Từ Giả Thành Thật

Chương 74: Dây buộc tóc màu hồng




Bắt đầu từ khi đứng ở mép tàu, thần kinh của Thẩm Phức như dây đàn đã được căng đến đỉnh điểm. Nghe thấy Lục Ký Minh nói "nhảy", cậu không kịp nghĩ suy gì thêm, nắm chặt tay Lục Ký Minh, nhảy ra khỏi mép tàu.

Sau một hồi trời đất quay cuồng, mặt biển trong đêm tối đã gần ngay trước mắt. Ngay vào lúc Thẩm Phức đã chuẩn bị sẵn sàng rơi vào nước biển lạnh lẽo, bất ngờ, một tiếng nổ lớn phát ra, làm tai cậu đau đớn - âm thanh lớn đến nỗi tai Thẩm Phức cứ "ong ong" mãi.

Sóng nhiệt từ vụ nổ phát ra đã đẩy những người nhảy xuống ra xa lại càng xa.

Trên bầu trời, ngay cả khi đã sáng bừng nhờ pháo hoa, giờ đây lại càng trở nên chói lọi hơn. Ánh lửa bùng lên từ tàu hàng khiến toàn bộ bầu trời đều chuyển sang màu đỏ, cả mặt biển cũng lây nhiễm trở nên đỏ rực. Đám người đang chờ đợi tải hàng trên cảng Tây đều ngơ ra, nhất thời không ý thức được chuyện gì đang xảy ra. Qua một hồi lâu, có người như bừng tỉnh từ mộng, la lớn: "Cháy! Chú ý cháy!"

Trước khi tàu hàng kịp phát nổ, nó đã gần khu vực cảng Tây. Chiếc thuyền nhỏ có nhiệm vụ trinh sát và bảo vệ ở gần nên bị ảnh hưởng khi vụ nổ xảy ra. Lúc này đã không còn bất kì thứ gì bảo hộ trước tàu chứa súng đạn nữa. Khi nổ mạnh, có các mảnh thân tàu bị nổ mang theo ánh lửa nóng rực bay ra, nện xuống con tàu đựng súng đạn, làm người trên tàu hoảng hốt dập lửa.

Gió thổi càng làm đám cháy lớn hơn, trên tàu cũng có không ít đạn dược, chỉ cần một chút lửa là có thể bắt lửa, theo sau là một loạt tiếng nổ liên tiếp, toàn bộ cảng Tây giờ đây đều bao phủ bởi ngọn lửa hừng hực, mọi người hoảng loạn vừa chạy vừa hét lớn.

Không ai chú ý rằng trên trời đã không còn pháo hoa nổ ra nữa, con thuyền đậu không xa đang cẩn thận tiếp cận chiếc tàu hàng sau vụ nổ tan tác. Điều này không dễ dàng chút nào, bởi vì trên biển đầy những mảnh vỡ bị nổ tung, trên đó vẫn còn đang bốc cháy.

Trên chiếc thuyền nhỏ, Thẩm Lệnh Nghi đang đứng bên mép thuyền, nửa cơ thể đã duỗi ra ngoài lan can, nôn nóng nhìn vào mặt biển hỗn loạn, tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Nàng và Dương Linh đều đang ở trên thuyền, đã cứu được một số người bị thương, không phân biệt được địch hay bạn, cứ cứu người lên trước rồi lại tính tiếp.

Mọi thứ đã lệch khỏi dự kiến ban đầu.

Ban đầu sự việc được bàn bạc là, sau khi bắn một loạt pháo màu đỏ trên thuyền nhỏ, mọi người sẽ rời khỏi tàu, Tần Nhạn cũng sẽ chuẩn bị tốt, đốt thuốc nổ, khi tàu nổ, những người rời tàu sẽ có thể tránh xa hơn để không bị ảnh hưởng.

Nhưng thời gian nổ của tàu lại sớm hơn dự kiến, khiến mọi người không kịp phòng bị.

Trong lòng Thẩm Lệnh Nghi nóng như lửa đốt, lo lắng đến mức nước mắt tuôn rơi, thậm chí không dám chớp mắt, sợ bỏ lỡ Thẩm Phức dưới biển.

Trên mặt biển cách đó xa, trong hai người đã bất tỉnh, Lục Ký Minh là người đầu tiên tỉnh lại.

