Tử Dương

Chương 564: Mạc Vấn tuổi trung niên




Dịch giả: phuongkta1
Biên: argetlam7420

Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, đi theo người nông dân kia vào con hẻm nhỏ phía Tây.

"Thiện nhân, các ngươi chuyển tới nơi đây từ khi nào." Mạc Vấn thuận miệng hỏi.

"Mùa hè năm trước từ Kế huyện phía tây chuyển đến đấy." Người nông dân mở miệng đáp, nói xong hỏi ngược lại, "Đạo trưởng, mạng người do trời, ngươi thực sự biết y thuật sao."

"Biết được một ít." Mạc Vấn khẽ gật đầu.

Con đường này trước đây Mạc Vấn đã từng đi qua nhiều lần, hắn nhớ rõ chủ nhân của những căn nhà này trước đây là ai, sau mấy phen ngoặt lượn hai người đi tới trước cửa một căn nhà nhỏ, rất là đơn sơ, sau khi vào sân bỗng có một con chó đen từ chuồng chó chạy ra, người nông dân thấy thế vội vàng đưa người lên trước cất giọng đuổi, "Đạo trưởng cẩn thận, con chó này cắn người đấy."

Mạc Vấn mỉm cười, chó đen kia vượt qua chủ nhân đi tới trước người hắn, chẳng những không hề sủa, ngược lại còn vẫy đuôi lấy lòng.

"Thật là kỳ quái." Người nông dân kia lẩm bẩm dẫn Mạc Vấn đi về phía phòng chính, phía sau là nhà bếp đang làm cơm, sườn đông nhà bếp là phòng ngủ, phòng ngủ ở phương bắc đều có giường sưởi, lúc này có một lão già hấp hối đang nằm trên giường, dưới giường đất có một nam thanh niên và hai người phụ nữ đang đứng, vài đứa trẻ trên mặt mang theo vẻ đói khát tụ tập trước mặt hai phụ nữ này.

"Huynh à, nhờ huynh mời thầy thuốc chữa bệnh, sao huynh lại mời một tên đạo sĩ đến đưa linh cữu thế này." Thanh niên trẻ tuổi bất mãn nhìn về phía người nông dân dẫn Mạc Vấn tới đây.

"Vị đạo trưởng này biết y thuật, tới xem bệnh cho cha chúng ta đấy." Người nông dân kia mở miệng giải thích.

Thanh niên trẻ tuổi nghe vậy quay đầu nhìn Mạc Vấn một cái, lại không lên tiếng.

"Nếu như đạo trưởng đã tới đây, xin nhìn nhanh qua một chút a." Người phụ nữ có nhìn có vẻ lớn tuổi hơn mở miệng nói ra, người này có lẽ là vợ của nông dân kia, ngoài ra cô gái cùng thanh niên trẻ tuổi kia hẳn là em dâu cùng em trai.

Làm nghề y có bốn cách chẩn bệnh là: nhìn, nghe, hỏi, sờ, Mạc Vấn sau khi vào cửa đã nhìn ra bệnh của lão già này chính là bị chứng tụ máu, máu không thông dẫn đến không thể nói chuyện, không thể đi lại dẫn đến sinh ra hoại tử, hoại tử lại xâm nhập vào trong người phát sinh thêm bệnh.

"Ba tiền Hồng Hoa, hai tiền Xuyên Khung, Xích Thược Các, một lượng Hương Phụ, Ô Dược Các, hai lượng Tam Lăng, dùng rượu làm vật dẫn." Mạc Vấn đọc ra phương thuốc.

Mọi người nghe vậy trên mặt tất cả đều lộ vẻ nghi hoặc, Mạc Vấn thậm chí không cần bắt mạch cho cha mình đã có thể nói ra phương thuốc.

Mạc Vấn thấy mọi người đứng thẳng không động, bèn lấy ra một đoạn than củi từ dưới lò, viết phương thuốc vào trên bảng ăn, đưa cho người nông dân, "Nhanh đi lấy thuốc a."

"Đạo trưởng." Người nông dân thấp thỏm không đi.

"Đi đi, phương thuốc này nhất định có hiệu quả." Mạc Vấn khoát tay nói ra.

Người nông dân kia thấy Mạc Vấn tự tin ung dung như vậy, sau khi do dự một chút bưng tấm bản để đồ ăn ra cửa, không lâu sau đó mang tới một bao thảo dược, "Đạo trưởng, Vương đại phu không có ở nhà, những vị thuốc này là vợ của lão lấy ra đấy, ngài xem một chút có đúng hay không."

Mạc Vấn tiếp nhận bao thảo dược kia nhìn thoáng qua, khẽ gật đầu.

