Dịch giả: Lốp Xe Non
"Lão Ngũ không hiểu lễ nghi, mong đại ca đừng trách tội." Mạc Vấn quay đầu tạ lỗi với Thiên Tuế.
"Không sao cả, ta cũng không phải lần đầu gặp hắn." Thiên Tuế xua tay cười nói, tiếp đó trở lại chuyện chính, "Lần trước Dạ Tiêu Tiêu đến đây quả thực có nói qua chư vị đồng môn, chỉ có Liễu Sanh là không rõ tung tích, những người khác đều có tin tức."
"Huynh mau nói đi, kể rõ tường tận cho ta nghe." Mạc Vấn vui mừng thúc giục.
"Trong bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ, ngươi là thông tuệ nhất, ngươi thử đoán xem hiện nay trong bọn họ danh tiếng của ai lớn nhất?" Thiên Tuế cười hỏi lại.
Mạc Vấn khiêm tốn xua tay, tiếp đó trong lòng cũng suy đoán, A Cửu và Thiên Tuế thì đương nhiên loại ra, Liễu Sanh không có tin tức gì cũng gạt bỏ, hắn ở Man Hoang suốt cũng không có danh tiếng gì, nếu nói có danh tiếng thì đó cũng là bị triều đình xem như kẻ trộm mà lùng bắt một hồi. Lúc này chỉ còn lại ba người Bách Lý Cuồng Phong, Dạ Tiêu Diêu, Lưu Thiếu Khanh. Trước đó không lâu Dạ Tiêu Diêu mới tìm được tọa kỵ nên chắc chắn hắn chưa làm nên chuyện gì. Vì vậy người có danh tiếng đứng đầu chỉ có thể là Bách Lý Cuồng Phong hoặc Lưu Thiếu Khanh.
"Là Lưu Thiếu Khanh, cái tên hễ gặp chuyện là bỏ chạy ư?" Sau khi cân nhắc, Mạc Vấn mở miệng hỏi.
"Tại sao đoán là hắn?" Thiên Tuế bưng kim đỉnh lên rồi rót hai chén nước nóng.
"Bách Lý Cuồng Phong từng nói sở học của hắn phải ba năm mới đại thành, bây giờ mới được hơn một năm. Còn sở học của Lưu Thiếu Khanh là phép ẩn thân, chỉ có hắn đả thương người chứ không ai có thể đả thương hắn." Mạc Vấn nói ra.
"Nói không sai, sau khi xuống núi, Lưu Thiếu Khanh vẫn ở lại Nghiệp thành, âm thầm ám sát mười mấy vị tướng quân quan lại người Hồ. Việc làm này làm cho lão Hoàng đế kia ăn ngủ không yên, bất đắc dĩ phải triệu hồi quốc sư đang ở tiền tuyến Đông Bắc đánh trận với gia tộc Mộ Dung nước Yên. Nhưng khi lão quốc sư già khọm kia từ ngàn dặm xa xôi chạy về đến Nghiệp thành thì Lưu Thiếu Khanh đã sớm bỏ trốn sang nước Lương ở Tây Bắc rồi. Chiến sự phía Đông Bắc rất dữ dội, trong khi nước Triệu lại chỉ có một vị quốc sư đạo hạnh cao thâm, không thể ở lại Nghiệp thành lâu được. Khi lão trở về tiền tuyến, Lưu Thiếu Khanh lại quay trở lại, cứ như thế ngươi đến thì ta đi, ngươi đi thì ta đến, làm cho lão quốc sư tuổi gần tám mươi đi đường kiệt sức, khổ không thể tả." Thiên Tuế cười nói.
Mạc Vấn bưng lên cái cốc nhỏ, chậm rãi gật đầu. Tên Lưu Thiếu Khanh này trước lúc trước nhát gan, sợ phiền phức là vì không có năng lực, lần này có thuật ẩn thân thần kỳ nên dũng khí đại tăng. Ngoài ra, lúc còn ở trong núi tu hành, hắn cũng biểu hiện ra lòng tranh cường háo thắng, vì vậy, sau khi xuống núi liền lập tức ra tay, muốn tạo dựng sự nghiệp trước tiên trong chư vị đồng môn.
