Tử Dương

Chương 515: Lại quay về Kiến Khang




Dịch: Tiểu Tán Tu

Biên: argetlam7420

Mạc Vấn nhíu mày nhìn Vô Trần, tâm niệm vừa động, linh khí từ cơ thể nhanh như chớp phóng ra, khống chế ả ta một lần nữa, sau đó bước về phía cửa, đẩy cửa ra ngoài.

“Chân nhân.” Hắc Bạch Vô Thường thấy Mạc Vấn bước ra, bước nhanh tiến lên đón.

Mạc Vấn hơi nghiêng đầu, ý bảo Hắc Bạch Vô Thường vào trong phòng thu hồn phách của ni cô Vô Trần, người đời thường nói gừng càng già càng cay, lão ni cô này tâm trí vượt xa người thường, mà tâm thuật lại bất chính, giữ ả ta lại là điều không thể.

Tuy Vô Trần đã bị Mạc Vấn chế trụ, nhưng Hắc Vô Thường không dám vào phòng một mình, quay đầu nhìn Bạch Vô Thường, Bạch Vô Thường thấy thế cất bước tiến lên, cả hai cùng nhau đi vào.

Dù Mạc Vấn chế trụ Vô Trần nhưng cũng không điểm huyệt câm của nàng, Vô Trần thấy Hắc Bạch Vô Thường đi vào, biết rõ đại nạn của bản thân đã tới, trong lòng lập tức kinh hoảng, rốt cuộc không thể giả bộ ung dung nữa, bắt đầu la hét, “Ta chính là ni cô đã thụ qua tam giới, các ngươi không có quyền bắt ta.”

“Chỉ cần ngươi có tên họ, Âm Ti đều có thể bắt ngươi, thời gian đã đến, Trương thị, còn không đi theo chúng ta.” Hắc Vô Thường đáp.

Vô Trần lúc này đang bị chế trụ, không thể phản kháng, chỉ có thể lớn tiếng chửi rủa, không tiếp tục sửa đổi giọng nói nữa, thanh âm tức thì trở nên già dặn, tiếng thét chói tai làm kinh động đến mọi người trong am, dâm ni và khách làng chơi không biết rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng cũng biết đó là chuyện chẳng lành, nhao nhao bỏ chạy thục mạng.

Tiếng thét của Vô Trần cũng không duy trì lâu, sau khi tiếng thét dừng lại, Hắc Bạch Vô Thường mang theo đạo cụ và hành lý của mình từ trong phòng đi ra.

“Lão gia, chuyện đã xong xuôi rồi à.” Lão Ngũ lần theo tiếng thét tìm tới nơi này.

Mạc Vấn nghe vậy nhẹ gật đầu, “Nơi này không phải chỗ tốt, nên sớm rời khỏi thì hơn.”

Lão Ngũ gật đầu, xoay người chạy ra khỏi rừng trúc, nơi đây quá hẹp, gã dù biến thân cũng không thể dang cánh ra được.

Không lâu sau, Lão Ngũ chở Mạc Vấn và Hắc Bạch Vô Thường rời khỏi thành Tuyền Châu.

“Chân nhân, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu.” Hắc Vô Thường mở miệng hỏi.

“Kiến Khang.” Mạc Vấn mở miệng nói ra, dựa theo lộ trình đã định sẵn, địa điểm tiếp theo là Kiến Khang, kinh đô của nước Tấn, ở đó tập trung khá nhiều đạo quán và tự viện, trong số mười một người còn lại thì có tới ba người ở Kiến Khang, hai đạo nhân và một tăng nhân.

“Hai người chúng ta đi xử lí chút việc đã, giờ Thìn ngày mai sẽ gặp chân nhân ở Kiến Khang.” Hắc Vô Thường nói ra, dịch chuyển tức thời khoảng cách xa chỉ có Kim Tiên mới làm được, tu vi của hai người bọn họ chỉ ngang với Địa Tiên, không thể có năng lực này, sở dĩ có thể tùy ý đi lại là do được địa phủ ưu tiên ban cho, làm như vậy để họ có thể thu hồn nhanh chóng, kì thực hai người đang làm công việc khổ sai, đa số thời gian đều phải chạy đi chạy lại khắp nơi.

Mạc Vấn nghe vậy hơi trầm ngâm, mở miệng nói ra, “Bần đạo ở Kiến Khang có vài người quen cũ, đã nhiều năm không gặp, ngày mai muốn thăm họ một chút, sau giờ Thìn sẽ đợi hai vị trong thành Kiến Khang.”