Người nông dân kia mang thảo dược giao cho vợ mình đi sắc thuốc, chờ khi chén thuốc đã được sắc xong, Mạc Vấn tỏ ý người nông dân kia mớm thuốc cho cha mình.

"Trong nhà không có rượu, ngươi đi mua về đây." Người nông dân kia nói với vợ mình.

"Cũng có thể dùng dấm chua." Mạc Vấn nói ra, quá trình ủ của rượu và dấm chua khá giống nhau, đều có hiệu quả làm tan máu đông.

Sau khi chờ lão già uống xong một chén thuốc kia, Mạc Vấn xoay người đi ra ngoài, "chốc lát nữa sẽ thượng thổ hạ tả, chính là quá trình bài độc, không cần căng thẳng."

Người nông dân kia lo sợ Mạc Vấn sẽ trốn thoát, đi theo Mạc Vấn tới trong nội viện, cùng Mạc Vấn nói nhăng nói cuội, không bao lâu trong phòng truyền đến tiếng nôn mửa, người nông dân kia cùng em trai gã phụ trách quét dọn, hai người phụ nữ thì mang theo những đứa trẻ tránh vào trong nội viện.

Những đứa trẻ kia cũng đang còn nhỏ, Mạc Vấn mỉm cười với bọn chúng, nhưng chúng lại hoảng sợ trốn sau lưng mẹ mình.

Mạc Vấn kê đơn cực kỳ chuẩn xác, sau hai canh giờ lão già kia đã có khởi sắc rất lớn, hô hấp gần như bình ổn.

"Đạo trưởng, ngài muốn bao nhiêu tiền hương khói." Hai anh em họ đi tới trước mặt Mạc Vấn.

"Bần đạo không có đạo quán, cũng không cần tiền hương khói, chỉ muốn nói với hai anh em người mấy câu." Mạc Vấn lắc đầu nói ra.

Hai người nghe vậy trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, sau khi liếc nhau một cái, người nông dân kia mở miệng nói ra, "Đạo trưởng xin mời nói."

"Hai người có từng chú ý tới tay phải của lệnh tôn không." Mạc Vấn hỏi.

Hai anh em họ nghe vậy càng thêm nghi hoặc, không biết vì sao Mạc Vấn lại hỏi cái đó.

Mạc Vấn xoay người đi trở về phòng ngủ, giơ tay phải của lão già lên, trên ngón giữa tay phải lão đeo một chiếc nhẫn màu vàng, nhưng Mạc Vấn cũng không chỉ về phía chiếc nhẫn này, mà chỉ vào mấy đường gân máu nhợt nhạt cuối ngón cái lão già.

"Đạo trưởng, ngài có thể nói thẳng ra được không." Người nông dân kia không hiểu Mạc Vấn đang muốn biểu đạt điều gì.

Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, mà lại giơ tay trái của lão già lên lần nữa, đưa tay trái của lão già bởi vì bệnh tật mà biến dạng bỏ vào chỗ vết thương bên tay phải lão, "Lệnh tôn vẫn muốn tháo chiếc nhẫn vàng xuống phụ giúp chi phí trong nhà với các ngươi, nhưng thân thể ông ấy bại liệt, không còn sức, có lòng lại không đủ lực, mặc dù thử nhiều lần nhưng lại không có cách nào tháo nó ra, mà cũng bởi vì có bệnh mà không thể nói, lại không thể biểu đạt suy nghĩ trong lòng."

Mạc Vấn nói xong, trong phòng lặng ngắt như tờ.

Sau chốc lát người nhà bắt đầu rơi lệ, bọn họ sau khi chuyển đến nơi này gia cảnh sa sút, sinh sống vô cùng kham khổ, còn phải hầu hạ người già nằm liệt trên giường, mà từ đầu đến cuối cụ già lại không hề tháo chiếc nhẫn trên tay xuống đưa cho bọn họ, mặc dù bọn họ không nói gì nhưng trong nội tâm lại có nhiều bất mãn, cho rằng cụ già keo kiệt tiếc tiền tài, hôm nay được Mạc Vấn nhắc nhở bọn họ mới giật mình tỉnh ngộ, hóa ra ông cụ không phải là không muốn đưa chiếc nhẫn vàng cho bọn họ, mà chỉ là không thể tháo xuống, lại thêm việc không thể nói được, không thể bày tỏ suy nghĩ trong lòng.

Lão già trên giường nghe thấy tiếng khóc của mọi người, có nhiều suy nghĩ nhưng nói không nên lời, hai anh em họ xấu hổ tiến lên, chia nhau nắm hai tay lão, im lặng rơi lệ.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn." Mạc Vấn mỉm cười gật đầu, giữa người với người sợ nhất là hiểu lầm, một khi xuất hiện hiểu lầm sẽ dẫn đến việc sinh ra ngăn cách với nhau, hiểu lầm chính là nguyên nhân hai bên sinh ra thờ ơ, nếu như một bên không thể nào giải bày thì bên còn lại sẽ hờ hững.

