Tử Dương

Chương 477: Tam Muội chân hỏa




Dịch: Độc Hành

"Khi nào mưa xuống ở chỗ khác?" Ngao Bỉnh lại hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày trầm ngâm. Ngao Bỉnh cũng là xuất phát từ hảo ý, muốn trợ giúp bọn hắn tuyên dương đạo pháp, loại cơ hội này ngàn năm một thuở, không nên làm không công.

"Ngao huynh có biết thượng nguồn Hoàng Hà có một chỗ là Bích Thủy Đàm không? Mạc Vấn trầm ngâm sau đó ngẩng đầu hỏi.

"Biết, ở trung du Hoàng Hà chếch lên bờ bắc." Ngao Bỉnh đáp.

"Thỉnh Ngao huynh mưa xuống ba ngày ở Bích Thuỷ Đàm." Mạc Vấn cười nói.

Ngao Bỉnh nghe Mạc Vấn nói liên tục gật đầu: "Chân nhân suy nghĩ chu toàn, mưa xuống chỗ này có thể chảy theo hai bờ sông nam bắc, Ngao mỗ lập tức đến đó, mưa ở đây ba ngày, sau đó sẽ trở về Nam Hải, chờ ba vị chân nhân cho gọi lần nữa."

"Làm phiền rồi." Mạc Vấn chắp tay nói lời cảm tạ. Nhánh sông Hoàng Hà ngàn vạn, chỉ cần Hoàng Hà có nước, tình hình hạn hán hai bờ sông nam bắc đều giảm bớt.

Ngao Bỉnh chắp tay đáp lễ, xuất môn hóa thân Xích Long uốn lượn thăng thiên. Sau khi Ngao Bỉnh thăng thiên, không trung mây mưa bắt đầu tụ tập, Long Tộc có thể hành mưa gió nhưng không thể phát lôi điện, đợi đến mây mưa ngưng tụ xong thành mưa to liền mưa xuống như trút nước.

Mạc Vấn đưa tay tiếp nếm mưa, phát hiện đúng là nước ngọt. Nam Hải Cấp Thủy Thần Đỉnh có thể biến nước biển thành nước ngọt. Cảm ứng Long Tộc triệu hoán, nước biển trở thành nhạt đưa đến khu vực Long Tộc mưa xuống. Loại tình huống này giống với đạo nhân sinh cảm ứng với thiên địa và thi triển pháp thuật.

Mưa to kéo dài một canh giờ, dùng Thượng Thanh Quan làm trung tâm, phạm vi kéo dài trăm dặm. Đến lúc mưa tạnh, Ngao Bỉnh từ không trung uốn lượn hiện thân, vươn cổ phát ra tiếng long ngâm điếc tai: "Thiên Khu chân nhân, Ngao Bỉnh cáo từ."

Lúc này là đêm khuya, tiếng long ngâm Ngao Bỉnh truyền ra trăm dặm. Mạc Vấn biết rõ cử động lần này của Ngao Bỉnh là giúp hắn dương danh, bước nhanh ra điện nhìn lên trời chắp tay: "Làm phiền Ngao huynh, Nam Hải từ bi, Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn."

Ngao Bỉnh từ không trung gật đầu với Mạc Vấn, long thân uốn lượn, vượt mây bay về hướng đông.

Ngao Bỉnh đi rồi, đám người Triệu lão vui mừng đi đến nội viện nói chuyện với Mạc Vấn. Mạc Vấn nói chuyện phiếm với mọi người mấy câu, dặn Triệu lão ngày mai khởi động trận pháp, ngăn cản dân chúng chung quanh tới dâng hương. Thượng Thanh Quan là đạo quán tư nhân, cũng không chấp nhận người ngoài đến hương khói.

Trở lại phòng, Hạnh nhi bưng trà lên.

"Lão gia, Nhị phu nhân lúc gần đi đã thông báo." Hạnh nhi đặt chén trà xuống cúi đầu nói ra.

"Sớm trở về phòng nghỉ ngơi đi, vài năm nữa tìm cho ngươi nhân gia tốt để cưới a." Tuy Hạnh nhi chỉ nói nửa câu, Mạc Vấn cũng hiểu được nàng muốn nói gì. Lúc này địa vị nha hoàn thấp, thời điểm ở tại nhà chủ mẫu còn phải xin chỉ thị gia chủ.

Hạnh nhi nghe vậy luôn miệng nói cám ơn, hai tay cầm khay trà xoay người rút lui.

