Tử Dương

Chương 473: Tuấn kiệt




Dịch: Độc Hành

"Chuẩn bị cái gì?" Lão Ngũ hỏi. Mạc Vấn làm pháp hay chữa bệnh đều không có quá nhiều trang phục, đạo cụ và dụng cụ.

Mạc Vấn giơ ngón tay lên chỉ đầu tóc dơ dáy bẩn thỉu của lão Ngũ. Gã có hai thê thiếp, y phục đã đổi, nhưng đầu không chải, mặt vẫn chưa rửa.

Lão Ngũ hiểu ý, nga nga hai tiếng xoay người chạy đi. Tuy đã đứng tuổi, áo cơm không lo, nhưng thói quen chạy của gã vẫn không từ bỏ, chậm rãi bước vốn là thói quen của người phú quý và đọc sách, hạ nhân và tạp dịch thì hay chạy.

Mạc Vấn ra đại điện, đi đến Tây viện nói chuyện với Tần Vân, đi đến đan phòng lấy phất trần cùng lão Ngũ xuất môn.

"Lão gia, mang thêm kiếm a, vạn nhất hắn tìm ngươi hàng yêu đấy." Lão Ngũ nói ra.

"Kiếm để đeo lúc hành tẩu giang hồ, đạo nhân xuất môn thăm bạn bè thì mang phất trần." Mạc Vấn lắc đầu nói.

Bởi vì đã lâu khô hạn không mưa, thảo mộc trong núi đều đã khô héo, đầu mùa thu nên lá bắt đầu rụng nhiều, trên sơn đạo rơi đầy lá khô, lúc đi giẫm đạp ở trên làm lá cây xốp giòn vỡ nát.

"Lão gia, ngài xem ta sắp làm ngoại công rồi, ngài cũng phải tranh thủ đi." Lúc đi Lão Ngũ thuận tay bắt một con châu chấu ven đường, thời tiết khô hạn châu chấu sẽ xuất hiện nhiều, lúc này độ nóng đã giảm xuống, nếu không nhất định sẽ xuất hiện nạn châu chấu.

Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, hắn đang nghĩ quan huyện lúc trước đến thăm là vì chuyện gì? Đối phương đến Thượng Thanh Quan chỉ có ba khả năng, một là muốn tạo quan hệ, hai là cầu mưa, ba là hàng yêu, nhưng cụ thể loại nào thì phải gặp quan huyện mới biết được.

Đi về phía đông năm sáu dặm, qua vùng núi tiến vào khu vực đồng ruộng. Thượng Thanh Quan ở Tấn quốc, chếch về phương nam. Mùa màng ngũ cốc thóc lúa ở phương nam tốt có thể một năm gieo trồng hai lần, nhưng mùa muộn lúc này chỉ cao nửa thước, trong ruộng đang có nông dân thu hoạch. Bởi vì khô hạn, ngũ cốc thóc lúa cũng không kết hạt, nông dân thu hoạch là để làm củi đốt qua mùa đông.

Những người nông dân này cực gầy hoặc là rất béo, gầy tự nhiên là vì đói bụng, mà béo cũng không phải là thực béo, mà là thời gian dài không có ngũ cốc thóc lúa ăn, chỉ ăn rau dại đỡ đói dẫn đến gương mặt sưng vù. Rau dại hoặc nhiều hoặc ít đều mang độc tính nhất định, thỉnh thoảng ăn thì thân thể còn có thể chịu đựng được, ăn trường kỳ sẽ dẫn đến trúng độc.

Trên đồng ruộng có một lão nông nhìn thấy Mạc Vấn đi trên đường qua đồng ruộng, nâng ống tay chà mồ hôi trên trán, đứng xa hơn mười bước liên tục chắp tay thi lễ với Mạc Vấn: "Đạo nhân gia gia, xin thương xót, cầu ông trời cho trận mưa cứu mạng a."

Mạc Vấn nghe tiếng giơ tay lên với lão nông, nhưng cũng không trả lời. Kỳ thực lão nông này tuổi cũng không lớn, không quá năm mươi, nhưng lúc này tuổi thọ bách tính đa phần không dài, qua sáu mươi chính là hỉ tang, qua bảy mươi coi như trường thọ rồi, trăm tuổi cũng có, số lượng rải rác, thấy nhiều tại nhà ấm no đầy đủ.

"Thiên Đình đã đóng, cầu trời có cái chim a." Lão Ngũ cười nói.

