Tử Dương

Chương 499: So đấu Nguyên Thần




Dịch: Độc Hành

Biên: argetlam7420

Thấy Diệt Duyên hòa thượng muốn so đấu Nguyên Thần với mình, trong lòng Mạc Vấn đột nhiên rùng mình. Phật Môn là từ Tây Vực truyền đến Trung thổ, trừ giáo lí kinh văn ra, số lượng thần thông cũng không nhiều. Mặt khác những khoa nghi, lễ tiết, pháp thuật, suy tính, Kỳ Hoàng kỹ nghệ đều là sao chép tham khảo đạo giáo Trung thổ, nhưng điều này cũng không biểu thị Phật giáo vô dụng, bởi vì người tu hành Phật giáo đoạn tuyệt thất tình lục dục, bỏ qua thân hữu gia nhân. Vì vậy ít có việc vặt phiền lòng, mà Phật Môn tu hành lại dùng tham thiền tĩnh tọa làm chủ, như vậy Nguyên Thần bọn họ sẽ vượt xa người trong Đạo môn nhập đạo.

Đạo sĩ chính thống không cấm kết hôn, hơn nữa không có tục hoá duyên (ăn xin), nếu như không cấm kết hôn cũng như không thể ăn xin, vậy thì cần phải nuôi sống gia đình, nuôi cha mẹ vợ con, cần giao tiếp với người đời. Mà đầu óc con người lại có hạn, muốn phân thần vừa kiếm kế sinh nhau và lo nghĩ các việc vặt thì sẽ rất khó tĩnh tâm suy nghĩ, Nguyên Thần cũng hiếm khi phóng thích và tăng cường.

Nguyên Thần không giống với hồn phách, cũng khác với tâm trí. Hồn phách diễn sinh quyết định tâm trí, mà Nguyên Thần là bản năng của con người, là thần trí tự nhiên nhất không bị tâm trí khống chế. Nguyên Thần được Phật gia xưng là tuệ căn, Nguyên Thần lúc hài nhi sinh ra mới bắt đầu khống chế trẻ bú sữa, hô hấp, tiểu tiện, làm cho hài nhi có thể tồn tại sinh trưởng, đợi đến khi trẻ sơ sinh dần lớn lên thì tâm trí chậm rãi hoàn chỉnh, Nguyên Thần liền ẩn lui vào phía sau màn, giao thân thể cho tâm trí khống chế.

Tu hành đến cực hạn cũng không phải là vận dụng linh khí, mà là có thể một lần nữa đánh thức Tiên thiên Nguyên thần, lực lượng Nguyên Thần là cực kỳ cường đại, bởi vì Nguyên Thần có năng lực điều khiển âm dương nhị khí, cũng chính là cảm ứng được thiên địa âm dương, mượn dùng và thay đổi âm dương nhị khí. Người trong tu hành có thể triệt để phóng thích Nguyên Thần chỉ có ba người, đó là ba vị Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên: Ngọc Thanh Nguyên Thủy Thiên Tôn, Thái Thanh Đạo Đức Thiên Tôn, Thượng Thanh Linh Bảo Thiên Tôn.

Thấy Diệt Duyên hòa thượng đã ngồi xếp bằng treo lơ lửng giữa trời, Mạc Vấn trầm ngâm chốc lát rồi cũng khoanh chân trên không trung, đối phương nếu muốn so đấu liều mạng Nguyên Thần, hắn cũng chỉ có thể ứng chiến. So đấu Nguyên Thần đã không còn là so đấu kỹ nghệ giữa Đạo gia và Phật Môn nữa, mà là hai người tu hành hiểu rõ Vũ Trụ Hồng Hoang, ngộ được Thiên Huyền Địa Hoàng, đồng thời cũng là hai Nguyên Thần chính diện đối kháng ảnh hưởng lẫn nhau, so sánh với so đấu linh khí càng thêm nguy hiểm, bởi vì kẻ có Nguyên Thần yếu sẽ bị Nguyên Thần mạnh hơn ảnh hưởng.

