Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam

Chương 96: 96: Cậu Đâu Cần Phải Ân Cần Như Vậy






Vừa ra khỏi văn phòng của Tiêu Diệp, người đại diện đã sợ đến run bần bật, cả người chảy ra một đống mồ hôi, nom chẳng khác gì lợn rừng được bôi mỡ sáng loáng lên để chuẩn bị mang đi nướng.

"Tên ngu này." Vừa bước ra khỏi cao ốc của Tiêu thị, người đại diện đã nhịn không nổi mà quay lại đập cho Lư Sắt mấy cái: "Con mẹ nó mày biết Tiêu tổng là hạng người như thế nào không? Sao còn dám chọc hắn?"
Lư Sắt ôm đầu trốn sang một bên, ai oán nói: "Em làm sao biết hắn là người như thế nào! Không có chứng cứ mà còn dám đứng trước mặt em chửi rủa? Anh, hai người cũng nhát gan quá đấy.

Dù sao hắn cũng không thể giết em, sợ cái đéo gì?"
Người đại diện trợn trắng mắt nhìn hắn: "Mày cho rằng Tiêu tổng là hóa thân của chính nghĩa hay gì? Mày cho rằng hắn là cảnh sát, muốn xử lý mày là còn cần phải có chứng cứ? Mày cố ý hay không chẳng lẽ người ta còn không nhìn ra? Hắn có rất nhiều thủ đoạn, còn cần chứng cứ cái đéo gì, đồ ngu!"
Lư Sắt dùng khuỷu tay chọc chọc anh gã, cười hì hì nói: "Không phải do em muốn giúp các anh xả giận sao, Triệu Hướng Hải chèn ép hai người, làm hại hai người phải chịu khổ, em đá hắn một chân cũng xem như đã nương tay rồi!"
Người đại diện quay đầu nhìn Phó Chu Minh đang đứng một bên, không muốn tiếp tục nói chuyện với thằng em ngu xuẩn này nữa.

"Hiện tại em chỉ hối hận ngày đó không đá mạnh thêm một chút, dù sao lúc đó hiện trường cũng cực kì hỗn loạn, chẳng may dẫm nhầm là lý do hoàn mỹ để ngụy trang." Lư Sắt cười tự đắc, ngoài miệng nói lại cực kì độc ác: "Em đâu chỉ muốn đá chân hắn, em còn muốn đá vào chân giữa của hắn nữa kìa.

Dù sao hắn cũng là loại nằm sấp để đàn ông đè thì thứ đồ kia cũng chẳng cần dùng đến, đá phế hắn cũng chẳng có tổn thất gì lớn không phải sao."

Người đại diện dừng chân, đứng đắn nói với Lư Sắt: "Tao nói cho mày biết, ngày mai mày dù có diễn kịch thì cũng phải thành thành thật thật quỳ xuống xin lỗi cho tao, lúc đó có khóc lóc tỏ vẻ đáng thương thì càng tốt, dù bị ghè chết thì xung phải nói do người khác đẩy mày, mày không cẩn thận nên mới dẫm lên Triệu tổng nghe rõ chưa?"
Lư Sắt hừ một tiếng, không phục mà đảo mắt đi.

"Nghe rõ chưa!" Người đại diện tức giận đá lên đùi gã một cái: "Nếu mày còn ngoan cố thì tao cũng không bảo vệ được mày nữa đâu."
"Biết rồi biết rồi." Lư Sắt gãi gãi đầu: "Phiền chết mất."
Người đại diện nhìn bộ dáng này của gã, đau đầu thở dài một tiếng.

Ba người bọn họ yên lặng đi trên đường tới giao lộ.

Ba người vừa đi đến cột đèn giao thông, lúc vừa định đi qua thì bỗng một chiếc xe màu đen đi tới dừng trước mặt bọn họ.

Cửa xe mở ra,một nam nhân cường tráng từ trong đi ra, bước tới trước mặt bọn họ, cười nói: "Ba vị là Phó Chu Minh, Lư Nghị và Lư Sắt đúng không?"
Người đại diện cảnh giác nhìn hắn: "Cậu là ai?"
"Tôi là aai không quan trọng." Người nam nhân cười cười: "Quan trọng là có người muốn gặp mặt các vị.".

