Dịch: Chưởng Thiên
Biên: argetlam7420
Nghe thấy lão Ngũ hô hoán, Mạc Vấn liên tiếp thuấn di chạy khỏi thạch tháp. Chỉ thấy khu vực sơn cốc đã biến thành biển lửa. Mấy người Quỳnh Dao vừa lăng không né tránh, vừa phải chật vật dập lửa trên người. Lúc này, Cửu Anh đã từ trong động bò ra, cấp tốc hướng về khu vực đầm nước phía tây nam sơn cốc. Ngao Nhu đã hiện nguyên hình chắn trước mặt Cửu Anh, muốn ngăn cản nó tiến bước.
Hình thể Cửu Anh cực kỳ to lớn, so với Ngao Nhu biến thành Xích Long còn lớn hơn mười lần, có chút tương tự với Chân Long, nhưng so với Chân Long dường như còn cao lớn hơn, tứ chi cũng tráng kiện so với chân long, đủ để chống đỡ hình thể khổng lồ của nó. Trên lưng Cửu Anh mọc ra một cặp cánh thịt cực lớn, không giống cặp cánh của lão Ngũ, mà giống như của loài chim chóc. Có điều cặp cánh hoàn toàn không có lông vũ, mà có lân giáp đen kịt bao phủ.
So với Cửu Anh, thân hình Xích Long của Ngao Nhu trở nên quá nhỏ yếu. May mắn thay, Cửu Anh hết sức kiêng kị Nhị Muội chân hỏa do Ngao Nhu phun ra, không dám cưỡng ép lại gần đầm nước. Hiện tại, bốn cái đầu đỏ thẫm đang phun ra hung hỏa dài đến mấy trượng, ý đồ bức lui Ngao Nhu.
Ngao Nhu cũng không dám lơ là hung hỏa của Cửu Anh, chỉ có thể cẩn thận tiến lui, tránh né công kích của đối phương, đồng thời tìm cơ hội tiến hành phản kích.
Gặp tình hình này, Mạc Vấn không dám nghĩ nhiều, trường kiếm xuất vỏ, tức tốc áp sát phía sau cổ Cửu Anh. Hắn ngưng tụ mười phần khí lực, mãnh liệt vung kiếm chém xuống sau gáy nó.
Cửu Anh có chín cái đầu với hai màu đỏ - đen, năm cái đầu màu đen bên trái là con đực, còn bốn cái đỏ thẫm bên phải là con cái. Mỗi cái cổ dài chừng ba trường, rộng cũng hơn một trượng. Điểm cuối, chỗ chín cái cổ nối liền nhau tạo thành một khối cơ thịt thô to, đường kính hơn mười trượng. Chỗ Mạc Vấn chém xuống chính là vị trí này.
Trường kiếm trong nháy mắt đã va chạm với cái cổ của Cửu Anh. Linh khí mà Mạc Vấn rót vào trong thân kiếm một lần nữa bị hóa giải bởi khí thức bản thân của Cửu Anh. Bởi vì lân giáp bảo vệ khu vực này quá rắn chắc, dày dặn hơn nhiều những chỗ khác, nên Thất Tinh Kiếm không thể phá vỡ mảy may.
Đối với công kích của Mạc Vấn, Cửu Anh nhắm mắt làm ngơ, không thèm quay đầu đáp trả. Trái lại, nó dốc toàn lực công kích Ngao Nhu, ý đồ bức lui nàng, mau chóng đến gần đầm nước.
Mắt thấy Thất Tinh Kiếm không cách nào phá vỡ lân giáp của Cửu Anh, Mạc Vấn tra kiếm vào bao, Tam Muội chân hỏa trong cơ thể cấp bách ngưng tụ vào tay phải, nhắm vào một mảnh lân giáp phía sau cổ Cửu Anh kiệt lực mãnh công.
Sau một kích này, miếng lân giáp màu đen lớn như chiếc cối xay tức thì vỡ vụn, lộ ra lớp da dầy hắc ám. Cửu Anh bị đau, rú lên thê lương phẫn nộ, tốc độ chậm lại một chút.
Mắt thấy một kích đắc thủ, Mạc Vấn tiếp tục thúc dục Tam Muội chân hỏa, ý đồ tiếp tục xuất chưởng. Nhưng không chờ hắn ra tay, một cái đầu màu đen to lớn đã nhanh chóng quay ngược trở lại, miệng đầy răng nanh mở to như chậu máu hung mãnh cắn một cái.
