Dịch: phuongkta1
Biên: argetlam7420
"Ngươi lo lắng Xi Vưu sau khi phát hiện Cửu Anh sẽ lui quân chạy trốn?" Dạ Tiêu Diêu nhìn Quỳnh Dao và Cửu Anh đang ở lại trong núi.
"Ta đang sợ nó không nghe theo sai khiến." Mạc Vấn lắc đầu nói ra, mặc dù Cửu Anh lúc này giống như nghe lời, nhưng nếu nó đói bụng mà nhìn thấy dân chúng cùng súc vật thì rất có thể sẽ không khống chế được, vì vậy sau khi Cửu Anh đến Ung châu nhất định cần phải lập tức tham chiến mới có thể đảm bảo an toàn cho dân chúng Ung châu, nếu không như thế thì Mạc Vấn cũng không chắc nó sẽ công kích phe nào trước.
Dạ Tiêu Diêu nghe vậy nhíu mày lắc đầu, y còn tưởng rằng Mạc Vấn để Quỳnh Dao và Cửu Anh ở lại là vì muốn đánh bất ngờ, không nghĩ hắn lại lo lắng không khống chế được Cửu Anh.
"Lão gia, có nắm chắc chiến thắng trận chiến này không?" Lão Ngũ hỏi lại vấn đề trước kia đã từng hỏi.
"Biến số rất lớn." Mạc Vấn nghiêm mặt nói ra, Cửu Anh có thể nghe theo Quỳnh Dao thúc giục mà công kích đàn thú hay không còn chưa chắc, mà hắn dùng hết toàn lực có thể chiến thắng Xi Vưu hay không cũng tương tự như vậy.
Lão Ngũ nghe vậy không hỏi thêm, mặc dù câu trả lời của Mạc Vấn cũng không lạc quan, nhưng đã tốt hơn nhiều so với câu cố gắng hết sức trước kia.
Bởi vì lo lắng an nguy của Ngô Cát Nhi nên lão Ngũ cố gắng vỗ cánh nhanh chóng bay về phương đông, Kim Điêu cũng không chịu rớt lại phía sau, vỗ cánh đuổi theo.
"Ngao Nhu đã lui về Nam Hải, lúc này chỉ còn lại sáu người chúng ta thôi." Dạ Tiêu Diêu nói rõ tình huống với Mạc Vấn.
"Long tộc Nam Hải đã giúp đỡ hết sức rồi." Mạc Vấn gật đầu nói, trên đời này có rất nhiều trường hợp mình bỏ công giúp đỡ nhưng không được báo đáp tương xứng, nhưng lúc trước ba người bọn hắn đã giúp đỡ Nam Hải đánh Đông Hải, sau đó Nam Hải cũng cho ba người sự ủng hộ rất lớn, chẳng những nghe theo ba người điều khiển gieo mưa xuống khắp nơi, mà còn ngầm giúp đỡ mọi người chống lại Xi Vưu, cộng thêm đưa tặng rất nhiều linh vật, cho tới lúc này ba người lại một lần nữa thiếu nợ nhân tình của Nam Hải.
"Bọn họ chính là chủ nhân của biển cả, xen vào việc trên mặt đất vốn đã vượt giới vượt quyền. Trận đại chiến sắp đến trước mắt, nếu như Long tộc xuất hiện chắc chắn sẽ nhận rất nhiều chỉ trích." Dạ Tiêu Diêu nói ra. Lén lút hỗ trợ cho chiến sự nhỏ bé bình thường thì thôi, nhưng đến lúc quyết chiến thì Long tộc chắc chắn không thể ra mặt, cũng không phải vì họ sợ Xi Vưu mà là vì làm như thế đã vượt quyền cực kỳ rõ ràng, sau khi thiên địa mở ra khó thoát khỏi bị Thiên Đình trách phạt.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ gật đầu, nếu giúp được thì giúp hết sức, nhưng không được để giúp người lại gây hoạ cho mình, Nam Hải Long Tộc đã làm hết khả năng rồi.