đam mỹ hài
Phó Chu Minh lúng túng liếc nhìn người đại diện, sau đó nói: "Tôi không quen biết mấy người, hơn nữa hiện tại tôi còn có việc.

Đi trước đây."
"Lên xe đi, thiếu gia nhà chúng tôi đang đợi các vị." Nam nhân tuy vẫn giữ nguyên thái độ ôn hòa, nhưng giọng nói lại mang theo một sự cường ngạng khó cự tuyệt nổi: "Xin yên tâm, chúng tôi đảm bảo sẽ không gây hại cho các vị."
Phó Chu Minh vẫn hơi sợ hãi: "Ngại quá, hôm nay chúng tôi có việc rồi, chúng tôi...."
"Thiếu gia nói, nếu các vị muốn thoát khỏi trừng trị của Tiêu tổng, muốn đem chuyện làm bị thương Triệu tổng giấu nhẹm đi, thì mời các vị lên xe."
Vừa nghe nam nhân nói đến đây, sắc mặt người đại diện lập tức chấn động."
Hắn trợn tròn đôi mắt, sau đó mới nhỏ giọng nói: "Xin hỏi thiếu gia của các vị là vị nào?"

"Thiếu gia của chúng tôi?" Người nam nhân kia cười cười: "Họ Quan."
Xử lý xong công việc Tiêu Diệp mới thất thiểu chạy tới bệnh viện.

Bác sĩ nới tình huống của Triệu Hướng Hải đã ổn định rồi, hôm nay có thể dựa vào y tá mà xuống giường đi lại.

Tiêu Diệp im lặng đuổi y tá ra ngoài, tự mình nhận trách nhiệm bồi Triệu Hướng Hải xuống giường đi lại.

Hắn nâng Triệu Hướng Hải xuống giường, rồi đưa anh xuống tầng đi tới vườn hoa nhỏ sau bệnh viện tản bộ.

Xương sống của Triệu Hướng Hải vẫn còn khá yếu, vậy nên đi rất chậm.

Tiêu Diệp cũng thả chậm bước chân, hai người từ từ đi lại trong vườn hoa.

Triệu Hướng hải giương mắt nhìn phía đằng xa, nhìn về phía quảng trường đã trang trí đèn lồng đỏ hồng một mảng, nhìn thật đẹp.

Anh cười cười: "Sắp đến tết rồi."
"Ừm." Tiêu Diệp cúi đầu, cẩn thận từng chút một chú ý thân thể của Triệu Hướng Hải: "Qua một khoảng thời gian nữa là đến tết rồi."
"Trước đây đến tết đều ở nhà làm vằn thắn cho bé con." Triệu Hướng Hải lắc lắc đầu: "Năm nay sợ là không được rồi."

"Còn em mà." Tiêu Diệp trấn định nói: "Em sẽ không để anh làm một mình nữa.

Em sẽ đi học nấu ăn, mọi thứ em đều sẽ chuẩn bị thỏa đáng, anh yên tâm."
Triệu Hướng Hải quay đầu nhìn gương mặt nghiêm túc của Tiêu Diệp, bật cười nói: "Cậu?"
Tiêu Diệp chính là một tên đại thiếu gia tay không dính nước, có thể làm được gì chứ? Người khác tin hay không anh mặc kệ, dù sao anh cũng không tin.

Tiêu Diệp nhìn ánh mắt nghi ngờ của Triệu Hướng Hải, cười khổ một tiếng: "Anh cứ coi như là cho em một cơ hội để bày tỏ, được không?"
Triệu Hướng Hải thở dài: "Cậu muốn làm thì cứ làm đi."
Tiêu Diệp nhẹ nhàng ôm lấy bờ vai của anh, đỡ anh đi lên phía trước: "Cái gì em cũng sẽ học, anh đừng nhọc lòng."
"Tiêu Diệp." Triệu Hướng Hải bỗng nhiên nhẹ nhàng kêu lên một tiếng: "Cậu đâu cần phải ân cần như vậy?"
Tiêu Diệp dừng chân lại: "Cái gì?"
"Tôi nói, hiện tại cậu cần gì phải ân cần như thế?" Triệu Hướng Hải cười nhu hòa, nhưng trong ánh mắt lại tràn đầy tiếc nuối cùng bất đắc dĩ: "Nếu trước đây khi chúng ta còn bên nhau, cậu có nửa điểm ân cần như hiện tại, vậy thì thật tốt biết bao.".