Tứ Hoàng Tử

Chương 24: Dưỡng thương




Tứ Thụy ngủ một giấc thẳng đến đầu giờ Thìn mới mở mắt ra. Ba người trong lều đều đã tỉnh, nhìn hắn mỉm cười. Tứ Thụy vươn vai, đi tới quan sát khí sắc Gia Luật Sảo rồi mới yên tâm gật đầu:

“Đại ca xem chừng khá hơn rồi”.

Gia Luật Sảo cảm kích quay sang Hàn đang khoanh chân chống cằm ngáp ngắn ngáp dài bên cạnh.

“Nhờ có trưởng bối. Gia Luật Sảo đã khiến ngài hao tốn công lực rồi…”.

Hàn xua xua tay:

“Ngươi đã cảm ơn mấy lượt rồi, mấy lời khách khí đó ta nghe không quen”.

Lại nhìn Tứ Thụy hỏi:

“Còn ngươi, định khi nào thì hồi kinh? Có tính toán gì chưa?”.

Gia Luật huynh muội cũng quay đầu sang chờ hắn trả lời. Vẻ mặt hai người so với Hàn không sai biệt mấy, chính là đều có ý muốn giúp hắn đi đòi lại công bằng. Tứ Thụy lúc bị tấn công quả thực trong lòng vừa đau vừa hận, nhưng hiện tại đối với hắn mà nói, quan trọng là bảo vệ những người đối với hắn quan trọng. Còn chuyện đối phó với nhị hoàng huynh hay dò xét tâm tư khó lường của tam hoàng huynh, hắn tạm thời không muốn nghĩ đến. Tuy biết không nên tránh né vấn đề, chỉ là hắn không đủ nhẫn tâm giết chết bọn họ. Có tình yêu đơn phương, cũng có nỗi hận một chiều. Bọn họ muốn hắn chết, hắn lại không hề muốn tước đoạt tính mạng bọn họ. Tứ Thụy lảng tránh nói:

“Ta không muốn trở về gấp gáp. Đại ca cần phải tĩnh dưỡng thêm vài ngày, từ đây trở lại kinh thành cũng mất năm, sáu trăm dặm. Xe ngựa chỉ có vài chiếc dành cho nữ quyến, mà đại ca khẳng định cũng không thích ngồi chung xe với bọn họ, đúng không? Chúng ta ở lại thêm vài hôm đi. À, Tiểu Hắc và Tiểu Nhung thế nào? Có tìm được hai đứa nó không?”.

Ba người nghe xong thừa biết hắn cố tình né tránh, chỉ đành nhìn nhau thở dài. Minh Ỷ chỉ tay ra bên ngoài:

“Trắc phi… nhị tẩu sáng sớm đã sai một tiểu thái giám dắt ngựa tới rồi. Là tìm thấy trước lúc chúng ta về đây. Muội cũng nói nhỏ với tẩu ấy, nhị ca bình an. Để tẩu ấy yên tâm…”.

Minh Ỷ không nói hết ý, thật ra lúc Sử Tĩnh cùng Tiểu Lục Tử sang thăm, vì tránh tai mắt nên không đi vào, cũng không hỏi han gì nhiều. Vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng hai mắt lại đỏ hoe, nhất định là lo lắng dữ lắm… Minh Ỷ thông qua mấy ngày này, nhận thấy Sử Tĩnh thông minh, có tài trí thì không còn ghét nàng nữa. Cũng nhìn ra Sử Tĩnh thật sự rất quan tâm, lo nghĩ chu đáo mọi chuyện nhỏ nhặt của Tứ Thụy. Tính tình Minh Ỷ phóng khoáng, yêu ghét rõ ràng. Nay đã nhận Tứ Thụy làm ca ca, một lòng chỉ cần hắn tốt là được.

Tứ Thụy nghe vậy tâm tình cũng được thả lỏng.

Gia Luật Sảo gọi Ngột Dục vào, bảo anh ta tới chỗ nhị vương gia báo lại, tứ vương gia đã qua cơn nguy hiểm nhưng còn chưa khỏe hẳn cần ở lại đây nghỉ ngơi vài ngày. Tứ Thụy còn lo lắng nhị hoàng huynh của hắn sẽ lại tìm cớ gây chuyện. Song không hiểu vì nhị vương gia chột dạ hay còn có tính toán gì, nghe Ngột Dục báo tin xong chỉ gật đầu, còn dặn hãy chăm sóc tứ vương gia cho tốt, có cần thầy thiếu thuốc gì thì cứ thông báo, anh ta sẽ đưa sang. Tứ Thụy nghe thế chỉ cười cười, Minh Ỷ lại bĩu môi:

“Xem như hắn còn biết điều”.

