Tử Dương

Chương 470: Vào từ Khôn, dừng ở Càn




Dịch: Cua Đá

Biên: Độc Hành

Có mười tám con Bệ Ngạn, tất cả đều mình thú, đa phần đều xấp xỉ tu vi của Tử Khí đạo nhân. Con Bệ Ngạn đứng trên đỉnh núi cao nhất hình dáng to lớn khác thường, hai cánh trên lưng màu bạc, tu vi linh khí rất thâm hậu không thua kém Chân Long.

"Nếu biết bọn chúng xuất hiện, ta đã mang Kim Điêu đến rồi". Dạ Tiêu Diêu cười nói. Mấy con Bệ Ngạn này có cánh, chắc chắn có thể bay lượn.

Lưu Thiếu Khanh rút chuỷ thủ ra: "Tên đã lên dây, sao có thể không bắn?"

"Giao thủ lĩnh Bệ Ngạn cho Thanh Long". Mạc Vấn dứt lời bèn điều khiển phù hoá Thanh Long tiến lên công kích con Bệ Ngạn màu bạc đang đứng ở cửa trí cao nhất. Thanh Long tuân lệnh, rời khỏi mặt nước bay vọt lên phía trước. Ba người lập tức bay theo sau cùng ngăn địch.

Thấy Thanh Long xuất hiện, đám Bệ Ngạn dồn dập vỗ cánh rời khỏi đỉnh núi, khẩn trương bay đến để nghênh chiến. Thủ lĩnh màu bạc sải rộng cánh bay ở chính giữa.

Chỉ trong chớp mắt, đôi bên đã đánh giáp lá cà. Mạc Vấn rút Thất Tinh kiếm ra khỏi vỏ, vận khí xuất kiếm đâm vào mắt một con Bệ Ngạn vừa dũng mãnh nhào tới, rồi xoay người tấn công con Bệ Ngạn đang bay tới từ bên phải.

Xuất trận đối địch, chiến thắng trận đầu rất quan trọng. Mạc Vấn một kích đắc thủ khiến hai người Lưu Dạ vững tâm hơn hẳn. Dạ Tiêu Diêu bay lên tấn công một con Bệ Ngạn, một tay giữ chặt cổ nó. Con Bệ Ngạn này đoán được Dạ Tiêu Diêu định trèo lên lưng mình, vội nghiêng mình né tránh, chỉ là vừa kịp nghiêng mình thì mắt phải đã toé máu.

"Binh khí của chúng ta không thể tổn thương da thịt nó, tấn công vào hai mắt". Lưu Thiếu Khanh ẩn thân gần con Bệ Ngạn bị mù lên tiếng. Thuật ẩn thân của gã thu phát tuỳ tâm, lúc ẩn lúc hiện rất khó đề phòng.

Lúc này, Thanh Long phù hoá đã tiếp cận Bệ Ngạn màu bạc. Con Bệ Ngạn này thấy Thanh Long tiến đến cũng không né tránh mở to miệng gấp gáp dũng mãnh xông lên, phút chốc đã đối mặt nghênh chiến với Thanh Long.

Một tiếng nổ lớn nặng nề vang lên, Bệ Ngạn màu bạc suy yếu lui về phía sau. Thanh Long lập tức đuổi theo, giơ vuốt mạnh mẽ chụp lấy, ném con Bệ Ngạn màu bạc còn chưa kịp phục hồi thần lực xuống đất. Nó rơi chưa đến ba trượng thì Thanh Long lại tiếp tục đuổi theo cắn vào gáy. Thanh Long mượn lực gầm lên, dồn sức vặn đầu xé nát con Bệ Ngạn trên không trung rồi lấy đuôi đánh đuổi mấy con Bệ Ngạn khác đang bay tới định cứu viện con Bệ Ngạn đầu đàn.

Mạc Vấn thấy Thanh Long phù hoá cực kỳ uy mãnh bèn rời khỏi đó rồi lệnh cho Thanh Long đuổi giết những con Bệ Ngạn còn lại. Tốc độ của con Thanh Long này so với những con Thanh Long phù hoá khác nhanh gấp mấy lần, uy lực cũng dũng mãnh gấp bội, truy trái đuổi phải, trước chém sau giết, chẳng mấy chốc mười mấy con Bệ Ngạn đều bị đuổi tận giết tuyệt.

Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu thấy khung cảnh trước mắt mà kinh hồn táng đởm. Cả hai nghẹn lời, đứng đực mặt ra nhìn trân trân về phía Mạc Vấn. Mạc Vấn tuy biết Thanh Long phù hoá này có linh khí mạnh gấp mấy lần Chân Long, nhưng không ngờ uy lực và linh khí của nó lại có thể mạnh mẽ bội phần như vậy. Không nói đến hỗn huyết Long tộc, nếu nghênh chiến với Chân Long, sợ rằng uy lực của nó cũng có thể đánh bại bọn chúng trong chốc lát.