"Đại gia, những thứ này của ngươi không phải gậy sắt mà là gậy đồng, ta cầm không được a." Lạch cạch một hồi, lão Ngũ vẫn chưa tìm được cây gậy thuận tay.
"Ngươi xem cây gậy bên cạnh cửa có thuận tay không?" Thiên Tuế chỉ tay về hướng nam.
"Tự tìm kiếm đi, đừng quấy rầy chúng ta nói chuyện." Lão Ngũ nhiều lần nói chen vào làm Mạc Vấn có chút không chịu nổi.
"Ngươi trách móc hắn làm gì. Vừa rồi nói đến Lưu Thiếu Khanh, giờ nói đến Bách Lý Cuồng Phong. Bách Lý Cuồng Phong tìm đến nhà Mộ Dung nước Yên, nhiều lần lập công được thăng chức thượng quân giáo úy, tại tiền tuyến đông bắc rất có uy danh. Hắn sở trường pháp thuật là thuật Đinh giáp Thần binh, nếu như thi triển ra thân hình sẽ rất cường tráng to lớn, tựa như thiên tướng lâm phàm, nếu là đại thành, quả thật có thể nâng đỉnh dời núi." Thiên Tuế nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy lại gật đầu. Quan hệ cá nhân giữa Bách Lý Cuồng Phong và hắn là tốt nhất, hắn cũng hiểu rõ tính cách Bách Lý Cuồng Phong nhất, người này tính khí nóng nảy, trong tâm có nhiệt huyết, thích nhất xung phong giết địch, lập công nơi sa trường. Với sở học của hắn thì tuyệt không chỉ có chức quan giáo úy, sau này nhất định là đại tướng lãnh binh, nhưng tính cách hắn nóng nảy, dễ bị kích động, không phải là tướng tài.
"Dạ Tiêu Tiêu bản tính tiêu sái, nếu như nhiệt huyết dâng trào có thể sẽ giết vài tên lính Hồ, nhưng phần lớn thời gian vẫn là chìm đắm trong tửu sắc " Thiên Tuế lắc đầu cười nói.
"Ha ha, lần này có được Xích Bối Kim Điêu càng thêm uy phong, không biết có thể khiến bao nhiêu thiếu nữ ái mộ đây." Mạc Vấn vui vẻ cười to.
"Thiên tính như thế, không sửa đổi được." Thiên Tuế giơ cái cốc nhỏ về phía Mạc Vấn.
Mạc Vấn nâng cốc lên uống, tiếp đó đặt cốc trà xuống mở miệng hỏi, "Dạ Tiêu Tiêu từ núi Côn Lôn trở về, không biết có từng đi qua núi Vô Danh không?"
"Đương nhiên có đi qua, lấy được mấy viên đan dược của A Cửu, còn chia cho ta một viên." Thiên Tuế từ trong túi đạo bào lấy ra một viên đan dược đưa cho Mạc Vấn.
Mạc Vấn đưa tay tiếp nhận rồi ngưng thần nhìn kỹ, chỉ ngửi mùi thuốc là lập tức biết đây là một viên đan dược trị thương, đan dược có màu đỏ nhạt, bên ngoài bọc một lớp vỏ trơn nhẵn sáng bóng.
"Mạc dù A Cửu có được đan đỉnh của Lý chân nhân, nhưng luyện chế đan dược cũng không hơn được ngươi." Thiên Tuế cũng là người trong nghề, nhìn thấy được đan dược hai người luyện chế là gần như ngang nhau.
"Đối với việc lĩnh ngộ Kỳ Hoàng chi thuật, nàng vượt xa chúng ta. Đan dược này hiện ra màu đỏ lại không thấy màu tím, có thể thấy ngũ hành hoàn toàn đều nhau, nếu không tinh thông dược lý ngũ hành thì không thể điều chế ra được." Mạc Vấn trả lại đan dược cho Thiên Tuế.
