Thôn Dương Gia là một thôn làng nhỏ nằm ở huyện Hướng Nguyên, thành phố Lan, nhân khẩu chưa đến một ngàn người.
Hiện giờ, nước Hạ đang nhanh chóng phát triển, giá nhà cũng tăng lên rất cao, chỗ nào cũng thấy những nhà 50.000 một mét vuông.
Nhưng mà ở huyện Hướng Nguyên thì chỉ có những khu vực trung tâm mới có giá 10.000, còn lại hầu hết đều chỉ là 7000, 8000 thôi.
Đối với người dân thôn Dương Gia mà nói, mỗi nhà chỉ có vài mẫu ruộng, mọi người ngày ngày bận rộn chuyện ruộng nương, lúc rảnh rỗi thì tụ tập tán gẫu, nói đủ thứ chuyện vặt vãnh.
Trong lúc này, có mấy người đang tụ tập, nói mấy chuyện ở những thôn làng sát vách.
Mọi người đang trò chuyện thì bỗng nhiên tất cả mọi người đều nhìn về một phía, có một chiếc taxi lái tới.
Mọi người chỉ theo bản năng nhìn qua một chút, chứ cũng không quá để ý.
Xe dừng lại ở một chỗ, ba người xuống xe, một đôi nam nữ trung niên và một thanh niên.
Đôi nam nữ trung niên nhìn dung mạo cũng không tệ, nhưng gương mặt lại mang đầy vẻ tiều tụy, trên đầu còn đầy tóc trắng.
Còn thanh niên kia thì khoảng chừng hai bốn hai lăm tuổi, tướng mạo cực kỳ tuấn tú, cao hơn mắt tám, mày kiếm mắt sáng.
Nhìn thấy ba người xuống xe, mọi người trong thôn bắt đầu bàn tán.
“Là gia đình Viễn Minh trở về!”
“Nhìn dáng vẻ của Tiểu Lỗi thế kia, chắc là đã chữa khỏi bệnh hoàn toàn rồi.”
“Haizz, Tiểu Lỗi ưu tú như vậy, thậm chí còn là người đầu tiên trong thôn chúng ta thi đỗ đại học Thanh Bắc, không ngờ trên người lại phát sinh biến cố như thế.”
“Ông trời đối kỵ với người tài mà.”
“Tôi nghe nói nhà bọn họ đã bỏ ra hơn một triệu để chữa bệnh rồi!”
Mọi người trong thôn thì thầm bàn tán, có nhiều người đứng dậy, đi về phía ba người Dương Lỗi.
Một ông lão lớn tuổi đi tới trước mặt cha của Dương Lỗi là Dương Viễn Minh, hỏi: “Viễn Minh, tình hình của Tiểu Lỗi bây giờ tốt hơn rồi chứ?”
Dương Viễn Minh gật đầu mỉm cười, nói: “Đúng vậy, chú Tam Nguyên.”
Dưới ánh mắt của mọi người, ba người đi tới trước một căn nhà, lấy khóa mở cửa.
Mặc dù nơi này thời gian dài không có người ở, nhưng trong phòng cũng không có bụi bặm gì, xem ra là có người thường xuyên quét dọn.
“Ôi, Viễn Minh, Tố Lan, hai người về rồi à?”
Vừa vào đến nhà, một âm thanh bỗng nhiên truyền đến, một người phụ nữ trung niên mập mạp đi tới.
“Hồng Anh.” Nhìn thấy người này, mẹ của Dương Lỗi là Triệu Tố Lan cười nói.
“Dì Trương.” Dương Lỗi cũng lên tiếng chào hỏi.
Trương Hồng Anh cười nói vài câu rồi nhìn về phía Dương Lỗi: “Xem ra Tiểu Lỗi đã hoàn toàn phục hồi rồi.”
Bà ta cười nói: “Tiểu Chí nhà dì mà biết thì chắc chắn sẽ rất vui vẻ.”
Trong phòng vẫn còn có người, nghe thấy Trương Hồng Anh nói vậy thì không khỏi âm thầm phỉ báng.
“Trương Hồng Anh này, lại bắt đầu rồi đấy.”
“Cứ nói vài ba câu là lại nhắc đến con trai mình.”
“Cũng chẳng trách bà ta hay khoe khoang con trai mình như thế.
Con trai bà ta công việc tốt, còn tìm được một cô bạn gái xinh đẹp, nếu như là người khác thì chắc là cũng sẽ khoe khoang thôi.”
“Tiếc cho Tiểu Lỗi quá, trong thôn chúng ta từ trước đến nay chỉ có một mình Tiểu Lỗi thi đỗ đại học Thanh Bắc, cho dù là con trai Lý Chí của Trương Hồng Anh cũng không thi đỗ được.
Nếu như Tiểu Lỗi không gặp phải chuyện kia thì nói không chừng công việc bây giờ còn tốt hơn Lý Chí!”
“Haizz, tạo hóa trêu ngươi.”
Những người này đều khẽ bàn tán.
Mà lúc này, nghe thấy Trương Hồng Anh nói thế, mẹ Dương cười hỏi: “Hồng Anh, Tiểu Chí nhà bà bây giờ thế nào rồi?”
Con trai Lý Chí của Trương Hồng Anh và Dương Lỗi là bạn học tiểu học và cấp hai, đến cấp ba thì không học chung nữa.