Hàn chỉ ở cùng bọn họ đến trưa thì có ý muốn rời đi trước, gọi Tứ Thụy lại dặn dò:

“Ta phải đi Dự Châu một chuyến. Đợi đón thái sư phụ ngươi đến kinh thành an bài thỏa đáng, sẽ dẫn ngươi đến bái kiến người. Nếu ngươi đã kiên quyết, ta không ép buộc ngươi trả thù nữa. Mọi sự tự mình cẩn thận. Đừng để sư phụ làm kẻ tóc bạc tiễn người tóc xanh”.

Hắn giả vờ ngạc nhiên:

“Hàn à, tóc người còn lâu mới bạc”.

Hàn theo thói quen đập vào ót hắn một cái, sau đó cải trang thành bộ dạng lão đại phu ôm hòm thuốc, vén màn trướng rời đi. 

Ba ngày sau, Tứ Thụy mới “lành vết thương”, bước khỏi lều muốn đi tìm Sử Tĩnh. Vừa ra bên ngoài liền trông thấy một thân hình thẳng tắp, y phục trắng sáng lặng yên đứng quay lưng lại, đầu ngẩng cao không biết là đang nghĩ ngợi hay… ngắm chim. Tứ Thụy ho một tiếng, gọi:

“Tam ca”.

Người kia nghe thấy liền quay lại, mắt lóe lên tia sáng nhưng nhanh chóng lặng sóng. Giọng nói nhàn nhạt:

“Đã khỏe hơn chưa?”.

Vết thương trên vai trái và bàn tay phải của Tứ Thụy đều đã không còn đáng ngại, sắc mặt cũng hồng hào hơn nhiều. Hôm nay hắn vận một bộ y phục màu đen, thắt lưng và viền áo màu trắng, tóc búi cao. Cả người trông rất sáng sủa, rất có tinh thần. Tứ Thụy huơ huơ bàn tay còn băng vải trắng, mỉm cười:

“Đệ đỡ hơn nhiều rồi, vẫn may bàn tay này chưa đến mức phế bỏ. Nếu không về sau muốn bắn chim ném chuột cũng khó”.

Tam vương gia nhếch môi:

“Tứ đệ đâu chỉ có bản lĩnh đó”.

Tứ Thụy nghiêng đầu, chớp mắt giả ngốc.

“Đệ không bằng được tam ca, ngoài giỏi chơi ra còn có thể có tài cán gì”.

Tam vương gia cũng không bóc mẽ, quay đầu nhìn về hướng chiếc lều lớn nhất, giọng không thay đổi, vẫn ôn hòa như cũ:

“Tứ đệ bị thương, phụ hoàng khẳng định sẽ rất lo lắng. Đệ sẽ nói gì với người?”.

Hắn cũng liếc mắt ngó lều trướng của nhị hoàng huynh kia một cái, vờ như không nghe ra thâm ý, chép chép miệng.

“Đệ không cẩn thận ngã ngựa, lại xui xẻo ngã xuống vách núi. Hoàng tổ mẫu và phụ hoàng nghe được sẽ cười đệ chết mất thôi. Cũng may chưa làm liên lụy Tiểu Hắc mà tam ca tặng. Phụ hoàng có hỏi tới, tam ca nhớ nói giúp cho đệ mấy câu đấy nhé!”.

Đối phương dường như không hề ngạc nhiên với câu trả lời của hắn, chỉ “ừm” nhẹ một tiếng. Tứ Thụy vui vẻ nói:

“Đệ phải đi gặp vợ đệ đây, hôm nay thời tiết không tệ, tam ca cứ ở đây thong thả ngắm cảnh”.

Tam vương gia gật đầu. Hắn liền không để ý tới người này nữa, dời gót đi thẳng tới lều của mình. Tiểu Lục Tử đứng canh bên ngoài lều, trông thấy Tứ Thụy liền ba chân bốn cẳng chạy lại, giọng nói trong trẻo gọi:

“Chủ nhân!”.

Hắn cười trấn an:

“Ta không sao. Vương phi thế nào?”.

Tiểu Lục Tử thở phào đáp:

“Vương phi lo lắng cho chủ nhân lắm, mấy ngày vừa qua đều ăn ngủ không yên. Chủ nhân bình an thì tốt rồi. Để Tiểu Lục đi thông báo…”.