Bởi vì khoảng cách tương đối gần, Mạc Vấn có thể nhìn thấy rõ ràng từng chiếc răng nhọn hoắt trong miệng Cửu Anh cùng với thực quản to lớn. Nguy hiểm ập đến, hắn không kịp nghĩ nhiều, trường kiếm xuất vỏ như thiểm điện nhắm về phía trước. Lập tức hai tay hắn cầm ngược chuôi kiếm, thân hình cấp tốc chuyển động, rạch một đường từ khóe miệng đến cổ trên cái đầu màu đen này, đến khi trường kiếm bị kẹt bởi khớp xương cứng rắn nơi cái cổ, lập tức đổi thành trên dưới lượn quanh cái cổ to lớn này, lặp tức cắt xuống một cái đầu lâu.
Mắt thấy máu tươi phun ra, Mạc Vấn vội vàng thu kiếm thuấn di, cấp tốc thối lui.
"Chân nhân cản nó lại, để ta dời đầm nước đi." Ngao Nhu thấy Mạc Vấn đả thương Cửu Anh, hô lớn một tiếng buông tha nó, nhắm hướng tây nam chỗ đầm nước phóng đi.
Mạc Vấn đang muốn trả lời, vui sướng trong lòng liền bị thay thế bởi ngạc nhiên và kinh sợ. Cái cổ màu đen đang phun máu tươi ào ào không chịu rơi xuống đất, mà đột nhiên khựng lại giữa không trung. Trong nháy mắt đã có một cái đầu mới biến ra, còn cái đầu vừa bị chặt lập tức hóa thành Hắc Thủy, tự động quay về thân thể nó. Cùng lúc, Cửu Anh cấp tốc vọt lên phía trước, bốn cái đầu đỏ thẫm nhất loạt há miệng khổng lồ, bất ngờ tấn công Ngao Nhu từ sau lưng.
Mạc Vấn kinh hãi, định mở miệng cảnh báo nhưng kịp thời nén lại tiếng la hét. Mỗi người đều có bản năng phản xạ. Nếu Ngao Nhu nghe thấy giọng hắn có thể sẽ quay đầu nhìn lại. Mà tình thế lúc này vạn phần nguy cấp. Có thể lúc Ngao Nhu quay người lại nhìn sẽ bị Cửu Anh đớp trúng. Bất đắc dĩ, Mạc Vấn vội vàng thuấn di tiến lên, chắn giữa Cửu Anh và Ngao Nhu, Tam Muội chân hỏa cấp tốc đánh về phía một cái đầu.
Mạc Vấn tuy đã luyện thành Tam Muội chân hỏa, nhưng chỉ mới tiểu thành. Tam Muội chân hỏa không cách nào phá thể xuất ra. Hành động lần này kết quả tốt nhất chính là ngăn cản được một cái đầu, đồng thời cũng phải thừa nhận phong hiểm bị ba cái đầu khác cắn xé. Nhưng thời điểm cùng nhau kề vai chiến đấu, chiến hữu đã yên tâm giao cho mình bọc hậu, nên dù phải liều mạng cũng nhất định phải bảo đảm chiến hữu được an toàn.
Ngay khí Mạc Vấn xác định được linh khí trong cơ thể mình sẽ hao tổn bao nhiêu, thì một chuyện kỳ quái đã xảy ra. Hắn đã đánh trúng một cái đầu, nhưng ba cái đầu khác không vây công hắn, mà chỉ có một cái đầu màu đen ập đến từ bên há miệng đớp hắn. Tuy nhiên chỉ trong công phu nửa cái chớp mắt, Mạc Vấn có thể toàn thân trở ra. Còn Ngao Nhu kịp thời phát giác được nguy hiểm, nhanh chóng thoát ba cái đầu đỏ thẫm cắn xé.
Mạc Vấn lại thi triển thuấn di thuật, xông đến chỗ hai người Lưu Dạ trên lưng Cửu Anh. Bọn họ tu vi quá kém, căn bản không cách nào tổn thương Cửu Anh. Mà ẩn thân chi thuật của Lưu Thiếu Khanh chỉ ẩn hình chứ không Ẩn khí, không thể gạt được nó.
"Lui ra, các ngươi không thể đả thương nó." Mạc Vấn lớn tiếng hô, rồi nhanh chóng tránh thoát một cú đớp của cái đầu màu đen. Hắn ngẩng đầu nhìn lão Ngũ đang liên tục phát ra quái thanh, hô lớn: "Không cần kêu nữa, vô dụng thôi."