"Lão gia." Thanh âm Lão Ngũ từ phía bắc truyền đến.

"Đi ra xa mà quan sát." Mạc Vấn nhắm mắt lên tiếng.

Lão Ngũ tuy không biết tình hình cụ thể, lại biết rõ hai người đang so đấu đến thời điểm mấu chốt, cũng biết không xen tay vào được, liền vỗ cánh bay đến đỉnh núi phía đông.

Nguyên Thần huyền diệu phi thường, không phải mắt thường có thể thấy được, vì vậy rất khó dùng ngôn ngữ nói rõ ràng được. Nguyên Thần và hồn phách ở chung trong não mỗi người, hồn phách quyết định tâm trí, chính là quyết định xem một người thông minh hay là ngu xuẩn, nhưng quyết định tâm trí cũng không phải chỉ có hồn phách. Nguyên Thần nếu được phóng thích cũng có thể ảnh hưởng tâm trí người khác, nhưng Nguyên Thần ảnh hưởng tâm trí người giống như đao mổ trâu giết gà, không biết trọng dụng nhân tài, bởi vì trừ ảnh hưởng thần trí người, Nguyên Thần còn có thể làm rất nhiều chuyện khác.

Ngay lúc Mạc Vấn tĩnh tâm kích phát Nguyên Thần, bỗng nhiên phát giác Nguyên Thần Diệt Duyên hòa thượng biến thành cực kỳ thuần túy thanh tịnh, dường như mở cửa sổ đón gió, lại giống như lấy vải mỏng che người. Tuy không mở mắt, Mạc Vấn lại biết rõ nguyên nhân dẫn đến tình huống này, bởi vì thân thể Diệt Duyên hòa thượng đang chậm chạp rơi xuống đất, cử động lần này cho thấy Nguyên Thần Diệt Duyên hòa thượng đã ly khai thân thể.

Trong lòng có cảm ứng, Mạc Vấn kinh hãi, hắn kinh ngạc cũng không phải Nguyên Thần Diệt Duyên hòa thượng đã có thể phóng thích đến trình độ này, thậm chí thay thế đã hồn phách khống chế thân thể, mà là Diệt Duyên hòa thượng lúc này còn chưa ngưng kết đến trình độ Nguyên Anh, một khi Nguyên Thần ly thể thì sẽ không cách nào trở về lại thân thể được nữa. Nói cách khác, Diệt Duyên hòa thượng đã triệt để bỏ qua nhục thể của mình.

Bỏ qua thân thể, sau đó linh khí lại lần nữa tụ họp ở không trung thành hình thể Diệt Duyên, do linh khí ngưng tụ thành hình nên có màu vàng kim óng ánh, trong bầu trời đêm đại phóng ba màu dị sắc đỏ vàng trắng. Cùng lúc đó, tiếng Phạn âm xướng Phật truyền đến. Tiếng Phạn là ngôn ngữ Tây Vực, Mạc Vấn nghe không hiểu, lại có thể cảm nhận được nhiều tiếng Phạn âm kia lọt vào tai, tâm thần theo đó xuất hiện dị động.

Khác với Diệt Duyên hòa thượng tâm vô tạp niệm, lúc này trong lòng Mạc Vấn chỉ nghĩ xem nên bàn giao với Vô Danh thế nào. Diệt Duyên hòa thượng đã bỏ qua thân thể, nếu linh khí hao hết thì sẽ không thể quay về bản thể nữa, chỉ còn lại một đạo Nguyên Thần. Thời điểm mạt thế Nguyên Thần không cách nào điều động linh khí ngoại giới, nói cách khác Nguyên Thần Diệt Duyên lưu lại không cách nào ảnh hưởng đến người khác, cũng không cách nào bị người khác nhìn thấy, không khác gì người chết.

