Tử Dương

Chương 94: Gặp lại Thiên Tuế




Dịch giả: Lốp Xe Non

"Lão gia, cậu nói giáo phái ngoại tộc là đám hòa thượng phải không?" Lão Ngũ tò mò hỏi.

Mạc Vấn nhẹ gật đầu, xoay người đi về cửa thành phía Nam.

"Chúng ta là đi bắt yêu, chứ không phải đánh nhau với hòa thượng, thế nào mà lại nói lành ít dữ nhiều." Lão Ngũ đeo túi hành lý chạy theo sau.

“Muốn truyền bá giáo lý Đạo gia ta, giương cao Trung Hoa chính thống, ắt phải tranh chấp với giáo phái ngoại tộc, đối với chuyện sinh tử tồn vong, ai lại nương tay với ngươi?" Mạc Vấn thuận miệng nói ra.

"Lão gia, nước Tấn bây giờ đều tin hòa thượng, chúng ta một mực bị coi thường, cậu có dự định gì?" Lão Ngũ hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy có chút trầm ngâm, lát sau mới mở miệng. "Muốn tuyên dương Đạo gia, không có chức vụ cao không thể làm được. Ta nhập môn chưa lâu, lĩnh ngộ giáo lý Đạo gia chưa sâu. Còn đám hòa thượng kia tinh thông hùng biện luận pháp, ta luận pháp với họ nhất định không phải là đối thủ. Vì vậy nên tránh đi, không tranh thắng bại bằng miệng lưỡi, mà biểu hiện ra thật nhiều pháp thuật hàng yêu trừ ma, truyền đi danh tiếng rộng rãi tạo phúc cho bách tính, như thế sớm muộn gì cũng sẽ được Hoàng gia coi trọng."

"Đã hiểu, chúng ta không thể cùng bọn chúng so miệng lưỡi, thì xem ai pháp thuật lợi hại hơn, ai có thể làm nên chuyện." Lão Ngũ tỉnh ngộ.

"Nói không sai." Mạc Vấn gật đầu.

"Lão gia, ta nghe nói hòa thượng cũng sẽ bắt quỷ hàng yêu, tới lúc đó có sợ họ đoạt mất sinh ý của chúng ta không?" Lão Ngũ vân vê chòm râu dưới cằm tạo dáng suy nghĩ.

"Nói bậy bạ gì đó, hàng yêu trừ ma khi nào đã thành sinh ý?" Mạc Vấn nhíu mày.

"Ý cậu là chúng ta bắt yêu quái không thu tiền?" Lão Ngũ bĩu môi hỏi.

"Thu hay không thu trong lòng cần có đắn đo cân nhắc, nếu là gặp người nghèo thì không thu tiền bạc, nếu là người giàu gặp tai họa, thì lấy thù lao thật cao." Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra.

"Có sợ tạo thành tiếng xấu không?" Lão Ngũ nghiêng đầu hỏi.

"Sẽ không, người đời có phân sang hèn, tiền thù lao càng lớn, bọn họ càng coi trọng ta và ngươi." Mạc Vấn cười.

"Lão gia, cậu nếu không làm đạo sĩ mà đi buôn bán, khẳng định sẽ rất phát đạt." Lời vừa rồi của Mạc Vấn làm lão Ngũ rất bội phục.

"Tiên phụ (cha) ta chính là thương nhân mà." Mạc Vấn chậm rãi gật đầu. Cái thần kỳ nhất của thế gian chính là cốt nhục truyền thừa. Cái gọi là “hổ phụ không sinh khuyển tử” chính là nói đến cốt nhục truyền thừa, con cái chẳng những ngoại hình giống cha mẹ, mà tính nết và phong cách cũng có nhiều nét tương đồng. Điều này gọi là tiên thiên truyền thừa, ăn sâu tận trong xương tủy không thể thay đổi được.

Ngoài ra tính cách con người cũng không phải cố định, lấy tính nết trung dung cổ hủ của hắn làm ví dụ, chủ yếu là do thầy đồ dạy dỗ, nhưng thầy đồ cũng từng nói rằng phong cách hành sự loại này không thích hợp trong thời loạn, chính hắn cũng phát hiện ra điểm này mà cố gắng sửa. Lúc này hắn so với hai năm trước đã dũng cảm, quả quyết hơn rất nhiều. Năm đó ở học đường, hắn có lẽ không bao giờ nghĩ sẽ có ngày động thủ giết người.