"Không được vô lễ." Mạc Vấn thuận miệng răn dạy. Lão Ngũ thuận miệng đáp lời, nhiều năm như vậy gã đã sớm thành thói quen không lựa lời, cũng do thói quen Mạc Vấn không đau không ngứa răn dạy. Là do hắn đấy, lão Ngũ như thế cũng là do hắn đấy.

"Lão gia, đợi Nam Hải tới, chúng ta cho mưa xuống mảnh đất này trước, ao nước sau núi cũng sắp cạn rồi." Lão Ngũ nói ra.

Mạc Vấn gật đầu nhẹ. Dưới tình huống khu vực này đã lâu không mưa, nếu đổ mưa xuống sẽ khiến oanh động cực lớn, có lợi cho cơ hội truyền đạo tế thế.

Trong lúc hai người nói chuyện, trên đường phía trước đi đến một thôn nữ tuổi trẻ. Thôn nữ kia tuổi không lớn lắm, khuỷu tay đang móc vào cái dây đeo giỏ, mặc trên người ma y có nhiều miếng vá, chân mang một đôi giày cũ của nam nhân, có thể là do nam nhân trong nhà nhường cho nàng mặc đấy.

Lão Ngũ đi nhanh lên vài bước nghênh đón thôn nữ kia, chắp tay thi lễ đưa tay: "Cô nương, mời."

Thôn nữ kia thấy lão Ngũ chào hỏi, dừng lại nghiêng đầu: "Ngươi muốn làm gì?"

"Không làm gì cả, cái này cho ngươi, mua một đôi giày mà mang." Lão Ngũ lấy từ trong tay áo ra một khối bạc vụn ném vào rổ thôn nữ kia.

"Ta, ta..." Lão Ngũ ném ra đến năm sáu lượng bạc, làm thôn nữ sợ hãi.

"Ài, thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu." Lão Ngũ đi nhanh vài bước đuổi theo Mạc Vấn.

Mạc Vấn nghe vậy bật cười. Lão Ngũ nói chính là một câu trong Đạo Đức Kinh, thường xuyên bị người hiểu biết nông cạn treo ở bên miệng, dùng biểu đạt thiên địa bất nhân. Kỳ thật những lời này cũng không phải ý tứ mặt chữ, mà là nói thiên địa sẽ không ân cần dạy bảo khuyên nhủ và chỉ đạo thế nhân, người phúc họa đều do bản thân tạo thành.

"Đáng thương ha." Lão Ngũ quay đầu nhìn thôn nữ kia một cái.

"Người kia càng đáng thương hơn." Mạc Vấn đưa tay chỉ vào một nông phụ lam lũ trên đồng ruộng.

Lão Ngũ quay đầu nhìn nông phụ kia một cái, bĩu môi cúi đầu, bước nhanh qua.

"Thật đáng thương, lớn lên không đẹp sẽ không có được ngân lượng." Mạc Vấn cười vạch trần lão Ngũ.

"Lão gia, chúng ta đi nhanh đi, nếu đến chậm, bọn hắn cho rằng chúng ta canh giờ cơm tới đấy." Lão Ngũ chuyển chủ đề giảm bớt sự lúng túng của bản thân, tốc độ phản ứng đúng là nhanh nhất đấy, có thể tìm ra chủ đề chuyển hướng hợp tình hợp lý.

Chỗ huyện thành cách Thượng Thanh Quan gần ba mươi dặm, đi được nửa đường hai người nhìn thấy con đường phía trước tụ tập một đám nông dân. Đi đến gần phát hiện là một lão Ngưu kéo xe ngã xuống lề đường. Lão Ngưu kia gầy trơ xương, nằm trên mặt đất miệng lớn thở phì phò, con mắt cực to không có thần thái. Một trung niên nam tử ở bên cạnh lo lắng run rẩy lấy áo choàng ngắn rách nát quạt gió hạ nhiệt cho lão Ngưu.

Mạc Vấn nhìn kỹ, sở dĩ lão Ngưu kia ngã xuống đất là vì thiếu nước nghiêm trọng còn phải kéo nặng. Muốn cứu tính mệnh nó cũng không khó, chỉ cần cho uống nước là được. Những nông dân chung quanh cũng phát hiện điểm này, nhưng bọn họ không có nước, trong tay cầm theo vò gốm chỉ còn lại có nước đục thấm xuống bùn cát.