Hắc Bạch Vô Thường không có dị nghị gì cả, sau khi đồng ý liền chắp tay cáo từ.

Mạc Vấn không hỏi, Lão Ngũ cũng không nói, kì thực gã không nói Mạc Vấn cũng biết gã đã làm cái gì, bình thường Lão Ngũ sợ nhất là bị oan uổng, nếu không làm gì sai, nhất định sẽ nóng lòng tìm cách giải thích, gã không nói chứng tỏ đã thừa nhận.

(Biên: Thừa nhận chuyện ấy ấy đó:D)

Lúc này đã gần đến giữa tháng, mặt trăng nhô lên cao. Mặt trời là dương, nóng bỏng dữ dằn, mặt trăng là âm, tĩnh mịch âm nhu, có ánh trăng ban đêm tâm tình con người sẽ dịu lại, Mạc Vấn bình tĩnh ngồi trên lưng dơi bay tới Kiến Khang, sắp được gặp cố nhân khiến hắn rất vui vẻ, nỗi lo chưa tìm được người giúp đỡ cũng vì đó mà tan biến.

Tuyền Châu cách Kiến Khang khá xa, Lão Ngũ bay trọn vẹn một đêm, đến tận khi trời sáng mới đến được Kiến Khang, hai người hạ xuống ngoài thành, đi vào từ cửa nam.

Từ cổng thành đến nội thành khoảng cách không xa, hai người chậm rãi đi về phía trước, tìm quán ăn đồng thời cảm nhận biến hóa của thành Kiến Khang những năm gần đây. Kiến Khang tuy phồn vinh hơn những thành trì khác, nhưng không bằng cách đây mấy năm được, gần đây nước Tấn bị lũ lụt liên tục, sau đó lại gặp hạn hán, cuộc sống của người dân không còn sung túc nữa.

“Ồ, Lâm Viễn Phương, sao ngươi lại ở chỗ này?” Trong lúc Lão Ngũ đi dạo bỗng nhiên thò tay kéo một gã nông dân lại.

Gã nông dân đầu đội mũ rộng vành, che hơn nửa mặt, gã không nghĩ rằng có người nhận ra mình, sau khi bị Lão Ngũ giữ chặt, cả người run bần bật. Tới khi phát hiện người đang giữ chặt mình là Lão Ngũ thì càng sợ hãi, mặt cắt không còn chút máu, ngây người rất lâu sau đó mới ổn định tinh thần thấp giọng nói ra, “Mạt tướng tham kiến Quốc trượng đại nhân, nơi này không thể hành lễ, mong Quốc trượng thứ tội.”

“Sao ngươi lại chạy tới đây.” Lão Ngũ hỏi xong, thấy Mạc Vấn nhìn vội vàng giải thích, “Lão gia, hắn ta là Uy Vũ Tướng quân của nước Tần.”

“Mạt tướng bái kiến chân nhân.” Gã tướng quân tên Lâm Viễn Phương khom người hành lễ với Mạc Vấn.

Mạc Vấn nhẹ gật đầu với y, sau đó nhìn bốn phía, đề phòng cử động của ba người làm binh lính nước Tấn phát hiện, trước mắt Bồ Kiên tuy không xưng đế, nhưng đã đặt quốc hiệu là nước Tần, tướng quân nước Tần xuất hiện ở nước Tấn, nếu bị người khác phát hiện sẽ dẫn tới phiền toái.

“Mạt tướng phụng mệnh đến đây dò xét quân tình, chỗ nghỉ ngơi cách đây không xa, xin mời chân nhân và Quốc trượng đến đó.” Lâm Viễn Phương mở miệng mời.

“Miễn đi, miễn đi, ngươi còn đang bận việc mà.” Lão Ngũ khoát tay nói ra.

Lâm Viễn Phương nghe được lời của Lão Ngũ, cũng không tiếp tục mời, lặng lẽ hành lễ với hai người, sau đó quẹo vào một phố nhỏ.

“Lão gia, người đang nhìn gì vậy.” Lão Ngũ thấy Mạc Vấn vẫn nhìn con phố nhỏ đang có người đi lại tấp nập kia, men theo ánh mắt của hắn, phát hiện Lâm Viễn Phương đã đi xa, trong hẻm cũng không có người khác.

“Người này nói không thật lòng, nhất định có điều giấu giếm.” Mạc Vấn lắc đầu nói ra.

“Chắc không phải đâu, Lâm Viên Phương là một mãnh tướng, quê ở Ung Châu, không thể nào là gián điệp hai mang được.” Lão Ngũ liên tục xua tay.

