể thế nào ? "
" thế nào ? đương nhiên là không chấp nhận . " Ân Thiếu Trình chậm rãi đón câu hỏi .
Giang Ý Duy nhìn mặt của anh , chợt mỉm cười , " tại sao không chịu a ? Tôi tuổi cũng không còn nhỏ nữa , tôi yêu đương xong còn phải kết hôn , còn phải sinh con cho người ta đây . "
" hừ , em thử xem ? "
" không cần thử , tôi có thể sinh con , cũng không phải là chưa từng thử qua . " sau lưng Giang Ý Duy tự vào cánh cửa , cô rõ ràng biết rằng , những lời này nói ra , hai người đều sẽ bị đâm đau , nhưng cô không sao . Quả nhiên , sắc mặt của Ân Thiếu Trình nhanh chóng xanh mét , không khí chung quanh toả ra buồn bực bức người , giống như lúc nào cũng có thể bị người ta bóp lên cổ. Hai chân thon dài của người đàn ông tiến lên , " hướng ngực tôi ghim một dao , em rất vui vẻ phải không ? "
" lòng của tôi đã sớm xuất hiện đầy lỗ thủng , anh có muốn nhìn thử xem hay không ? " Giang Ý Duy hỏi ngược lại .
" muốn . " Ân Thiếu Trình nói xong , bàn tay không chút do dự phủ lên ngực của cô , áo khoác của Giang Ý Duy rộng mở, bên trong cũng chỉ mặc một chiếc áo len đơn giản màu đen , bàn tay anh đặt tại trước ngực cô , sắc mặt Giang Ý Duy tái mét , chợt hướng trước người anh đẩy ra . Ân Thiếu Trình giơ cao tay phải , làm một động tác nắm lại , " tôi không có cảm giác được nó đã tan nát thành trăm nghìn mảnh . "
" bởi vì nó là bị anh đâm nát , nên anh dĩ nhiên không biết . " hai tay Giang Ý Duy túm chặt áo khoác , " anh còn có việc không ? Tôi buồn ngủ . "
" Giang Ý Duy , em từ trước cho tới bây giờ cũng không như vậy . " Ân Thiếu Trình thấp giọng , trước đây Giang Ý Duy lúc nào cũng lấy anh làm trung tâm , sẽ không có tính khí đùa bỡn , dựa vào bên cạnh anh, lại chịu nghe lời anh , nơi nào sẽ giống như bây giờ , cả người mọc đầy gai nhọn ?
" còn nói cái gì trước kia , Giang Ý Duy trước kia sớm đã chết rồi . " mặt mũi cô lạnh lùng , Ân Thiếu Trình không nhìn nổi cô như vậy , anh tiến lên mạnh mẽ ôm eo thon của cô , tiến tới sát mặt của Giang Ý Duy , rất nhanh vồ lấy môi của cô dùng sức hôn lên . Giang Ý Duy tựa như bị rắn độc cắn phải , liều mạng giãy giụa , hai tay khua lên đánh về phía trước , giống như con mèo cái bị thương . Hai tay Ân Thiếu Trình vòng chặt , không thoả mãn với cái hôn nhẹ nhàng ngoài cánh môi, anh muốn nụ hôn này tiến sâu hơn, nhưng dù sao cũng đang ở hành lang khách sạn , người lui tới bước qua cũng không ít .
" Giang Ý Duy ? " có một trận giọng nam không xác định sau lưng anh vang lên .
Giang Ý Duy thừa cơ hội này đem Ân Thiếu Trình đẩy ra , cô định hình nhìn kỹ , thấy một nam diễn viên chung đoàn làm phim với cô , cô hất mái tóc dài lên , làm bộ như chưa có chuyện gì từng phát sinh qua, đi tới , cô đưa tay khoác ở cánh tay đối phương , " anh hôm nay không phải nói tìm em có việc sao ? Đi , đi phòng anh rồi nói . "
Nam diễn viên nắm thẻ phòng trong tay , nghe cô nói như vậy , sung sướng gật đầu một cái , " được , đi thôi . "
Đầu ngón tay Ân Thiếu Trình lướt qua cánh môi , anh muốn nhấc chân lên , nhưng đôi chân lại giống như đổ đầy chì , Ân Thiếu Trình anh có lòng muốn chiếm làm của riêng mạnh mẽ hơn nữa , cũng không đến nỗi chiến đấu với người đàn ông khác trong phòng riêng , huống chi nếu thật sự đem Giang Ý Duy bức ép , không nói chính xác được cô sẽ còn có thể làm ra chuyện gì .