Hắn ho mạnh vài tiếng vì sặc nước, sau tiếng ho, cổ họng hắn cay rát. Có dấu vết bỏng trên cánh tay, tay áo đã bị đốt cháy hết, làn da trên cơ thể cũng cảm nhận một đợt nóng rát, toàn thân đau đớn giống như vừa trải qua một trận ẩu đả, thêm nữa, trên ngực cũng đau đến phát run, khả năng là gãy xương sườn.

Nhưng hắn không buồn để ý, hắn ở trên mặt nước đưa mắt nhìn xung quanh. Hắn cùng với Thẩm Phức nhảy xuống biển, trước khi mất ý thức, tay họ vẫn nắm chặt lấy nhau, nơi họ rơi xuống hẳn là không cách xa nhau lắm.

Lục Ký Minh cố gắng di chuyển một cách khó khăn trong nước, toàn bộ cơ thể hắn dường như không nghe lời, nhưng khó khăn nhất không phải là điều này mà chính là làm sao để tránh được những mảnh vỡ từ tàu chở hàng đang trôi nổi trên mặt nước theo làn sóng biển. Những mảnh vỡ đó cực kỳ sắc bén, nếu sóng biển đẩy chúng va vào người, quả thực hậu quả khó lường.

Cùng lúc đó, con tàu chở hàng bị nổ tan cũng cách hắn không xa, theo sự tiếp tục của đám cháy, con tàu sẽ dần dần tan rã, càng thêm nhiều mảnh vỡ rơi xuống nước.

Lục Ký Minh gấp tới muốn phát điên rồi, hắn nôn nóng tìm kiếm, trên tay và trên người đã xuất hiện nhiều vết cắt.

Hắn thề trong lòng, đặt cược tất cả những gì có thể đổi lấy được, thọ mệnh, tài sản, địa vị, những thứ hắn đều có thể hy sinh để đổi lấy bình an cho Thẩm Phức.

Lục Ký Minh từ trước tới nay là người không tin vào thần phật.

Cung Thiên Phi ở Bình Châu lúc nào cũng hương khói ngào ngạt, đặc biệt vào mỗi mùng 1 và 15, những người đến thắp hương cầu lễ chật như nêm cối. Lục Ký Minh đã đến nhiều lần, trước bức tượng Thiên Phi, hắn không bao giờ quỳ và cũng chưa bao giờ đặt nén hương. Dân chúng thành tín càng tới đông, hắn càng giữ thái độ lạnh lùng.

Nhưng vào thời điểm này, hắn đột nhiên cảm thấy hối tiếc, nếu có thể chỉ một lần, chỉ cần một lần duy nhất, hắn cầu nguyện một cách chân thành, liệu Thiên Phi nương nương trong truyền thuyết được truyền rằng nhân từ và cứu thế, liệu có thể rủ lòng thương lấy hắn một lần hay không.

Trong lúc suy nghĩ miên man, trên đỉnh những con sóng biển đang nhấp nhô, Lục Ký Minh đột nhiên bắt gặp một hình ảnh lúc chìm lúc nổi. Hắn không do dự, nhanh chóng bơi về hướng đó, may mắn làm sao, người bất tỉnh đó thật sự là Thẩm Phức. Lục Ký Minh cảm thấy như trái tim hắn như ngừng đập, hắn nâng Thẩm Phức lên, cảm nhận mạch đập hữu lực từ cậu.

Thật tốt quá.

Sau khi nhanh chóng kiểm tra, Lục Ký Minh không thấy có vết thương rõ ràng nào trên cơ thể Thẩm Phức.

Thuyền hỗ trợ hẳn là cách đây không xa, nơi họ rơi xuống có quá nhiều mảnh vỡ, thuyền không thể đến gần được, Lục Ký Minh phải dẫn theo Thẩm Phức bơi ra khỏi khu vực này. Lục Ký Minh luôn giữ miệng và mũi của Thẩm Phức nổi trên mặt nước, cả hai cùng hướng về phía xa bến cảng.

Ở giữa biển cả, xung quanh bị bao phủ bởi những mảnh vỡ thép sắt, mọi động tác trở nên khó khăn. Lục Ký Minh cắn chặt răng, không biết đã bị cắt ra bao nhiêu vết thương, cuối cùng hắn nhìn thấy một chiếc thuyền không xa, thấy được cả Thẩm Lệnh Nghi và Dương Linh đang đứng trên mép thuyền.

Dương Linh cũng nhìn thấy họ và nói cho Thẩm Lệnh Nghi.

Thẩm Lệnh Nghi suýt nữa la lên, vội thúc giục: "Nhanh lên!"

