Dịch: phuongkta1
Biên: argetlam7420
Nguyên Anh xuất khiếu, xuất hiện bên cạnh Mạc Vấn.
Mạc Vấn nhíu mày đánh giá Nguyên Anh của chính mình, Nguyên Anh hoàn toàn giống hệt hắn, bất kể là hình dạng cao to bao nhiêu hay là thần sắc cũng giống như dập ấn đổ khuôn. Khác biệt với việc dùng Thần thức chỉ huy Tinh tú Thần Thú, Nguyên Anh không cần bản thể phải chỉ huy, bởi vì thần thức của Nguyên Anh hoàn toàn tương thông với bản thể, Nguyên Anh và bản thể có thể chia nhau làm việc, bản thể biết rõ Nguyên Anh đang làm cái gì mà Nguyên Anh cũng biết rõ những hành động của bản thể, nếu như Nguyên Anh và bản thể tách ra thì sẽ thành hai luồng tư duy hoàn toàn giống nhau tồn tại, nếu như hợp lại chính là một cái tồn tại nguyên vẹn mà duy nhất, giữa hai người mãi mãi không thể xảy ra xung đột bởi vì bọn họ vốn chính là một người.
Nguyên Anh cũng không đứng thẳng ở đối diện bản thể, mà rời khỏi điện lớn đi đến gian phòng của mẹ con Tần Vân, ngồi xuống trước giường dõi mắt nhìn hai mẹ con nàng, sau đó tùy ý đi lại trong đạo quán, cuối cùng trở lại điện lớn ngồi đối diện với bản thể.
Trong lúc này Mạc Vấn luôn luôn nhắm mắt, Nguyên Anh cũng chính là bản thân hắn, chuyện mà Nguyên Anh làm lúc trước cũng chính là chuyện hắn đang làm, không hề xung đột với nhau, điều duy nhất hắn cần phải làm lúc này là quen thuộc với sự tồn tại của Nguyên Anh, loại cảm giác này có chút quái dị, bởi vì hắn có thể chứng kiến đồng thời hai cảnh vật khác nhau, có thể cùng xử lý hai chuyện khác nhau.
Điều khiến Mạc Vấn không nghĩ tới chính là quá trình để quen thuộc này cực kỳ nhanh chóng, hoặc có thể nói hoàn toàn không cần hiểu rõ nhau, càng không cần bất cứ luyện tập nào, bản thể cùng Nguyên Anh đều là hắn, hắn có thể chứng kiến hai cảnh vật khác nhau đấy, cũng có thể xử lý hai chuyện cùng một lúc.
Mạc Vấn có ý định thăm dò uy lực của Nguyên Anh, thử cưỡi mây lên cao, đứng thẳng trên không trung nhìn quanh khắp nơi. Gió thu lướt qua mặt nhẹ nhàng khoan khoái như thế, từng sợi khói bếp nơi xa cũng chân thực như thế, tất cả cảm nhận đều giống bản thể như đúc. Thử thúc giục Tam Muội chân hỏa, ngọn lửa cũng có thể đốt cháy xa tới trăm trượng.
Sau một lúc thử nghiệm ngắn ngủi Mạc Vấn thu hồi Nguyên Anh, thực sự mà nói là hợp Nguyên Anh và bản thể lại làm một, có thể nói là bản thể thu hồi Nguyên Anh, cũng có thể nói là Nguyên Anh trở về bản thể.
Mạc Vấn đã chờ đợi điều này quá lâu, Nguyên Anh đã luyện thành, lập tức phân ra đi đến nước Lương và Thanh Vũ môn, lúc này ai là bản thể ai là Nguyên Anh đã không còn quan trọng, khác biệt duy nhất của hai cái này chính là Nguyên Anh có thể thuấn di ngàn dặm, hắn cưỡi mây đi đến nước Lương đồng thời hắn cũng đã đến bên dưới núi Thanh Vũ môn.
Tới chân núi, Mạc Vấn ẩn thân hình nhanh chóng thuấn di, chớp mắt đã tới bên ngoài đạo quán Thanh Vũ môn, lúc này đang là chạng vạng tối, nữ giới dị loại trong đạo quán đang tiến hành niệm kinh vãn khóa trong điện lớn, Mạc Vấn đứng thẳng ngoài tường suy tính nên làm việc như thế nào, lần này hắn tới đây là muốn biết rõ xem vì sao Thải Y đạo cô lại làm việc thâm độc như vậy, nơi này là môn phái của Thải Y đạo cô trước khi phi thăng, cũng là đạo trường của ả, muốn tra tìm manh mối cũng chỉ có thể bắt đầu từ nơi đây.