Chuyện của nhà hàng lẩu , căn bản cũng coi là đã qua , chủ tiệm bồi thường đến nơi đến chốn , tức giận nổi lên của dư luận cũng từ từ tắt đi , mỗi ngày đều có trang đầu mới lạ , rất nhanh có thể đem chuyện trước đó biến thành quá khứ .
Lúc Chử Đồng từ công ty rời đi , vừa đúng bảy giờ tối , bên ngoài đã sớm bị màn đêm phủ xuống , phía trên đài phun nước trước cửa công ty , quang cảnh đèn đường đã sớm ở giữa không trung chia ra mấy vòng cung . Hôm nay cô không có lái xe , tính toán đi trạm xe đối diện ngồi tàu điện ngầm , mới vừa đi ra chưa được mấy bước , liền thấy có mấy người xông tới trước mặt . Chử Đồng tinh mắt , trí nhớ cũng tốt , cô dừng bước , người đàn ông cầm đầu đi tới trước gót chân cô , một bộ dáng hung thần ác độc , " cô nói , cô được bọn họ trả bao nhiêu tiền ? "
" tôi không có nhận tiền , anh hiểu lầm rồi . "
" không có nhận tiền ? " giọng người đàn ông thô cứng , nhìn Chử Đồng từ trên xuống dưới , " không có lấy tiền mà đi giúp đỡ bọn họ nói chuyện ? "
Cô cảm thấy đối phương nói chuyện rất vô lý , " tôi chẳng qua là muốn ọi người thấy sự thật , trong cả trăm bài báo hẳn không tìm được một câu nào tôi nói giúp chủ tiệm vài lời tốt đẹp đâu ? Tôi chẳng qua là khách quan đánh giá , chỉ nói tiền thuốc men được thanh toán kịp thời . "
" thế này còn chưa tính là nói giúp cho người ta ? Cô như vậy là đồ phóng viên chỉ biết lợi ích bản thân , là đồ sâu mọt của xã hội . "
Chử Đồng không còn lời nào có thể nói , gặp phải người man rợ thế này thật là xui xẻo , lúc này , một chiếc xe dừng lại tấp vào hướng bên đường , Đường Minh Lục đẩy cửa xuống , Chử Đồng hướng anh đảo mắt một cái , ý bảo anh đi , nhưng người đàn ông tựa như không nhìn thấy cô ra hiệu , " gọi điện thoại cho cô thế nào mà không nhận ? "
Chử Đồng không yên lòng trả lời , " điện thoại di động ở trong túi xách . "
" đi thôi , " Đường Minh Lục tiến lên níu lại cổ tay của cô , " ăn cơm . "
" không cho phép đi !" người đàn ông kia mắt thấy mình bị làm ngơ , hắn ta từ trong túi lôi ra một con dao gọt trái cây , sau đó mở ra , " tôi cùng phóng viên này có lời muốn nói . "
" nói cái gì ? " Đường Minh Lục khẩu khí tỉnh táo hỏi ngược lại , người đàn ông lấy tay cầm dao hướng Chử Đồng chỉ chỉ , " em gái tôi bị bỏng , cô ta ăn tiền viết báo lung tung !"