Tứ Thụy cười ha ha:

“Chỉ còn cách có mấy bước, thông báo cái gì. Ngươi đi chuẩn bị rượu ngon, tối ta cùng mọi người uống một trận”.

Tiểu Lục Tử tuổi nhỏ nhưng chín chắn, bình thường làm việc cũng rất ổn trọng thỏa đáng. Vừa rồi chẳng qua là “quan tâm tắc loạn”, gãi gãi đầu “vâng” một tiếng liền chạy đi chuẩn bị. 

Sử Tĩnh bên trong nghe tiếng cười của hắn, vội chạy ra đón. Theo bên cạnh nàng còn có hai nha đầu A Châu, A Hạnh. Sử Tĩnh còn chưa kịp nói gì, A Châu đã khóc toáng lên:

“Chủ nhân…”.

Hắn lắc đầu cười, nha đầu này tính tình vẫn không thay đổi gì. Tứ Thụy tới gần, dịu dàng nhìn các nàng:

“Ta không sao cả. Đã khiến mọi người lo lắng rồi”.

Sử Tĩnh lắc nhẹ chiếc cằm nhỏ nhắn, giọng nói không giấu được vui mừng cùng nhẹ nhõm.

“Chàng có thể bình an trở về, thật tốt quá…”.

Hai mắt nàng ngập nước, lại hít hít mũi gắng để không khóc trước mặt hắn. Tứ Thụy dùng tay trái xoa xoa đầu nàng.

“Nàng giúp ta rất nhiều. Ta ở dưới vực vẫn lo lắng nàng sẽ chịu kinh sợ, không ngờ Tĩnh nhi xử lý mọi việc rất tốt. Ta rất vui”.

Nếu không có nàng chuẩn bị thuốc và vật dụng để các huynh đệ tùy tùng mang theo xuống đưa hắn kịp thời, lại cấp tốc mời Hàn đến, chỉ e vết thương của đại ca hắn sẽ càng nặng hơn. Lòng hắn sẽ càng áy náy, càng ôm hận mà đau đớn. Lúc trước có ý lấy nàng chỉ là kế sách không vẹn toàn, hắn chưa từng mong đợi điều gì ở nàng. Hiện tại mới phát hiện, phu nhân thoạt nhìn yếu ớt mỏng manh của hắn, bên trong lại rất kiên cường. Khiến hắn rất an tâm. 

Sử Tĩnh nhìn bàn tay hắn băng bó gấp gáp hỏi:

“Vết thương của chàng thế nào rồi? Minh Ỷ quận chúa chỉ nói chàng bị thương không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng không nói rõ thương thế của chàng. A Thụy, chàng bị thương ở đâu? Trên người còn có chỗ nào…”.

Hắn cười ngắt lời:

“Ta chỉ bị ngoại thương, đều đã xử lý rồi. Chúng ta vào trong rồi nói”.

A Hạnh vẫn trầm tĩnh như cũ, không nhiều lời hỏi han, chỉ có sắc mặt là tràn ngập lo lắng. Nhanh chóng pha cho hắn chung trà nóng, lại mang áo khoác đến cẩn thận choàng lên người Tứ Thụy. A Châu đứng một bên vừa lau nước mắt nước mũi, vừa đợi hắn kể lại sự tình. 

Tứ Thụy không muốn các nàng thêm lo, chuyện chém giết nguy hiểm đều đã qua rồi, hắn chẳng nhắc tới nữa. Chỉ nhìn ba người trấn an, lại dặn dò.

“Về kinh ai có hỏi đến đều phải nói ta bị thương do ngã ngựa rơi xuống vách núi, chớ có nói nhiều. Nhớ chưa?”.

A Hạnh không suy nghĩ lập tức gật đầu. A Châu khó hiểu hỏi lại:

“Nhưng mà chẳng phải chủ nhân bị thương là do…”.

Hắn khẽ cau mày:

“Ta dặn thế nào thì ngươi cứ làm thế ấy. Chẳng ngoan gì cả, không nghe lời ta liền phạt cấm cơm ba ngày!”.

A Châu bĩu môi, chủ nhân lại hung dữ rồi! 

Tứ Thụy lại nói:

“Ta cùng Bình Vương và Minh Ỷ kết nghĩa, chuyện này ta không muốn rêu rao tránh để người khác gây phiền phức. Nói để các ngươi rõ, về sau hai người họ chính là huynh muội của A Thụy này. Lời họ nói cũng như lời ta nói. Hiểu không?”.