"Rốt cuộc ngươi nắm chắc mấy phần?" Dạ Tiêu Diêu thấp thỏm trong lòng, muốn tìm được sự tự tin từ người Mạc Vấn.
Mạc Vấn không trả lời vấn đề của Dạ Tiêu Diêu mà chỉ mở miệng hỏi, "lúc này đàn hung thú mà Xi Vưu thống lĩnh còn sót lại bao nhiêu?"
"Lúc trước bị quân phòng thủ Hắc quận bắn chết đi một ít, vài ngày trước lại bị quân coi giữ ở Tân châu ngăn giết kha khá, lúc này còn chưa tới một vạn, tướng lĩnh thống binh bị Lưu Thiếu Khanh và Ngọc Linh Lung ám sát mất mấy người, lúc này chỉ còn lại chín người." Dạ Tiêu Diêu đáp.
"Quân Tần còn có bao nhiêu binh mã?" Mạc Vấn lại hỏi.
"Ung châu có sẵn ba vạn binh mã, kỵ binh mũ sắt, quân bộ dùng thương mâu, bộ binh mang cung mỗi loại đều một vạn, cũng có không ít kỵ binh từ châu huyện khác rút về, có thể đạt tới một vạn, tất cả chỉ còn như vậy." Dạ Tiêu Diêu nói ra.
Mạc Vấn nghe vậy khẽ lắc đầu, thời gian nước Tần cường thịnh nhất có gần hai mươi vạn binh mã, trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã hao tổn đi tám phần, lần này coi như có thể đánh tan hung thú, muốn thu phục các thành trì đã rơi vào tay giặc một lần nữa cũng cần tốn công tốn sức.
"Những dã thú kia hoặc nhiều hoặc ít đều có tổn thương trên người, nhưng thực lực đã vượt xa trước kia." Dạ Tiêu Diêu lại nói.
"Thời gian qua Xi Vưu đã từng tự mình ra tay lần nào chưa?" Mạc Vấn sau khi gật đầu mở miệng hỏi.
"Không, mặc dù lão luôn luôn theo đội ngũ tiến về phía trước, nhưng chỉ đốc chiến từ phía sau đội hình chứ không tiến lên nghênh đón địch, việc chỉ huy đàn thú đều do tướng lĩnh dưới quyền lão chịu trách nhiệm." Dạ Tiêu Diêu đáp.
Mạc Vấn nghe vậy nửa vui nửa buồn, vui là vì Xi Vưu không đích thân ra trận, nếu như lão không tham chiến chắc chắn là vì muốn giữ gìn linh khí để ứng đối với biến cố đột ngột xảy ra, nói cách khác tu vi của Xi Vưu còn chưa khôi phục toàn bộ. Buồn chính là vì Xi Vưu không tự mình ra tay mà quân Tần đã tan tác thảm liệt như vậy, đủ để thấy đám hung thú và tướng lĩnh dưới quyền mạnh mẽ đến mức nào.
Quãng đường hai nghìn dặm cần phải đi bộ mất mấy tháng, nếu như cưỡi ngựa thì phải đi mất mấy ngày mà bay lượn trên không trung thì chỉ cần mấy canh giờ, vừa qua hai canh, ba người đã đến được cảnh nội Ung châu, lúc này thành Ung châu dân chúng đang kéo nhau chạy nạn, nội thành ngoại thành khắp nơi đều là dân chạy nạn, những nạn dân này đều từ những thành trì phương bắc chạy đến đây đấy, bởi vì số lượng quá nhiều nên trong phạm vi mười dặm ngoài thành khắp nơi đều là nạn dân.
Ba người hạ xuống Hoàng thành rồi tiến thẳng vào hoàng cung, trong hoàng cung lúc này cứ ba bước lại có một trạm canh gác, năm bước có một tháp canh, phòng thủ cực kỳ nghiêm mật, quân coi giữ Hoàng thành nhận ra ba người, để ba người nhanh chóng đi vào.