Hạnh nhi đi rồi, Mạc Vấn lấy ra phù chú định vị của hai người Lưu Dạ vung tay đốt. Nhị Muội Chân Hỏa còn đơn giản hơn so với hắn dự đoán lúc trước, Long Tộc dung tâm hoả và thận hỏa thành nhị muội, Tử Khí đạo nhân vượt qua thiên kiếp chỉ cần đốt khí hoả đan điền là có thể thành tam muội. Phương pháp trộn lẫn hòa hợp tam muội tối nay hắn có thể ngộ ra, trước tiên sẽ truyền thụ cho hai người Lưu Dạ, để cho bọn họ sớm luyện Tam Muội chân hỏa, đốt đi trọc khí trong cơ thể, chuẩn bị sẵn sàng ngày sau phi thăng.

Trước mắt là mạt thế, pháp môn tu hành nội đan không dùng được, cần phải nuốt Ngoại Đan, thích hợp đạo nhân bình thường tu hành pháp môn nội đan, có thể trong vòng trăm ngày triệt để hoàn thiện thôi diễn.

Thận, Khí Hải, trái tim phân biệt là tinh, khí, thần, đây là xuất xứ tam muội, tam dương khôi thủ là Thần Phủ, chủ điều khiển điều hòa, hiệu quả của Tam Muội chân hỏa tại giai đoạn sơ kỳ cũng không rõ ràng, giai đoạn này là sinh sôi dục hỏa, mỗi người tốn thời gian dài ngắn khác nhau, lâu thì mười năm, ngắn thì sớm chiều.

Đợi đến tinh khí thần triệt để thông quán dung hợp, mới xuất hiện Tam Muội chân hỏa trong cơ thể, lúc này Tam Muội chân hỏa có thể đốt đi trọc khí trong cơ thể. Thời gian cần cho quá trình này cũng không phải cố định, người ngộ tính kém cả đời khó có thể dung hợp tam muội, ngộ tính tốt nhanh nhất cũng phải ba năm, nếu nóng vội rất có khả năng vì khống chế không được Tam Muội chân hỏa trong cơ thể mà dẫn đến dẫn hỏa thiêu thân.

Thời điểm luyện Tam Muội chân hỏa tới lô hỏa thuần thanh, có thể giống như một loại linh khí kéo dài xuất thể ra bên ngoài. Tam Muội Chân Hoả kéo dài xuất thể ra bên ngoài là do người tu hành ngưng tụ tinh khí thần, chịu bản mệnh nguyên thần điều khiển, uy lực vô cùng to lớn, chẳng những có thể dùng giết chết vật hữu hình, còn có thể giết chết vật vô hình, thậm chí còn tạo thành tổn thương chí mạng đối với đạo nhân phi thăng.

Tam Muội chân hỏa lợi hại như vậy, nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể luyện. Muốn luyện Tam Muội chân hỏa, nhất định tinh khí thần phải đầy đủ, tiên nhân đã luyện tinh hóa khí, luyện khí hóa hư, không có tinh khí bọn họ không cách nào luyện ra Tam Muội chân hỏa. Phàm nhân cũng rất khó luyện ra Tam Muội chân hỏa, bởi vì Tam Muội chân hỏa cực kỳ nguy hiểm, sai lầm nhỏ sẽ thiêu thân thể triệt để, trừ phi Nguyên Thần đủ cường đại, trong lòng không có chút tạp niệm, bằng không không cách nào khống chế Tam Muội chân hỏa này.

Lúc sáng sớm, Dạ Tiêu Diêu đã tới.

"Thành công?" Dạ Tiêu Diêu hỏi Mạc Vấn đang tới đón. Trăm dặm quanh Thượng Thanh Quan nước đọng chưa khô, đây tự nhiên là Long Tộc vừa cho mưa xuống.

Mạc Vấn gật đầu sau đó mở miệng hỏi: "Sao tinh thần không tốt thế?"

"Đợi chết nhưng vẫn không chết, chuyện suy tính mệnh số tuyệt đối không nên làm." Dạ Tiêu Diêu cất bước đi về phía trước.

Mạc Vấn nghe vậy cười cười: "Lý chân nhân và lệnh lang tốt không?"

"Tốt, lần này ngươi gọi ta đến đây là vì chuyện gì?" Dạ Tiêu Diêu thuận miệng hỏi.

"Truyền cho ngươi phương pháp Tam Muội chân hỏa." Đến cửa đại điện, Mạc Vấn dừng lại, để Dạ Tiêu Diêu đi trước.

Dạ Tiêu Diêu vào điện, sau đó tiến đến trước tượng thần Tổ Sư hành lễ thắp hương, rồi tùy tiện ngồi trên một chiếc ghế, chà xát mặt thở dài: "Mấy ngày nay ta quả nhiên là sống một ngày bằng một năm, cũng không dám rời khỏi mẹ con các nàng, lại không dám ở trong nhà."