"Lão gia, vừa rồi ta hỏi cậu còn chưa nói xong, vạn nhất hòa thượng đoạt sinh ý của chúng ta thì làm thế nào?" Lão Ngũ lấy lương khô ra ăn, hắn biết rõ Mạc Vấn không vừa đi vừa ăn giống hắn nên không lấy ra thêm.

"Theo ý của ngươi chúng ta nên làm thế nào?" Mạc Vấn cười hỏi.

Lão Ngũ nghe vậy thì ra sức phất tay ra vẻ đang đánh người, vung tay quá mạnh nên bánh bột ngô văng khỏi tay, gã vội vàng chạy đi nhặt lại.

"Ngươi không nên khinh suất, lần này chúng ta đi về phía nam không thể bị quan phủ truy nã nữa, nếu như thân mang tội danh, thì ngày sau làm sao vào được triều đình." Mạc Vấn nghiêm mặt khuyên răn.

"Nếu hòa thượng đoạt sinh ý thì làm thế nào?" Lão Ngũ từ đầu đến cuối vẫn nhớ kỹ chuyện này.

"Pháp thuật bọn chúng sử dụng là tham khảo từ Đạo gia, ngồi niệm kinh còn được chứ hàng yêu bắt quỷ bọn chúng không có cửa." Mạc Vấn cười nói.

Lão Ngũ nghe vậy rất yên tâm, tiếp tục tập trung gặm bánh bột ngô, không hỏi thêm nữa.

Đến bờ sông, Mạc Vấn không đạp băng qua sông mà xuôi theo bờ sông đi về hướng tây.

"Lão gia, cậu muốn đi thăm Đại gia à?" Lão Ngũ đoán được ý định của Mạc Vấn.

Mạc Vấn khẽ gật đầu. "Xa nhau đã lâu, qua thăm hắn một cái, vả lại gần đến cuối năm, chúng ta cũng không có chỗ nào để đi."

"Không biết hiện giờ mấy vị lão gia khác đang làm gì, còn có Cửu cô nữa." Nói đến chỗ này, lão Ngũ đột nhiên tinh thần tỉnh táo. "Lão gia, Cửu cô có ý với cậu nha, lại xinh đẹp như thế, vì sao cậu không muốn nàng?"

"Ta là con người, nàng là dị loại biến thành, làm sao có thể thân mật quá mức?" Mạc Vấn thuận miệng nói ra. Giới luật của Thượng Thanh buông lỏng hơn so với Thái Thanh và Ngọc Thanh, nhưng vẫn cấm người và dị loại không được kết hôn.

"Nếu Cửu cô là con người, cậu có muốn nàng hay không?" Lão Ngũ truy hỏi.

"Nàng tuy là dị loại biến thành nhưng ta chưa bao giờ khinh thường nàng, tuy nhiên chúng ta chỉ là bạn bè, chưa từng có chút tư tình." Mạc Vấn lắc đầu nói ra. Nói một cách công bằng, đạo nhân không phải là thần tiên, vẫn phải ăn ngũ cốc thì sao có thể thoát khỏi thất tình lục dục. Chuyện Lâm Nhược Trần đã làm trong lòng hắn cực kỳ u ám, vốn đã rất thất vọng với nữ tử, thậm chí là tuyệt vọng. Nhưng từ khi thấy cây liễu cái kia cố gắng gom nhặt lại phu quân đã chết của nó, hơn nữa sau đó còn vươn cành lá ra để che gió tránh mưa, hắn phát hiện nữ tử vẫn còn có người trung trinh, trong lòng lại sinh ra khát khao tình cảm, thế nhưng chuyện Lâm Nhược Trần chung quy vẫn khiến hắn sợ hãi, không dám đi tìm, cũng không muốn đi tìm.

Thấy Mạc Vấn thật sự không có tình ý với A Cửu, lão Ngũ không tiếp tục nhiều chuyện nữa. Hai người một mạch đi về phía tây, còn cách Bích Thủy Đàm tám trăm dặm.

Bờ bắc sông Hoàng Hà không có người, may mà hai người mang theo lương khô, lúc nghỉ ngơi bèn đốt lửa chống lạnh sưởi ấm. Gặp bờ sông bằng phẳng thì đi men theo bờ sông, gặp bờ dốc đứng thì cứ đạp băng mà đi, ba ngày sau Mạc Vấn đi chậm lại. Hắn chưa bao giờ đến Bích Thủy Đàm, cũng không biết Bích Thủy Đàm ở chỗ nào, nhưng tính toán hành trình lúc này đã đi được tám trăm dặm rồi.