"Các ngươi đều có tiến bộ, chỉ có ta ở lại cái ổ nhỏ này, chẳng đạt được gì." Thiên Tuế nhận lại viên đan dược, lắc đầu thở dài.
Mạc Vấn nghe vậy mừng rỡ trong lòng, lần này xuôi nam đang cần người mạnh mẽ giúp đỡ, nếu như có Thiên Tuế đồng hành, việc càng dễ thành công, nghĩ đến đây lập tức ngỏ lời mời "Đại ca quá khiêm tốn, ta cũng không hơn gì, lần này ta có lòng muốn đi nước Tấn mưu sự, đại ca có bằng lòng đồng hành cùng ta không?"
"Vì sao phải đến nước Tấn?" Thiên Tuế nghi hoặc hỏi.
"Tuy nước Lương là quốc gia của người Hán, nhưng lại ở trong góc nhỏ hẹp, quốc lực thì suy bại không thể gánh nổi trọng trách xua đuổi người Hồ. Nhà Mộ Dung nước Yên có thú vật tương trợ, khí thế đang hưng thịnh, nhưng chung quy không phải người Hán, cho dù đuổi đi được Hồ lang, e rằng bản thân bọn họ sẽ trở thành ác hổ, vì vậy không thể tương trợ. Chỉ có nước Tấn chính là Trung Hoa chính thống, quốc lực cường thịnh, nếu như khuyên nhủ được hoàng đế hưng binh Bắc phạt, thì đại sự có thể thành công." Mạc Vấn nói rõ lý do.
Thiên Tuế nghe vậy nhíu mày trầm ngâm, thực ra hắn cũng không nhíu lông mày, chỉ khẽ chau mày, lát sau chậm rãi lắc đầu, "Ta nặng lòng với cố hương, không muốn đi xa, ý tốt của huynh đệ chỉ có thể khắc ghi trong lòng."
Mạc Vấn nghe vậy, đầu tiên là sững sờ, nhưng chỉ chớp mắt hắn đã hiểu ra Thiên Tuế không đi nước Tấn là vì không muốn xuất hiện nơi quan viên triều đình. Một khi đã đặt chân vào quan trường, lục đục tranh đấu là điều khó tránh khỏi.
Mặc dù Mạc Vấn cần người giúp đỡ, nhưng hắn không muốn làm người khác khó xử, thấy Thiên Tuế không muốn đồng hành thì không thuyết phục thêm nữa.
"Đại gia, cầm cái này rất thuận tay, tặng cho ta nhé." Cuối cùng lão Ngũ cũng có cơ hội nói chuyện, hai người vừa ngừng nói, hắn lập tức mở miệng.
Mạc Vấn xoay người nhìn lại, chỉ thấy trong tay lão Ngũ đang cầm một cây gậy gỗ màu đen dài hơn ba xích. Nói chính xác hơn là một khúc gỗ, ngắn chỉ bằng một nửa trường côn mà binh lính sử dụng, lại khá xù xì, kích cỡ tầm chén trà, một đầu gồ ghề, một đầu chạm khắc tinh tế.
"Cứ cầm đi, ta với lão gia nhà ngươi tình nghĩa sâu đậm, nếu là người ngoài thì nhất quyết không cho đâu." Thiên Tuế gật đầu cười nói.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ nhíu mày, bản tính Thiên Tuế hòa nhã, không nên nói ra những lời làm người khác phải chịu ơn kiểu này. Nếu hắn đã nói như vậy chứng tỏ cây gậy gỗ trong tay lão Ngũ không phải vật tầm thường.
"Đem cho ta xem một chút." Mạc Vấn vẫy vẫy tay với lão Ngũ.
