Tứ Hoàng Tử

Chương 27: Hồ Bắc




Trên đường phố của Kinh Châu, mỗi đợt gió thổi qua lại cuốn theo đám bụi đất bốc lên mù mịt, không có lấy một người để tâm quét dọn. Ngay cả các hàng quán ven đường cũng đóng cửa kín bưng giống như nơi này đã bị bỏ hoang hàng năm trời. Không phải không có người, nhưng những bóng dáng chậm chạp lê bước trên đường chả khác gì đám u linh vất vưởng. Bọn họ không phải khất cái, cũng chẳng phải nạn dân lưu lạc đến đây. Tất cả những người này đều là dân chúng của Kinh Châu. Chỉ là quang cảnh nơi này nào có dáng vẻ một thành thị lớn của Hồ Bắc? Dân chúng trong thành từ già đến trẻ ai nấy mặt mũi tái xanh như mắc phải ôn dịch, ánh mắt lờ đờ như người chết. 

Minh Ỷ nghiến chặt quai hàm, tức giận đấm mạnh vào bức tường bên cạnh.

“Chúng ta không thể cứ khoanh tay đứng nhìn thế này được. Cứ để ta đi giết quách cái tên họ Lữ khốn kiếp kia đi”.

Qua mấy ngày đồng hành, Lý Ngư không còn ngạc nhiên với bộ dạng dễ nổi nóng của tiểu thái giám bên cạnh. Ông ta cũng ít nhiều đoán ra được, tiểu thái giám này cũng không phải là một tiểu thái giám bình thường. Nhất định là người thân tín của tứ vương gia. Lý Ngư cau mày, lắc đầu nói:

“Cứ cho là ngươi có bản lĩnh đó, cũng không thể hành động khinh suất như thế được. Tội của Lữ Hách không thể không trừng trị, nhưng lúc này giết hắn thì bách tính vẫn phải hứng chịu tai ương”.

Minh Ỷ không đồng tình. Từ lúc nàng cùng Lý Ngư đến đây, tri phủ của Hồ Bắc là Lữ Hách ngoài mặt giả vờ giả vịt, ngược lại ở trong tối giở trò ngăn không cho bọn họ nhúng tay điều tra tình hình thực trạng nơi này. Để một kẻ như thế nắm quyền quyết định thì dân chúng sớm muộn cũng chết đói hết cả. 

“Hắn chính là nguyên do khiến những người này lâm vào cảnh đói không còn hạt thóc, cả một hộ gia đình chia năm xẻ bảy một cái bánh nướng sống qua ngày. Hắn chết rồi, bọn họ sẽ không còn bị ức hiếp nữa. Đợi triều đình phát xuống lương thực thì nạn đói sẽ chấm dứt. Ngài không cho ta đi giết hắn, vương gia đến, ta phải ăn nói với ngài ấy thế nào đây?”.

Lý Ngư không phải không tức giận. Thân là mệnh quan triều đình lại chỉ có thể trơ mắt nhìn dân chúng đói khổ. Nhưng chính vì nghĩ cho những bách tính này, ông ta càng không thể hành động lỗ mãng. Lữ Hách là kẻ không dễ đối phó. Tên cáo già đó ngoài mặt vẫn làm ra vẻ vô tội, thực chất lại không xem đám người Lý Ngư bọn họ ra gì. Còn lấy lý do tình hình hạn hán diễn ra nghiêm trọng, không cách nào đón tiếp chu đáo. Đừng nói ngày ba bữa, ngay cả chỗ ở còn không hề bố trí thu xếp cho họ. Bản thân Lý Ngư thế nào cũng xong, nhưng ông ta mang thư tay của tứ vương gia mà đến, ấy vậy lại bị đối xử như thế này. Chẳng khác nào Lữ Hách cáo mượn oai hùm, muốn tỏ rõ thái độ xem thường tứ vương gia. 

“Ta tin vương gia nhất định có biện pháp giải quyết. Chúng ta nên đợi lệnh của ngài ấy. Hiện tại ngươi đi giết Lữ Hách, những kẻ khác sẽ nhân cơ hội xóa sạch chứng cứ. Lương thực cứu trợ từ kinh thành không đủ để phân phát cho tất cả, chỉ là hạt muối bỏ bể mà thôi. Mà lương thực muốn đến được cũng mất không ít thời gian. Hơn nữa…”.