“Dò xét quân tình phải phái trinh sát đi, sao lại phái tướng lãnh cao cấp như Uy Vũ tướng quân chứ?” Mạc Vấn nghiêng đầu nhìn Lão Ngũ.

“Là có vấn đề.” Lão Ngũ rốt cuộc đã hiểu ra, lại nghiêng đầu nhìn thoáng qua phố nhỏ kia lần nữa, lúc này Lâm Viễn Phương đã không thấy bóng dáng.

“Người này tới đây cũng không phải dò xét quân tình, mà là làm việc khác.” Mạc Vấn cất bước đi thẳng về phía trước.

“Quân tâm hắn làm gì, lão gia, gạo ở đây ăn rất ngon đấy.” Lão Ngũ đi về phía một quầy bán điểm tâm.

Mạc Vấn theo Lão Ngũ cùng đi vào cửa hàng, tìm một bàn sạch sẽ ngồi xuống. Không lâu sau, cơm canh được bưng lên, Lão Ngũ ăn như hổ đói, Mạc Vấn húp nhẹ chén canh, trong lòng dường như có tâm sự. Chốc lát sau, hắn đã hiểu sáng tỏ sự việc, Lâm Viễn Phương sau khi bị Lão Ngũ gọi tên toàn thân run như cầy sấy, dựa theo lẽ thường nếu hắn ta thấy Lão Ngũ phải nhẹ nhàng như trút được gánh nặng mới đúng, nhưng thực tế lại ngược lại, sau khi hắn ta nhìn thấy Lão Ngũ lại cực kì kinh hoảng, điều này cho thấy hắn ta bị chột dạ.

Nhưng người này quê ở Ung Châu, chức vị lại cao, không có khả năng bỏ vợ con đầu quân cho nước Tấn, nếu như không phải phản bội chạy trốn thì người này tới đây ắt hẳn là có chức trách trong người. Thông qua biểu hiện của y, việc này chắc chắn không thể cho Lão Ngũ biết, lão Ngũ là Quốc trượng, có thể tiếp xúc với những việc cơ mật nhất của quốc gia, như vậy có thể thấy việc y muốn giấu không phải là quốc sự của nước Tần, mà là việc riêng có liên quan đến Lão Ngũ.

“Lão Ngũ, Cát Nhi có biết mẹ đẻ của mình là ai không.” Mạc Vấn hỏi Lão Ngũ.

“Biết chứ, chuyện này không thể giấu nó được, bất quá ta chỉ nói rằng mẹ nó đã chết rồi thôi.” Lão Ngũ vùi đầu ăn uống, lơ đễnh đáp.

Mạc Vấn nhẹ gật đầu, không hỏi nữa, Lão Ngũ sau nửa ngày mới kịp phản ứng, ngẩng đầu nhìn Mạc Vấn, “Lão gia, ý của người là Lâm Viễn Phương do Cát Nhi phái đi tìm Vương Nguyên Dung sao.”

Mạc Vấn nghe vậy không phủ nhận, Lão Ngũ có tâm sự liền không còn lòng dạ nào mà ăn uống nữa, đặt bát cơm đang ăn dở xuống, nhíu mày, “Cát Nhi không nên tìm nàng, người phụ nữ tuyệt tình kia không xứng đáng làm mẹ nó.”

“Ta cũng chỉ đoán thôi, cũng chưa chắc đã đúng.” Mạc Vấn thuận miệng nói ra.

“Ta trở về nói chuyện với Cát Nhi một chút, nếu nó muốn nhận Vương Nguyên Dung, ta sẽ từ mặt nó.” Lão Ngũ tức giận, tuy bây giờ gã vẫn sống khoẻ, nhưng thực tế là đã chết từ mười mấy năm trước, chết trong tay nhà họ Vương, chết khi tìm cách cứu con gái.

“Ta nói chỉ là phỏng đoán, đã nhiều năm trôi qua, nhà Vương thị chắc hẳn rất khó tìm, nếu vị Lâm tướng quân kia tìm được Vương thị, cũng sẽ không tiếp tục ở lại nơi này, chuyện này không cần nhúng tay vào, cứ để nó làm điều nó muốn đi.” Mạc Vấn nói.

“Không được, ta không yên tâm, ta sẽ tìm Lâm Viễn Phương, tên này có thế đã giấu Vương Nguyên Dung đi rồi.” Lão Ngũ đứng lên, “Nàng không phải người tốt, không thể giữ nàng lại được.”

“Vĩnh viễn không được ra tay với người đã từng là vợ mình.” Mạc Vấn để lại tiền cơm, bước ra khỏi cửa.