Cửu Anh không cắn được Mạc Vấn, không chần chừ xông về phía tây nam. Lúc này Ngao Nhu đã đến khu đầm nước. Nàng đứng giữa không trung uốn lượn long thân điều dẫn khối nước trong đầm. Nước trong đầm nghe lệnh Ngao Nhu từ phía dưới bay lên, cấp tốc xoay chuyển giữa không trung.
Cửu Anh đang trong cơn khát cực độ. Trông thấy Ngao Nhu dẫn đầm nước đi, nó bất chấp vươn cả chín cái đầu về phía trước, vừa chạy vừa cố sức hấp thu khối nước kia. Nhưng chỗ nước đọng đó vốn không nhiều, trong nháy mắt đã bị Ngao Nhu dẫn dắt lên không, Cửu Anh chẳng hút được nửa giọt.
Ngao Nhu lập tức dẫn dắt chỗ nước đó đi xa. Cửu Anh nộ khí xung thiên, ngửa mặt lên trời gào rú cực kì thê lương. Nó lắc đầu đánh lui Mạc Vấn, dang rộng đôi cánh, ý đồ bay lên đuổi theo.
Con súc sinh này dị thường to lớn. Hai cánh vũ động làm dấy lên cuống phòng khiến xung quanh cát đá mù mịt. Mọi người nhao nhao che mặt tránh né. Mạc Vấn gắng gượng tiến lên, dùng Thất Tinh Kiếm công kích mắt phải của một cái đầu lâu đỏ thẫm. Cửu Anh khép kín mí mắt chỗ đó, ngăn chặn kiếm này của Mạc Vấn, đồng thời, một cái đầu đen kịt từ chính giữa quay sang phản công.
Cử động này của Mạc Vấn chỉ có tính thăm dò. Sau khi bị Cửu Anh bức lui cũng không tiến công nữa. Cửu Anh vỗ hai cánh muốn bay lên, nhưng mấy lần đều không thể thăng không. Nó đành trơ mắt nhìn Ngao Nhu mang hết nước đi, trong lòng thương tiếc cực độ mà liên tục kêu thét ầm ĩ.
Ngoại trừ việc đoán ý nghĩ thông qua ánh mắt, đôi khi thông qua thanh âm cũng có thể biết đối phương đang suy nghĩ gì. Tiếng gào rống của Cửu Anh lúc này chủ yếu là phẫn nộ, ngoài ra còn có vài phần nghi hoặc và oán hận. Trong lòng nó hẳn đang nghĩ: "Vì sao các ngươi ngăn cản ta uống nước…".:)))
Đây là một loại tư duy giống như trẻ nhỏ. Chứng tỏ linh trí của Cửu Anh không hoàn chỉnh, ít nhất không thông minh được như nhân loại.
Nhưng đây chỉ là suy đoán trong lòng Mạc Vấn. Còn sự thật ra sao vẫn cần phải quan sát thêm.
Cửu Anh tựa hồ đang đói khát cồn cào. Mắt thấy đầm nước bị Ngao Nhu lấy đi hầu như không còn, liền phóng tới đống thi thể của những hung thú lúc trước bị giết chết, chín cái đầu đồng thời cắn nuốt, ngấu nghiến như hổ đói.
Trông thấy Cửu Anh không chủ động tấn công. Mọi người liền trở lại chỗ sườn núi lúc trước thương nghị đối sách.
"Đa tạ chân nhân!" Ngao Nhu trịnh trọng cảm tạ Mạc Vấn. Vừa rồi, Mạc Vấn đã vì nàng ngăn chặn một kích, nàng đương nhiên biết rõ.
Mạc Vấn khoát tay áo, chuyển hướng nói với mọi người: "Yêu vật này có lân giáp cứng rắn dị thường, lại có thân thể tự chữa lành, khó mà giết chết."
"Mấy cái đầu đỏ thẫm chỉ tấn công nữ mà bỏ qua nam, còn mấy cái đầu màu đen lại vừa vặn ngược lại. Có thể lợi dụng điều đó." Ngọc Linh Lung tiếp lời. Nàng quan sát Mạc Vấn và Ngao Nhu chiến đấu với Cửu Anh lúc trước mà phát hiện chi tiết này.
Mạc Vấn nhẹ gật đầu. Hắn tấn công một lần cuối cùng cũng vì xác định điểm này, phán đoán Ngọc Linh Lung và của hắn không hẹn mà hợp.