Lão Ngũ nghe vậy, đi tới đưa cho Mạc Vấn cây gậy gỗ kia. Mạc Vấn đưa tay đón lấy, cẩn thận quan sát, vừa nhìn tới đột nhiên nhíu mày. Trọng lượng và hình dáng của cây gậy này không khác gậy gỗ thông thường, nhưng trên thân gậy có rất nhiều nét bút màu vàng viết vội, nhìn kiểu chữ kia là chữ giáp cốt(*) trước thời Tần, Hán. Chữ viết quá ẩu, không có cách gì nhận ra, chỉ có một chữ được viết lớn nhất, là chữ Hiếu. Toàn bộ chữ viết chính là một đạo phù chú được vẽ trên khúc gỗ, chỉ không được đóng dấu pháp ấn.
(*) Chữ giáp cốt: là một loại văn tự cổ đại của Trung Quốc, được coi là hình thái đầu tiên của chữ Hán, cũng được coi là một thể của chữ Hán.
"Vật này quá quý giá, ngươi không thể cầm được, mau trả lại chỗ cũ." Mạc Vấn đưa gậy gỗ cho lão Ngũ.
Lão Ngũ nghe vậy vô cùng ngạc nhiên, không nhận lấy cây gậy gỗ kia, mà quay đầu nhìn về phía Thiên Tuế.
"Là một cây Ai trượng, không tính là gì." Thiên Tuế nhận lấy cây gậy gỗ từ tay Mạc Vấn, rồi đưa cho lão Ngũ, "Cầm lấy, không cần nghe lời hắn."
"Ai trượng? Cái tên này không may mắn, hay là để ta đổi cái khác." Lão Ngũ quay người trở lại cạnh cửa, trả gậy gỗ về chỗ cũ.
"Ngươi là đồ ngốc không biết bảo bối, Ai trượng còn gọi là hiếu bổng, bổng này đã được cao nhân lưu lại một đạo phù chú, có thể làm người bất hiếu tỉnh ngộ, có thể đánh quỷ bất hiếu dưới Âm phủ." Thiên Tuế cười nói.
"Thì ra là gậy đánh quỷ." Lão Ngũ nghe xong, lập tức hai mắt sáng lên, ôm chặt cây gậy vào trong ngực, quyết không chịu buông tay nữa.
"Đây là thần vật, còn không mau quỳ xuống tạ ơn." Mạc Vấn nói với lão Ngũ, lão Ngũ không phải là người trong nghề nhưng hắn thì hiểu rất rõ. Đạo nhân bình thường vẽ phù chú đều phải đóng dấu pháp ấn mới có hiệu lực, tác dụng của pháp ấn là bẩm báo trời đất, mà trên cây bổng này chỉ có phù chú chứ không có pháp ấn, chứng tỏ người vẽ phú chú hành sự đã không cần bẩm báo với trời nữa rồi.
"Tạ ơn Đại gia ban thưởng." Lão Ngũ lập tức dập đầu quỳ xuống.
"Miễn đi, mau đứng dậy." Thiên Tuế đứng lên nâng lão Ngũ dậy, tiếp đó nói với Mạc Vấn, "Các ngươi đường sá xa xôi đến đây, ta không có gì chiêu đãi, trong đầm có chút món ngon. Các ngươi chờ một lát, để ta bắt cho các ngươi."
Mạc Vấn đứng lên cảm ơn, Thiên Tuế xua tay, sau đó đi ra cửa.
"Lão gia, tóm lại cây gậy này là vật gì?" Đến bây giờ, lão Ngũ vẫn chưa rõ ràng.
"Là vật để trấn trạch mà một vị tiên đã ban thưởng để biểu dương phẩm hạnh của một người có hiếu." Mạc Vấn mở miệng cười nói.
"Thật sự có thể đánh quỷ sao?" Lão Ngũ quan tâm là việc này.
"Phàm là đồ bất hiếu, bất kể sống chết đều có thể đánh." Mạc Vấn gật đầu nói. Lúc này Thiên Tuế đã cởi đạo bào ra, nghiêng người nhìn lại làm Mạc Vấn không nhịn được bật cười. Hình dáng dương căn (cái ấy của đàn ông:v) của Thiên Tuế giống như con nhộng tằm, vẫn bé xíu như vậy.
