Từ Hôm Nay Bắt Đầu Ngược Tra Nam

Chương 90: 90: Là Chân Ai Không An Phận






Ánh mắt của Quan Trường Phong nhìn xuyên qua cửa kính, nhìn vào nam nhân đang nằm trong phòng bệnh.

Đôi mắt của hắn thâm thúy và rực lửa, giống như dã thú ẩn đang mình trong bóng tối của rừng rậm được cây lá che phủ, đối mặt với con mồi mà bản thân ngắm đến từ lâu, từng bước co rút cơ bắp, như thế sắp nhảy vồ ra đến nơi.

Triệu Hướng Hải là nam nhân đầu tiên hắn yêu thật lòng thật dạ đến vậy trong suốt nhiều năm qua.

Hắn cũng đã từng tiếp xúc với những thiếu niên ngây thơ, tỏa sáng như mặt trời nhỏ, cũng đã từng tiếp xúc với những nam nhân thành thục nam tính, nhưng từ đó tới nay, những người đó cùng lắm cũng chỉ khiến hắn nảy sinh dục vọng kiểu tình một đêm, không thể khiến nội tâm hắn nổi lên dù là một gợn sóng nhỏ.

Nhưng Triệu Hướng Hải thì không giống thế.
Nam nhân này đã tự dựa nào năng lực và thủ đoạn của bản thân mình, gây ra được tiếng vang lớn trong giới thương nghiệp truyền thông, luôn mang trên người một loại khí chất ổn trọng cường đại.

Lần đầu tiên Quan Trường Phong gặp anh, trái tim đã bị khí chất cả anh đánh gục, trong đầu hắn lúc ấy chỉ muốn đem nam nhân này xuống dưới thân điên cuồng thao lộng, điên cuồng chinh phục anh!
Sau đó hắn bắt đầu chú ý Triệu Hướng Hải từng chút từng chút một, càng ngày càng cảm thấy nam nhân này vừa thành thục lại vừa mê người, một bên khôn khéo quả cảm, một bên ôn nhu săn sóc, quả thực là một sự lựa chọn tốt nhất cho vị trí bạn đời của hắn.

Quan Trường Phong nghĩ, nhiều năm như vậy đây là lần đâu tiên hắn để bụng một người đàn ông như vậy.


Hắn nhất định sẽ không để anh dễ dàng chạy mất!
Hắn đứng trước cửa kính, nhẹ nhàng phác họa thân thể của Triệu Hướng Hải, con ngươi càng lúc càng u ám, mỗi lúc một sâu xa.

Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, trái tim của anh, thân thể của anh sẽ hoàn toàn thuộc về hắn! Còn tên ngu ngốc Tiêu Diệp kia, cứ chờ bị hắn đá rớt đài đi!
Hắn khẽ hừ nhẹ một tiếng, thu mắt về định quay đầu đi.

Chỉ là, hắn vừa mới quay đầu liền nghênh đón khuôn mặt thâm trầm như than của Tiêu Diệp.

Tiêu Diệp cau mày, trong ánh mắt cũng không kìm nổi sắc bén như dao: "Quan Trường Phong, con mẹ nó mày đứng ở cửa sổ rình cái gì đấy!"
Bị bắt ngay tại trận, Quan Trường Phong chỉ có thể giả vờ ho khan hai tiếng, sau đó sửa lại áo khoác rồi nói: "Tôi không rình gì hết, tôi chỉ muốn nhìn tình huống hiện tại của Hải ca một chút thôi."
Tiêu Diệp khinh thường hừ một tiếng: "Bớt nói mấy lời giả đứng đắn lại, tao đứng ở bên cạnh mày ba phút, nhìn mày đứng rình trước cửa cũng thật nhàm chán."
Khóe miệng của Quan Trường Phong khẽ giật giật.

Tiêu Diệp có thể yên lặng đứng bên cạnh hắn nhìn chằm chằm tầm ba phút.