Năm đó hắn đã từng thả một con Hỏa Điểu Phượng Hoàng bị Thải Y đạo cô cầm tù ra, Phượng Hoàng kia xin hắn đến Thanh Vũ môn mang Chưởng giáo đương nhiệm đến nơi giam cầm gặp nàng, nhưng hắn không muốn hao phí cực lớn linh khí để đánh tan bức bình chướng bên ngoài Thanh Vũ môn, cũng không thể mời Chưởng giáo đương nhiệm là Cô Tô La Hương đến đó, sau đó con Hỏa Điểu Phượng Hoàng kia biệt tăm biệt tích.
Bởi vì không biết ân oán giữa Hỏa Điểu Phượng Hoàng và Thanh Vũ môn, trước đó hắn luôn luôn lo lắng có phải lúc mình giúp đỡ Hắc Bạch Vô Thường hàng phục Hồng Linh Nhi đã đánh vỡ bình chướng ở ngoài núi tạo điều kiện cho Hỏa Điểu Phượng Hoàng xâm nhập Thanh Vũ môn hay không, nhưng xem ra Thanh Vũ Môn lúc này mặc dù đã mất đi bức tường bảo vệ lại không gặp phải tai hoạ.
Như vậy có thể loại bỏ động cơ Thải Y đạo cô bởi vì đồ tử đồ tôn bị sát hại mà đến giết Tần Vân, mà nếu chỉ vì hắn giúp đỡ Hắc Bạch Vô Thường lấy đi hồn phách của Hồng Linh Nhi nên Thải Y đạo cô liền ra tay với Tần Vân thì cũng trái với lẽ thường. Thứ nhất chuyện này không hề nghiêm trọng đến mức đó, người đời có thể sẽ làm ra loại chuyện bất bình thường, không tương xứng như “ngươi mắng ta một câu ta sẽ chém chết ngươi”, “ngươi giết cha mẹ ta, ta chỉ chửi mắng ngươi một câu”, Tiên Nhân chắc chắn sẽ không làm việc như thế, Tiên Nhân coi trọng thiên đạo công bằng, làm tốt được thưởng, ác giả ác báo. Thứ hai, rất có thể Thải Y đạo cô không thích Hồng Linh Nhi, nếu như ả ưa thích Hồng Linh Nhi thì người có tu vi hơn xa Cô Tô La Hương như Hồng Linh Nhi hẳn sẽ là Chưởng giáo đương nhiệm, Thải Y đạo cô sẽ không nổi giận vì một đồ tôn mà mình không ưa thích.
Sau khi tụng kinh xong mọi người rời khỏi điện lớn, đại đa số người đi tới phòng ăn, chỉ có mấy vị đạo cô hơi lớn tuổi đi về hậu viện, có lẽ những đạo cô này chính là đồ đệ của Cô Tô La Hương, tuổi tác của nhiều người rơi vào khoảng bốn mươi năm mươi tuổi.
Mạc Vấn ẩn thân đi theo những đạo cô lớn tuổi này, tới hậu viện bọn họ chia ra trở về phòng, Mạc Vấn ẩn thân chỗ tối cũng không vội vã ra tay, không bao lâu sau, vài cô gái có bối phận thấp hơn đưa cơm đến đây cho những đạo cô kia, lúc này sắc trời đã tối mịt.
Trước đó Mạc Vấn đã chọn được mục tiêu căn cứ vào tướng mạo cùng lời nói của những đạo cô lớn tuổi kia, tuổi tác người này trên dưới bốn mươi, cao gầy mặt dài, nói năng thận trọng, mà những đạo cô khác cũng rất kính sợ nàng.
Mạc Vấn xuyên tường tiến vào trong phòng, thấy đạo cô kia đang dùng cơm, Mạc Vấn liền bắt lấy nàng ta thuấn di rời đi. Nguyên Anh chẳng những có thể thuấn di chính mình mà còn có thể mang theo người khác thuấn di, hiện tại hắn dẫn đạo cô này tới vùng Man bang ngoại quốc mà lần trước hắn và lão Ngũ đã tới hái thuốc.
Đạo cô kia vốn ngồi trong phòng, đột nhiên trong khoảnh khắc đã đi tới một ngọn núi lạ lẫm thì cực kỳ kinh ngạc, sau khi quay người nhìn quanh liền đưa tay gõ nhẹ trán mình, tưởng rằng mình nằm mơ.
"Ngươi không hề nằm mơ đâu." Mạc Vấn biến thành một nam tử dị tộc hiện thân trước mặt đạo cô.
"Ngươi là người phương nào?" Đạo cô kia hoảng sợ hỏi, mặc dù nàng không biết đối phương là người nào nhưng lại biết rõ tu vi của đối phương ít nhất phải là Kim Tiên, bởi vì đối phương có thể mang theo người khác thuấn di.
