Tử Giang Thế Cô

Chương 52: Chương 52





Tam Tịnh đỡ lấy Trác Nghiêm Đắc Dụ một bên, Tứ Tịnh đỡ nốt bên kia, Khúc Hồ cầm theo thanh kiếm nặng trĩu của Trác Nghiêm Đắc Dụ đi phía sau, chính cô hại hắn đến nông nỗi này thì không còn lòng dạ nào trốn đi, cô mang ơn cứu mạng chính người mà cô sợ. Cỗ xe ngựa khá lớn và êm ái, Trác Nghiêm Đắc Dụ vừa chui vào liền khẽ đưa tay chặn lại vết thương, hắn khẽ nhíu mày chịu đựng. Khúc Hồ vội đặt thanh kiếm sang một bên và đỡ lấy sau lưng Trác Nghiêm Đắc Dụ để hắn tựa vào thành cỗ xe :
-Tại sao không nhân cơ hội bỏ trốn ?
Trác Nghiêm Đắc Dụ lên tiếng khẽ trong khi hai mắt vẫn nhắm chặt, Khúc Hồ chỉnh lại y phục cho hắn và trong lòng đau nhói kỳ lạ khi nghe hỏi như thế :
-Ta nợ ngài một mạng.
-Nếu đã nợ ta, thì hãy ở yên trong tầm kiểm soát của ta. – Câu nói này khiến Khúc Hồ ngẩn ngơ vài giây, Trác Nghiêm Đắc Dụ vẫn còn đau nhưng hắn vẫn không chịu nói.
Nghê Mật Quân nghe tin báo rằng Dụ Vương vừa về đến liền chạy thật nhanh ra tiếp đón, nhưng khi nhìn thấy Khúc Hồ từ trong xe ngựa bước xuống thì nàng ta há hốc, sau đó là Trác Nghiêm Đắc Dụ bước xuống dưới sự giúp đỡ của người hầu. Khúc Hồ liền đỡ lấy một bên Trác Nghiêm Đắc Dụ và dìu hắn đi về phòng. Vừa nằm xuống giường thì hắn cũng thở hắt ra một hơi, Khúc Hồ lấy nước cho hắn, nhưng vừa uống vào thì lại ho sặc hết ra, vừa có máu độc vừa có máu bình thường.
Buổi tối, Khúc Hồ sau khi thay trang phục và ăn uống một chút thì lại đi bộ một mình đến phòng Trác Nghiêm Đắc Dụ, cô không cho Y Nhi đi theo. Gặp phải Nghê Mật Quân cũng đang định đến thỉnh an Dụ Vương :

-Vương Phi.
-Quận chúa đến thăm Vương Gia sao, nếu thế thì xin mời đi trước. – Khúc Hồ nói.
-Chẳng hay Vương Phi làm gì mà hại Vương Gia thân tàn ma dại như vậy ? – Nghê Mật Quân có ý nhạo báng.
-Ta dùng kiếm đâm cho Vương Gia một nhát, nếu thích thì quận chúa có thể đến kiểm tra. – Khúc Hồ có ý dọa dẵm.
Nhưng khi Nghê Mật Quân vừa xưng tên trước cửa phòng thì liền nghe tiếng Trác Nghiêm Đắc Dụ hô to bảo cút, tự ái chất ngất, Nghê Mật Quân giận dỗi bỏ đi. Khúc Hồ rón rén mở cửa đi vào, Trác Nghiêm Đắc Dụ đang tự thay y phục, Khúc Hồ nhanh tay đến giúp hắn, Trác Nghiêm Đắc Dụ để yên cho cô giúp hắn chỉnh lại y phục và thậm chí còn đan tay vào phần tóc sau gáy cô và nói :
-Khúc Hồ … Có thể nàng nghĩ ta đang lợi dụng sự thông minh của nàng nhưng ta chưa bao giờ có ý muốn sử dụng nàng như một món vật vô tri.
-Chúng ta ngay từ đầu đã không cùng quan điểm sống, chính Vương Gia muốn ép ta sống theo kiểu chim lồng cá chậu. – Khúc Hồ dừng hành động đang làm và nói.
-Nàng không thể biết bên ngoài kia đáng kinh tởm thế nào hay thối nát thế nào, ta chỉ muốn nàng ở trong tầm mắt của ta. – Trác Nghiêm Đắc Dụ vừa lướt tay lên khuôn mặt cô vừa nói.
-Trác Nghiêm Đắc Dụ, xem như ta cầu xin chàng, đừng giết những người vô tội cũng đừng đối xử với ta như một tù nhân nữa, ta chỉ muốn tự do. – Khúc Hồ ngẩng đầu nhìn hắn.
Lời vừa dứt thì Trác Nghiêm Đắc Dụ đã không cho Khúc Hồ câu trả lời, hắn cúi đầu hôn cô, mùi vị chua chát trong từng hơi thở, Khúc Hồ tự giận hắn rồi giận cả chính cô, cô thật sự có tình cảm với con người này, chỉ khi ở bên hắn thì cô mới có thể nhận ra. Khúc Hồ vòng tay lên ôm lấy cổ Trác Nghiêm Đắc Dụ, cô đáp trả nụ hôn cuồng nhiệt của hắn, Trác Nghiêm Đắc Dụ hơi sững người vài giây nhưng sau đó hắn lại tiếp tục, y phục vừa mặc vào lại bị cởi ra một cách nhanh chóng. Khúc Hồ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trác Nghiêm Đắc Dụ, cơ thể nam trần trụi nóng bỏng nhất mà cô từng thấy, bờ vai rộng, hai cánh tay rắn chắc an toàn vô cùng :
-Nàng sợ à ?

