Tử Dương

Chương 478: Gặp quỷ




Dịch: Độc Hành

"Đông bắc quận Tát Mãn giáo ra tay, yêu nhân Tát Mãn có nhiều yêu thuật, những dị loại kia chắc là bị bọn hắn gọi đi chống cự quân Hán đấy..." Dạ Tiêu Diêu thuận miệng nói ra.

"Nói có lý." Lưu Thiếu Khanh gật đầu đồng ý. Trước mắt Mộ Dung Yến quốc lại xâm nhập phía nam, đúng là lúc cần dị loại trợ lực.

Mạc Vấn nghe hai người nói lắc đầu nói ra: "Ngày đó ta thống soái Triệu quân Bắc thượng thu phục quận, đã chém giết rất nhiều yêu nhân Tát Mãn. Tinh nhuệ Tát Mãn giáo đã mất hết, không thể khôi phục nguyên khí nhanh như vậy. Huống hồ ta quen thuật khống chế thú của Tát Mãn, bọn hắn chỉ có thể điều khiển dị loại khu vực đông bắc, mà lúc trước dị loại từ địa đạo đi về hướng Bắc đều đến từ phương nam."

Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu nghe Mạc Vấn nói không lập tức tiếp lời, nhíu mày trầm ngâm. Chốc lát sau Dạ Tiêu Diêu nói: "Liễu Sanh kinh doanh nhiều năm tại đông bắc quận, việc này có liên quan đến hắn không?"

"Hắn đã sớm tán công tự bạo, ngươi sao lại nhớ tới hắn?" Lưu Thiếu Khanh bĩu môi nói ra.

Mạc Vấn tiếp lời nói ra: "Việc này có khả năng quan hệ đến Xi Vưu."

Hai người Lưu Dạ nghe vậy nghi hoặc nhìn về phía Mạc Vấn. Mạc Vấn tu chỉnh lại suy nghĩ, kể giản lược lại chuyện ở tế đàn Miêu Cương, còn có cánh tay Xi Vưu cùng với Long Hàm Tu ngộ hại, cánh tay Xi Vưu mất tích, chuyện đi đến Ngọc Thanh phái truy xét hung thủ giết người cũng không giấu giếm hai người.

"Ý ngươi là cánh tay còn sót lại của Xi Vưu sinh ra thần trí, chính nó khống chế dị loại xuất thế quấy phá?" Dạ Tiêu Diêu ngồi thẳng lên.

Mạc Vấn gật đầu sau đó mở miệng nói ra: "Rất có thể, người này lúc trước bại trong tay Viêm Hoàng nhị đế, binh bại mất mạng. Hắn nếu phục sinh chắc chắn sẽ tiến hành báo thù, theo ta thấy có hai chuyện hắn nhất định sẽ làm, một là phá vỡ giang sơn Hán thất, hai là đồ sát hậu duệ Viêm Hoàng."

Lưu Thiếu Khanh nghe Mạc Vấn nói trong lòng nghiêm túc, rời chỗ đứng lên đi lại trong điện: "Truyền thuyết người này đầu sinh sừng, sau lưng mọc cánh, có thể đoán được người này mang huyết thống dị loại, trước kia chinh chiến Hoàng Đế hắn nhiều lần dẫn đầu điều khiển dị loại. Lúc trước dị loại phương nam từ dưới mặt đất Bắc thượng rất có thể quan hệ với hắn."

"Ngọc Thanh Tông Lâm Chí Hưng kia có hình dạng ra sao?" Dạ Tiêu Diêu hỏi.

"Bản thể Lâm Chí Hưng tương đối gầy gò, không thể nào dùng cánh tay trái Xi Vưu. Vì vậy hắn tìm một cỗ thi thể khác chuyển cánh tay trái kia qua. Ngày trước ta đi đến Ngọc Thanh phái vấn trách, hồn phách người này đã buông tha bản thể nhập thân vào cỗ thi thể khác, hình dạng thi thể kia ra sao không ai biết được, chỉ biết là người này có thân hình cao lớn, nếu không thì không thể tiếp nhận cánh tay trái tráng kiện của Xi Vưu." Mạc Vấn nói ra.

Dạ Tiêu Diêu nghe Mạc Vấn nói lông mày cau chặt, vê lên nắp chén trà nhíu mày trầm ngâm. Dựa theo lúc trước phân công, sự tình dị loại phản công là do gã tiếp nhận đấy, nếu như là một đám ô hợp còn dễ dàng đối phó, nếu là rất nhiều dị loại lại bị một người điều khiển, dễ sai khiến, mưu lược tiến thối, vậy sẽ rất khó ứng đối.

