Tử Dương

Chương 506: Nơi miệng núi lửa




Dịch: Vì anh vô tình

Biên: argetlam7420

“Chân nhân, nếu không cần thiết thì đừng làm tổn thương nó” Qúy Thúc Tử từ đằng sau hô.

“Điều đó là hiển nhiên” Mạc Vấn đáp.

Lúc này con khỉ đã rời Phù Vân Sơn, nhằm hướng Tây Nam di chuyển nhanh chóng. Mạc Vấn ẩn thân đi theo phía sau, hắn có thể cảm giác được khí tức con khỉ nên không cần đến quá gần.

Con khỉ di chuyển rất nhanh, nửa đường không dừng lại chút nào, điều đó cho thấy nó biết phải đi nơi nào.

Mạc Vấn đi theo phía sau nhưng trong lòng cũng không quá tin tưởng, hắn lúc trước làm vậy chính là bức ép con khỉ một lần nữa đi tới nơi thần bí kia. Lần này con khỉ tuy ly khai Phù Vân Sơn, nhưng nó có đến nơi thần bí kia không thì không thể biết được.

Con khỉ tại canh hai bắt đầu di chuyển, cho đến lúc canh ba nó vẫn trong vùng rừng núi hướng phía tây đi tới. Lúc này Mạc Vấn trong lòng thoáng an tâm, trong hai canh giờ con khỉ di chuyển hơn năm trăm dặm, nhưng phía tây cũng không có khí tức của bầy khỉ nào, nói cách khác nó cũng không có ý định quay về bầy để tìm viện binh, mà có khả năng cao là đi tìm nơi thần bí kia.

Đến canh bốn con khỉ rời xa Phù Vân Sơn đã được nghìn dặm, xung quanh vẫn là dãy núi mênh mông bát ngát. Đến chỗ dòng sông khô cạn ở sườn đông nó dừng lại, quay đầu ngó nghiêng địa hình xung quanh.

Mạc vấn thấy vậy liền biết là nó đang phân biệt đường đi, sau khi tận thế đến bất kỳ nơi nào dù là phương nam hay phương bắc đều khô hạn không mưa. Trong trí nhớ của con khỉ đây chắc là một dòng sông, nhưng giờ dòng sông không còn, có khả năng làm nó mất đi mục tiêu để tham chiếu.

Con khỉ quan sát một chút rồi từ bờ sông men theo hướng thượng du tiến lên, nửa nén hương sau nó tìm được một con đường nhỏ tại hướng tây. Con đường này là do mấy khối nham thạch trong lòng sông tạo thành, năm đó khi vẫn còn nước mấy khối nham thạch có lẽ lộ ra mặt nước,

Con khỉ đi dọc theo nham thạch rồi nhảy về phía trước qua sông, tới bờ bên kia nó lại tiếp tục đi về phía tây.

Đến lúc này Mạc Vấn có thể khẳng định một điều, tuy con khỉ tu vi có sự tăng trưởng nhưng trí lực vẫn không được nâng cao. Người đời đều cho rằng loài khỉ thích nước nhưng sự thật thì không phải, phần lớn khỉ đều sợ nước, hành động của nó khi nãy rõ ràng là theo bản năng.

Con khỉ chuyền cành đã hù dọa không ít chim chóc đang ngủ trên ngọn cây, tiếng phi cầm bay lên ồn ào vô tình dẫn tới một con Dạ Kiêu (con cú mèo). Con Dạ Kiêu này lớn bằng phân nửa Cự Bức, nó từ hướng tây bắc nhanh chóng bay tới, con khỉ cảm giác được bèn từ trên cây nhảy xuống mặt đất rồi nhanh chóng đi về phía tây.

Dạ Kiêu thấy con khỉ xuống mặt đất càng thuận tiện cho nó lượn quanh, nên cũng không lập tức rời đi. Mạc Vấn sợ nó ảnh hưởng đến lộ trình của con khỉ, nhưng hắn cũng không dám xuất thủ dọa con Dạ Kiêu chạy, sợ là con khỉ phát hiện dị thường, nửa đường nó lại thay đổi hướng đi.

Trong núi có nhiều dã thú, không bao lâu một con báo đốm to lớn đằng sau chỗ nham thạch nhảy vồ ra. Con khỉ thấy báo đốm xuất hiện, vội vàng nhảy lên một cây đại thụ bên cạnh, rồi từ trong rừng cây nhảy đi tiến về phía trước.

Ở dưới tán cây báo đốm thấy vậy liền gầm rú đuổi theo, con khỉ lấy lại tinh thần rồi từ trên cây nhảy xuống, nhắm hướng cái ót của con báo đốm cho một trảo, con báo đau đớn, sợ hãi chạy đi.

