Tự Họa Vô Lai

Chương 9: Sự cố ngoài ý muốn




Băng Lam ngồi bên cửa sổ quen thuộc, hương trà nóng phảng phất trong phòng. Nàng xoay xoay chiếc nhẫn đỏ suy nghĩ. Thân phận nàng là gì, nhưng Băng Lam chắn chắn thân phận sẽ không nhỏ.

Tuy thân thể khanh mảnh nhưng lại rất dẻo dai, linh hoạt không giống các nữ nhân bình thường. Và chiếc nhẫn bí ẩn này nữa, A Thanh bò lại gần chiếc nhẫn cũng tỏ vẻ hoài nghi. Nó hướng mắt nhìn nàng vẻ muốn nàng chạm vào đầu nó.

Băng Lam mỉm cười chạm vào đầu nó

"Ngươi đã phát hiện gì sao?"

Nàng im lặng nói chuyện với A Thanh trong đầu.

"Chiếc nhẫn đó rất khả nghi, nó có mùi máu tanh, thảm khốc."

Giọng A Thanh chững chạc nói.

"Máu sao, ta vừa nghĩ ra một thứ."

Nàng mỉm cười đưa tay cắn, giọt máu tươi chảy qua lớp da hiện lên ngón tay trắng không tỳ vết của nàng.

Băng Lam đưa tay nhỏ giọt máu lên chiếc nhẫn, không khí như lắng đọng lại chờ đợi chiếc nhẫn phản ứng. Băng Lam cắn môi thất vọng thì chiếc nhẫn đột nhiên sáng lên, màu đỏ thẫm đã biến thành màu đỏ tươi.

Chiếc nhẫn hiện lên những ngọn lửa địa ngục. Chiếc nhẫn hiện lên viễn cảnh đau khổ, tiếng máu chảy "Tách... tách." tiếng oán hận kêu gào, tiếng cười man rợ của những con quỷ. Rồi viết lên ba chữ Tu La Giáo bằng máu, nàng mỉm cười ma mị quả nhiên thân phận không tầm thường.

Nàng chạm vào chiếc nhẫn dùng ý chí mở ra không gian trong chiếc nhẫn. Bên trong chiếc nhẫn là một khu vườn, à không là một khu rừng. Có tiếng suối chảy róc rách, khu vườn thảo dược rộng lớn. Hàng ngàn tủ kệ trải dài vô tận, là đan dược được đặt trên các tủ kệ đó. Từ những loại đan bình thường đến quý hiếm như đều tập trung ở nơi này.

Nàng đi xung quanh xem xét, một cây huyết kiếm bay lơ lửng trên không trung. Nó phát sáng khi nàng đến gần nó như vui mừng gặp chủ nhân của mình. Lưỡi kiếm dài sắc nhọn, cán kiếm làm bằng huyết thạch khắc chữ Hạ. Ở cuối cán kiếm có một dây ngọc bội đỏ rất đẹp có viên ngọc màu đỏ lấp lánh.

Nàng nở một nụ cười cảm xúc lẫn lộn, thoát ra khỏi chiếc nhẫn. Nàng cảm thấy cơ thể như đang dần suy yếu, có lẽ lúc vào chiếc nhẫn đó khiến nàng mất sức. Băng Lam xoa thái dương đi đến giường, nằm lên nghỉ ngơi.

Trời sụp tối, Băng Lam lờ đờ ngồi dậy đưa tay dụi mắt uể oải. Nàng mang y phục màu tím thêu sơn cảnh thanh lịch và trang điểm rất đơn giản. Vải lụa tím đồng màu che đi đôi mắt băng lãnh.

Băng Lam mang theo A Thanh đi xuống lầu, Lưu Sở đến sớm hơn nên đứng chờ nàng ở bên ngoài. Vừa thấy nàng đi ra Lưu Sở liền chạy đến mỉm cười

"Tỷ tỷ, công chúa..."

"Họ đến rồi kìa."