Lúc trước hai chiêu đều là Diệt Duyên hòa thượng ra chiêu trước, lần so đấu Nguyên Thần cuối cùng này cũng là Diệt Duyên ra chiêu, nhưng lúc này đã vô chiêu có thể tìm ra, Diệt Duyên hiện ra dị tượng chính là chiêu thức vô hình, phát ra phạn âm cũng là chiêu thức vô hình. Chiêu này tuy nhìn như bình hòa nhưng lại cực kỳ bá đạo, rung động đến chính bản mệnh nguyên thần Mạc Vấn. Cũng may Mạc Vấn tu đạo hai mươi năm nên cũng có nhận thức đối với Âm Dương đại đạo.

Mạc Vấn cũng ngồi xếp bằng nhưng không tụng niệm kinh văn như Diệt Duyên, tiên cơ hắn đã mất, cao thủ so đấu mất đi tiên cơ rất khó kéo về lại, mà hắn vừa mới tiến vào cảnh giới Thiên Tiên không lâu, khống chế và sử dụng Nguyên Thần rất hạn chế, vì vậy chỉ tĩnh tâm thủ ở bên trong, quyết phòng thủ.

Khái niệm thời gian của Tiên nhân khác với người phàm, tuy Mạc Vấn ngày thường vẫn dùng thời gian và nhật nguyệt tuổi tác để tính toán thời gian, nhưng sau khi chân chính tĩnh tâm sẽ cảm giác thời gian phi thường chậm chạp, cũng sẽ cảm giác thời gian cấp tốc cực nhanh, không bị thời gian ảnh hưởng là trụ cột để tiên nhân trường sinh bất tử.

Mạc Vấn không biết thời gian trôi qua bao lâu, nhưng lại biết rõ Diệt Duyên niệm tụng chính là một bộ kinh văn, hơn nữa đã lặp đi lặp lại vài chục lần. Bởi vì tâm tồn phản cảm với kinh Phật, hắn tận lực không nghe kinh văn kia, mới đầu mắt điếc tai ngơ, về sau chính là cảm giác chán ghét.

Phát hiện bản thân xuất hiện tâm tình chán ghét, Mạc Vấn biết rõ bản thân đã bị Nguyên Thần Diệt Duyên ảnh hưởng. Nếu để mặc tâm tình chán ghét tiếp tục tích lũy, Nguyên Thần sẽ bất ổn, Diệt Duyên sẽ thừa dịp bất ổn đó mà tấn công vào.

Trong lòng có cảm giác, Mạc Vấn bắt đầu áp chế sự chán ghét trong lòng mình. Diệt Duyên một mực niệm tụng kinh văn, theo kinh văn niệm tụng, Mạc Vấn phát hiện mình tuy nhắm hai mắt, Diệt Duyên hòa thượng do linh khí ngưng tụ thành hình thể lại dần dần hiện ở tầm mắt. Nếu đổi lại lúc bình thường, Diệt Duyên hòa thượng do linh khí ngưng tụ thành hình thể có thể xưng là Pháp Thân, nhưng lúc này Diệt Duyên hòa thượng còn chưa chứng được la hán quả vị, hình thể kia chưa được coi là Pháp Thân. Tuy không phải Pháp Thân, nhưng hình thể lại toả ra dị sắc, dị tượng như thế làm cho người ta không cách nào phủ định uy năng và sự thần dị của Phật pháp. Nếu như Phật pháp thần dị như thế, đạo pháp tự nhiên sẽ bị đè ép.

Mạc Vấn phát giác không ổn, dứt khoát mở to mắt nhìn thẳng Diệt Duyên, hai giác quan người đời dùng nhiều nhất là nghe và nhìn, chứng kiến dị tượng thần kỳ như thế, nghe được phạn âm thần bí sẽ khiến cho thế nhân không tự chủ được sinh ra cảm giác bái phục.