A Hạnh mỉm cười:

“Nô tỳ nhớ rồi ạ, sẽ dặn kĩ người trong phủ”.

Hắn hài lòng, nâng chung trà lên uống một ngụm, giọng nửa đùa nửa thật:

“Nếu ai cũng hiểu chuyện như A Hạnh thì ta đỡ nhọc lòng rồi…”.

A Châu giận dỗi:

“Nô tỳ ngu ngốc, không thông minh tháo vát như A Hạnh tỷ tỷ. Chủ nhân cứ ghét bỏ nô tỳ cả đời đi. Chỉ là…”.

Tứ Thụy nhướn mày:

“Chỉ là thế nào?”.

“Chủ nhân đừng cấm cơm nô tỳ là được…”.

Ba người nghe A Châu lí nhí nói xong thì bật cười. 

“Suốt mấy ngày tới đây đều nghe tiếng khóc than, hôm nay lại có tiếng cười giòn thế này, nhất định là tứ ca đã trở lại rồi”.

Bốn người quay đầu nhìn Tiểu Ngũ vừa tới. Tứ Thụy ánh mắt buồn bã ngắm tiểu đệ đang nói cười nhưng khí sắc lại không tốt trước mặt. Tiểu Ngũ từ nhỏ đến giờ đều hi hi ha ha, vô tư trong sáng. Chuyện huynh đệ tàn sát, chắc đã khiến Tiểu Ngũ chịu đả kích không nhỏ. Tứ Thụy đã hứa với phụ hoàng hắn, chăm sóc tốt các huynh đệ tỷ muội, không để xảy ra thảm cảnh cốt nhục tương tàn. Nay trông thấy tiểu đệ nhỏ tuổi chỉ mới mấy ngày đã gầy hẳn đi, mắt thâm quầng, y phục trên người cũng nhăn nhúm. So với trước kia cứ như hai người khác nhau. Lòng hắn thấy thật khó chịu.

Hắn vỗ vỗ ghế trống bên cạnh:

“Đến đây ngồi nói chuyện với tứ ca”.

Tiểu Ngũ thu lại nụ cười, cúi đầu đi tới ngồi xuống. Tứ Thụy lặp lại những lời đã nói ban nãy, dặn dò kĩ càng. Tiểu Ngũ mím môi nhìn hắn:

“Đệ không ngốc. Đệ biết tứ ca vì ai, vì lẽ gì mà suýt mất mạng. Nhưng lời của huynh, đệ đương nhiên nhớ rõ. Tứ ca an tâm”.

Tứ Thụy thấy đệ đệ ngoan ngoãn nghe lời thì mới vơi bớt buồn lo nghĩ ngợi.

Kiếp này hắn có rất nhiều huynh đệ tỷ muội cùng huyết thống. Nhưng chỉ có Tiểu Ngũ là thân thiết nhất, đối đãi với hắn chân thành nhất. Không phải giữa các hoàng tử đều là đố kị, tranh giành. Hắn không ham ngôi báu, mà Tiểu Ngũ cũng vậy. Sinh ra trong nhà đế vương, không phải chuyện bọn hắn có thể chọn lựa. Hắn chỉ có thể cố gắng bảo vệ niềm tin của bản thân đến cùng. Tín ngưỡng của hắn không gì khác là dùng toàn lực che chở, bảo hộ người thân. Để bọn họ có thể bình an sống trọn đời. 

Đáng tiếc người hắn muốn bảo vệ có quá nhiều. Thái hậu, hoàng thượng, Tiểu Ngũ cùng các đệ, muội trong cung, Sử Tĩnh và mọi người trong Thụy phủ, còn có đại ca hắn và Minh Ỷ. Trong khi tim hắn lại không đủ cứng rắn. Tứ Thụy không biết rằng, muốn có được cái gì nhất định phải bỏ ra một thứ khác để đánh đổi. Hắn vừa muốn bảo vệ những người này, vừa không nỡ tổn hại những người khác. Sao có thể được? Quá cầu toàn sẽ chỉ khiến kết quả cuối cùng là mất đi tất cả. Một người muốn có khả năng bảo vệ người khác, trước tiên phải có năng lực phụ trách chính bản thân mình. 

“Nhân từ với kẻ thù là tàn nhẫn với bản thân”.

Tứ Thụy có lẽ chưa nhận ra, hoặc vẫn luôn hiểu rõ, lại giả vờ làm kẻ hồ đồ,.....