"Lão gia, ta trở về lấy một ít nước cho nó." Lão Ngũ căn cứ thần tình của Mạc Vấn đoán được suy nghĩ trong lòng hắn.

Mạc Vấn gật đầu nhẹ. Lão Ngũ xoay người chạy đi, hơn mười dặm đối với gã cũng không coi vào đâu. Không bao lâu, lão Ngũ khiêng một cái vạc nước trở lại, đi một đường chao đảo đổ không ít, còn thừa lại hơn phân nửa vạc.

"Tránh ra, tránh ra." Một tay Lão Ngũ đẩy đám người ra, buông vạc nước xuống. Rất nhiều nông dân nhìn thấy nhiều nước trong như vậy, ồn ào tiến lên tính lấy vò gốm múc nước trong vạc.

"Cái này là nước cho con trâu này đấy, trâu uống xong mới đến phiên các ngươi." Lão Ngũ túm đẩy những nông dân kia ra. Lão Ngưu kia ngửi được hơi nước, Ùm...ụm bò....ò... Kêu hai tiếng muốn đứng lên, thế nhưng thân thể yếu ớt vô lực không đứng dậy nổi. Lão Ngũ tiến lên sử dụng Man lực ôm lão Ngưu đến, giúp lão Ngưu uống no bụng giải khát.

Cứu lão Ngưu xong, chúng nhân và chủ lão ngưu kinh ngạc thiên ân vạn tạ, nhìn chăm chú hai người tiếp tục đi về phía đông.

Bởi vì nửa đường trì hoãn thời gian, đến được huyện thành đã giờ ngọ. Tình huống trong thành so với hương thôn thì tốt hơn một chút, bởi vì địa thế khá thấp, nước giếng còn chưa triệt để khô cạn. Tại thời điểm không lo áo cơm, người ta sẽ đi làm các việc khác nhau, nhưng người đói bụng đều làm cùng một việc, đó chính là kiếm ăn để sống. Lao động là vì muốn sống, bán con cái là vì muốn sống, ăn xin cũng là vì muốn sống, những người kia gắng gượng kinh doanh cửa hàng cũng là vì kiếm chút ít tiền tài mua lương thực đồ ăn nước uống.

Nơi này chính là tiểu thành gần biên thuỳ, huyện nha rất nhỏ, phía trước là đại đường, đằng sau là chỗ quan huyện ở, ngoài cửa có hai sai nha bảo vệ.

Mạc Vấn cất bước tiến lên, vung phất trần chắp tay nói: "Thỉnh nhị vị quan sai thông bẩm Huyện thừa, Thượng Thanh Thiên Khu Tử đến thăm."

Hai nha dịch cũng không biết Mạc Vấn, nhưng Mạc Vấn có khí độ siêu nhiên, lại thêm hai chữ "đến thăm" nên bọn họ không dám lãnh đạm, một người trong đó bước nhanh vào cửa đi thông báo.

Không bao lâu, trong nội viện truyền đến tiếng bước chân gấp gáp, chốc lát sau từ hậu viện đi ra hai gã trung niên nam tử, một người trong đó hơi thấp, mặc quan phục, còn người kia dáng trung đẳng, trán rộng mắt lớn, mặt chính mũi thẳng, tướng mạo thật tốt.

"Hạ quan Lễ huyện Huyện thừa Quách Bộ Bình bái kiến Thiên Khu chân nhân." Gã nam tử thấp bé bước nhanh tới, đến dưới đài cúi thấp đầu chào.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Quách đại nhân có nhiều đóng góp với Thượng Thanh Quan, bần đạo đặc biệt đến nói lời cảm tạ." Mạc Vấn chắp tay hoàn lễ, chuyển qua chắp tay gật đầu nhẹ với gã nam tử thường phục đang mỉm cười với hắn.

"Quách đại nhân, mấy ngày trước ta và lão gia nhà ta đi một chuyến đến Đông Hải, trở về nghe nói ngươi đến đạo quán chúng ta. Hôm nay trở về liền tới hỏi thăm ngươi một chút, ngươi đến đạo quán chúng ta có chuyện gì không?" Lão Ngũ đĩnh đạc hỏi. Gã nhìn quen Đại quan Đại tướng, Huyện thừa thất phẩm này căn bản gã không để vào mắt.

