Từ Giới Giải Trí Đến Nhà Giàu Số 1

Chương 142: C142: gặp cha vợ




Trong lòng Dương Lỗi thâm buồn cười, trước kia học đại học lúc mua quần áo Tiêu Vũ cũng hay dùng chiêu này.

"Được, chúng ta đi xem tiếp, nghe nói nhà ở tiểu khu Trung Cảnh cũng không tệ."

Dương Lỗi gật gật đầu, cùng Tiêu Vũ ôm hai con gái đi ra ngoài.

Tiểu Dao Dao và Tiểu Kỳ Kỳ cũng rất thông minh, miễn cưỡng nghe hiểu một vài chuyện, lúc này ngậm miệng không nói lời nào.

Chưa đi được vài bước, rốt cuộc chủ nhà mở miệng, nói: "Được, 80.000 một mét vuông thì 80.000 một mét vuông!"

Ông ta nhìn Dương Lỗi nói: "Số tiền này chừng nào thì cậu có thể đưa cho tôi?”

80.000 một mét vuông, tổng cộng Dương Lỗi phải đưa 22.4 triệu.

Thấy chủ nhà đồng ý, Dương Lỗi mỉm cười, nói: "Dựa theo quy trình thông thường đi, tôi đưa trước 50%, là 1.2 triệu, hoàn tất thủ tục, hẳn là vào ngày 15, ngày 15 tôi giao 8.8 triệu."

11.2 triệu cộng 8.8 triệu, là 20 triệu.

Vào ngày 12 sẽ được chuyển tiền nhuận bút, trong thẻ của Dương Lỗi đại khái sẽ có 19.8 triệu.

Nhưng mà, trong thời gian này hắn vẫn đang bán ca khúc như cũ, cho nên dễ dàng có được 20 triệu.


"Về phần 2.4 triệu còn lại, ngày 5 tháng sau sẽ giao đủ”

Nghe Dương Lỗi nói như vậy, chủ nhà gật gật đầu, không có ý kiến, nói: "Được!"

Hơn 2 triệu còn lại đối với ông ta cũng không có tác dụng gì lớn, giao chậm một chút cũng không thành vấn đề.

Sang nhượng giấy chứng nhận bất động sản và những thứ khác đều cần chừng mười ngày, vừa mới bắt đầu Dương Lỗi sẽ không giao toàn bộ tiền, trong lòng ông ta cũng hiểu được.

"A, Tiểu Vũ, sao con lại ở đây?"

Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói kinh ngạc vang lên.

Ở cửa phòng, xuất hiện một đôi nam nữ trung niên, khuôn mặt của người phụ nữ rất quen, đúng là mẹ Tiêu, Tôn Nhã Như, về phần người đàn ông bên cạnh với vẻ mặt thoạt nhìn có chút cứng ngắc là cha Tiêu, Tiêu Quốc Cường.

"Ai nha, còn có hai cháu gái cưng của bà nữa, mau đến cho bà ngoại ôm một cái nào."

Tôn Nhã Như mang theo Tiêu Quốc Cường đi đến, bà nhìn về phía hai đứa bé, càng nhìn càng thích, gọi hai bé lại.

"Bà ngoại."

Nhìn thấy Tôn Nhã Như, hai bé Dương Kỳ Kỳ và Dương Dao Dao đều rất nể tình, lon ton chạy tới.

Lúc này Tôn Nhã Như nháy nháy mắt với con gái mình, hôm nay bà đã nghĩ hết các loại biện pháp mới lôi được cha Tiêu đến đây.

Vì thế, bà đã hao tốn không ít nơ ron thần kinh.

Lúc này Dương Lỗi nhìn Tiêu Quốc Cường, mà lúc. này Tiêu Quốc Cường cũng nhìn về phía hắn, có thể là trời sinh cha vợ và con rể là kẻ địch, nháy mắt ánh mắt hai người gần như liền tiếp xúc với nhau.

Cho dù đã qua nhiều năm, nhưng lúc này trong lòng Tiêu Quốc Cường vẫn còn lửa giận như cũ, nhìn về phía tên nhóc khốn nạn trước mặt.