Băng Lam mỉm cười cắt lời nhìn sang chiếc xe ngựa long trọng kia.

Chiếc xe ngựa lớn được hai con ngựa khoẻ mạnh kéo, Ngọc Thanh vén màn nhìn Băng lam

"Tỷ tỷ và Lưu Sở cùng lên đây đi."

Băng Lam mỉm cười cùng Lưu Sở lên xe ngựa, bên trong xe ngựa là một tấm nệm lớn. Đặt một cái bàn nhỏ ở giữa, Tinh Trì gật đầu chào Băng Lam.

Ngọc Thanh rót trà mời Băng Lam và Lưu Sở

"Ta đã cho người chuẩn bị đèn, lát nữa chúng ta viết điều ước là có thể thả đèn rồi."

Nàng nói với giọng vui mừng, hào hứng.

"Aaa cảnh mọi người thả đèn chắc đẹp lắm nhỉ."

Lưu Sở hai mắt tròn xoe xuôi theo Ngọc Thanh.

"Tất nhiên, khi mọi người thả lên trên bầu trời đêm sẽ rất rực rỡ..."

Hai người Lưu Sở và Ngọc Thanh chỉ biết nói luyên thuyên không ngừng nghỉ. Băng Lam và Tinh Trì chỉ biết nhìn nhau cười trừ.

Xe ngựa ngừng lại ở bên một bờ hồ, Lưu Sở cùng Tinh Trì xuống trước rồi đưa tay đỡ Băng lam và Ngọc Thanh xuống xe ngựa. Xung quanh rất đông người trên tay cầm đèn chuẩn bị thả, Ngọc Thanh hào hứng nhìn ba người

"Nhanh lên, sắp đến giờ thả đèn rồi."

Nàng đưa cho mỗi người một chiếc đèn và mẫu giấy.

Lưu Sở và Ngọc Thanh mỉm cười viết điều ước của mình vào giấy, Tinh Trì ôn nhu đưa bút lông cho nàng

"Nhanh mau viết điều ước, sắp đến giờ thả rồi."

Băng Lam mỉm cười gật đầu nhận lấy, nàng suy nghĩ một hồi rồi đặt bút viết:

"Cầu cho chính bản thân tôi sống sót trong cái thế giới lãnh khốc này... Lam."

Lưu Sở luôn mỉm cười tủm tỉm, tỉ mỉ viết:

"Cầu cho gia đình, người thân có sức khoẻ tốt và tôi ước mình được mạnh mẽ như Băng Lam tỷ tỷ."

Ngọc Thanh mím môi viết:

"Ước gì tôi cùng ca ca được tự do, thoát khỏi chốn thâm cung đó."

Tinh Trì chỉ viết hai chữ: "Sống sót."

Rồi nhanh gấp giấy bỏ vào đèn, rất nhanh cả ba người đều bỏ giấy vào trong đèn. Bốn người họ đã cầm đèn chuẩn bị thả, vào thời khắc nhất định tất cả mọi người đều thả lỏng tay.

Để những chiếc đèn sáng lấp lánh ấy tự do bay lơ lửng lên cao. Hàng ngàn chiếc đèn lồng được thả lên cùng lúc trong bầu không gian mênh mông cùng những lời cầu nguyện bình yên và tuyệt đẹp. Như những con đom đóm khổng lồ, một sự kì ảo đến khó tả, và xung quanh là những nụ cười hạnh phúc, những gương mặt hạnh phúc khi nhắm mắt cầu nguyện...Tất cả đều thanh bình và tuyệt đẹp.

Cả bầu trời sáng rực lên không tiếng reo hò, tiếng máy chụp hình... tất cả chỉ im lặng nhắm mắt cầu nguyện. Tạo nên một cảm giác thanh bình, Băng Lam khẽ nhắm mắt cảm nhận sự thanh bình ấy mà không hề cầu nguyện.

"Ông ơi, cháu trải nghiệm được rất nhiều thứ và... cháu rất nhớ ông."