Dương Linh nhăn mày lắc đầu: "Thuyền không đi qua được, quá nhiều mảnh vỡ, tôi sẽ bơi qua hỗ trợ."

Thẩm Lệnh Nghi còn chưa kịp nói gì, Dương Linh "ùm" một phát nhảy xuống biển. Y bơi rất giỏi, tối nay cũng chưa tốn sức quá nhiều cho nên hắn di chuyển trên biển vô cùng nhanh.

Trong khi đó, Thẩm Phức cũng dần dần tỉnh lại.

Cả người Thẩm Phức choáng váng, cảm giác như đang quay cuồng, tai ù cả đi, phải mất một lúc, cậu mới nhận ra được tình cảnh của mình, gian nan phát ra một tiếng từ cổ họng.

Lục Ký Minh vừa mừng vừa sợ, vô ý sặc một ngụm nước, ho đến kinh thiên động địa.

Thẩm Phức vẫn còn tâm tư và sức lực trêu đùa hắn: "Anh ho nhỏ chút, em điếc mất thôi..."

Lục Ký Minh ngừng ho, thở hắt ra một hơi, hắn nhìn về phía chiếc thuyền không xa và Dương Linh đang bơi tới trong nước, lại nhìn về phía tàu chở hàng đang cháy rực lửa phía sau, chỉ cảm thấy khuôn mặt bị hun bởi lửa nóng, hắn có thể nghe thấy tiếng "kẽo kẹt" khiến con người ê cả răng từ con tàu tan rã bởi lửa.

"Có thể bơi không?" Lục Ký Minh hơi gấp, hỏi: "Chúng ta phải nhanh chóng bơi qua, thuyền không thể đến gần đây được."

Có chút miễn cưỡng, nhưng Thẩm Phức không thể hiện ra, cậu gật đầu nói: "Có thể, anh bơi trước, em sẽ theo sau."

Lúc này, so với việc quan tâm lẫn nhau, thúc giục nhau nhanh chóng thoát khỏi hiểm nguy mới là việc nên làm. Cả hai đều là người tỉnh táo, hợp tác với nhau rất thoải mái, một trước một sau, cẩn thận di chuyển trong những mảnh vụn thép, mắt nhìn chăm chú vào Dương Linh đang bơi tới.

Bất ngờ, Dương Linh dừng lại hét lớn: "Cẩn thận!"

Họ đột nhiên quay đầu lại, chỉ thấy trên con tàu hàng đang rực cháy, một phần đã bị cháy đứt liền, phần kết nối cuối cùng đang lung lay như muốn rơi xuống. Trong nháy mắt, nó rơi xuống nước tạo ra một đợt sóng cao hơn cả người. Đồng tử Thẩm Phức co lại, trong đôi mắt chỉ thấy ánh lửa và làn sóng biển, cậu vội vàng đẩy Lục Ký Minh đi phía trước, Dương Linh không rút lui mà ngược lại vẫn bơi hướng về vị trí của họ.

Những đợt sóng nối tiếp nhau như đang đuổi theo họ, một tấm sắt dài cỡ một người lớn được sóng nâng cao lên giữa không trung hướng về họ, rơi ập xuống đầu họ.

Thẩm Phức vẫn luôn chú ý phía sau, không cần suy nghĩ gì, cậu đột nhiên lao về phía trước, ôm lấy Lục Ký Minh.

Ngay lúc đó, tấm sắt cứng rắn màu đen bóng đánh xuống, đẩy cả hai người xuống dưới nước. Thẩm Phức chỉ cảm thấy không khí trong ngực bị ép ra hết, trong dòng nước hỗn loạn, cậu cảm thấy thở không được, sau lưng một trận đau nhức.

Dương Linh thở hổn hển, tránh thoát khỏi những mảnh vụn, tiến gần lại rồi hô một tiếng, đẩy tấm sắt ra xa. Lục Ký Minh vẫn còn tỉnh táo, túm lấy Thẩm Phức kéo lên khỏi mặt nước. Nhưng Thẩm Phức đã mất đi ý thức, cả người mềm như bông dựa vào Lục Ký Minh, khuôn mặt trắng bệch đến đáng sợ.