Mạc Vấn cẩn thận đi theo phía sau, tới gần canh năm con khỉ bắt đầu đi chậm lại.

Nơi này Mạc Vấn trước nay chưa bao giờ tới, nhưng căn cứ địa hình chung quanh có thể đại khái đoán được. Nơi đây là vùng phía nam thuộc khu vực Man Hoang có phạm vi rất lớn, nhiều người dân tộc sinh sống ở đây. Người Miêu chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong các bộ lạc ở vùng Man Hoang phía bắc.

Nơi con khỉ đi chậm lại là một cái thôn xóm hoang phế, bởi vì thôn xóm Man nhân đa số kiến trúc là gỗ, vì vậy sau khi hoang phế rất nhanh bị mục nát. Bên trong thôn xóm lúc này cây cối cỏ dại đã mọc dài khắp nơi, căn cứ vào kích thước của cỏ dại trông thôn có thể đoán được nơi này hoang phế đã hơn mười năm.

Con khỉ dừng lại chốc lát ở thôn xóm hoang phế, rồi nó leo lên ngọn một gốc cây đại thụ mắt nhìn về phía xa, một lát sau nó từ ngọn cây nhảy xuống, tại trong rừng nhằm hướng tây mà đi.

Đi về hướng tây hơn mười dặm, phía trước xuất hiện ngọn núi cao nhưng có rất ít cây cỏ. Chỗ này núi cao thường có miệng hình tròn, loại địa thế này tại phương nam cũng không ít, đây là một miệng núi lửa.

Con khỉ từ hướng đông chậm rãi trèo lên ngọn núi cao này, càng gần đỉnh núi nó hành động càng chậm, vì nó sợ khi di chuyển sẽ làm rơi nham thạch tạo ra âm thanh.

Mạc Vấn thấy thế khẽ nhíu mày, cái con khỉ này cẩn thận vậy chứng tỏ ngọn núi lửa chính là chỗ thần bí. Hơn nữa trong núi lửa có khả năng có sinh vật hung ác tàn nhẫn sinh sống, hắn bèn ngưng thần cảm giác nhưng cũng không phát hiện được chung quanh có khí tức dị loại nào. Thế nhưng con khỉ cử động rất cẩn thận dè dặt, lại nói lên trong núi lửa kia có vật gì đó đáng sợ.

Trong lòng nghi vấn, Mạc Vấn liền đi trước tới đỉnh núi, trên đỉnh núi có một miệng hố cũng không quá sâu, chỉ vài chục trượng, đông tây dài hơn mười dặm, khu vực hình tròn bên trong có nhiều cây cối kì quái cao lớn. Nhiều phân cành cùng chung tạo thành thân cây, trên cành tán cây có xu hướng che trời. Bởi vì tán cây rất lớn, nên khu vực phía dưới được che kín vô cùng nghiêm mật.

Đến nơi này Mạc Vấn đã nghe được tiếng dã thú hít thở, cắn cứ tiếng hít thở để phán đoán, dưới miệng hố này có một số lượng dị loại nhiều đến mức đủ để làm người ta sợ hãi. Nhưng làm cho hắn không hiểu là cho đến lúc này, hắn vẫn không cảm giác được khí tức của dị loại.

Thường có câu kẻ tài cao gan cũng lớn, Mạc Vấn tuy biết rõ phía dưới có đại lượng mãnh thú nhưng cũng không dừng lại ở ngoài. Mà tiếp tục ẩn thân xuống phía dưới, đến được rừng cây phía dưới mọi việc đều sáng tỏ thông suốt, chỉ thấy trong rừng dưới tàng cây ẩn núp vô số độc trùng và mãnh thú. Trong phạm vi mấy chục dặm đều rậm rạp chằng chịt, những xà trùng mãnh thú này có rất nhiều loại hắn chưa từng thấy qua, chúng có hình thể dị thường to lớn, hình dạng càng là quái dị dữ tợn.

Những quái vật này phần lớn đều đang ngủ say, chúng nằm rải rác khắp nơi. Nhiều chủng loại quái vật khác nhau như vậy sống chung nhưng lại không hề công kích lẫn nhau. Ngoài ra những quái vật này cũng không hoàn toàn là dị loại ở phía nam, có nhiều loài lông rất dài, lúc trước có lẽ sống tại khu vực rét lạnh phía bắc.

Tại chính giữa miệng hố có một tòa bảo tháp làm bằng đá, chiếm diện tích rất rộng. Chiều ngang có năm sáu dặm nhưng lại không cao, chỉ có mấy trượng. Kiến trúc này mặc dù có hình dạng bảo tháp nhưng đỉnh lại không phải đỉnh nhọn, mà là đài vuông, chung quanh có tường đá bao vệ, trên hàng rào có rất nhiều lễ cây và dưa leo.