-Ừ, nhưng mà ta tự hỏi chàng đã lớn lên như thế nào. – Khúc Hồ nhíu mày nhăn nhó khi Trác Nghiêm Đắc Dụ bất ngờ động thân.
-Muốn chạm vào không ? – Trác Nghiêm Đắc Dụ bất động nhìn cô.
-Đang chạm, tại sao chàng không để ý đến đứa bé trong bụng Nghê Mật Quân. – Khúc Hồ hỏi.
-Không phải con ta. – Trác Nghiêm Đắc Dụ cúi đầu hôn lướt lên mắt mũi Khúc Hồ.
-Vậy chàng vẫn giữ nàng ta trong phủ thì cũng ngầm nhận bản thân là cha đứa bé. – Khúc Hồ nói.
-Ta không phải người không biết tiết chế, nàng đừng suy đoán linh tinh. – Trác Nghiêm Đắc Dụ đáp rồi tách rộng hai chân Khúc Hồ thêm và đánh nhanh tiết tấu.
Vài ngày sau thì Trác Nghiêm Đắc Dụ trở lại bình thường nhưng mà đích thân hắn lại ra mặt dạy võ cho Khúc Hồ, bắt cô dùng kiếm, thậm chí là dạy cô cách nhận biết đâu là thứ bị tẩm thuốc độc. Nhất Tịnh và Tứ Tịnh đứng khoanh tay vào cột đình và bàn tán chuyện đánh trận, Nhị Tịnh và Tam Tịnh thì đùa cợt nhau tán loạn trong vườn cây, Y Nhi đứng nhìn chủ tử của nó. Khúc Hồ mệt với đống chiêu thức nên ném kiếm xuống đất và bỏ đi về phía Y Nhi, Trác Nghiêm Đắc Dụ dùng một nhánh trúc nhỏ dài chặn ngang cổ cô lại và nói :

-Nhặt kiếm lên và ghi nhớ tất cả cho ta.
Cứng đầu và khó chịu, Khúc Hồ tránh né bao nhiêu cũng bị bàn tay linh hoạt và ánh mắt sắc bén của Trác Nghiêm Đắc Dụ chặn lại dễ dàng hết sức, cô đành quay lại nhặt kiếm lên và tiếp tục ưỡn ẹo trò mèo. Trác Nghiêm Đắc Dụ nhíu mày nhìn cô và dùng nhánh trúc đánh vào mông, Khúc Hồ bị đánh đau nên vội nhảy lùi lại phía sau và hét :
-Trác Nghiêm Đắc Dụ, sao lại đánh ta … mau xin lỗi đi …
-Muốn thêm vài roi thì nàng mới chịu tỉnh táo phải không ? – Trác Nghiêm Đắc Dụ chắp tay ra sau lưng và nói.
-Rõ ràng là ta không làm sai gì hết, chàng đúng là trơ trẽn. – Khúc Hồ la làng.
-Đến đây, tiếp tục tập luyện, nếu không nhớ thì đừng mong ta để nàng ăn cơm. – Trác Nghiêm Đắc Dụ đe dọa có hiệu quả.