"Việc này lợi và hại đều có, tai hại là dị loại bị điều khiển, rất khó tiêu diệt từng bộ phận. Chỗ tốt là dị loại sẽ không đồng thời làm loạn ở bốn phương tám hướng, chỉ cần đề phòng hướng đông bắc là được." Mạc Vấn nói ra.

Lưu Thiếu Khanh dừng bước lại mở miệng nói ra: "Một cái cánh tay trái dù sinh ra thần thức cũng khó được hoàn chỉnh, hắn cần phụ thuộc vào hồn phách Lâm Chí Hưng, hai thần thức này là hỗn hợp giao hòa đấy."

Mạc Vấn và Dạ Tiêu Diêu đều gật đầu. Hồn phách Lâm Chí Hưng và thần thức Xi Vưu đồng thời tồn tại trong một cỗ thi thể, loại tình huống quỷ dị này đúng là hiếm thấy.

"Trước mắt tình huống chưa rõ, chúng ta chỉ có thể phỏng đoán, trước đừng vội hành động, yên lặng theo dõi kỳ biến." Mạc Vấn nói ra.

"Đợi sau khi ta chết đi đông bắc một chuyến, tìm rõ nguyên nhân." Dạ Tiêu cười nói.

Lưu Thiếu Khanh ngồi trở lại chỗ ngồi mở miệng nói ra: "Ta hồi doanh sẽ phái thêm thám mã tiến đến Yên quốc dò hỏi tình hình quân địch, Yên quốc chính là Tiên Ti nhất tộc, không phải hậu duệ Viêm Hoàng ta, Xi Vưu đem dị loại đến đông bắc rất có thể là từ Yên quốc tấn công về phương nam."

"Nói có lý." Mạc Vấn gật gật đầu. Yên quốc là Tiên Ti tộc, khả năng Xi Vưu hợp tác với bọn họ là rất lớn. Yên quốc có thể cung cấp thức ăn và chỗ ẩn thân cho dị loại kia.

"Mau nói cho ta biết Nhị Muội Chân Hỏa kia, ta muốn hồi doanh sớm để an bài." Lưu Thiếu Khanh nói ra.

Lúc này chung quanh Thượng Thanh Quan có trận pháp ngăn cách, không lo tai vách mạch rừng, Mạc Vấn liền nói rõ pháp môn Nhị Muội Chân Hoả đêm qua đã tìm hiểu cho hai người Lưu Dạ. Hai người sau khi nghe xong có nhiều chỗ không rõ, hỏi thăm cầu giải. Mạc Vấn chỉ điểm giải thích, đến giữa trưa Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu đã hiểu rõ đại khái.

Đồ vật càng cường đại càng nguy hiểm, Nhị Muội Chân Hỏa cũng như thế. Nếu tu luyện được, có thể chậm rãi đốt trọc khí trong cơ thể, để thân thể phi thăng. Nếu tu hành không thoả đáng, Tam Muội Chân Hỏa ở thể nội không khống chế được, đốt thịt tàn xương, hồn phách cũng không còn. Để đảm bảo vạn toàn, sau buổi cơm trưa Mạc Vấn lại giải thích kỹ càng một phen, hai người Lưu Dạ triệt để nhớ kỹ.

"Tam Muội Chân Hỏa ở vào khoảng tầm Nội Đan thuật và luyện Thần Thuật, dùng pháp môn tu hành nội đan làm nền tảng, luyện đến sẽ làm nguyên thần cường đại. Sau một đoạn thời gian ta sẽ chuyên tâm bế quan, tiếp tục thôi diễn pháp môn tu hành nội đan." Mạc Vấn nói với hai người.

"Được, nếu không có đại sự, chúng ta sẽ không đến làm phiền ngươi. Ta trở về sớm khởi đàn cầu mưa, nếu được trời mưa, không chiến mà khuất phục được binh người." Lưu Thiếu Khanh đứng dậy cáo từ.

Mạc Vấn và Dạ Tiêu đứng dậy đưa tiễn, lưu lại phù chú định vị cho nhau, sau đó Dạ Tiêu Diêu lệnh Kim Điêu đưa Lưu Thiếu Khanh một đoạn đường.