Mạc Vấn nhập đạo đã lâu, tự nhiên sẽ không giống phàm nhân tâm thần bất định, hắn có thể xem thấu phía sau phạn âm và dị tượng ẩn dấu được sụ trống rỗng và tĩnh mịch. Lúc này trong lòng hắn đang nghĩ là có bao nhiêu thế nhân vô tri yếu ớt bị dị tượng mê hoặc, ném vợ bỏ con, không cầu phát triển, tiêu cực ký thác hy vọng vào kiếp sau, ngàn vạn người không biết mà tin theo Phật. Lại có bao nhiêu người có thể chứng được quả vị, cuồng nhiệt mù quáng đi theo, cuối cùng chỉ có thể làm khổ bản thân, hại thân nhân.

Có câu người đáng thương tất có chỗ đáng hận, trái lại, người đáng hận cũng nhất định có chỗ đáng thương. Nhiều khi thế nhân chỉ trích người khác ngu xuẩn, không tốt, vô tình, hung ác tàn nhẫn, nhưng lại không để ý xem những người này vì sao lại ngu xuẩn, không tốt, vô tình, hung ác tàn nhẫn. Người ngu xuẩn sẽ làm ra rất nhiều chuyện ngu xuẩn, hậu quả là bản thân họ bị mắc lừa, chịu kết cục bi thảm. Người đối đãi người khác hà khắc không tốt, hậu quả chính là bọn họ không có bằng hữu thực sự, thời điểm cần trợ giúp thì không ai đưa tay. Người vô tình bạc tình bạc nghĩa suốt ngày chỉ hành hạ người già ức hiếp trẻ nhỏ, ý chí sắt đá, hậu quả chính là không có được tình cảm của ai, không được ai yêu mến. Người hung ác tàn nhẫn động một tí lại dùng vũ lực khinh người, ức hiếp thì kết thù, ức hiếp thì sẽ bị đánh, tự nhiên cũng sẽ không có kết cục tốt.

Những người này đều đáng thương, mà những người kia chỉ trích bọn họ cũng có thể đáng thương. Bọn họ đáng thương ở chỗ đã không nhìn nhận vấn đề từ hai phương diện Âm Dương, lúc nào cũng chỉ nhìn một phía, nhưng lại không biết trên thế gian này vốn đã không có gì là tuyệt đối đúng sai.

Nghĩ đến thế nhân đáng thương, Mạc Vấn không khỏi nghĩ tới thế nhân đáng giận. Nạn dân đáng thương, nhưng nạn dân cũng có thể ác. Bọn họ lúc đói có thể giết người để ăn. Người Hán đáng thương, nhưng người Hán cũng có thể ác, bọn họ lúc thiên hạ thống nhất thì lười biếng sinh nhiều tật xấu, dẫn đến bị người Hồ xâm lấn. Người Hồ đáng giận, bọn họ đến từ phương bắc, trắng trợn đồ sát người Hán, cướp đoạt vợ con tài sản, nhưng bọn họ cũng có thể đáng thương, bởi vì bọn họ cuối cùng cũng lại bị người Hán đồ sát. Bọn họ xâm lấn Trung thổ đã tạo thành thương tổn nghiêm trọng, nhưng cùng lúc đó cũng làm cho người Hán biết đoàn kết lại, không sinh tệ nạn nữa.

Diệt Duyên hòa thượng một mực niệm tụng kinh văn, ngữ điệu không nhanh không chậm, thanh âm không cao không thấp. Mạc Vấn lúc này đã không hề cảm giác kinh văn đáng giận giả tạo nữa. Thế gian vạn vật vốn đều có lý do tồn tại, loại kinh văn này tuy không giúp con người phát triển, nhưng bù lại họ nhận được sự bình hòa và yên tĩnh trong tâm hồn.

"Đại sư, ngươi có từng cảm thấy mệt mỏi không?" Mạc Vấn đứng thẳng lên, chậm rãi đi trên không trung.

Diệt Duyên hòa thượng nhắm mắt làm ngơ câu hỏi Mạc Vấn, Pháp Thân đại phóng quang mang, phạn âm tiếp tục xướng tụng.