"Không cần như thế, ngươi lưu lại Thượng Thanh Quan, ở đến cuối tháng này, nếu có biến cố gì, cũng có thể đề phòng xử trí." Mạc Vấn nói ra.

"Ta cũng đang có ý này, ta không đi, ta được chết ở trong đạo quán của ngươi." Dạ Tiêu Diêu nghiêng người, một bộ dáng thể xác và tinh thần lao lực quá độ.

Mạc Vấn nghe vậy cười cười, quay đầu nhìn về phía bên ngoài điện, là Hạnh nhi tới xác định khách nhân đến thăm. Hắn giơ lên ba ngón tay, ý bảo nàng mang lên ba chén trà.

Hạnh nhi thấy thế rất là nghi hoặc, quay đầu rời đi.

"Hôm qua Long Tộc đã đến?" Lưu Thiếu Khanh vào cửa hiện thân. Mạc Vấn đốt cháy định vị phù chú có thể bỏ qua trận pháp Thượng Thanh Quan.

"Là Ngao Bỉnh đến, mang pháp môn hành khí Nhị Muội Chân Hoả nói ta biết. Suốt đêm qua ta suy luận, đã thôi diễn ra pháp môn tu hành Tam Muội chân hỏa, sau đó sẽ truyền thụ cho hai người các ngươi. Tam Muội chân hỏa này có thể luyện hoá trọc khí trong cơ thể, nhưng lại tốn nhiều thời gian, ít nhất cũng phải ba năm." Mạc Vấn nói với Lưu Thiếu Khanh.

Lưu Thiếu Khanh cắm hương vào lư hương, sau đó đi đến ngồi xuống đối diện hai người: "Rất tốt, rất tốt, làm từng bước, nước chảy thành sông."

"Ngươi thì nước chảy thành sông rồi, ta thì còn không có kênh để đào đây này." Dạ Tiêu Diêu bĩu môi cười khổ. Mười ngày trước gã một mực sống ở phía trên đỉnh Vô Nhai Sơn, có thể thấy mẫu tử Ngọc Linh Lung cư trú trong nhà tranh, hành động đó là vì không muốn liên lụy mẹ con các nàng, cùng lúc đó lại có thể bảo hộ mẹ con các nàng, mỗi ngày thấp thỏm lo lắng, hoảng sợ không chịu nổi.

"Nhanh, nhanh." Lưu Thiếu Khanh nhìn có chút hả hê.

Dạ Tiêu Diêu một mực lo lắng đề phòng, không còn tâm tình đùa giỡn, nghe Lưu Thiếu Khanh nói, nhíu mày nghiêng đầu. Mạc Vấn thấy thế vội vàng chuyển chủ đề, hỏi Lưu Thiếu Khanh: "Ngươi ở Ung châu có vừa ý không?"

"Hết thảy thuận lợi, đã lấy được hai châu, chỉ là không chịu được bị rất nhiều đồng đạo chỉ trích." Lưu Thiếu Khanh lắc đầu nói ra.

Mạc Vấn và Dạ Tiêu Diêu nghe vậy cùng nhìn về phía Lưu Thiếu Khanh. Lưu Thiếu Khanh giải thích: "Ngụy vương vài ngày trước đã chết trận, Ngụy quốc sụp đổ. Lúc trước phụ tá Ngụy vương xua đuổi Hồ, những đạo nhân lại quy tội ta, nói ta là đương kim Lữ Bố."

Mạc Vấn nghe vậy nhíu mày. Lữ Bố là đệ nhất mãnh tướng tam quốc, nhưng danh tiếng cũng không tốt, nhiều lần bái nhận nghĩa phụ, nhiều lần đổi trận doanh, bị chửi là gia nô ba họ. Kỳ thật sự thật lịch sử cũng không phải như vậy, thế nhân biết nhưng mà không biết sự thực, Lữ Bố sở dĩ nhiều lần đổi trận doanh là vì gã quá mức vũ dũng, chủ thượng đều không yên tâm với gã, thời khắc đề phòng, nên luôn lạnh nhạt.

"Ân, cũng chuẩn xác đấy." Tâm tình Dạ Tiêu Diêu lại tốt lên.

Lưu Thiếu Khanh cũng không cãi với Dạ Tiêu Diêu, quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn: "Trước mắt chúng ta có thể thỉnh mưa xuống hay không?"

"Có thể, trước mắt Ngao Bỉnh sẽ cho mưa xuống ở Bích Thủy Đàm, hắn sẽ cho mưa xuống tại đó ba ngày, các ngươi nếu gọi thỉnh, nên thỉnh Long Tử khác." Mạc Vấn gật đầu nói.

"Hắn sẽ không thỉnh Long Tử đâu." Dạ Tiêu Diêu nhìn Lưu Thiếu Khanh một cái.