"Nhị vị khách quý mau mời vào uống trà." Quách Bộ Bình nghiêng người khom lưng, đưa tay thỉnh hai người vào cửa.

Lúc Mạc Vấn vào cửa lại lần nữa nhìn về phía nam tử trung niên mỉm cười đứng ở một bên. Người này tướng mạo kỳ lạ, đã có quan tướng phụ trợ lại có hạc dung xuất thế, hô hấp chậm hơn so với người thường, cho thấy y nhất định có tu vi linh khí nhưng cũng không quá tinh thâm.

Tuy trung niên nam tử này tướng mạo kỳ lạ, Mạc Vấn cũng không quá phận để trong lòng. Người này lúc trước chắp tay thì tay trái bên ngoài, tay phải bên trong, lúc ôm quyền thì tay phải cầm ngược ngón cái tay trái, đây là tư thế chắp tay của Đạo gia. Nói cách khác người này dù không phải đạo sĩ cũng có thể là cư sĩ, nhưng y là thụ lục cao công, có địa vị tôn sùng tại Đạo gia, đạo sĩ bình thường và cư sĩ sẽ có địa vị sẽ thấp hơn y.

"Vương đại nhân, thỉnh." Quan huyện Quách Bộ Bình đi tới trước cửa đưa tay mời trung niên nam tử kia.

Vòng qua tiền viện đi tới hậu trạch, chỉ thấy hậu viện buộc hai con đại mã cao lớn, một gã bộ dạng tôi tớ đang tháo yên ngựa. Hai con ngựa này thần thái nhàn nhã, không giống ra ngoài mới về, là có người tính ly khai, nhưng tạm thời dời lại hành trình.

Đi vào chính phòng, chúng nhân ngồi xuống. Đến lúc này trong lòng Mạc Vấn đã có tính toán, lúc trước quan huyện lên núi tất nhiên là bởi vì duyên cớ người này.

"Vương mỗ nghe qua tiên hào chân nhân, lần này mộ danh mà đến không ngờ vậy mà gặp được chân nhân, gặp được đúng là được an ủi nhân sinh." Trung niên nam tử kia mở miệng trước.

"Bẩm chân nhân, Vương đại nhân chính là hữu tướng quân đương triều, lúc trước hạ quan đi đến Bảo Sơn chính là Vương đại nhân muốn đến thăm." Quách Bộ Bình ở bên xen vào.

"Gặp nhau chính là duyên pháp, không biết Vương đại nhân tìm bần đạo có chuyện gì?" Mạc Vấn thuận miệng hỏi. Hữu tướng quân chính là một quan giai tam phẩm, không tính là nhỏ, chẳng qua trong mắt hắn cũng không tính là lớn.

Trung niên nam tử kia mở miệng nói ra: "Hồi chân nhân, bắt đầu từ tổ tiên Vương mỗ, Vương gia một mực tín ngưỡng Hoàng lão, tôn kính Đạo giáo, Vương mỗ cũng thế. Trước đây Vương mỗ đi thăm cao đạo ẩn tu, nhưng vẫn không được nhìn thấy Đạo gia tinh thực, cũng không được thông hiểu tâm trung mao tắc. Lần này mạo muội đến đây chính là vì thỉnh giáo chân nhân, cũng tính mang những kiến giải vụng về trong lòng nói một đoạn với chân nhân."

Mạc Vấn nghe vậy không phủ nhận. Tuy người này ăn nói ung dung, khí độ bất phàm, hắn lại không muốn nói về lý giải của mình, bởi vì người này tuổi tác không nhỏ, nghi ngờ trong lòng tất nhiên tích tụ nhiều năm, chỉ một ít lời nói rất khó giải nghi hoặc của y. Mà đạo pháp mỗi người đều có lý giải bất đồng, hắn cũng không muốn áp đặt ý nghĩ của mình cho người khác.

"Vương đại nhân và Trương Động Chi tướng quân chính là hảo hữu thế giao, đồng đẳng văn võ." Quách Bộ Bình thấy Mạc Vấn không hào hứng, vội vàng mở miệng hy vọng thúc đẩy.

"Xin hỏi tục danh Vương đại nhân?" Mạc Vấn nhíu mày liếc mắt. Trương Động Chi chính là đệ nhất mãnh tướng Tấn quốc, mà trong văn thần cũng có một vị nhân tài kiệt xuất, chính là thiên cổ kỳ tài, văn hào thánh thủ.

"Hi Chi..."