Mạc Vấn trong lúc đi đường âm thầm nhíu mày, có rất nhiều Yêu vật có thể biến hóa thành người mà những cấm quân này chỉ nhìn tướng mạo đã để cho mọi người dễ dàng đi qua, nếu như dựa vào bọn họ bảo vệ, chỉ sợ đám người Bồ Kiên đã sớm bị ám sát.
Sau chốc lát ba người đến bên ngoài đại điện, khi vừa tới nơi Mạc Vấn đã nhận ra bên ngoài điện còn có một bức tường bằng linh khí, bức tường này là do Lưu Thiếu Khanh bố trí đấy, Mạc Vấn chạm đến bức tường, Lưu Thiếu Khanh lập tức cảm nhận được, từ trong điện thu hồi bức tường bằng linh khí.
Ba người tới ngoài cửa, Lưu Thiếu Khanh Ngọc Linh Lung đã từ trong điện đi ra đón chào, phía sau là Bồ Kiên cùng một đám quan viên văn võ.
"Bồ Kiên bái kiến thúc phụ, bái kiến Dạ chân nhân." Bồ Kiên chắp tay hành lễ với hai người Mạc Dạ rồi xoay người nói với lão Ngũ, "nhạc phụ đại nhân, ngài cũng tới."
"Chiến sự gấp lắm rồi, không còn thời gian bày vẽ lễ nghi đâu, mau vào đi." Lưu Thiếu Khanh khoát tay áo với những quan lại đang muốn quỳ xuống, sau đó cùng đám người Mạc Vấn tiến vào điện lớn.
Đi vào trong điện Lưu Thiếu Khanh đưa mắt ra hiệu cho Bồ Kiên một cái, ý bảo gã ngồi vào ngai vàng, sau đó cùng đám người Mạc Vấn tạm thời ngồi vào ghế gấm, văn võ bá quan chia riêng ra hai bên.
"Tình huống thế nào rồi." Mạc Vấn sau khi ngồi xuống quay đầu nhìn về phía Lưu Thiếu Khanh.
"Chúng nó đã tiến đến Lâm huyện cách đây hai trăm dặm rồi dừng lại ở nơi đó, từ lúc đến Lâm huyện cho tới nay đã được hai canh giờ rồi." Lưu Thiếu Khanh nói xong, Ngọc Linh Lung ở bên tiếp lời, "Lúc trước bọn chúng cố gắng tiến quân thần tốc, trên đường đi ít khi nghỉ ngơi và hồi phục, đại chiến sắp xảy ra nên nghỉ ngơi dưỡng sức cũng là chuyện hợp lý."
"Những dã thú kia đều có khả năng nhìn vào ban đêm, chúng nó tự nghĩ đêm nay không thể nào phát động tấn công nên có ý sẽ đặt trận quyết chiến này vào buổi tối ngày mai." Mạc Vấn gật đầu nói, bởi vì hung thú mà Xi Vưu dẫn theo đều không có Yêu khí, vì vậy hắn vẫn không thể cảm nhận được mặc dù đối phương chỉ ở cách đây hai trăm dặm.
"Mọi chuyện bên đó đã chuẩn bị ổn thỏa chứ?" Lưu Thiếu Khanh hỏi.
Mạc Vấn nghe vậy nghiêng đầu nhìn về phía văn võ trên điện, Bồ Kiên thấy thế lập tức hiểu ý, "Sắc trời đã tối, mọi người trở về nghỉ ngơi a."
"Quan võ ở lại." Mạc Vấn nói ra.
Hai người nói xong, văn thần lui ra chỉ chừa lại võ tướng, võ tướng là để dùng khi đánh nhau mà văn thần là dùng để trị quốc, trước mắt nước Tần cũng chỉ còn sót lại có một tòa thành Ung châu này, văn thần không thể dùng được.
"Đại quân canh bốn nấu cơm, canh năm ra khỏi thành, trước giờ Thìn xếp thành hàng đợi lệnh ở khu vực cách thành Ung châu hai mươi dặm về phía đông." Mạc Vấn ra lệnh.
"Thế trận của ba quân như thế nào?" Lưu Thiếu Khanh hỏi.