Chính là tên khốn này đã hại con gái của ông!

Vẻ mặt ông nghiêm túc, nhìn chăm chằm Dương Lỗi, nhìn dáng vẻ của ông giống như bất kỳ lúc nào cũng có thể đến đánh hắn.

Đối với cha vợ này của mình, Dương Lỗi vẫn có chút chột dạ, dựa trên những phân tích của hắn đối với Tiêu Quốc Cường thông qua những tin tức đã biết, cha vợ này rất khó thu phục.

"Ai nha, lão Tiêu, hôm nay vừa khéo gặp con gái, đây là hai cháu gái ngoan của ông đó, Dao Dao và Kỳ Kỳ." Tôn Nhã Như cười nói.


Vẻ mặt Tiêu Quốc Cường rất là nghiêm túc, sắc mặt u ám, nhưng nhìn hai cháu ngoại của mình, trong mắt không khỏi lộ ra một chút nhu hòa.

Tuy rằng chưa có chân chính tiếp xúc, nhưng mà ông đã nhìn vô số lần ở trong di động của Tôn Nhã Như.

Dương Dao Dao và Dương Kỳ Kỳ biết Tiêu Quốc Cường là ông ngoại của các bé, lúc trước các bé đã từng xem ảnh chụp, các bé muốn mở miệng, nhưng nhìn thấy sắc mặt u ám của Tiêu Quốc Cường, liền không khỏi có chút sợ hãi.

Bạn nhỏ Dương Kỳ Kỳ còn lui ra phía sau chị gái một chút, trong lòng bé nghĩ: Ông ngoại này thật là hung dữ nha.

Nhìn thấy động tác nhỏ của Dương Kỳ Kỳ, sắc mặt Tiêu Quốc Cường không khỏi trở nên càng đen hơn.

"Mình là ông ngoại, mình đáng sợ như vậy sao?” Tiêu Quốc Cường nghĩ trong lòng.

"Cha"

Đúng lúc này, Tiêu Vũ đi lên trước gọi.

Cô giới thiệu Dương Lỗi: Đây là Dương Lỗi, cha của Dao Dao và Kỳ Kỳ."

Dương Lỗi cũng trực tiết Dương Lỗi."

n lên, gọi: "Cha, con là

Hắn da mặt dày, dáng vẻ quen thuộc, không chút dè dặt.

Đối mặt với tên khốn mặt dày trước mặt này, Tiêu Quốc Cường trực tiếp không nhìn, giống như là không nhìn thấy Dương Lỗi vậy.

Vê phần Tiêu Vũ, ông cũng không nói gì.


"Cái ông già bảo thủ này."

Nhìn thấy bộ dạng của Tiêu Quốc Cường, Tôn Nhã Như lập tức có chút bất mãn, nói: "Con gái đang nói chuyện với ông đó, ông bị câm à?”

Tiêu Quốc Cường hừ lạnh một tiếng, nói: "Từ bao giờ mà bà biết lừa người? Gạt tôi tới đây?"

Nghe vậy, Tôn Nhã Như lập tức nổi giận, nói: "Tôi lừa ông cái gì? Đây không phải là vừa khéo gặp được bọn Tiểu Vũ à?"

Bà nói thẳng: "Tiểu Vũ, chúng ta không để ý tới cha con nữa."

Bà xem biệt thự một chút, ánh mắt sáng lên, nói: "Tiểu Vũ, các con đang mua nhà ở đây sao?"

"Vâng"

Tiêu Vũ gật gật đầu, nói: "Căn này con và Dương Lỗi, còn có Dao Dao, Kỳ Kỳ đều rất thích, chuẩn bị mua."

"A, căn lớn như vậy, hẳn là tốn không ít tiền phải không?" Tôn Nhã Như hỏi.

Tiêu Vũ nói: "Hơn 22 triệu."

Hai người nói chuyện, lúc này Tiêu Quốc Cường xụ mặt không nói lời nào không nhìn các cô, nhưng mà nhìn ánh mắt của ông, hình như là cũng đang đánh giá căn biệt thự này.