"Linh khí còn dư lại mấy thành?" Lưu Thiếu Khanh chỉ vào Thanh Long đang bay lượn rồi lại nhìn Mạc Vấn hỏi.

"Chỉ hao tổn khoảng một thành". Mạc Vấn đáp. Phù hoá Thanh Long tương thông với khí tức của hắn, hắn có thể cảm nhận rõ linh khí của Thanh Long đã hao tổn bao nhiêu.

Lưu Thiếu Khanh nghe vậy hết sức vui mừng, giơ tay chỉ về hướng Tây Bắc: "Rèn sắt khi còn nóng, tiến cửa Đoài thôi".

Mạc Vấn nghe vậy bèn giơ tay, ý bảo Lưu Thiếu Khanh chớ nôn nóng. Rồi hắn điều chuyển linh khí trong cơ thể để bổ sung cho phù hoá Thanh Long bị hao tổn một thành linh khí vừa rồi. Linh khí trong cơ thể vừa xuất ra, hắn bỗng cảm thấy có điều bất thường. Linh khí trong con Thanh Long không chỉ được bổ sung gấp ba, mà mạnh mẽ hơn thế bội phần. Lượng linh khí hắn xuất ra không thể nào bổ sung vừa vặn cho một thành linh khí của con Thanh Long đã bị mất đi.

Mạc Vấn thu hồi linh khí rồi nhìn về phía Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu nói: "Kiếp nạn Đông Hải dừng ở Càn quan, kết thúc tại đây thôi."

Dạ Tiêu Diêu không hiểu: "Sao lại ngừng?"

"Đông Hải gieo nhân nào gặt quả nấy. Đây là cửa Càn, Càn là trời. Vượt qua cửa Càn chính là mất độ, lập tức quay về bắt ba vị Đông Hải Long tộc để đổi lấy Cấp Thuỷ thần đỉnh."

Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu nghe Mạc Vấn nói chợt hiểu ra bèn vui vẻ quay về. Đông Hải Long tộc chính là Thanh Long, Mạc Vấn cũng gọi ra một con Thanh Long. Dùng Thanh Long quản thúc Thanh Long chính là Đông Hải Long tộc gieo gió gặt bão. Mọi sự trùng hợp trên thế gian này đều ẩn giấu huyền cơ, không chuyện gì có thể vượt qua thiên đạo. Ban đầu bọn họ tiến vào Đông Hải ứng vào cửa Khôn, cửa ải Bệ Ngạn canh giữ chính là cửa Càn, nói cách khác là trong năm sáu canh giờ ngắn ngủi ba người bọn họ đã tung hoành từ trời Nam ra đến đất Bắc. Việc bọn họ làm đã là cực hạn, không thể tiến vào sâu hơn nữa.

Cả ba quay về cực kỳ nhanh, chẳng mấy chốc đã về Cửa Tốn. Những con quái ngư thấy ba người dẫn theo Thanh Long trở lại thì vội vàng trốn đi. Bọn họ nhanh chóng vượt cửa Tốn rồi về tới cửa Khảm. Vừa tiến vào Cửa Khảm thì mấy con Bát Phúc sống sót phát hiện ra, vội vàng vươn cổ hút nước để tự vệ.

"Lùi về phía sau". Mạc Vấn đưa tay túm lấy hai người Lưu Dạ vội tránh về phía sau, rồi lệnh cho Thần thụ Thanh Long tiến lên giết chết bọn Bát Phúc.

Ba người vừa lui về khu vực an toàn thì một cơn sóng dữ vô hình mạnh mẽ ào tới.

"Có lẽ ta sẽ bỏ mạng ở đây". Trong lòng Dạ Tiêu Diêu thấp thỏm, trên sổ Sinh Tử Bộ của Hắc Bạch vô thường có ghi lại dương thọ của hắn và Lưu Thiếu Khanh. Đến nay dương thọ Lưu Thiếu Khanh đã kết thúc, chỉ mình gã còn sống sót.

"Ngươi không thể mang tư tưởng này được. Chờ chết mà không tự cứu mình chính là tự sát, tội lớn vô cùng".

Dạ Tiêu Diêu nghe vậy bèn buông tiếng thở dài quan sát hai người rồi nhẹ nhàng gật đầu.