"Xếp thành một hàng dài từ nam đến bắc, thế trận phòng thủ." Mạc Vấn nói ra. Trong trận chiến này tác dụng của những binh tốt kia không lớn, là thắng hay thua, là sống hay chết hoàn toàn ở trên người Cửu Anh và bọn hắn.
Lưu Thiếu Khanh nghe vậy nhìn về phía Bồ Kiên, Bồ Kiên nói với đám người đang ở dưới điện đợi lệnh, "Bá quan nghe lệnh, tất cả đều tuân theo pháp chỉ của mấy vị chân nhân, không cần tấu thỉnh ta."
Đám tướng soái thống lĩnh đồng thanh đáp lại, bước nhanh xuống điện, tất cả đều trở về trong đội quân của mình.
Lúc này trong điện chỉ còn lại Mạc Vấn cùng đám người Bồ Kiên, Ngô Cát Nhi là phi tần, dựa theo lễ nghi thì phi tần không thể tiến vào triều đấy.
"Đã thuần phục được Cửu Anh chưa?" Lưu Thiếu Khanh hỏi.
Mạc Vấn gật đầu nói, "Chỉ cần đốt phù chú báo cho Quỳnh Dao, Cửu Anh có thể đi đến đây trong vòng một canh giờ."
Lưu Thiếu Khanh cùng Ngọc Linh Lung nghe vậy trong lòng nhẹ nhõm thở ra, Lưu Thiếu Khanh lại hỏi, "Khi nào ra tay?"
"Xi Vưu biết rõ chúng ta đã thoát khốn, vì vậy cho nên mới nghỉ ngơi và hồi phục một chút ở Lâm huyện, chuẩn bị đầy đủ tinh thần để nghênh chiến chúng ta, nếu không vậy lão sẽ đánh liền một mạch tới Ung châu. Nếu lão đã tính toán như vậy thì chúng ta không để cho lão được như ý, ngày mai lấy công bù thủ, giờ Thìn khai chiến, cố gắng chấm dứt chiến sự trước khi trời tối." Mạc Vấn nói ra, Ung châu là đô thành của nước Tần, lại có rất nhiều dân chạy nạn ở đây, sẽ không thể phòng thủ được nên chỉ có thể tiến công, không thể để lửa chiến lan tràn đến Ung châu.
"Quân địch còn có chín tên tướng lĩnh chỉ huy đàn hung thú, chín người này giao cho chúng ta." Lưu Thiếu Khanh nhìn về phía Ngọc Linh Lung cùng Dạ Tiêu Diêu.
"Trước tiên phải đảm bảo an toàn của chính mình." Mạc Vấn khẽ gật đầu, thắng bại của đám người Lưu Thiếu Khanh không mang đến tính quyết định đối với chiến sự nên không cần phải dùng thân mạo hiểm, mấu chốt của trận chiến này là hắn và Cửu Anh, nhưng quan trọng nhất vẫn là hắn có thể chiến thắng Xi Vưu hay không, chỉ cần Xi Vưu chết đi thì đàn thú sẽ như rắn mất đầu.
"Mạc Vấn, ngày mai tất cả nhờ vào ngươi rồi." Ngọc Linh Lung nói ra.
Mạc Vấn khẽ gật đầu, "Mọi người đi nghỉ ngơi đi, để ta gác đêm, ngày mai sẽ là một cuộc ác chiến nên các ngươi phải chuẩn bị tinh thần thật tốt."
Lưu Thiếu Khanh và Ngọc Linh Lung luôn lo lắng Xi Vưu sẽ đến ám sát Bồ Kiên, trong lòng luôn luôn thấp thỏm không yên, cho đến khi Mạc Vấn đi tới bọn họ mới có thể thả lỏng một chút, mà Dạ Tiêu Diêu mấy ngày nay đi tới đi lui cũng cực kỳ mệt nhọc, nghe thấy lời nói của Mạc Vấn liền tự mình rời khỏi đại điện đi đến chỗ ngủ.