Đến buổi tối, Mạc Vấn và Dạ Tiêu Diêu cùng thôi diễn pháp môn tu hành nội đan. Tiếp thu ý kiến quần chúng không phải lúc nào cũng có tác dụng, hai người tuy sư xuất đồng môn, tính tình lại không giống nhau, suy nghĩ vấn đề cũng không giống nhau. Mạc Vấn tuy nhìn như bảo thủ, kì thực gan rất lớn, có can đảm mạo hiểm cầu thành, thời điểm thực hiện đại chu thiên ngưng kết nội đan lựa chọn đa số kỳ huyệt, hơi không cẩn thận sẽ lệch ra. Mà Dạ Tiêu tuy ngày thường tiêu sái tùy ý, đến thời điểm luyện khí lại dị thường cầu ổn, chọn huyệt đạo đa số là huyệt đạo trước người đã sử dụng qua, như vậy hợp nghị tự nhiên không có tiến triển.

Đến canh hai Mạc Vấn đuổi Dạ Tiêu Diêu về phòng khách của gã lúc trước, một thân một mình khoanh chân đả tọa, đến nửa đêm hơi buồn ngủ, liền đi đến giường nằm nghỉ.

Vừa hết canh, Mạc Vấn bỗng nhiên nhận ra một đám Âm khí, trong lòng có cảm ứng vội vàng trở mình ngồi dậy, chỉ thấy một đạo âm hồn đang từ ngoài cửa phiêu nhiên tiến vào phòng.

Âm hồn kia không phải ai khác, chính là Dạ Tiêu Diêu tại Đông viện. Dạ Tiêu Diêu chính là Tử Khí đạo nhân, hồn phách so với thường nhân cường thịnh hơn nhiều, có thể ngưng hình không tiêu tan.

"Nhanh đi cứu ta." Sắc mặt Dạ Tiêu Diêu vui mừng, tụ khí phát ra tiếng.

"Tự sát chính là tội lớn." Mạc Vấn lớn tiếng nói ra.

"Ta hành khí lệch ra, linh khí phản xung tâm mạch." Dạ Tiêu nói xong nhẹ nhàng xuất môn.

Mạc Vấn vội vàng rời giường mang giày, mở cửa phòng bước nhanh đến hậu xá Đông viện, chỉ thấy bản thể Dạ Tiêu Diêu nằm trên giường, khí tức đều không có, sinh cơ đã đoạn tuyệt.

"Thật đúng không phải tự sát?" Mạc Vấn hỏi hồn phách đứng ở bên giường.

"Nói là luyện công lệch mà." Dạ Tiêu định nhập vào bản thể, thế nhưng thi thể đã không còn dương khí, Âm khí đến không cách nào tương hấp Âm Dương, bị tự động đẩy ra.

Mạc Vấn đưa tay vào ngực lấy phù chú viết tục danh Bạch vô thường, vung tay thiêu phù chú, Bạch vô thường lặng yên hiện thân.

Bạch vô thường không nói lời tốt, hiện thân sau đó giơ tay lên với Mạc Vấn, lấy từ trong ngực ra bút lông màu đen, vẽ lên trán Dạ Tiêu Diêu hai chữ âm. Đây là đánh dấu Âm Ti gửi hồn, đã có dấu gửi hồn này biểu thị Âm Ti đồng ý người này tạm lưu lại dương gian, thân thể lại được dương khí, âm hồn tiến lên trở về vị trí cũ.

"Đa tạ Tạ huynh." Dạ Tiêu Diêu đứng dậy chắp tay cảm tạ Bạch vô thường.

Bạch vô thường nhìn mặt mày hớn hở Dạ Tiêu Diêu một cái, lấy ra Sinh Tử Bộ lật đến một trang trong đó, nhìn hết sau đó nhíu mày đưa Sinh Tử Bộ đến gần Mạc Vấn. Mạc Vấn giấu đi dương khí nghiêng đầu quan sát, chỉ thấy Sinh Tử Bộ cũng không nói rõ thời gian vong hồn ly thể, điều này cho thấy Dạ Tiêu là tự sát.

"Hắn chính là luyện công bị lệch." Mạc Vấn thu hồi ánh mắt, lúng túng nhìn về phía Bạch vô thường.

Bạch vô thường nhìn nhìn Mạc Vấn, lại nhìn Dạ Tiêu Diêu một chút, trầm ngâm sau đó dùng bút lông màu đen viết lên nguyên nhân cái chết phía dưới: "Kinh hãi mà chết".