Lúc trước Thiên Tuế từng nói, dị loại thủy tộc không ẩn nấp trong chủ lưu sông Hoàng Hà, mà chỉ ở khu nước lặng trong các nhánh sông, vì vậy lúc đi về phía trước Mạc Vấn hết sức chú ý hai bờ có nhánh sông nào đổ ra biển và nước đọng thành đầm không.

Lúc này là sáng sớm, đi về phía trước hơn hai mươi dặm, băng nổi trên sông xuất hiện vết nứt, đưa mắt trông về phía xa, chỉ thấy phía tây bắc bờ sông có một hồ nước rất to. Mặc dù mùa đông giá lạnh nhưng nước trong hồ lại không đóng băng, mà là hiện ra màu xanh thăm thẳm. Lúc này nước giữa hồ và dòng sông đang va vào nhau tạo thành sóng chập chùng, nước sông cuồn cuộn, từ xa nhìn không rõ, nhưng có vẻ là có thủy tộc đang đánh nhau.

Mạc Vấn thấy vậy vội vàng tăng tốc, lúc tới gần quả nhiên thấy nơi giao nhau giữa nước hồ và nước sông đang có một trận chiến, chính xác hơn là một trận trục xuất. Lúc này Thiên Tuế đã hiện ra nguyên hình, thân rùa cực lớn dài đến năm trượng, chìm nổi nhấp nhô trong nước, đang xua đuổi đám thủy cẩu màu đen dám xông vào thủy đàm.

Thủy cẩu thông thường ở trong sông hồ thân thể sẽ không dài quá ba thước, còn bảy, tám con thủy cẩu này, mỗi con đều phải dài đến sáu thước. Trong đám thủy cẩu thân thể như vậy là rất lớn rồi, nhưng với hình thể như vậy vẫn không cách gì chống lại Thiên Tuế, mà dường như bọn chúng cũng biết điều này nên không đánh nhau với Thiên Tuế, chỉ lúc chìm lúc nổi né tránh hai bên.

"Đại gia, ngươi đang làm gì thế?" Lão Ngũ chạy đến bên hồ nước gọi lớn.

Thiên Tuế nghe tiếng chậm lại, cái đầu cực lớn ngóc lên nhìn về phía hai người, khi thấy rõ khuôn mặt hai người thì lập tức buông tha đám thủy cẩu kia bơi về phía bên này.

"Đại gia làm gì vậy?" Lão Ngũ không hiểu nên quay sang hỏi Mạc Vấn.

"Chỉnh đốn quần áo đi." Mạc Vấn chỉ mỉm cười nói, nói xong bước đi dọc theo bờ đầm về phía bắc. Hắn đi được nửa đường thì Thiên Tuế đã biến hóa thành nhân hình chạy ra đón, vui mừng mở miệng, "Khỏe không Mạc Vấn, cơn gió nào đưa ngươi tới Bích Thủy Đàm của ta vậy?"

"Từ biệt đã lâu, ngày đêm nhớ mong, hôm nay đặc biệt tới bái kiến đại ca." Mạc Vấn cười đáp, Thiến Tuế không dùng nghi lễ đạo gia nên hắn cũng dùng từ “đại ca” để xưng hô.

"Phiền ngươi lo lắng cho ta, mà trông gã hầu cận của ngươi đã mập lên rất nhiều a." Thiên Tuế thân mật chào hỏi lão Ngũ.

"Ta có béo cũng không mập nhá." Lão Ngũ cười nói.

"Không được vô lễ, sao có thể không biết tôn ti như vậy?" Mạc Vấn giả bộ không vừa lòng.

"Ha ha, người trong nhà, không sao không sao. Đi, vào nhà nói chuyện." Thiên Tuế giơ tay chỉ một căn nhà đá nằm ở phía bắc đầm nước, nói với hai người.

"Đại ca, những con thủy cẩu này sao vậy?" Mạc Vấn cất bước về phía trước.

"Vào mùa đông nước sông bị đóng băng, chúng vào hồ nước của ta tìm kiếm thức ăn. Lúc đầu ta thấy chúng đáng thương nên không xua đuổi, ai ngờ chúng nó sinh ra ỷ lại, xây tổ ở đây. Ta thấy chúng nó không tuân thủ đạo làm khách, lúc nãy mới tiến hành xua đuổi." Thiên Tuế cười đáp.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu mỉm cười, Thiên Tuế là người có tính cách ôn hoà nhất trong bảy vị đồng môn, có thể chọc hắn tức giận, chắc chắn là những con thủy cẩu kia đáng trách.