Lão Ngũ thấy sắc mặt Mạc Vấn khó coi, vội vàng mở miệng giải thích, “Là ta sợ nàng sẽ ảnh hưởng xấu tới Cát Nhi, lão gia ta nghe lời người, chuyện này ta mặc kệ.”

Mạc Vấn yên lặng cười khổ, Lão Ngũ lo lắng thật dư thừa, Ngô Cát Nhi muốn học điều xấu chẳng cần Vương Nguyên Dung dạy, Ngô Cát Nhi vì muốn hắn xuống núi mà không tiếc bằng mọi giá đưa Lão Ngũ vào hiểm cảnh, người con gái như vậy chuyện gì cũng có thể làm được.

Đi tới Kiến Khang, tự nhiên hắn muốn đi gặp Trương Động Chi, phủ của Trương Động Chi vẫn còn ở chỗ cũ, so với trước đây còn to hơn gấp đôi.

Khi hai người tới Trương phủ, Trương Động Chi đi thiết triều vẫn chưa về, con trai gã Trương Mặc thay mặt tiếp đón, mắt thấy con trai của bạn đã trưởng thành, lại còn hiểu lễ nghĩa, khí vũ hiên ngang, Mạc Vấn vừa vui mừng lại vừa hâm mộ.

Không bao lâu sau, Trương Động Chi thúc ngựa trở về, tự mình xuống ngựa bước nhanh về phía trước, quàng đôi tay to như gấu ôm lấy Mạc Vấn cười: “Huynh đệ tốt, đã lâu không gặp, ta nhớ ngươi quá!”

Trương Động Chi cao hơn Mạc Vấn, thân thể cường tráng hơn, dáng dấp tương tự như Bồ Hùng, nhìn thấy Trương Động Chi, Mạc Vấn lại nhớ tới Bồ Hùng đã qua đời, hắn chỉ có hai người bạn là phàm nhân, lúc này chỉ còn lại mỗi Trương Động Chi, quan sát thấy sức khoẻ gã cũng không tệ lắm, tuy đã hơn bốn mươi tuổi nhưng vẫn khỏe mạnh dị thường.

“Đi nói với hữu tướng quân, không cần tới sớm, chỉ cần dự tiệc là được rồi, miễn cho y tới sớm quấy rầy chúng ta nói chuyện.” Trương Động Chi phân phó người hầu, Vương Hi Chi ở Thượng Thanh Quan mấy ngày, sau khi trở về vẫn lấy làm quang vinh, trắng trợn tuyên dương, Trương Động Chi là bạn tốt của Vương Hi Chi, tự nhiên biết rõ việc này.

Bạn bè chân chính không cần nhiều lễ nghi phiền phức, hai người vừa ngồi xuống, Trương Động Chi lập tức hỏi tình hình gần đây của Mạc Vấn cùng ý đồ hắn đến lần này, sau đó bắt đầu nói về tình huống của nước Tấn hiện tại. Chu lão tướng quân đã qua đời, trước khi mất đã lệnh gã tới tiếp nhận binh quyền của Chu thị, Vương gia mập mạp cũng chết rồi, tiếp quyền chính là con trai cả của gã, người này không khôn khéo như cha mình, lại quan hệ rất thân thiết với Trử gia, như vậy nước Tấn có ba thế lực thì hai đã nghiêng về Trử gia, Trương Động Chi chức vị tuy cao, nhưng cũng không thể nào nâng đỡ hai vị hoàng tử của Chu quý nhân đối chọi lại được.

“Chu Quan Chính thái độ như thế nào." Mạc Vấn hỏi, Hộ quốc chân nhân là một thế lực khác, không liên quan tới binh quyền, bởi vì họ chịu trách nhiệm dẫn dắt tôn giáo cùng với lượng lớn giáo chúng.

“Không nghiêng về bên nào, thái độ cũng chưa rõ.” Trương Động Chi nói ra.

“Thời cơ chưa đến, trước mắt cứ nhẫn nhịn đã.” Mạc Vấn ngẫm nghĩ sau đó mở miệng nói ra.

“Khi nào thời cơ đến ngươi nhớ báo cho ta biết.” Trương Động Chi cười đáp.

Mạc Vấn nghe vậy chỉ cười mà không nói, Trương Động Chi nói lời ấy rõ ràng muốn lôi kéo hắn vào, thấy Trương Động Chi nhìn chằm chằm mình, Mạc Vấn cuối cùng cũng gật đầu, mục tiêu của hắn là tu thành Đại La Kim Tiên, muốn đạt được mục tiêu, ắt phải ở lại thế gian rất lâu….