"Không thể để nó ăn uống. Huyết dịch còn sót lại trong đám tử thi kia có thể cung cấp nọc độc." Lưu Thiếu Khanh nhíu mày quan sát Cửu Anh, người ta vẫn hay chê những kẻ tướng ăn xấu là “ăn như quỷ đói”, Cửu Anh lúc này dáng ăn cũng không khác gì quỷ đói, da lông xương xẩu không chừa cái nào, chất thải máu đọng cũng không bỏ phí.
"Đừng vội, ta đi thử nó một lần xem." Mạc Vấn giấu mình nhanh chóng tiếp cận Cửu Anh đang mải ăn uống.
Cửu Anh không giống với Yêu vật thông thường. Tuy đã nhận ra Mạc Vẫn ẩn thân tiến gần, nhưng nó chẳng thèm bỏ xuống đồ ăn trên miệng, gào thét đe dọa Mạc Vấn vài tiếng rồi tiếp tục vơ lấy mấy cái xác, chuyên tâm ăn uống.
Mạc Vấn lăng không quan sát Cửu Anh, phát hiện phần cổ bị Tam Muội chân hỏa đánh nát lân giáp vẫn còn chưa lành hẳn. Phát hiện này khiến Mạc Vấn thêm kiên định trong lòng. Trên đời chỉ có mình hắn luyện được Tam Muội chân hỏa, là loại thần thông duy nhất không cần hao hết tiên nhân linh khí mà có thể trực tiếp tổn thương đến Tiên nhân pháp thuật. Ngay cả vật hung sát như Cửu Anh cũng không cách nào chịu đựng sự bá đạo Tam Muội chân hỏa.
Nếu như Tam Muội chân hỏa có thể tổn thương đến Cửu Anh, đương nhiên cũng có thể giết chết nó. Điểm này ngay cả Xi Vưu cũng không ngờ tới. Nhưng lúc này hắn lại không muốn cùng Cửu Anh liều mạng. Tam Muội chân hỏa tuy phát ra từ tinh - khí - thần, tam muội, nhưng thời điểm phóng xuất vẫn cần có đại lượng linh khí bản thân làm vật trung gian. Nếu muốn tiêu diệt Cửu Anh bằng Tam Muội chân hoả thì cần hao phí một lượng linh khí khổng lồ.
Cửu Anh nhiều năm không được ăn uống, cơn đói cực độ khiến nó đặt việc ăn uống lên hàng đầu. Dù có Mạc Vấn đang đứng đối diện liếc mắt dò xét, nó cũng chỉ bận tâm vơ vét xác chết kéo tới trước mắt mình, không chủ động tiến công Mạc Vấn.
Quan sát trong chốc lát, Mạc Vấn trở về tụ tập với mọi người.
Ngọc Linh Lung nhanh nhảu nói: "Mạc Vấn, ngươi từng thấy qua trẻ con chải bím tóc chưa?"
"Ta biết rõ dụng ý của ngươi. Nhưng để cho ta nghĩ một chút." Mạc Vấn đưa tay nói ra. Ngọc Linh Lung muốn lợi dụng việc đầu đỏ chỉ tấn công nữ của Cửu Anh, cùng lúc tiến hành dụ dỗ đầu đen tấn công nam, khiến chín cái cổ của nó quấn quanh lẫn nhau rồi lấy cặp sừng trên đầu nó ghim lại, từ đó mất đi năng lực hành động.
"Chúng ta nên cẩn thận suy nghĩ, biện pháp này khả thi đấy." Dạ Tiêu Diêu nói chen vào.
"Khả thi hay không tạm thời chưa bàn đến. Các ngươi nói chúng ta có thể sử dụng vật này hay không?" Mạc Vấn hỏi.
"Xi Vưu biết rõ khuyết điểm của nó, không tác dụng gì đâu." Lưu Thiếu Khanh nói.
"Dưới trướng Xi Vưu không có nữ tướng." Mạc Vấn lắc đầu.
"Lão gia, người định thuần phục nó sao." Lão Ngũ xen vào.
"Để ta nghĩ một chút." Mạc Vấn lắc đầu nói. Hắn đã khinh địch một lần, mới dẫn tới khốn cảnh hiện giờ. Lúc này, hắn không dám lỗ mãng nữa, nghĩ đi nghĩ lại thủy chung vẫn có cảm giác không thích hợp.
"Ngươi nên nghĩ nhanh một chút. Chờ nó cơm nước no nê sẽ khó đối phó hơn a." Dạ Tiêu Diêu cười nói.
"Không giết chết nó, chúng ta không ra được." Lưu Thiếu Khanh nói.
"Ta e rằng dù có giết chết nó, chúng ta cũng không ra được…"