Tại chỗ giống như bảo tháp vừa giống như bệ đá kiến trúc, phía dưới phía nam của nó có một cửa vào hình vuông. Cửa vào được cất giấu ở bên trong đám rễ cây lùm xùm, nếu không cẩn thận quan sát thì rất khó phát hiện ra nó.

Phong cách kiến trúc như thế không thể nghi ngờ là kiểu kiến trúc từ thời thượng cổ còn sót lại. Căn cứ hình dáng có chút giống một tế đàn cổ đại, địa thế nơi này cũng phù hợp phương vị thiên văn địa lý của người xưa. Vì vậy nơi đây rất có thể giống với đảo hoang trong sông của người Miêu, đều là một tế đàn cổ đại.

Đến lúc này Mạc Vấn không dám liều lĩnh nữa, hắn kiêng kị không phải vì vô số hung thú dữ tợn. mà vì chúng rõ ràng đang ở trước mắt, hắn có thể nhìn thấy, có thể ngửi được mùi tanh hôi, nhưng lần này tới lần khác lại không thể cảm giác được khí tức của chúng.

Ngay tại Mạc Vấn nhíu mày cân nhắc nên lui lại không, bỗng hắn phát hiện cách đó không xa có một con mãng xà to lớn màu trắng, nhưng mắt phải của nó bị mù. Nhìn nhưng dị loại khác Mạc Vấn không khỏi hít một hơi lạnh, chúng có rất nhiều thương tích trên người. Trong đó mấy cái hình thể to lớn dị loại chẳng những trên thân mang vết tích, mắt chúng đa số còn bị chọc mù, loại thủ pháp công kích này hắn quá quen thuộc. Đây là phương pháp Lưu Thiếu Khanh thường dùng, những dị loại hung thú giấu ở đây chắc chắn đều là thống lĩnh đại quân dị loại của Xi Vưu. Kể từ mùa đông sau đó chúng nó rời khỏi Hắc Mộc Sơn nên không biết tung tích, Lưu Dạ hai người khổ công tìm kiếm nhưng không thấy, không ngờ chúng lại tìm đến nơi này.

Dị loại phía nam tới đây vào mùa đông, nơi đây nhiệt độ tương đối cao, ở lại đây là hợp lí, nhưng chúng tới đây cũng không phải đơn thuần vì mùa đông. Con khỉ sau khi tới nơi này liền biến thành rất lợi hại, những con thú ẩn thân ở đây chắc có lẽ cũng để tìm cách đề thăng tu vi.

Sau khi cân nhắc ngắn ngủi, Mạc Vấn nắm lên một con rắn hoa xanh lốm đốm cách đó không xa liền rời đi. Rồi hắn đến phía trên vách núi đem theo con khỉ đang sợ hãi vì thăm dò theo cùng, tâm niệm vừa động bọn họ đã ở ba trăm trượng bên ngoài.

Con khỉ bị Mạc Vấn bóp lấy yết hầu không thể phát ra tiếng, chỉ có thể cào cấu lung tung. Còn con rắn xanh lốm đốm bị hắn nắm lấy cổ không thể há miệng, chỉ có thể uốn lượn thân rắn quấn lấy Mạc Vấn cánh tay trái.

Mạc Vấn nhanh chóng đi ra hơn trăm dặm mới ngừng lại, phong toả huyệt đạo con khỉ khiến nó không cách nào giãy dụa, rồi tay hắn chuyển qua cầm lấy con rắn kia và suy nghĩ nên làm thế nào. Đến lúc này hắn vẫn không cảm giác được khí tức của con rắn, cái này cho thấy không chỉ mỗi con rắn hoa mà còn nhiều dị loại khác khí tức cũng đều biến mất. Về việc tạm thời ẩn giấu khí tức hay là vĩnh viễn biến mất còn chưa rõ, nhưng ít ra lúc này chúng không mang khí tức của dị loại.

Hung thú nếu giấu đi dị loại khí tức, hậu quả là người tu hành bên trong trừ phi tận mắt nhìn thấy chúng, bằng không không cách nào sớm cảm giác được.

Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu có thể ở ba quận đông bắc chống đỡ thời gian lâu như vậy, có liên quan rất lớn tới việc cảm giác được khí tức hung thú, để sớm tìm ra cách đề phòng cũng như ứng đối. Nếu giờ đột nhiên mất ưu thế biết trước hành tung địch nhân, bọn hắn căn bản không phải là đối thủ của những dị loại này.