"Không thể đánh người có hiếu?" Lão Ngũ vui mừng nhìn cây gậy màu đen trong ngực.
"Ai trượng không tổn thương người có hiếu, người xưa đã dạy thế." Mạc Vấn thuận miệng nói ra.
Trong lúc nói chuyện, Mạc Vấn liên tục cười đùa nhìn Thiên Tuế bên hồ, đợi đến khi Thiên Tuế hiện nguyên hình tiến vào hồ nước mới thu hồi ánh mắt, chỉ thấy lão Ngũ đang cầm hiếu bổng trong tay nhìn hắn từ trên xuống dưới.
"Đồ hỗn trướng, ngươi muốn làm gì?" Mạc Vấn nhíu mày hỏi, nhìn điệu bộ này của lão Ngũ rõ ràng là muốn lấy hắn ra nghiệm chứng một chút.
"Lão gia, cậu đánh ta đi." Lão Ngũ thấy Mạc Vấn vẻ mặt bất thiện, vội vàng nhét cây hiếu bổng vào tay hắn.
Mạc Vấn đang tức hắn vô lễ, nhận hiếu bổng liền đánh một gậy, lập tức lão Ngũ đau nhức kêu váng lên, tránh ra xa.
"Ta chưa hề dùng sức đánh ngươi." Mạc Vấn bất mãn nhìn vẻ mặt đầy đau đớn của lão Ngũ.
"Rất đau a." Lão Ngũ nghiến răng chịu đựng.
"Đạo hiếu của ngươi có thiếu, đương nhiên sẽ thấy đau nhức." Mạc Vấn ném trả lại hiếu bổng cho lão Ngũ.
"Lão gia, người khác không biết chứ cậu thì biết rõ, ta vô cùng hiếu thuận mà." Vẻ mặt lão Ngũ đầy oan khuất.
"Nếu là người bất hiếu thì căn bản không có cách nào cầm được bổng này, hiếu tâm ngươi không thiếu nhưng hiếu đạo có thiếu." Mạc Vấn thuận miệng nói ra.
"Thiếu ở đâu?" Lão Ngũ không hiểu, hỏi.
"Như mất nghiêm từ(*), phải chịu tang ba năm, chưa đầy ba năm ngươi đã cùng nữ tử cấu kết (quan hệ ấy:v), thiếu ở chỗ này." Mạc Vấn giải thích.
(*) Nghiêm từ: nghiêm phụ và từ mẫu nghĩa là cha mẹ.
"A." Lão Ngũ nghe vậy mặt lộ vẻ xấu hổ, nhưng chốc lát sau lại tươi cười vui vẻ, cái gậy này quá hợp tâm ý hắn.
Sau nửa nén hương, Thiên Tuế trở về, mang theo mấy con cá không vảy, thân thể tinh tế, dài không quá nửa xích.
Mạc Vấn vốn không thích ăn mặn, nhưng không muốn từ chối ý tốt của Thiên Tuế bèn ăn qua vài miếng, hương vị quả thực rất ngon.
Buổi chiều, Mạc Vấn đứng dậy cáo từ. Chỗ Thiên Tuế ngoài tôm cá, trai cua cũng không có gì khác, không ở lâu được. Thiên Tuế cũng biết điều này nên không giữ chủ tớ hai người Mạc Vấn, đứng dậy đưa tiễn.
"Đại ca, có thể để ta giúp không?" Mạc Vấn chỉ tay vào những con thủy cẩu trong đầm, nói với Thiên Tuế.
"Không cần, không cần, lưu lại chúng nó, lúc rảnh rỗi có cái giải trí trêu đùa." Thiên Tuế cười nói.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu. Thiên Tuế đưa tiễn hai người đi mười dặm mới quay trở về. Hai người chọn tuyến đường xuôi nam, lại một lần nữa trở về nước Tấn...