" bỏng ? " Đường Minh Lục trấn định che chở ở trước mặt Chử Đồng , " tôi mới là ông chủ của cửa tiệm kia , có chuyện anh và tôi nói . "
" còn không thừa nhận cô bị tiền bịt miệng ? " người đàn ông nghe vậy , mũi dao hướng Chử Đồng khua loạn xạ , " cũng đã cùng một giuộc với ông chủ người ta , còn muốn nói thế nào ? "
Tay Đường Minh Lục đang nắm Chử Đồng chợt buông ra , ý bảo cô đi mau , Chử Đồng hướng anh nhìn một chút , " bọn họ nhiều người , tôi và anh không chạy thoát được đâu . "
" cô đi trước , tôi không sao . "
Người đàn ông thấy bọn họ nói chuyện , hắn và đồng bọn từng bước ép lên trước , " tôi tối nay nhất định phải dạy dỗ cho phóng viên này một chút, nếu anh là ông chủ , vừa đúng , hai món nợ này cùng tính một lượt . " cánh tay hắn khua loạn tiến lên muốn chém , Chử Đồng nhấc chân lui về phía sau chạy đi , Đường Minh Lục nghiêng người né tránh lưỡi dao của đối phương , một tay chế trụ tay cầm vũ khí của đối thủ , đầu gối cong lên , động tác lưu loát húc vào ngực người đàn ông . Chử Đồng nghe được tiếng kêu rên truyền tới trong tai , cô dừng bước quay đầu lại nhìn , cô căn bản không nghĩ đến Đường Minh Lục có công phu , mấy người đàn ông rất nhanh bị anh đánh ngã bò ra đất , một người trong đó mắt thấy tiếp tục như vậy không được , hắn rút ra con dao nhỏ đuổi theo Chử Đồng , cô cũng không phải ngồi không , cắm đầu chạy về phía trước , nếu như là đang chạy trên đường , người đàn ông căn bản không phải là đối thủ của cô , nhưng đây là đường quốc lộ a , trước mặt vừa đúng gặp phải đèn đỏ ( đèn đỏ của người đi bộ). Chử Đồng ngược lại muốn băng qua , nhưng dòng xe chạy không ngừng , bên cạnh cũng đều là cửa hàng , chỉ một lúc do dự , người đàn ông liền chạy tới phía sau cô .
Đường Minh Lục thoát khỏi mấy người kia , người đàn ông quơ dao trong nháy mắt , bị anh bắt được bả vai , đối phương đem hết toàn lực chống cự , Đường Minh Lục một cước đá trúng chân của hắn , đem hắn đè xuống đất . Người dân xung quanh giúp đỡ báo cảnh sát , người đàn ông kia muốn chạy trốn , cực kỳ không an phận , ánh mắt lại hung hăng , Chử Đồng chạy qua ôm chậu bông bên cạnh hướng trên lưng hắn ném tới , " đàng hoàng một chút !"
Cảnh sát rất nhanh tới đây , liền bắt được một người , mấy tên khác chạy hết , bất quá chạy được mùng một không chạy nổi mười lăm , sớm muộn cũng sẽ bị áp giải trở lại .
Chử Đồng vỗ lên cánh tay của Đường Minh Lục , " nguy hiểm thật , nhờ có anh , công phu không tệ a . "
Ngón tay lại cảm giác được có nổi lên xúc cảm ướt át , Chử Đồng cúi đầu vừa nhìn , lại là máu , cô cả kinh thất sắc nhìn về phía người đàn ông , " anh bị thương ? "
Đường Minh Lục ôm lấy cánh tay , " mới vừa rồi bị trúng một dao . "
" nhanh chóng đi bệnh viện đi !" Chử Đồng kéo anh đi tới ven đường , vẫy xe taxi sau đó thẳng hướng bệnh viện chạy tới .
Giản Trì Hoài từ trong bệnh viện cầm thuốc đi ra , anh thẳng hướng đi bãi đậu xe , chợt thấy một chiếc xe taxi thật nhanh dừng ở cách đó không xa , cô gái từ trên xe bước xuống giống như bị lửa bén tới chân , gấp gáp như vậy , cô mang theo một người đàn ông xuống xe , bước nhanh hướng đại sảnh bệnh viện đi tới . Giản Trì Hoài đứng không vững , bóng dáng kia anh quen thuộc nhất , không phải là Chử Đồng sao ? Chẳng qua là cái bộ dáng này cũng quá thân mật đi , rõ ràng là ôm cánh tay của Đường Minh Lục .