Từ Giới Giải Trí Đến Nhà Giàu Số 1

Chương 30: 30: Video Tuyên Truyền Vườn Trường 1





"Tôi từng giành cả thanh xuân của mình cho người con gái ấy, những ngón tay cũng từng gảy lên câu chuyện tình mùa hạ, a, thanh xuân của tôi, tôi đã học đại học năm 3 rồi, còn một năm rưỡi nữa sẽ tốt nghiệp."
"Ngược sáng mà đi, mặc cho gió táp mưa sa, chúng ta đang đi trên con đường thanh xuân, bất kể tương lai có bao nhiêu gian nan hiểm trở, tôi cũng sẽ dũng cảm tiến về phía trước."
"Gió Nổi Lên Rồi, tên này, giống như thanh xuân của chúng ta đang bắt đầu khởi động vậy."
"Trước đó không nghe kỹ, ca khúc này tên là 《 Gió Nổi Lên Rồi 》 phải không? Để tôi tìm thử, tôi quyết định, về sau đây chính là nhạc chuông riêng cho KK của tôi."
"A, sao lại không tìm ra."
Rất nhiều người trong lòng không hiểu sao cảm thấy dâng trào, dường như trong lòng đang bắt đầu dâng trào nhiệt huyết.
Ca khúc《 Gió Nổi Lên Rồi 》này hát về thanh xuân, sự hăng hái của thiếu niên, tự tin, nhiệt huyết, sau đó dần dần trưởng thành, vẫn là cái loại tâm tính của tuổi trẻ đó, chưa từng bị năm tháng chà đạp bào mòn, như ca từ đã viết, trải qua mọi thứ, cuối cùng vẫn ngược sáng mà đi như cũ, mặc kệ gió táp mưa sa.
Dương Lỗi không biết là, ở một thời không khác, ca khúc《 Gió Nổi Lên Rồi 》này quả thật rất thích hợp với vườn trường, rất nhiều trường đại học đều hát, thậm chí được lưu hành thời gian rất dài ở trong các trường đại học, cao đẳng, là ca khúc được yêu thích nhất trong lòng rất nhiều người, làm cho người ta khó có thể quên.
Bởi vì, đây là đại biểu cho thanh xuân của mỗi người.
Nhưng mà, rất nhiều người lấy điện thoại di động ra tìm ca khúc này, nhưng lại không tìm được một chút thông tin nào cả.
Lúc này ở bên cạnh Dương Lỗi, trong mắt mấy người Chu Cầm đều hiện lên một tia hồi ức.

"Bài hát này thật là hay."
"Đúng vậy đó, khiến tôi nhớ lại cuộc sống học sinh trung học trước kia, thật muốn trải qua thêm một lần trung học nữa."
Trung học, từng là nơi mà bọn họ muốn thoát khỏi nhất, nhưng mà hiện tại bước ra xã hội vài năm, nhớ lại trung học, những năm tháng đó đối với bọn họ mà nói là khó quên nhất.
Càng là người đã từng trải, khi nghe《 Gió Nổi Lên Rồi 》lại càng có cảm xúc, lúc này tất cả bọn họ đều bị gợi lên hồi ức.
Sau khi Dương Tuyết Nhu hát xong 《 Gió Nổi Lên Rồi 》, buổi lễ cũng đã tới hồi kết thục.
Dương Lỗi trò chuyện với mấy người Chu Cầm một lúc, không nghĩ tới Dương Tuyết Nhu lại gọi điện thoại tới, bảo hắn đến ký túc xá một chuyến.
"Thật ngại quá, tôi có chút việc phải đi trước."
Cúp điện thoại, Dương Lỗi nói xin lỗi với mấy người Chu Cầm.
"Không có gì."
"Lớp trưởng, có thời gian mọi người cùng nhau đi ra ăn một bữa cơm."
Mấy người đều cười nói.

