Từ Hầu Gái Lên Làm Bà Chủ

Chương 21




Hôm nay cô và anh trở về lại Việt Nam, đưa cô về nhà anh phải đến công ty làm.

Cô giúp anh chuẩn bị quần áo, thắt caravat cho anh, anh hạnh phúc nhìn cô:

"Anh rất thích cảm giác ở bên em đó bảo bối! "

Cô nhìn anh một cái rồi quay sang lấy vest mặc cho anh:"Cậu đừng nói như thế! "

Anh ôm lấy eo cô kéo cô sát lại gần mình, cô giật mình đặt tay lên ngực anh:"Cậu chủ? "

"Giá như chúng ta cứ ở mãi bên Nhật Bản không ai làm phiền chỉ hai chúng ta thôi."

Cô nghe anh nói lại nhớ đến những gì mà họ làm ở Nhật Bản, thật bình yên và vui vẻ. Cô thích cảm giác ấy cảm giác cùng anh hẹn hè, cùng anh đi dạo mọi nẻo đường, cùng đi ăn, đi mua sắm, tối tối sáng sáng lại cùng nhau ân ái lăn lộn trên giường.

Cô e thẹn:"Em cũng thích cảm giác ấy!"

Anh hôn lên môi cô, cô nhón chân lên ôm lấy cổ anh dâng cái lưỡi thơm tho của mình quấn lấy cái lưỡi đinh huơng của anh nhảy múa.

"Ưm... "_nước bọt của hai người chảy ra, nhiểu xuống ngực cô tạo nên sự ái muội kích thích.

Anh đưa vò nặn cặp mông căn tròn của cô làm đủ hình dáng mình thích, vật nam tính của anh cương lên nóng ran chỉa vào âm đ*o cô làm cô sợ hãi.

Cô hơi đẩy anh ra, sắp mất oxi đến nơi rồi:

"Cậu ơi... Ưm... Ư... Trễ giờ làm..."

"Bye bảo bối! Anh đi làm đây! "

"Vâng ạ! "

Sau khi anh lái xe rời đi, cô quay vào trong làm việc. Không biết ả ta đi đâu bây giờ về vào nhà thấy cô thì không ưa:

"Đi ngủ với chồng người ta về cảm giác thế nào? "

Lời nói mỉa mai châm chọc của ả ta làm lòng cô tê liệt:

"Cô chủ... Tôi... "

Bốp

Ả ta không biết liêm sỉ tiến lên tát vào mặt cô một bạt tai thật mạnh:

"Cô làm tôi thấy kinh tởm biết không hả? Vì cô mà những gì lâu nay tôi mong chờ đều tan thành mây khói. Cô là con hầu mà tôi mua về tại sao lại dám cướp chồng tôi hả? "

Cô rơi nước mắt cảm giác tội lỗi bao trùm cô, cô quỳ xuống ôm lấy chân của ả ta:

"Cô chủ cô đánh tôi đi, xin cô đừng như vậy. Tôi biết tôi khốn nạn, tôi biết tôi sai nhưng xin cô đừng làm khổ mình. "

"Cô còn biết nói những lời này sao hả? Cô đủ tư cách sao? "

Ả ta ngồi xuống nắm lấy tóc cô giật ngược ra sau tát tiếp tục vào mặt cô ba cái:

Chát chát chát.

"Nếu biết sai đáng lẽ nên tự thức mà rời xa chồng tôi đi chứ? Anh ấy là của tôi, anh ấy từng rất yêu tôi nhưng mà tại cô đã chen vào làm phá hỏng kế hoạch của tôi. "

Ả ta không thấy ngượng khi chính mình là kẻ đẩy cuộc hôn nhân mình đến bờ vực không thể cứu vãn được. Là ả tự đi tìm hạnh phúc mới, là vì nhân tình của ả, ả muốn chiếm tài sản của anh. Vậy mà còn ngang nhiên về đánh cô, nói cô cướp chồng mình thật khiến người ta khinh ghét.

"A... Cô chủ tôi... Tôi đau...đau...quá!..."_cô nắm lấy tay ả ta mong ả sẽ buông mình ra.

Nhưng không ả còn nắm giật ngược ra sau nữa:

"Đau hả? Thế này mới đau này!"_ả đứng dậy dùng chân mang giày cao gót của mình đá mạnh vào bụng cô.

"A! "_cô như muốn ngất đi, cảm giác đau đớn từng tế bào, cô ôm bụng mệt mỏi nằm bò trên sàn.

Ả ta kinh hãi khi nhìn thấy máu ta từ chân cô:

"Uyển... Uyển Đình? Cô... Cô có thai sao? "

Cô tái mặt nhìn máu chảy ra từ chân mình, cố bò tới xin ả cứu giúp, ả sợ hãi lùi ra sau.

"Ư... Ơ... Ơ cô chủ... Xin cô... Ơ ơ... Xin cứu tôi... Cứu...con ...Ơ... "

Mặc cô nằm vật ra đất cầu xin ả chỉ trơ mắt run rẩy đứng nhìn cô kiệt sức. Lúc này người hầu đi vào kinh hãi nhìn cô và ả, bao nhiêu hình tượng tốt đẹp mà ả gây dựng trong mắt mọi người bây giờ đổ vỡ cả, ả lại đi ức hiếp cô.

"A! Uyển Đình cháu sao vậy? "_quản gia chạy lại ôm cô, rồi nhìn ả.

Ả tím mặt mất thăng bằng ngã quỵ xuống đất:"Cô... Cô à... Cháu không cố ý... "