Lúc thi Đại học, Dương Lỗi thi đỗ đại học Thanh Bắc khoa máy tính, còn Lý Chí thì thi đỗ một trường trọng điểm 985, thành tích cũng không tệ.
Nghe mẹ Dương hỏi đến con mình, Trương Hồng Anh lập tức hưng phấn trả lời: “Tiểu Chí bây giờ đang làm trong một công ty top 500, làm tổ trường rồi, lương tháng ít nhất 15.000 trở lên, còn có tiền đồ hơn cả cha nó nữa...”
Trương Hồng Anh vừa kể vừa cười.
Trên thực tế, trong lòng bà ta còn cảm thấy rất đắc ý.
Từ nhỏ đến lớn, thành tích của con trai bà ta đều rất ưu tú, nhưng mà lại luôn bị một người đè ép, chính là Dương Lỗi.
Bởi vì Dương Lỗi nên lần nào thi thì con trai bà ta đều xếp thứ hai, chưa bao giờ ngoại lệ!
Những thôn bên cạnh, mỗi khi nhắc đến thôn Dương Gia thì đều dựng thẳng ngón cái lên!
Bởi vì thôn bọn họ có một người đỗ đại học 985, có một người đỗ đại học Thanh Bắc!
Nhưng mà, cho dù con bà ta đỗ đại học 985 tốt như vậy, nhưng mọi người đều chú ý vào Dương Lỗi- người đỗ đại học Thanh Bắc.
Ngay cả trong bữa tiệc Trương Hồng Anh tổ chức để chiêu đãi mọi người, cũng có không ít người hỏi: “Hồng Anh, tôi nghe nói trong thôn của bà có một người thi đỗ đại học Thanh Bắc?”
Thế nên, mặc dù Trương Hồng Anh và gia đình Dương Lỗi chẳng có mâu thuẫn gì, nhưng bà ta lại một mực ghen ghét bọn họ.
Đây cũng là chuyện bình thường.
Nhưng mà, trong lúc đang học đại học Thanh Bắc, thân thể của Dương Lỗi lại bỗng nhiên xảy ra vấn đề.
Sau đó, hắn vẫn luôn chữa bệnh, chữa rất nhiều năm, giờ mới tốt lên được.
Mà bây giờ, con trai của bà ta đã được vào công ty top 500, tiền lương rất cao, hơn đứt Dương Lỗi.
Dương Lỗi lâu rồi không xuất hiện, thế nên cũng chẳng có mấy người hỏi về hắn.
Mẹ Dương nghe lời khoe khoang của Trương Hồng Anh thì cũng cảm nhận được ý tứ của bà ta.
Bà cười khan vài tiếng, khen ngợi Lý Chí vài câu.
Nhưng trong lòng bà lại cảm thấy rất cô đơn.
Con trai bà chính là niềm kiêu ngạo của bà, nếu như thân thể Dương Lỗi không gặp phải tình huống kia thì bây giờ chắc chắn cũng có thể tiến vào công ty top 500 rồi.
Dương Lỗi yên lặng nhìn mọi người.
Mấy năm trôi qua, cảm xúc của hắn đã vượt qua cả người lớn rồi.
“Tiểu Lỗi, con lên lầu nghỉ ngơi chút đi.” Mẹ Dương nói với hắn.
“Vâng, mẹ.” Dương Lỗi gật đầu, đi lên tầng hai, vào phòng của mình.
Hắn rời khỏi nhà chín tháng mới về, thế mà trong phòng vẫn rất sạch sẽ.
Dương Lỗi biết, đây là cho thím và em họ thường xuyên đến quét dọn phòng cho nhà hắn.
Hắn ngồi một mình trong phòng, suy tư rất nhiều.
“Bệnh của mình là bởi vì thứ trong đầu sao?”
Dương Lỗi nhíu mày, chỉ cần hắn nghĩ đến là trong đầu sẽ xuất hiện một giao diện, trên giao diện có những ô biểu tượng.
[Tiểu thuyết] [ m nhạc] [Phim truyền hình] [Điện ảnh] [Trò chơi] [Douyin]...
...
Dương Lỗi là người theo chủ nghĩa vô thần, những giao diện này mới xuất hiện hôm qua, vừa xuất hiện đã đảo lộn tưởng tượng của hắn.
Vào học kỳ cuối của năm thứ tư đại học, hắn đột nhiên ngất xỉu mà không có chút dấu hiệu nào, đến hôm qua thì những giao diện này xuất hiện, sau đó chứng đau đầu của hắn biến mất.
Hai chuyện này chắc chắn có liên quan với nhau.
“Hả? Giao diện này hình như lại thay đổi?” Vẻ mặt Dương Lỗi hơi biến hóa.
Hôm qua khi mới xuất hiện thì những ô biểu tượng đó chỉ mờ mờ, nhưng lúc này thì ô biểu tượng [Tiểu thuyết] lại sáng lên.
Dương Lỗi cảm thấy mình có thể tiến vào ô biểu tượng [Tiểu thuyết].
Trong lòng hắn khẽ động, ý thức nhanh chóng tiến vào.
Trong nháy mắt, từng quyển tiểu thuyết hiện ra trước mặt hắn.
[Giá trị danh vọng đã có: 10.008]
[Che trời]: Dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi.
[Thế giới hoàn mỹ]: Dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi.
[Thôn phệ tinh không: Dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi.
[Bàn Long]: Dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi.
[Vũ động càn khôn]: Dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi.
[Cầu Ma]: Dùng 10.000 giá trị danh vọng để đổi.
...