Cũng khong biết ai mới là người nhàm chán?
Tiêu Diệp liếc Quan Trường Phong một cái, không thèm để ý hắn nữa, quay đầu đặt tay lên then cửa: "Xem xong rồi thì cút đi giùm tao, Hải ca có tao ở bên cạnh chiếu cố là được rồi, người ngoài như mày không cần ở đây lâu vậy đâu."
Quan Trường Phong khẽ khựng lại: "Người ngoài?"
Tiêu Diệp cho rằng Hải ca thành người của cậu ta?
Quan Trường Phong tức đến bật cười, hừ lạnh một cái: "Tiêu Tổng, tôi nhớ nhìn như Hải ca cũng không hề muốn tiếp nhận cậu."
Sắc mặt của Tiêu Diệp bỗng thay đổi, hắn cắn chặt răng: "Sớm muộn gì anh ấy cũng trở về với tao, không cần mày lắm miệng!".

Tiên Hiệp Hay
"Phải không?"
"Quan Trường Phong, mày đừng có mà âm dương quái khí." Tiêu Diệp nhìn Quan Trường Phong, khó chịu nói: "Hải ca không cần nhiều người bồi bên cạnh như vậy, có tao là đủ rồi.


Tao cảnh cáo mày, thu cái tâm tư xấu xa đê tiện đấy của mày vào, đừng để tao tóm được đuôi của mày!"
Dứt lời, hắn lạnh mắt nhìn Quan Trường Phong, rồi ấn then cửa đi vào phòng bệnh.

Quan Trường Phong đứng một bên nhìn cánh cửa đóng sầm lại, thật lâu sao mới cười trào phúng một tiếng.

Đã thời đại nào rồi, Tiêu Diệp còn dám trưng cái mặt cảnh cáo cho hắn xem? Nực cười.

Loại nam nhân ấu trĩ này mà cũng dám theo đuổi Hải ca? Chẳng khác gì trời sập, đất lún, heo mẹ biết leo cây, heo đực biết đẻ con!
Quan Trường Phong lắc đầu, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười.

Hắn nhìn cửa phòng bệnh, trong mắt chỉ còn lại một mạt ý cười nhẹ nhàng, cùng với đó là sự tính toán đầy kĩ lưỡng trong đầu
Tiêu Diệp ở trong phòng bệnh của Triệu Hướng Hải mà bồi anh cả buổi sáng.

Có lẽ Triệu Hướng Hải đã mệt mỏi một khoảng thời gian dài, nên cơ thể vẫn luôn uể oải không phán ứng lại Tiêu Diệp.

Tiêu Diệp tỏ vẻ cũng không sao cả, chỉ cần được ở bên cạnh Hải ca là hắn đã vô cùng thỏa mãn rồi.

Chờ đến buổi trưa, hắn đi mua cơm trưa rồi cả hai người liền ngồi trong phòng bệnh lặng lẽ dùng bữa.


Cơm vừa ăn xong, điện thoại của Tiêu Diệp đã vang lên.

Hắn bèn rút điện thoại trong túi ra nhìn, ra là trợ lý Vương.

Tiêu Diệp trộm nhìn sắc mặt của Triệu Hướng Hải rồi mới lặng lẽ rời khỏi phòng bệnh, lúc này hắn mới bắt máy: "Alo?"
"Tiêu tổng." Trợ lý Vương bình tĩnh nói: "Chuyện lần trước ngài nhờ tôi điều tra, đã tra ra rồi."
Vừa nghe đến đây, trái tim của Triệu Hướng Hải đã lập tức nảy lên.

Hắn siết chặt điện thoại, lạnh lùng nói: "Tra được kẻ nào đã đạp một chân kia?"
"Đúng vậy." Trợ lý Vương gật đầu: "Đã tìm ra người kia."
- ----------------------------------------
Zine: Đoán xem là ai này-))
Mọi người dạo này trầm qué, làm tui cũng trầm theo này -((.