Lưu Thiếu Khanh không biết là bị Dạ Tiêu Diêu nói trúng tâm sự, hay là không muốn tính toán với người sẽ chết, cũng không để ý Dạ Tiêu Diêu, hỏi Mạc Vấn: "Vì sao lại mưa ở Bích Thủy Đàm?"

"Thiên Tuế muốn rảnh rỗi, ta lại muốn cho hắn một ít việc để làm." Mạc Vấn cười nói. Ngao Bỉnh liên tục mưa xuống ba ngày ở Bích Thuỷ Đàm, nhất định sinh ra oanh động cực lớn, bất kể là quan viên bách tính hay là các dị loại, đều men theo mưa đi đến Bích Thủy Đàm, Thiên Tuế tất không thể an nhàn.

"Cử động lần này rất tốt, đại khoái nhân tâm." Hai người Lưu Dạ đồng thời bật cười.

Trong lúc ba người nói chuyện, Hạnh nhi đưa trà tới.

Đợi đến lúc Hạnh nhi đi rồi, Lưu Thiếu Khanh hỏi: "Vì sao không thấy Ngô Vân và đám nữ quyến?"

"Đi với Tần thị về thăm viếng nhà rồi." Mạc Vấn thuận miệng nói ra.

Lưu Thiếu Khanh nghe vậy gật đầu nhẹ, nâng chung trà lên thổi uống, chốc lát sau đặt chén trà xuống: "Đúng rồi, có một chuyện cực kỳ quỷ dị, nên nói cho các ngươi biết rõ."

"Chuyện gì." Mạc Vấn liếc mắt hỏi.

"Vài ngày trước, ba trăm dặm phía đông bắc Ung châu đại địa chấn động, phòng ốc sụp đổ vô số. Ta được hồi báo tiến đến xem xét, phát hiện dưới mặt đất xuất hiện rất nhiều hố lớn, những hố này có mười mấy cái, sâu cách mặt đất tầm hơn mười trượng, bề rộng chừng năm sáu trượng, từ nam hướng bắc. Nên có thể là dị loại có hình thể to lớn đào bới ra, ta từ trong một hố đi về phía Bắc hơn trăm dặm, vẫn không thấy điểm cuối." Lưu Thiếu Khanh nói ra.

"Theo ý kiến của ngươi là loại dị loại nào?" Mạc Vấn thuận miệng hỏi.

"Không thể biết được, trong địa đạo còn sót lại giáp mảnh dị thú to lớn, cũng có lông phân và nước tiểu các loại thú, nên sẽ là cả đàn cả lũ dị loại đi dưới mặt đất." Lưu Thiếu Khanh lắc đầu nói ra.

"Có biết địa đạo lên từ nơi nào, đi thông nơi nào không?" Mạc Vấn hỏi. Lúc này phòng ốc bình thường chỉ cao hai trượng, chiều cao và rộng của ba tòa phòng ốc là một không gian rất lớn.

"Lên từ một chỗ tây nam, đi thông hướng đông bắc." Lưu Thiếu Khanh nói ra.

"Có hỏi qua dân chúng địa phương, đại địa chấn động bao lâu không?" Mạc Vấn mơ hồ cảm thấy chuyện này nghiêm trọng.

"Bắt đầu từ canh hai, mãi cho đến rạng sáng mới ngừng." Lưu Thiếu Khanh nói ra.

"Mười mấy chỗ thông đạo dưới mặt đất cách nhau bao xa?" Mạc Vấn nghe vậy lông mày nhíu chặt. Đại địa chấn động cho thấy có đại lượng dị loại không ngừng đi dưới mặt đất, mười mấy thông đạo to lớn dưới mặt đất đi trong vòng một đêm thì số lượng dị loại nhất định cực kỳ nhiều làm cho người ta sợ hãi.

"Đều trong phạm vi mười dặm, ta hoài nghi có người điều khiển chúng." Lưu Thiếu Khanh nói ra.

"Dựa vào cái gì?" Dạ Tiêu Diêu lười biếng xen vào.

"Những chủng loại dị loại kia khác nhau, hành động lại ngay ngắn trật tự, mà thông đạo cách mặt đất vừa vặn có thể tránh được cảm ứng của chúng ta." Lưu Thiếu Khanh nói ra.

Mạc Vấn nghe vậy chậm rãi gật đầu. Căn cứ lời Lưu Thiếu Khanh kể, đám dị loại đi về phía Bắc kia rất có thể bị điều khiển, nếu không sẽ không có khả năng xuất hiện đại quy mô như thế. Lúc này hắn suy nghĩ, thao túng bọn dị loại này là một đám người hay là một người? Nếu như là một đám người, phía sau hành động to lớn này che giấu động cơ gì? Nếu như là một người gây nên, người này là ai?