Số mệnh sẽ chết thì dù thế nào cũng không sống được. Ban đầu Mạc Vấn thấy sát nghiệt quá nặng bèn tha chết cho vài con Bát Phúc mắt mù cùng mười mấy con Bát Phúc khác. Bây giờ chúng lại ngăn cản đường lui của bọn hắn, bởi vậy ắt sẽ phải chết.

Mặc dù chỉ còn mười mấy con Bát Phúc nhưng chúng có thể báo cho Long tộc hướng tấn công của Thanh Long. Hơn mười dòng nước xiết nhắm về phía Thanh Long bắn tới. Phù hoá Thanh Long vặn mình tiến về phía trước. Nó thoát khỏi mười đạo nước xiết công kích mình rồi vọt tới vùng phụ cận tiếp tục đánh giết.

Tới khi Bát Phúc chết sạch, bọn hắn lại từ cửa Khảm nhích dần tới vị trí của bọn Nhai Tí ở cửa Cấn. Cũng do hải lưu ở các quan ải không lưu thông nên từ cửa Khảm bọn hắn đã nhìn thấy một vùng máu tươi nhuộm đỏ nước biển ở Cửa Cấn. Trong biển máu đỏ rực, một lực lượng Thuỷ tộc đang hỗn loạn chém giết.

"Các ngươi ở đây chờ ta, ta vào cửa Cấn xem xét tình hình rồi sẽ cho Thanh Long mở đường để các ngươi vào sau". Mạc Vấn nói với hai người Lưu Dạ.

"Cẩn thận". Hai người gật đầu nói.

Lúc này tại cửa Cấn đang diễn ra trận chiến chủ lực giữa Đông Hải và Nam Hải, trong vòng hai trăm dặm có hàng loạt Thuỷ Tộc chen chúc nhau. Ba vị Long tử Long nữ Đông Hải đều có mặt tại đây, thế trận cực kỳ hung hiểm.

Mạc Vấn gật đầu sau đó che dấu hơi thở lách mình tiến vào thuỷ vực cửa Cấn. Chỉ trong nháy mắt, hắn cảm giác được có một cự vật trắng như tuyết vừa lướt qua mình, không rõ là loại Thủy tộc nào.

Tình hình dưới nước khó quan sát rõ nên không thể ở lâu, Mạc Vấn sau khi tiến vào cửa Cấn bèn nhanh chóng nổi lên trên mặt nước. Tại cửa này, một lượng lớn tôm cua đang chém giết lẫn nhau ở nhiều vị trí trên đảo. Đông Hải Long Tộc và Nam Hải Long tộc cũng đang kịch chiến, bọn họ không đơn thủ ứng chiến mà là hợp đồng tác chiến cùng huynh đệ mình. Đông Hải Ngao Cực một đầu đầy máu tươi, đùi phải Ngao Mai buông thõng trên đất, Ngao Thuật thì từ ngực đến đùi đều bị Hoả Long Tiễn đâm chi chít nên đã trọng thương. Phe Nam Hải Long Tộc còn bết bát hơn, chân trái Ngao Bỉnh từ đầu gối trở xuống đã bị cắt cụt đứng tựa vào tường đá nỗ lực ngăn cản đường tấn công của Đông Hải Long tộc. Ngao Hân nằm dưới ở tường đá, hơi thở mong manh. Hoả long tiễn của Ngao Nhu đã cạn kiệt, gã cầm trường đao của Ngao Hân và trường kiếm của Ngao Trác đứng tựa vào tường đá gian khổ phòng thủ cùng Ngao Bỉnh.

Thấy tình hình này, trong lòng Mạc Vấn hơi hoảng hốt. Thực lực của Nam Hải Long Tộc so với Đông Hải Long Tộc kém hơn, thật may bọn họ đã quyết định quay về khi ở cửa Càn. Nếu bọn họ tiếp tục tiến sâu sẽ gặp tình cảnh trung quân bị diệt, tiên phong một mình xâm nhập tuyệt cảnh. Giả sử Nam Hải Long Tộc bị giết, cả ba sẽ bị mắc kẹt ở trong cửa khẩu bên trong Đông Hải long cung.

Chiến sự dẫu thảm khốc nhưng song phương cũng thành nỏ mạnh hết đà, Mạc Vấn không điều điều khiển phù hóa Thanh Long tiến lên trợ chiến, mà lặng yên đến gần hòn đảo nơi Long Tộc chiến đấu. Ba người Đông Hải vì luân phiên khổ chiến nên cực kỳ mỏi mệt, không phát hiện sự xâm nhập của Mạc Vấn. Phe Nam Hải Long Tộc đứng ở vị trí đối diện với Mạc Vấn, đám người Ngao Trác thấy Mạc Vấn xuất hiện, dù cực lực áp chế nhưng trên mặt cũng không giấu nổi vẻ vui mừng.