Băng Lam nhắm mắt nhớ đến người ông đáng kính của nàng. Ông có gương mặt phúc hậu, nở nụ cười hiền hoà mở rộng vòng tay đón nàng vào lòng. Cái ôm áp ấy như chứa đựng tình thương của cha mẹ...

Cha, mẹ?? Nàng tự hỏi cha mẹ của nàng là người như thế nào. Nàng chỉ nhớ hình dáng của cha mẹ nàng nhưng gương mặt lại không thể nhớ nổi. Nàng từng nghe ông nói rằng cha mẹ và nàng bị tai nạn giao thông mà qua đời. May mắn nàng còn sống sót nhưng lại mất hết kí ức và sống cùng với ông một cuộc sống mới.

Băng Lam mở mắt, mỉm cười ngắm nhìn những chiếc đèn lơ lửng trên bầu trời đêm. Khoang đã, mấy chiếc đèn lồng kia có gì đó bất thường. Ngọn lửa cháy đó ngày càng lớn...

"Chết tiệt, mau chạy đi"

Băng Lam cắn môi tức giận nói lớn quay sang nhìn mọi người. Tinh Trì hiểu ý quay sang nhìn Lưu Sở

"Mau dẫn Ngọc Thanh đến nơi an toàn."

"Tách, tách..."

Những chiếc đèn lồng đang bốc cháy, Băng Lam cùng Tinh Trì liền vận kinh công bay lên.

"Tất cả mọi người mau chạy đi, đèn sắp nổ rồi."

Băng Lam hét lớn rồi vận nội công nhìn xung quanh. Nước!! Hồ nước!!

"A Thanh, mau biến lớn ra sức làm nước bắn lên cao."

"Tách... đùng, đùng, đùng..." Những chiếc đèn đã nổ.

A Thanh ngay lập tức biến lớn, dùng đuôi đập nước bắn lên giảm xác suất cháy và giảm sức nổ. Băng Lam cắn môi dùng hết sức đóng băng những chiếc lồng đèn, một cái, hai cái, ba cái. Với tốc độ này nàng không thể đóng băng hết tất cả. Băng Lam nhìn A Thanh cố gắng đập nước. Mọi người đang sợ hãi chạy và Tinh Trì đang cố gắng bảo vệ mọi người.

Không được rồi, không thể đóng băng hết tất cả, bình tĩnh! Phải thật bình tĩnh. Những chiếc đèn còn lại sắp nổ rồi, còn hơn mười cái vậy phạm... phạm vi bị ảnh hưởng là xung quanh bờ hồ.

"A Thanh mau nhảy lên đây, dùng hết sức lao xuống nước."

Băng lam hét lớn ra lệnh cho nó.

Nó lập tức nhảy lên rồi lao mình xuống hồ nước, Băng Lam dồn sức kết tinh các sóng nước bắn lên thành một màn chắn.

"Tách...tách..."

Tiếng băng kết tinh thành một màn chắn mà chỉ có duy nhất nàng ở bên ngoài

"Hơn nữa, phải dày hơn nữa."

Băng Lam cắn môi dồn sức lực cuối cùng.

A từ khi nào bên cạnh nàng đã có chiếc đèn lồng, hơn nữa nó sắp nổ rồi. Các chiếc đèn còn lại cũng chuẩn bị nổ nhưng màn chắn lại quá mỏng!!! Phải làm sao đây, không thể dừng lại cũng không thể tránh.

"ĐÙNG!!"

Chiếc đèn bên cạnh nàng đã nổ nhưng Băng Lam vẫn không tránh được.

"Băng Lam!!!"

Tinh Trì và Lưu Sở cùng lúc hét lớn về phía nàng. Nàng vẫn còn ý thức nhìn thấy khung cảnh đó nhưng mắt nàng đang dần khép lại.

Mọi thứ như chậm lại...

"Đùng, đùng..."

Các chiếc đèn còn lại cũng nổ cùng một lúc và màn chắn băng đã nứt!!! Kết thúc rồi sao... không còn quá sớm mà.