"Ta muốn biết chuyện về Thải Y đạo cô, nói cho ta những chuyện mà ngươi biết thì ta sẽ đưa ngươi trở về." Mạc Vấn ngồi lên một khối đá xanh trên đỉnh núi.
"Rốt cuộc người là yêu quái phương nào? Vì sao muốn biết chuyện về Nguyên Quân?" Ánh mắt của đạo cô kia lúc nói chuyện liên tục đảo quanh, không cần hỏi cũng biết đang muốn tìm đường để chạy trốn.
"Nói cho ta nghe những chuyện mà ngươi biết được, ta sẽ giữ lại trong sạch cho ngươi." Mạc Vấn nói ra, căn cứ vào thần thái của đạo cô này cùng thái độ của đạo cô khác đối với nàng thì có thể thấy được nàng có nhiều khả năng sẽ người kế nhiệm chức Chưởng giáo do Cô Tô La Hương chọn lựa. Thanh Vũ Môn có một quy củ là người tiếp nhận chức Chưởng giáo phải có tấm thân xử nữ, nếu như mất đi tấm thân xử nữ thì cũng sẽ mất đi tư cách tiếp nhận chức Chưởng giáo, đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn phải dùng chuyện này để uy hiếp.
"Yêu nhân, sao dám vô lễ như thế." Đạo cô kia nghe vậy giận dữ, làm ra tư thế muốn xuất chưởng đánh tới.
Mạc Vấn đứng thẳng không động, trực tiếp nhận lấy một chưởng của đạo cô kia, tu vi của đối phương chỉ có Tử Khí, dùng Tử Khí đánh Nguyên Anh chỉ giống như kiến càng lay cây.
Đạo cô kia thấy không thể đánh Mạc Vấn bị thương, trên mặt lộ vẻ kinh ngạc, không chờ hết chiêu đã chếch người vượt qua bên hông Mạc Vấn, đạp đất mượn lực nhanh chóng bay lên trời.
Mạc Vấn xuất linh khí kéo nàng trở lại mặt đất, "Không nên tự rước lấy nhục nhã, ta hỏi lại ngươi, hai năm trước có vị nữ tử tóc đỏ nào đi đến Thanh Vũ môn hay không?"
"Rốt cuộc ngươi là người phương nào?" Đạo cô kia không thể nào trốn thoát nên càng thêm hoang mang.
Mạc Vấn cách không ra tay niêm phong bảy đại huyệt, sau đó ngồi trên đá xanh nghiêng đầu quan sát đạo cô kia, "Nơi này không phải Trung thổ, không người nào biết cuộc nói chuyện giữa ta và ngươi, nếu ngươi nhanh chóng trả lời câu hỏi thì ta sẽ đưa ngươi về Thanh Vũ môn."
Huyệt đạo của đạo cô kia bị niêm phong, tự biết đã thành cá nằm trên thớt, trong ánh mắt lại lộ ra vẻ hoảng sợ, "Ngươi không được làm bậy."
"Ngươi cũng không nên ép ta làm bậy." Mạc Vấn cười lạnh đe dọa.
"Tên dâm tặc như ngươi mau tránh xa ta ra." Đạo cô kia bắt đầu lớn tiếng kêu la.
"Không bao lâu nữa đạo cô đưa cơm cho ngươi sẽ tới thu dọn bát đũa, tốt nhất ngươi nên nhanh chóng nói ra trước khi cô ta đến, nếu không như thế cô ta sẽ phát hiện ngươi không ở trong đạo quan." Mạc Vấn bình tĩnh nói.
Đạo cô kia cực kỳ mâu thuẫn, sau khi trầm ngâm thật lâu mới mở miệng nói ra, "Quả thật có một người đàn bà như thế."
"Cô ta tới Thanh Vũ Môn là vì chuyện gì?" Mạc Vấn mở miệng truy vấn, quả nhiên Hỏa Điểu Phượng Hoàng kia đã đến Thanh Vũ môn.
"Gặp gia sư cùng mấy vị sư thúc." Đạo cô đáp, khác với việc bố trí tầng tầng phòng vệ như nam nhân thì phòng tuyến tâm lý của phụ nữ chỉ có một cái, chỉ cần cái phòng tuyến này vừa vỡ thì bất cứ nguyên tắc nào đều không còn tồn tại.
"Vì chuyện gì?" Mạc Vấn lại hỏi.
"Không biết được, gia sư chưa từng kể lại, nhưng người này đến thăm khiến cho tâm tình gia sư xấu đi rất nhiều, sau đó đã xảy ra tranh cãi cùng mấy vị sư thúc, ta láng máng nghe được một ít, dường như là mấy vị sư thúc muốn thay đổi gia phả của bản phái, nhưng sư phụ lại không đồng ý." Đạo cô trung niên nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy còn chưa kịp hỏi tiếp, đạo cô trung niên kia một lần nữa nói ra, “Tục gia của Nguyên Quân hình như là họ Cơ, mà tục danh (tên thật) thì ta thực sự không biết. Ta đã nói ra tất cả những thứ mình biết, xin ngài nhanh chóng đưa ta trở về, ta không thể qua đêm bên ngoài."