Minh Ỷ càng nghe càng sốt ruột, vội giục Lý Ngư nói tiếp:

“Hơn nữa thế nào? Ta vẫn cứ cảm thấy giết Lữ Hách mới là cách giải quyết vấn đề nhanh nhất”.

“Ngươi có biết dân chúng trong thành này vì sao lại đói không?”.

“Còn không phải vì hạn hán nên thiếu lương thực ư?”. 

Lý Ngư lắc đầu.

“Hạn hán chỉ mới diễn ra. Những thành trấn chúng ta đi qua không có nghiêm trọng như ở đây. Dân chúng Kinh Châu là bị cướp nên mới đói. Thương nhân bị cướp sạch vốn liếng, tiền của. Bọn họ muốn tiếp tục mở cửa buôn bán cũng không có cái để bán. Nông dân bị cướp trắng lương thực, lúa giống. Cho dù bây giờ trời lập tức ban mưa xuống cũng không cứu được những người dân này”.

Minh Ỷ trợn mắt hô lên:

“Tại sao bọn họ không báo quan?”.

“Ý ngươi bảo bọn họ chạy đến kêu oan với chính những kẻ vừa cướp của mình?”.

Minh Ỷ lập tức hiểu ra. Kẻ cướp bóc dân chúng không phải tặc, không phải phỉ, mà là quan lại phụ mẫu của bọn họ. Cho dù bọn họ có đánh trống kêu oan cũng không có ai đứng ra bênh vực bảo vệ, thay những người này đòi lại công đạo. Tiếng than khóc của dân chúng ở xa không đến được tai hoàng thượng, khung cảnh ảm đạm chết chóc nơi này không chỉ vì cơn hạn mà hơn hết là sự tuyệt vọng của bách tính bần cùng. Quan lại Hồ Bắc kéo bè kết cánh, ỷ thế làm càn. Minh Ỷ lo lắng nhìn Lý Ngư:

“Lý đại nhân, chúng ta cứ để yên cho đám người Lữ Hách như vậy sao?”.

Thấy tiểu thái giám không còn nóng nảy mà đã hiểu ra vấn đề, Lý Ngư thở phào. Người này không ngốc, chỉ là có chút nóng tính mà thôi. Ông ta thấp giọng nói:

“Trước khi chúng ta đến, bọn chúng đã ra tay rồi. Của cải lương thực cướp được từ bách tính đã bị Lữ Hách mang đi giấu, không ai khác biết được tên lang sói đó giấu lương thực ở đâu. Thế nên ta mới không cho ngươi đi giết hắn. Muốn cứu bách tính Kinh Châu, bắt buộc phải tìm ra nơi cất giấu số của cải bị cướp. Vương gia sắp đến rồi, ta tin ngài ấy nhất định có biện pháp”. 

Nhớ đến người kia, Minh Ỷ liền cảm thấy yên lòng. Phải, nếu là nhị ca của nàng, huynh ấy khẳng định sẽ cứu được bách tính, trị tội đám tham quan coi trời bằng vung. Chẳng qua chỉ là một tên họ Lữ, cậy thế của nhị vương gia. Minh ỷ hừ lạnh, nói không chừng chính nhị vương gia hạ lệnh cho bọn Lữ Hách gây khó dễ, muốn một lần nữa làm hại nhị ca. Khiến huynh ấy không hoàn thành chức trách, bị đám quan lại trên triều hạch sách. Còn số bạc lấy từ xương máu của bách tính, ai cũng dễ dàng đoán ra được, phần lớn sẽ chui vào túi của nhị vương gia. Nàng tuyệt đối không để kẻ khốn kiếp kia được như ý. Nếu Lữ Hách đã là tay chân của nhị vương gia, nàng sẽ chặt phăng cánh tay thối này đi. Đòi lại mối hận ở bãi săn lần trước.  

Lý Ngư nhìn sắc mặt người bên cạnh lúc tức giận, lúc đắc ý mà cảm thấy toát mồ hôi. Chỉ là “tiểu thái giám” này có vẻ vô cùng tin tưởng vào năng lực của tứ vương gia. Lý Ngư dõi mắt về phía cổng thành, ngay cả ông ta cũng không kiềm được sự mong đợi. Chính tứ vương gia đã cho người đưa thư, ngài ấy rất nhanh sẽ đến đây, dặn ông ta không được bứt dây động rừng. Tứ vương gia muốn quăng một mẻ lưới duy nhất hốt trọn không chừa sót con cá nào. 

“Mọi người sẽ không phải đợi lâu nữa đâu”. Lý Ngư lẩm bẩm.