Bồ Kiên tiễn ba người rời khỏi cửa, xoay người đi tới trước người Mạc Vấn vái chào thật sâu "Thúc phụ, ngài vất vả rồi."
Mạc Vấn nghe vậy thở ra một hơi thật dài, giơ tay chỉ chỗ ngồi bên cạnh, Bồ Kiên nghiêng người ngồi xuống bên cạnh Mạc Vấn.
"Kiên nhi, ta cùng với lệnh tôn chính là bạn bè sinh tử có nhau, lệnh tôn đã không còn trên đời nên mọi chuyện sẽ do nghĩa phụ vì ngươi làm chủ, chuyện mà nghĩa phụ ngươi không làm được thì ta sẽ tiếp nhận, ta muốn nói mặc dù ta đã nhờ vả nghĩa phụ của ngươi dìu dắt ngươi, nhưng chưa bao giờ bản thân ta có ý xa lạ với ngươi." Mạc Vấn vỗ nhẹ bả vai Bồ Kiên, tướng mạo của nó có bảy phần giống với Bồ Hùng hồi trẻ, nhìn gã khiến Mạc Vấn không kìm được nhớ tới người bạn thân Bồ Hùng của mình.
Bồ Kiên gật đầu không nói, im lặng rơi lệ.
"Ngày mai ta nhất định sẽ hàng phục yêu nghiệt, bảo vệ đô thành của ngươi, về phần những thành trì đã mất đi thì sau này nghĩa phụ của ngươi cũng sẽ thay ngươi thu hồi từng cái." Mạc Vấn nói ra những lời động viên.
"Được rồi, đừng khóc, ngươi là người làm hoàng đế, khóc sướt mướt còn ra thể thống gì." Lão Ngũ bỗng dưng ra dáng một vị nhạc phụ.
"Nhạc phụ đại nhân dạy bảo cực kỳ đúng." Bồ Kiên gật đầu lên tiếng, đưa tay lau nước mắt, "Chất nhi vô năng, liên lụy đến thúc phụ và nhạc phụ đại nhân phải dùng thân mạo hiểm, trong lòng khó có thể bình yên."
"Được rồi, đừng nói những lời khách sáo", lão Ngũ khoát tay áo với Bồ Kiên sau đó xoay người nói với Mạc Vấn, "lão gia, ta mang Cát Nhi tới đây nhé."
Mạc Vấn gật đầu đồng ý, lúc này Xi Vưu đang ở ngoài hai trăm dặm, chỉ trong chốc lát sẽ có thể đánh tới nơi này, chỗ an toàn nhất trong thành Ung châu này chính là bên cạnh hắn.
Không bao lâu lão Ngũ dẫn theo Ngô Cát Nhi đi tới, vành mắt Ngô Cát Nhi đỏ bừng, trên mặt có dấu tay hiện lên rất rõ ràng, Bồ Kiên mặc dù trong lòng có nghi hoặc nhưng không dám hỏi nhiều.
"Đứa trẻ mãi mãi là đứa trẻ." Mạc Vấn đương nhiên biết rõ vì sao lão Ngũ đánh Ngô Cát Nhi.
Lúc này tâm tình Lão Ngũ rất xấu, cũng không tiếp lời.
Mạc Vấn nhìn bốn phía xung quanh sau đó cất bước đi về phía ngai vàng, bẻ xuống một mẩu tay vịn, "Nếu như ngày mai may mắn chiến thắng, nước Tần chắc chắn sẽ Đông Sơn tái khởi, ta chỉ nói một lần cuối cùng, lúc ngươi còn sống không bao giờ được vượt sông xâm nhập phương nam."
Bồ Kiên sợ hãi đứng dậy, nhìn nhìn ghế rồng lại nhìn Mạc Vấn, liên tục gật đầu, "Lúc còn trên đời này, chất nhi chắc chắn sẽ không vượt sông."
Mạc Vấn khẽ gật đầu, trở lại chỗ ngồi vuốt ve mẩu ghế bằng vàng trong tay rồi ép lại, làm thành ba lá phù vàng...