"Nhị vị chân nhân bảo trọng, Tạ mỗ đi." Bạch vô thường thu hồi Sinh Tử Bộ chào từ biệt hai người, nói xong không đợi hai người đáp lễ liền biến mất vô tung.

"Nhanh vậy." Dạ Tiêu thở dài một hơi.

Mạc Vấn nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu. Bạch vô thường lúc trước viết xuống nguyên nhân cái chết phi thường chuẩn xác cũng phi thường linh hoạt, kinh hãi mà chết là một nước đôi lập lờ, rất khó xác định bị sợ chết có phải là tự sát hay không.

"Tâm sự đã xong, ta phải đi rồi." Dạ Tiêu Diêu lấy ra hộp phù lưu lại định vị phù chú, nắm đoản kiếm giơ tay lên chào Mạc Vấn.

"Hà tất gấp như thế, bình minh đi cũng không muộn đâu." Mạc Vấn nói ra.

"Ta đi một chuyến đến đông bắc, tra xét một chút tình huống chỗ đó, thuận tiện gọi một ít phi cầm làm binh tốt." Dạ Tiêu Diêu đưa tay chào Mạc Vấn.

Mạc Vấn vẽ lên một đạo định vị phù chú của hắn: "Tam Muội Chân Hỏa nên siêng năng tu hành, không được lười biếng."

Dạ Tiêu Diêu tiếp nhận phù chú gấp gáp đi, xoay người đi ra ngoài. Mạc Vấn xuất môn đưa tiễn.

Dạ Tiêu Diêu xuất môn, Kim Điêu đã ở không trung chờ đợi. Dạ Tiêu Diêu đạp địa cất cao nhảy lên lưng điêu, Kim Điêu lệ khiếu một tiếng vay về hướng đông bắc.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn bắt đầu tĩnh toạ suy nghĩ thôi diễn pháp môn tu hành nội đan. Pháp môn tu hành nội đan là để luyện ra Tam Muội Chân Hỏa, lúc này hắn đã tìm hiểu ra bản chất Tam Muội Chân Hoả, cần phải làm là đưa ra trình tự thích hợp cho đạo nhân bình thường tu luyện.

Trước đây người tu hành sử dụng pháp môn luyện khí đều được thành lập trên trụ cột ngoại đan thuật, dùng đả tọa luyện khí. Mà pháp môn tu hành nội đan thì dùng đả tọa luyện khí thu nạp Linh khí ngoại giới, chỉ duy nhất con đường này. Loại bản chất biến hoá này cần phải một lần nữa thành lập phương pháp Luyện khí hoàn toàn mới.

Tu hành cảnh giới từ thấp đến cao có thể chia làm các giai đoạn hồng, lam, tím, đợi đến Nội Đan thuật truyền bá rộng rãi, sau đó người tu hành có thể từ tầng dưới chót nhất hồng khí luyện lên, tuần tự từng bước. Nhưng lúc này Nội Đan thuật còn chưa được phổ biến, thôi diễn pháp môn tu hành nội đan chưa trọn vẹn, còn cần thêm cho những đạo nhân lam khí và Tử Khí, sáng tạo ra thích hợp cho bọn họ quá độ pháp môn tu hành, để cho bọn họ có thể từ Ngoại Đan thuật chuyển thành tu hành Nội Đan thuật thuận lợi an toàn.

Thời điểm hết sức chăm chú suy nghĩ, thời gian sẽ trôi qua vô cùng nhanh, mấy ngày sau lão Ngũ và đám người Tần thị trở lại Thượng Thanh Quan.

"Lão gia, lão gia..." Lão Ngũ ở bên ngoài lớn tiếng kêu la.

Mạc Vấn nghe tiếng đẩy cửa đi ra.

"Thiếp thân bái kiến lão gia." Tần Vân cất bước tiến lên, cười hành lễ với Mạc Vấn.

"Vất vả rồi, giữa trưa lại đi như vậy." Mạc Vấn mỉm cười gật đầu.

Lão Ngũ từ bên cạnh nhảy lên trên, lôi kéo Mạc Vấn vào đan phòng, trên mặt mang theo vẻ hoảng sợ và nghi hoặc: "Lão gia, ngươi đoán chuyến này ta xuất môn thấy người nào?"

"Liễu Sanh?" Mạc Vấn căn cứ thần tình lão Ngũ đoán khả năng là gã nhìn thấy một người không có khả năng nhìn thấy.

Lão Ngũ lắc đầu liên tục, tới gần Mạc Vấn thấp giọng nói ra: "Lão gia, ta thấy Nhị gia rồi..."