"Sau khi tận thế chấm dứt, Thải Y đạo cô có tới Thanh Vũ môn lần nào không?" Mạc Vấn hỏi.
"Đã từng tới, mấy vị sư thúc viện cớ bị bệnh không gặp, chỉ có sư phụ tự mình ra tiếp đón đấy, đầu tháng sau ta sẽ tiếp nhận chức chưởng giáo nên lúc này tuyệt đối không thể xảy ra sự cố." Đạo cô trung niên lo lắng nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, căn cứ vào lời nói của đạo cô này có thể thấy được sau khi Hỏa Điểu Phượng Hoàng đi đến Thanh Vũ môn thì thái độ của mấy vị tiền bối ở Thanh Vũ môn đối với Thải Y đạo cô đã có chuyển biến rõ ràng, thậm chí muốn sửa đổi cả gia phả Thanh Vũ môn, điều này nói rõ rất có thể Hỏa Điểu Phượng Hoàng đã báo cho họ biết một số chuyện cũ năm xưa, như vậy sẽ khiến cho bọn họ trong lòng xem thường Thải Y đạo cô. Rốt cuộc những chuyện cũ này là gì thì trước mắt vẫn không thể biết được, nhưng có thể xác định một điểm chính là những chuyện cũ này đã tiết lộ một chân tướng mà Thải Y đạo cô che giấu nhiều năm.
Không chuyện gì có thể giấu giếm được Thiên Đình, nếu như Thải Y đạo cô thật sự mắc phải tội nặng thì ả chắc chắn sẽ không thể chứng vị phi thăng rồi, khả năng lớn nhất chính là những chuyện mà Thải Y đạo cô làm ra mặc dù không đúng nhưng cũng không thể coi là trọng tội.
Một sự thật mà mình cố hết sức che giấu bị người khác vạch trần, như vậy sẽ khiến cho bản thân mình bị người khác xem thường, tình huống này đủ để khiến đại đa số người thẹn quá hoá giận, là hắn thả Hỏa Điểu Phượng Hoàng ra, cũng là hắn đánh nát bức tường linh khí che chắn Thanh Vũ môn, Thải Y Nguyên Quân thẹn quá hoá giận đương nhiên sẽ cực kì hận hắn.
"Ta chưa bao giờ gặp ngươi mà ngươi cũng chưa bao giờ nói ra những lời này." Mạc Vấn nói với đạo cô trung niên kia.
Đạo cô trung niên kia nghe vậy liên tục gật đầu, Mạc Vấn cách không cởi bỏ huyệt đạo cho nàng, thuấn di mang nàng trở về.
Sở dĩ Thải Y đạo cô ra tay với Tần Vân và đứa bé chính là vì chân tướng đã bại lộ, thẹn quá hoá giận gây nên.
Sau khi mang đạo cô trung niên kia trở về thì Mạc Vấn lập tức rời đi, hợp với bản thể lại làm một, lúc này hắn đã phát hiện ra Nguyên Thần mặc dù càng lợi hại so với bản thể, nhưng tiêu hao linh khí cũng hơn bản thể rất nhiều.
Trên đường cưỡi mây đi đến nước Lương, Mạc Vấn trong lòng nhanh chóng suy nghĩ thu hoạch lớn nhất của những chuyện vừa làm chính là biết rõ vì sao Thải Y đạo cô lại ra tay với Tần Vân, nhưng lại không có quá nhiều tác dụng đối với việc cứu sống mẹ con Tần Vân.
Vào lúc canh ba, Mạc Vấn đi tới miếu Sơn thần đang cầm tù những tăng nhân kia, hiện tại nơi đây đã được tu sửa thành một ngôi chùa cực lớn, hắn đến nơi này cũng chỉ vì muốn xác định Khổng Tước Vương có ở đây hay không, sau khi cảm nhận được khí tức của Khổng Tước Vương thì không hề hạ xuống gặp mặt lão, chuyện quan trọng là cứu mẹ con Tần Vân, lúc này không phải là cơ hội tốt để nghị sự.
Mạc Vấn vốn định đi tới Mạc Bắc và Lĩnh Nam bái kiến Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu, nhưng sau khi suy nghĩ kỹ lại không đi đến đó, bởi vì hắn không hy vọng những chuyện tiếp theo mà mình làm sẽ liên lụy đến hai người.
Trầm ngâm trong chốc lát, Mạc Vấn cưỡi mây lên không trung, bay thẳng đến Thiên Đình.
Đã đến lúc rồi...