Bọn hung thú này giờ ở vào thời kì ẩn núp, nếu hắn động thủ có thể chiếm được tiên cơ, nhưng hắn cũng không nắm chắc đem số lượng nhiều như thế dị loại một mẻ hốt gọn. Càng không nắm chắc đem bọn chúng toàn bộ vây khốn, bọn này dị loại không giống với binh lính bình thường, nếu chúng cảm giác được mình bị nhốt lại sẽ liều mạng xông tới để thoát khốn. Hắn không có nhiều linh khí như vậy để duy trì pháp trận, ngoài ra nếu như hung thú ẩn thân ở nơi này, thì Xi Vưu và bộ hạ dị loại tướng lãnh tất nhiên cũng đang ở tế đàn bên trong. Xi Vưu nếu như đem đại quân đến đây thì gã phải hiểu rõ nơi này như lòng bàn tay, còn hắn đối với tình huống nơi này không biết gì cả, giờ tùy tiện động thủ sẽ không có hiệu quả, ngược lại còn là đánh rắn động cỏ.

Sau khi ngẫm nghĩ, Mạc Vấn cầm theo con khỉ và con rắn hoa kia rồi cưỡi mây trở lại Phù Vân Sơn.

Quý Thúc Tử thấy Mạc Vấn một tay cầm lấy độc xà, một tay mang theo con khỉ bất động, nên cho rằng con khỉ bị độc xà cắn bèn vội vàng nghênh đón “Chân nhân đã giải độc dùm nó chưa”.

Mạc Vấn đưa tay giải khai huyệt đạo cho con khỉ, huyệt đạo của con khỉ hầu như đồng nhất với huyệt đạo của con người.

Sau khi con khỉ tự do, nước mắt nó liền giàn giụa, Qúy Thúc Tử vội vàng ôm nó tránh ra e sợ nó tức giận lại nhằm Mạc Vấn nhổ nước miếng.

“Lão gia, đây là cái gì?” Lão Ngũ đi lại đánh giá con rắn hoa xanh lốm đốm trong tay Mạc Vấn rồi hỏi.

“Hắc Bạch vô thường đâu” Mạc Vấn hỏi.

“Đang đi làm việc, đến sáng sẽ trở lại” Lão Ngũ nói.

“Chân nhân đã tìm được chưa?” Qúy Thúc Tử hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu.

“Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi” Qúy Thúc Tử vui mừng nói.

Mạc Vấn biết rõ Qúy Thúc Tử ngụ ý là muốn nhanh chóng đến Tử Khí phúc địa, liền đem con độc xà kia cho Lão Ngũ. Rồi quay sang nói với Qúy Thúc Tử “Nếu là đã chuẩn bị xong, bần đạo lập tức đưa các ngươi đi đến nơi phúc địa”.

“Làm phiền chân nhân, cảm tạ chân nhân” Qúy Thúc Tử gật đầu lần nữa.

Mạc Vấn tiến đến chum nước rửa sạch tay, rồi đưa tay vào lồng ngực lấy ra họa phù bắt đầu vẽ phù. Còn Lão Ngũ thì đem nước trong vạc nước kia đổ hết, rồi đem con độc xà ném vào.

“Ngươi là chủ nhân của nó, có thể ban cho nó đạo hiệu” Mạc Vấn quay đầu nhìn Qúy Thúc Tử nói.

“Kêu nó Ngộ Nguyên được không” Qúy Thúc Tử nói.

“Tam thanh tọa hạ năm mươi bối phận, chưa từng có thế hệ đệ tử mang chữ Ngộ”. Mạc Vấn nhíu mày nói. Lão đạo này ngay cả bối phận cơ bản của Đạo Môn cũng không hiểu, vậy mà cho đệ tử Đạo môn một cái bối phận của Phật môn đúng là làm trò cười cho thiên hạ.

Qúy Thúc Tử nghe vậy ngượng ngùng cúi đầu “Thỉnh chân nhân ban cho nó đạo hiệu”.

Mạc Vấn thuận tay từ trên phù viết lên Kim Nguyên hai chữ, rồi đem con khỉ hồn phách lấy ra khỏi cơ thể, rồi đốt phù chú dán phù lên cái trán con khỉ vừa nãy còn tức giận. Dùng cái phù này là để tăng cường thần hồn, Qúy Thúc Tử thấy vậy liền vội hồn phách ly thể, ôm lấy cái kia con khỉ hồn phách đang giãy dụa.

Mạc Vấn liền vẽ một đạo tiễn hồn phù, vung tay đốt “Huyền chân dẫn đường phúc địa mở cửa, đi.” Phù chú vừa cháy, gió mạnh bỗng xuất hiện, Qúy Thúc Tử cùng hồn phách con khỉ mượn kia luồng gió mạnh hướng phía bắc mà đi.

“Lão gia, đây là cái gì thế” Lão Ngũ nhìn con rắn hoa trong vạc nước rồi hỏi.

“Nói ra rất dài dòng, ngươi lập tức đến Hắc quận dẫn Lưu Thiếu Khanh đến đây...”