Gian phòng của Thiên Tuế cũng có kích thước tương tự phòng ốc thông thường, toàn bộ được xây từ đá, trong đó có không ít cự thạch nghìn cân, nhưng so với thân thể năm trượng của Thiên Tuế thì chẳng là gì. Tiến vào trong phòng, Mạc Vấn và lão Ngũ lập tức ngây người, nhà đá này không có tường ngăn, bên trong thông suốt. Trong nhà đá để đầy đồ vật cổ quái, quý hiếm đủ loại kiểu dáng, dụng cụ bằng kim loại, đồ gỗ, hỗn tạp đủ thể loại. Những đồ vật này không thể nghi ngờ là Thiên Tuế vớt từ dưới nước lên, không nghĩ Thiên Tuế thường ngày lại có cái sở thích này.

Chỗ trống trong phòng không nhiều, cũng không có bàn ghế, chính giữa căn phòng có một cái lò sưởi. Sau khi vào nhà, Thiên Tuế lập tức nhóm lửa đun nước, vật đựng nước cũng là một cái kim đỉnh (nồi vàng).

"Đại ca, lúc trước có ai đã tới đây sao?" Mạc Vấn chỉ vào hai vò rượu bên cạnh lò sưởi, hỏi. Hắn biết bình thường Thiên Tuế không thích uống rượu.

"Ngươi tới muộn mấy ngày, nếu đến sớm hơn, có thể gặp được Dạ Tiêu Diêu." Thiên Tuế nhóm lửa xong đứng dậy chuẩn bị chỗ ngồi cho hai người, vì trong phòng chỉ có một cái ghế nên hắn mang tới thêm một cái hòm gỗ.

"Tam gia tới làm gì vậy?" Lão Ngũ hỏi chen vào.

"Hắn tới núi Côn Lôn để tìm linh điểu làm tọa kỵ, lúc về có tạt qua chỗ ta, mấy vật này vốn không lộn xộn như vậy, là hắn làm đó." Thiên Tuế chỉ những vật lộn xộn trong phòng.

"Đại gia, ta thiếu một binh khí thuận tay." Lão Ngũ thấy căn phòng có nhiều binh khí, trực tiếp mở miệng xin xỏ.

"Tìm đi, hễ thấy đồ thích hợp thì ngươi cứ cầm luôn." Thiên Tuế cười, khoát tay bảo lão Ngũ.

"Đại ca, chuyến đi Côn Lôn của Dạ Tiêu Tiêu có thành công không?" Mạc Vấn tiếp lời, nói ra.

"Hắn tìm được một con Xích Bối Kim Điêu, chỉ là khống chế chưa thành thạo, bay lắc la lắc lư." Thiên Tuế trả lời xong lại đặt câu hỏi, "Hai người các ngươi đã đi những đâu rồi?"

"Bọn ta ở vùng Man hoang phía Nam, hái thuốc luyện đan." Mạc Vấn lấy trong ngực ra bình sứ rồi nghiêng bình đổ ra hai viên đan dược, "Đây là hai viên ôn bổ đan hoàn, xin biếu đại ca."

"Đan dược này là do ngươi làm ra?" Thiên Tuế nghi hoặc nhận hai viên đan dược kia. Hắn cũng biết phương pháp luyện đan, đương nhiên có thể nhìn ra ưu khuyết của đan dược.

"Để đại ca chê cười rồi, phải rồi, Dạ Tiêu Tiêu có nói qua mấy vị đồng môn khác giờ đang ở đâu không?" Mạc Vấn hỏi.

Thiên Tuế còn chưa kịp trả lời thì lão Ngũ từ góc phía tây đã hô lên, "Đại gia, cho ta cái này nhé."

Mạc Vấn nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy lão Ngũ đang cầm một thanh đại đao dài bảy thước, hình dáng giống cây Thanh Long Yển Nguyệt Đao của Quan Vân Trường.

"Đao này ngươi dùng không hợp, chọn cái khác đi." Mạc Vấn nhíu mày nói.

"Hắn thích thì tặng cho hắn." Thiên Tuế rộng lượng.

"Không được, binh khí mang theo chủ yếu là để tự bảo vệ bản thân, trường đao như thế quá mức huênh hoang, huống chi hắn cũng không thông thạo sử dụng trường đao." Mạc Vấn lắc đầu với Thiên Tuế.

"Lão gia, cậu nói xem ta nên chọn cái gì thì tốt?" Lão Ngũ chọn có chút mờ mắt rồi.

"Ngươi dùng binh khí gì thuận tay nhất?" Mạc Vấn nói ra.

Lão Ngũ nghe vậy sững người một chút, tiếp đó đi về phía đống đồ vật lộn xộn kia, "Ta chọn một cây côn...."