"Đại sư, ngươi cũng đã biết vì sao ngươi không thể nào ảnh hưởng đến Nguyên Thần bần đạo?" Mạc Vấn mở miệng cười hỏi.

Diệt Duyên không đáp, chỉ niệm kinh.

"Đó là vì bần đạo có thể cân nhắc vấn đề từ hai mặt Âm Dương, chỉ cần nghĩ đến hai mặt Âm Dương liền có thể duy trì sự tỉnh táo, không bị các yếu tố bên ngoài dẫn dắt, không bị người khác chi phối, cũng tự nhiên sẽ không bị Nguyên Thần ngươi ảnh hưởng." Mạc Vấn cười nói.

Diệt Duyên không đáp.

Mạc Vấn lại nói: "Bần đạo đã từng thả cho nạn dân người Hồ chạy về hướng tây, khiến người Hán thống hận ta. Bọn họ hận ta là vì bọn họ không thanh tỉnh, bọn họ thống hận người Hồ giết thân nhân, đoạt gia sản, nhưng lại chưa bao giờ tự mình tìm hiểu nguyên nhân. Bọn họ nếu thống hận người Hồ đồng thời tự mình kiểm điểm, rút kinh nghiệm xương máu, không ngừng vươn lên, thì thảm sự trước kia sẽ vĩnh viễn không tái hiện nữa."

"Đừng niệm, kinh văn của ngươi không có tác dụng đâu, trên đời này cũng không phải chỉ có một nước Trung thổ, mà nước khác cũng không tin Phật. Ngươi khiến toàn bộ bách tính Trung thổ bỏ gươm đao, nếu có ngoại bang tới xâm lấn thì bách tính Hoa Hạ ta há không phải là cừu non đợi làm thịt sao." Mạc Vấn chậm rãi đi tới đi lui trong vòng mười bước: "Âm Dương vạn vật, thiện ác lành dữ, trên thế gian này người lương thiện đương nhiên sẽ có, nhưng sát phạt chinh chiến cũng không thể thiếu đi, nếu cứ chấp nhất không chịu hiểu chính là sai lầm lớn."

Diệt Duyên chỉ lo niệm kinh, cũng không thèm nhìn Mạc Vấn, mà Mạc Vấn cũng không có hi vọng gã có thể tiếp lời, bèn tiếp tục tự nói: "Đại sư, ngươi cũng là người Hán, có mấy câu Cổ Ngữ ngươi chắc hẳn biết rõ, tài tử phối giai nhân, bảo đao tặng anh hùng. Những lời này nghe như có vẻ giống con buôn, nhưng nếu triệt để nghĩ thấu thì giống như đạo gia Âm Dương chúng ta, cùng tồn tại cùng tương sinh đối ứng. Giai nhân không lấy chồng tài tử chẳng lẽ gả cho kẻ lười biếng, anh hùng không cầm bảo đao chẳng lẽ lại cầm cây côn? Các ngươi tốt chưa, một câu chúng sinh ngang hàng làm cho thế nhân hiểu sai, không biết được giá trị bản thân, mất đi ý chí tiến thủ. Kẻ lười biếng cũng muốn chạm vào giai nhân, tôm tép nhãi nhép cũng thèm thuồng bảo đao, cầu không được liền oán trời trách đất, thù ghét chửi đổng kẻ giàu có..."

"Im ngay, không cho phép ngươi nhục mạ Phật pháp vô thượng ta." Diệt Duyên hòa thượng tức giận ngừng tụng kinh, hô lớn.

Mạc Vấn nghe vậy liền nhanh như chớp thuấn di đến bên cạnh Diệt Duyên, tay trái dùng Tam Muội chân hỏa bắt lấy Nguyên Thần Diệt Duyên, tay phải cấp bách đánh vào mặt gã: "Giỏi thì dùng phật pháp vô thượng của ngươi độ hóa bần đạo đi, không thì hôm nay bần đạo chắc chắn lấy tính mệnh ngươi..."