"Đạo trưởng, đây chỉ là một chút bạc vụn, xin ngài đừng chê ít." Thanh niên trẻ tuổi kia móc ra một chút bạc vụn nhét cho Mạc Vấn.

"Mua chút ít trái cây cho em bé ăn đi." Mạc Vấn khoát tay chối từ, sau đó lại mở miệng nói ra, "Nếu như dưới giường có thể thông gió, thì nằm trên giường lâu cũng sẽ không sinh ra hoại tử, thời gian không còn sớm, bần đạo không tiện quấy rầy."

Mạc Vấn nói xong, xoay người cất bước, hai anh em họ cố gắng mời hắn ở lại nhưng không được, chỉ có thể mang vài cái bánh nhân đậu đã làm qua đêm trong nhà tặng cho Mạc Vấn làm lương khô.

Mạc Vấn vốn định nhận lấy, lúc quay đầu lại phát hiện mấy em bé đang chán nản chống tay ở cửa, liền xoay người quay về, phân phát bánh nhân đậu cho bọn chúng, lúc này mới xoay người cáo từ rời đi.

Lúc đi về phía nam, trong lòng Mạc Vấn có rất nhiều cảm xúc, người xưa nói đọc vạn quyển sách không bằng đi ngàn dặm đường, đi lại vân du bốn phương thực sự có thể tôi luyện tâm tính, lòng dạ rộng rãi hơn, lúc Tần Vân cùng lão Ngũ đang còn sống, hắn luôn luôn đặt họ vào vị trí ưu tiên nhất, lại ít quan tâm đến những người không liên quan đến mình, điều này là không đúng, ít nhất sẽ không phù hợp mục đích ban đầu của Đạo gia đấy. Người đạo sĩ là người thay trời hành đạo. Nếu như có ý nghĩ cá nhân, làm việc khó có thể công chính.

Trước đây hắn luôn cảm thấy cô độc, hiện tại loại cảm giác cô độc này đang dần biến mất, hắn không có thân nhân, dân chúng trên thế gian đều là thân nhân của hắn, hắn không có nhà, thiên hạ này chính là nhà của hắn, đây mới là khác biệt mà đạo sĩ nên có.

Quá nửa đêm, hắn đi tới bên bờ sông Hoàng Hà, lăng không xuôi nam, muốn tìm kiếm căn nhà đổ nát lão Ngũ đã thu xếp cho hắn sau khi hắn trúng tên trước kia, nhưng thời gian trôi qua quá lâu khiến căn nhà đã không còn.

Quay đầu về phía Bắc là Thanh Bình Thành, thành này hiện tại cũng có người cư trú, nhưng không chỉ mỗi binh tốt mà còn có cả người dân, đi tới nơi này, hắn nghĩ tới cảnh nhận được mộc bài Vô Lượng Sơn trước kia, khi đó hắn đã đốt luôn mộc bài của chính mình, về sau dưới sự thúc giục của lão Ngũ hắn sử dụng mộc bài của lão Ngũ mới đi đến Vô Lượng Sơn đấy, nếu không có sự thúc giục của lão Ngũ lúc đó, hắn cũng đã không tiến vào Đạo môn.

Lại đi về phía Bắc sẽ là nơi từng là khu vực săn bắn của hoàng gia nước Triệu, đến được nơi đây đã là chạng vạng tối mấy ngày sau, nơi đây thỉnh thoảng có thể gặp được thợ săn đi săn bắn, bên hông có treo thỏ rừng gà rừng.

Nhìn thấy thợ săn đuổi giết con mồi, Mạc Vấn cũng không ra tay ngăn cản, con người nếu chỉ vì muốn mưu sinh, vì tồn tại, vì nuôi sống vợ con thì mặc kệ làm điều gì cũng đều đúng, nhưng nếu như vượt ra khỏi mức độ này, đòi hỏi quá đáng, đó mới là sai lầm.

Trong thời gian đi về phía Bắc, Mạc Vấn luôn luôn đi bộ, tận thế mấy năm này đã làm cho yêu tinh dị loại trong núi hoang giảm mạnh, rất ít khi thấy những loài có đạo hạnh, chỉ thỉnh thoảng mới gặp được chúng nó, nhưng hắn cũng không hàng phục quá nhiều, dị loại chính là dị loại, bọn chúng có bản tính của mình, ăn vụng là bản tính của con nhím, quấy rối là bản tính con chồn, chuyện bọn chúng làm ra chẳng qua là hành động bình thường dưới sự thúc giục của bản tính, chỉ cần hành động của bọn chúng không vượt ra ngoài phạm trù bản tính thì không thể coi đó là làm điều ác.