"Giúp tôi một chút," Lục Ký Minh hoảng loạn nói, "nhanh chóng lên thuyền—"

Đợt sóng trước đó làm cho Thẩm Lệnh Nghi không đứng vững nổi, nàng té ngã lên boong tàu, sau đó ngay lập tức đứng dậy, kêu gọi một số người đến giúp, lấy dây thừng dày buộc vào lan can của thuyền, một đầu ném xuống nước. Lục Ký Minh và Dương Linh hợp lực đưa Thẩm Phức đã bất tỉnh lên thuyền.

Dương Linh tinh thông y thuật, kiểm tra tỉ mỉ một chút, nhăn mày nói: "Tình hình không tốt, phải nhanh chóng trở về bờ."

Chiếc thuyền nhanh chóng quay đầu, để lại sau lưng bến cảng Tây vẫn đang bốc cháy.

Lục Ký Minh bị thương cũng không nhẹ nhàng, Dương Linh tạm thời xử lý giúp hắn một chút, nơi gãy xương được cố định trước bằng tấm gỗ, mọi thứ đều phải đợi đến khi trở lại bờ rồi lại nói. Lẽ ra Lục Ký Minh nên nghỉ ngơi, nhưng hắn không ngồi yên được, chỉ cần rảnh rỗi là tâm trạng hắn lại hoảng loạn, hắn sợ Thẩm Phức sẽ không tỉnh dậy được.

Hắn kiểm tra lại danh sách những người bị thương trên thuyền, nhưng bất ngờ nhìn thấy Vu Duy Hồng, một nửa cơ thể gã đã bị bỏng. Gã còn sống nhưng chẳng qua chỉ là kéo dài hơi tàn.

Lục Ký Minh suy nghĩ một chút, từ giường của Thẩm Phức, hắn gọi Thẩm Lệnh Nghi đến, nói: "Người này, để cho chị tự xử lý."

Thẩm Lệnh Nghi từ trên nhìn xuống Vu Duy Hồng, nỗi đau sau khi bị bỏng lại ngâm trong nước biển khiến cho Vu Duy Hồng lúc mê lúc tỉnh. Gã nhìn Thẩm Lệnh Nghi, môi mấp máy như đang nói gì đó, nhưng lại không phát ra tiếng được.

Thẩm Lệnh Nghi nói: "Năm đó, tôi đứng ở cổng Dục Anh đường, qua thanh sắt, khi tôi gỡ sợi dây hồng đưa cho anh, anh còn nhớ tôi nói gì không?"

Vu Duy Hồng cho dù nhớ rõ, cũng cũng không nói ra được.

Gã được một cặp vợ chồng già nhận nuôi từ Dục Anh Đường, cha nuôi là một học giả xưa, con trai của cặp vợ chồng đã mất được mấy năm, họ chỉ hy vọng có một đứa con trai để thừa kế hương khói, sau khi họ mất, đứa con đó có thể thành đạt, sự nghiệp vẻ vang. Nhưng việc nhận nuôi sao có thể bằng con ruột, họ phải trả một khoản lớn tiền để nhận nuôi, gia đình ngày càng đi xuống. Vu Duy Hồng sống trong nhà phải nhận hết sự cay nghiệt và phòng bị từ họ.

Cuối cùng, gã có cơ hội, cơ hội để đạt được giàu có và địa vị, mọi thứ đều trong tầm tay.

Thẩm Lạnh Nghi lạnh lùng nói: "Như tôi nói, cơ hội ở ngay trước mắt. Nhưng tôi không ngờ rằng, khi gặp lại, anh lại khiến tôi thấy ghê tởm đến vậy."

Vu Duy Hồng gian nan chớp mắt, tay di chuyển từng chút một, dường như muốn lấy cái gì đó từ túi áo. Nhưng Thẩm Lệnh Nghi không đợi gã, chỉ lấy khẩu súng từ tay Lục Ký Minh, một cách vụng về nhưng lạnh lùng lên nòng súng. "Đoàng" một tiếng, kết thúc sự thống khổ của Vu Duy Hồng.

Thẩm Lệnh Nghi lần đầu tiên nổ súng, phản lực khiến nàng lùi sau vài bước, suýt té ngã.

Lục Ký Minh giúp nàng đứng vững, ngồi xuống lấy ra từ túi áo Vu Duy Hồng một đoạn dây cột tóc màu hồng đã hoen ố. Thẩm Lệnh Nghi nhìn đoạn dây màu hồng kia, nhìn một hồi lâu, cuối cùng nàng lấy nó từ tay Lục Ký Minh, đi tới mép thuyền, nhẹ nhàng thả tay, vòng dây màu hồng kia rơi vào trong nước, biến mất không thấy nữa.