Bọn họ cũng muốn rời đi, có hai người chuẩn bị đi tham gia hôn lễ của Vương Tiểu Minh.
"Nhất định." Dương Lỗi mỉm cười.
Nhìn Dương Lỗi rời đi, một cậu trai bỗng nhiên mở miệng nói: "Ai, không nghĩ tới lớp trưởng thi đậu đại học Thanh Bắc, hiện tại lại đang viết tiểu thuyết."
Nhìn anh ta nói chuyện, dường như là cố ý nói như vậy.
Ở trước mặt Dương Lỗi không tiện nói gì, chẳng lẽ không thể nói ở sau lưng sao?
Hơn nữa xem cậu trai này nói dường như là có vẻ tiếc hận, về phần có phải tiếc hận hay không, thì không biết.
Nghe được lời của anh ta, một cô gái thở dài, nói: "Lớp trưởng lợi hại như vậy, sau khi tốt nghiệp đại học Thanh Bắc, hẳn là có rất nhiều công ty tranh nhau nhỉ?"
Cô ta cũng không hiểu được, sao Dương Lỗi lại đi viết tiểu thuyết.
Cô ta có biết về tiểu thuyết, hoàn toàn có thể vừa đi làm vừa viết, nhưng mà Dương Lỗi chỉ nói viết tiểu thuyết, lại không nói đến những công việc khác, hiển nhiên, Dương Lỗi là đang viết toàn thời gian.

Lúc này, một cậu trai khác, cũng chính là người có quan hệ khá tốt với Dương Lỗi mở miệng nói: "Viết tiểu thuyết thì sao chứ? Lớp trưởng lợi hại như vậy, cho dù viết tiểu thuyết cũng có thể kiếm được tiền."
"Khó lắm." Lúc này lại có một cô gái nói: "Viết tiểu thuyết kiếm tiền rất ít, lúc trước tôi có một người anh họ ở nhà viết tiểu thuyết, không kiếm được tiền, bị cha mẹ đuổi ra ngoài.

Tôi nghe nói viết cái này không có mấy người có thể chân chính kiếm được tiền."
Bọn họ nói một hồi, cũng đều tự tan.
Mà cậu trai có quan hệ tốt với Dương Lỗi kia suy nghĩ một chút, gửi một tin nhắn cho Dương Lỗi.
"Lớp trưởng, hiện tại cậu đang viết tiểu thuyết gì vậy, tôi tìm xem một chút."

.

.

.

.


.
Bên kia, Dương Lỗi đi đến nơi, lúc này nơi này không chỉ có Dương Tuyết Nhu, mà còn có một vài lãnh đạo trường mặc chính trang.
Nhìn thấy Dương Lỗi, một người dẫn đầu đi đến cửa, cười nói: "Bạn trẻ Dương quả nhiên là tuổi trẻ đầy hứa hẹn, còn trẻ thế này mà đã có tài hoa như vậy, sáng tác ra ca khúc 《 Gió Nổi Lên Rồi 》này."
Dương Tuyết Nhu giới thiệu một chút, người đàn ông trung niên đi đầu này là Phó bí thư Đoàn ủy của Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan, tên là Lý Hải.
Nói một chút, Dương Lỗi mới biết được mục đích của Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan là tìm mình.
Bởi vì bộ phận tuyên truyền của bọn họ chuẩn bị chế tác một video tuyên truyền về Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan, đối với các trường đại học, cao đẳng mà nói, việc tuyên truyền rất quan trọng, ít nhất là nửa năm sẽ phát một video tuyên truyền, gia tăng danh tiếng trường học một chút.
Mà hiện tại, Lý Hải nhìn trúng ca khúc 《 Gió Nổi Lên Rồi 》này, chuẩn bị dùng để làm nhạc nền cho video tuyên truyền về Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan.
Biết việc này, sắc mặt Dương Lỗi không thay đổi, nhưng trong lòng thì rất vui mừng.
Thật sự là buồn ngủ lại gặp chiếu manh, ca khúc《 Gió Nổi Lên Rồi 》này được trình diễn ở buổi lễ của Đại học Kinh tế Tài chính thành phố Lan, vốn chính là để tạo danh tiếng.
Mà hiện tại, nếu làm ca khúc chủ đề cho video tuyên truyền, chắc chắn càng có thể gia tăng độ nổi tiếng.