Đi bộ thì sẽ chậm, nhưng chậm chạp cũng có chỗ tốt của riêng nó, trước đây hắn mặc kệ làm điều gì cũng phải có mục đích, làm bất cứ chuyện gì cũng phải đạt tới mục đích của mình, nhưng lúc này hắn không còn mục đích nữa, dọc đường có thể tùy ý dừng lại, nhìn thế giới muôn màu chung quanh, quan sát và cảm nhận khó khăn của người dân.

Đi mãi rốt cuộc cũng tới Nghiệp thành, đi tới thành này, Mạc Vấn đến bên ngoài phủ tướng quân Lâm Nhược Trần trước kia, cảnh ngộ của Lâm Nhược Trần là vết thương không thể xóa nhòa trong lòng hắn, thậm chí có thể nói là tâm ma của hắn, mà hắn tới chỗ này cũng vì muốn chặt đứt hoàn toàn tâm ma của mình.

Nếu tâm cảnh xuất hiện biến hóa, góc độ quan sát sự vật sẽ xuất hiện thay đổi, Mạc Vấn cũng không gượng ép chính mình đi ung dung đối mặt với việc này, cho đến nay hắn vẫn căm thù tên tướng quân người Hồ kia, nếu như có thể đảo ngược càn khôn, hắn sẽ băm tên tướng quân kia thành vạn đoạn ngay trong đêm đó, cũng mang theo Lâm Nhược Trần cao chạy xa bay, đáng tiếc là năm đó hắn cũng không rộng lượng khoan dung như lúc này, sở dĩ lúc đó không lập tức mang Lâm Nhược Trần đi là bởi vì hắn đã không thể tiếp nhận Lâm Nhược Trần đã không còn trinh nguyên, cuối cùng, Lâm Nhược Trần cũng bởi vì sự hẹp hòi không thể nào bao dung của hắn hại chết đấy.

Nghĩ tới những thứ này, Mạc Vấn cũng không tự trách mình quá nhiều, suy nghĩ của hắn lúc còn trẻ chỉ đạt tới mức độ như vậy, không thể đòi hỏi một thiếu niên mười mấy tuổi có đủ rộng lượng cùng khoan dung như người đã qua bốn mươi tuổi được.

Mạc Vấn là than thở rời khỏi phủ tướng quân, con người không thể tự lừa mình dối người đối với những chuyện bi thảm đã phát sinh, dùng chuyện này để đạt được sự yên bình giả tạo, mà phải cần dũng cảm nhìn thẳng vào thực tế. Mỗi người đều phải trải qua những chuyện cũ nghĩ lại mà hoảng sợ, đối với những chuyện đã không thể thay đổi sự thật này, phương pháp xử lý đúng đắn là nhớ kỹ những lời dạy bảo của cha ông, thông qua việc rút ra bài học qua những chuyện đó để có thể sống tốt hơn.

Trên đường đi đến Vô Lượng Sơn, Mạc Vấn gặp phải bọn cướp, vài tên ác ôn mặt mũi tràn đầy dữ tợn ngăn cản đường đi của hắn, sau khi tìm khắp người hắn vẫn không tìm được tài vật, những kẻ ác kia thẹn quá hoá giận vung đao bổ về phía cổ hắn.

Tâm tính thay đổi cũng không khiến cho Mạc Vấn biến thành nhân từ nương tay, hắn giết chết toàn bộ những cường đạo này, khoan dung rộng lượng cũng không phải là nhìn tất cả mọi chuyện đều thành tốt đẹp, phân trâu mãi mãi là phân trâu, đáng chết thì vẫn phải giết.

Vô Lượng Sơn đã hoàn toàn bị bỏ hoang, một đạo nhân cũng không có, những tảng đá xanh xây dựng đạo quán đều bị nông dân dưới núi mang đi, hoặc là xây phòng ở, hoặc đắp chuồng heo.

Mạc Vấn dọc đường chỉ đi bộ, đến Man Hoang, đi mất hơn hai năm, ngay lúc Mạc Vấn đang trên đường từ cố hương của Tần Vân đi đến nước Lương tìm kiếm Khổng Tước Vương, hắn cảm nhận được có người đốt cháy phù chú kêu gọi mình.

Phù chú được đốt ở cách đây ba ngàn dặm phía tây, Mạc Vấn cảm nhận được, nhắm mắt thở dài, hắn biết rõ đốt người đốt phù gọi hắn là ai, cũng biết vì sao nàng lại đốt phù kêu gọi mình...