Ngao Cực phát giác được dị thường, nhân lúc tiến công bèn quay đầu lại xem xét. Mạc Vấn thấy Ngao Cực quay đầu, biết không thể ẩn tàng thân hình bèn vội vàng thúc dục linh khí lao về phía trước.

"Đạo nhân kia trở lại." Ngao Cực lớn tiếng báo động với Ngao Thuật và Ngao Mai.

"Bỏ binh khí xuống, ta sẽ tha không giết các ngươi." Mạc Vấn bay lên xuất kiếm xông về phía Ngao Cực.

Lời của Mạc Vấn nhằm chọc tức đối phương. Hắn chọc giận Ngao Cực, mục tiêu đích thực cũng không phải là Ngao Cực mà là Ngao Mai đang đứng phía bên phải gã. Tu vi của Ngao Mai yếu nhất trong ba người, tuổi cũng bé nhất, là muội muội của Ngao Cực và Ngao Thuật. Chỉ cần bắt được nàng thì có thể ngăn chặn Ngao Cực và Ngao Thuật.

"Khá lắm, đồ ác đạo cuồng vọng." Ngao Thuật dù đã bị trúng mấy mũi tên nhưng khí thế không hề suy giảm, Thanh Long Thứ đánh lui Ngao Trác, nhanh chóng nghiêng tay đâm Mạc Vấn.

Mục tiêu ban đầu của Mạc Vấn cũng không phải Ngao Cực, nửa đường đổi ý, hắn nhanh chóng bay đến cạnh Ngao Mai. Đùi phải của Ngao Mai bị thương, thân hình chậm chạp, thấy Mạc Vấn đột kích vội vòng tay định phát ra Long Toàn Đao.

Long Toàn Đao của Ngao Mai còn chưa phát ra đã bị Mạc Vấn xoay người lấy chuôi kiếm chọc vào khí huyệt phía sau lưng. Ngao Cực thấy Mạc Vấn động thủ với Ngao Mai bèn nhanh chóng vung kiếm bổ lên cánh tay phải của Mạc Vấn. Mạc Vấn trở tay lấy kiếm chống chọi với trường kiếm của Ngao Cực, trong lúc đó tay trái hắn điểm thêm hai huyệt đạo của Ngao Mai rồi đẩy Ngao Mai sang phía Nam Hải Long Tộc: "Đầu cơ kiếm lợi."

Ngao Cực Ngao Thuật thấy Ngao Mai bị Mạc Vấn bắt vô cùng lo lắng, lại nghe thấy ý đồ hạ nhục trong lời nói của hắn bèn nổi giận gầm lên một tiếng, hiện ra long thân rồi vội vã tấn công. Mạc Vấn không thể điểm huyệt hai người một lúc, tâm niệm chớp động bèn lệnh phù hóa Thanh Long đi vào cửa Cấn công kích Ngao Cực, còn hắn thì luồn lách né tránh tìm cơ hội.

Nương theo một tiếng rồng ngâm điếc tai, phù hóa Thanh Long từ cửa Khảm nhanh chóng xông tới, đánh bay bọn Thủy tộc chặn đường, vọt trên mặt nước rồi bay đến chỗ hòn đảo nơi mọi người đang chiến đấu.

Ngao Cực thấy đại thế đã mất, miệng rồng vội khép mở rồi phát ra thanh âm kỳ quái. Ngao Trác ở bên cạnh hét to: "Hắn muốn Ngao Thuật trở về thỉnh Đông Hải Long Vương."

Chớp mắt Phù hóa Thanh Long đã đi tới, Mạc Vấn tự mình phân thần điều khiển khống chế, phù hóa Thanh Long nhanh chóng đến gần Ngao Cực, long thân uốn lượn cùng Ngao Cực quấn quanh một chỗ. Lúc này linh khí phù hóa Thanh Long đang thịnh, mà Ngao Cực trải qua khổ chiến nên linh khí thiếu thốn, mấy phen xoay mình nhưng cuối cùng vẫn không thoát được.

Ngao Thuật thấy Ngao Cực và Ngao Mai bị bắt, vô cùng lo lắng, nhưng gã biết rõ nặng nhẹ, cũng không liều mạng tới cứu, vội vàng xoay mình, bay về hướng đông trốn đi.

Lúc Ngao Thuật thua chạy thì gặp Dạ Tiêu Diêu đang bay là đà trên mặt nước. Trong cơn phẫn nộ cực điểm, Ngao Thuật vẫy đuôi quét qua. Dạ Tiêu Diêu tránh né không kịp, ngay lập tức bị đuôi rồng đánh trúng, thổ huyết bay ngược về phía sau...