Tử Dương

Chương 468: Quái ngư ở cửa Tốn




Dịch: Cua Đá

Biên: Độc Hành

Bấy giờ, ở Khảm quan còn sót lại mười hai con Bát Phúc mắt còn lành lặn. Chúng thấy Dạ Tiêu Diêu lao ra thì tập trung phun nước về phía gã nên Mạc Vấn đành lệnh cho Huyền Vũ theo sau yểm hộ. Mấy con Bát Phúc khác phát hiện Lưu Thiếu Khanh hiện thân bèn phun nước xiết vào gã. Lưu Thiếu Khanh là đầu sỏ gây thương tích cho chúng, dù có phanh thây y thành trăm mảnh cũng khó tiêu tan mối hận trong lòng chúng.

Tình huống này khiến Mạc Vấn phải phân thần nhị dụng, vừa yểm hộ Dạ Tiêu Diêu vừa lệnh cho con Huyền Vũ còn lại bảo vệ thi thể Lưu Thiếu Khanh. May mắn thi thể y cũng không ở quá xa. Dạ Tiêu Diêu xông lên, xuất ra linh khí cuốn Lưu Thiếu Khanh vào ngực mình. Năm ngón tay trái của gã liên tục xuất thủ, nhanh chóng phong bế linh khiếu, bảo trụ nguyên thần bản mệnh của Lưu Thiếu Khanh.

Dạ Tiêu Diêu sau khi phong bế nguyên thần của Lưu Thiếu Khanh cũng không vội lùi về phía sau. Gã nhanh chóng nhìn xung quanh để tìm cánh tay phải vốn bị sóng dữ xé rách của Lưu Thiếu Khanh.

"Quay về ngay." Mạc Vấn hét to thúc giục, dù bọn hắn có hai con Huyền Vũ yểm trợ nhưng Bát Phúc cũng không phải tử vật. Bọn chúng nhanh nhẹn tránh thoát Huyền Vũ, vươn cổ hút nước để tiếp tục công kích.

Bọn Bát Phúc mắt mù nương theo tiếng hét của Mạc Vấn để phun ra sóng dữ. Tuy Mạc Vấn không nhìn thấy cột nước nhưng lại nhìn thấy hành động thò đầu ra của chúng, sau khi hô to hắn nhanh chóng lách mình chuyển sang vị trí khác tránh né.

Mạc Vấn vừa tránh ra thì thạch động bí mật bị tầng tầng lớp lớp sóng dữ đánh vào khiến đá vụn văng tung toé. Dạ Tiêu Diêu nghe tiếng hét của Mạc Vấn nên không cố chấp truy tìm cánh tay đứt lìa của Lưu Thiếu Khanh nữa. Gã nép phía sau, nhờ Huyền Vũ che chở bao bọc rồi nhanh chóng đưa thi thể Lưu Thiếu Khanh trở về.

"Lui về." Mạc Vấn đón thi thể Lưu Thiếu Khanh rồi quay người lùi về phía sau. Việc cấp bách lúc này không phải là giết sạch lũ Bát Phúc còn sót lại, mà là mau chóng trợ giúp Lưu Thiếu Khanh hoàn dương.

Huyền Vũ chặn ở cửa vào, hai người nhanh chóng lui về đến Cấn quan. Địa khí ở các cửa quan khác nhau nên những con Bát Phúc còn lại không thể đi vào Cấn quan Nhai Tí.

Xác định Bát Phúc không đuổi theo, hai người bay đến một hòn đảo, đặt thi thể Lưu Thiếu Khanh xuống.

"Thiếu cánh tay thì sao đây?" Dạ Tiêu Diêu lo lắng dậm chân.

"Không cần lo lắng, Hắc Bạch vô thường có Thanh Liên Tử sẽ tái sinh được tứ chi."

Mạc Vấn nhanh nhẹn móc hộp phù, lấy lá phù đã viết sẵn nội dung rồi bổ sung tục danh của Hắc Bạch vô thường đem đốt: "Thượng Thanh Tông Thiên Khu Tử, cấp bách thỉnh âm quan Tạ Tất An, Phạm Vô Cứu đến đây gặp mặt."

Đạo sĩ là người thay trời hành đạo, lời hiệu triệu của đạo sĩ được sắc phong gửi đi có thể khiến Thiên quan và Âm sai nghe thấy. Khi Mạc Vấn đốt phù chú còn nhấn mạnh đạo hiệu của mình, dùng cách thức này để báo cho Hắc Bạch vô thường biết chính xác ai là người gửi lời mời.

Phù tro còn chưa rơi xuống đất đã thấy Hắc vô thường Phạm Vô Cứu hiện thân đầu tiên. Thấy tình hình trước mắt gã cũng không quá bất ngờ, không chờ Mạc Dạ hai người lên tiếng đã lấy một hộp đá nhỏ cỡ lòng bàn tay từ trong ngực rồi mở ra. Tiếp đó gã lấy một hạt sen màu xanh lớn bằng ngón tay cái nhét vào miệng Lưu Thiếu Khanh, thúc Âm khí đưa dược vào bụng y.

Bạch vô thường hiện thân sau đó. Gã chắp tay với hai người rồi lấy ra một chiếc bút lông đen dài từ trong ngực viết lên hai chữ âm văn trên trán Lưu Thiếu Khanh. Âm văn màu đen loé lên rồi biến mất, trên trán Lưu Thiếu Khanh không còn sót lại vết mực nào.

Hắc vô thường thấy Mạc Vấn lộ vẻ mặt nghi hoặc bèn nhanh chóng giải thích: "Chân nhân chớ lo, đây là âm phủ gửi hồn nhận dạng. Không có phù văn này thì kể cả người hoàn dương sống lại cũng không có dương khí."

"Làm phiền hai vị." Mạc Vấn chắp tay với Hắc Bạch vô thường rồi xuất linh khí hỗ trợ Lưu Thiếu Khanh thôi hóa dược lực.

"Thanh Liên Tử là vật ngưng âm tụ dương, người bình thường gãy tay cụt chân cũng cần thời gian để ghép lại. Huyền quan Lưu chân nhân đã mở, chỉ cần một canh giờ cánh tay sẽ mọc lại, hai vị chân nhân đừng quá lo." Hắc vô thường Phạm Vô Cứu nói.

Mạc Vấn và Dạ Tiêu Diêu nghe vậy lại lần nữa chắp tay nói lời cảm tạ, Bạch vô thường ở bên nói: "Nơi này là thuỷ vực Long Tộc, do Long Vương cai quản, hai người bọn ta là sai dịch của Minh Ti, không thể vi phạm quy củ, chúng ta đi trước, gặp lại sau."

"Quan sai xin dừng bước, xin hỏi quan sai, dương thọ của bần đạo khi nào kết thúc?" Dạ Tiêu Diêu lo lắng đặt câu hỏi, biết rõ phải chết mà lại chẳng biết sẽ chết lúc nào, cảm giác này chẳng tốt lành gì.

"Cũng trong mấy ngày tới thôi." Bạch vô thường thuận miệng nói ra.

Lời nói của Bạch vô thường làm cho Dạ Tiêu Diêu càng thêm thấp thỏm trong lòng, thế nhưng gã cũng không truy vấn thêm. Gã chỉ về phía Lưu Thiếu Khanh rồi hỏi Hắc Bạch vô thường: "Nếu hắn chết thêm lần nữa thì có hậu quả gì? "

"Thần tiên khó cứu." Bạch vô thường đáp.

Hắc vô thường thấy Bạch vô thường to gan nói thật, vội vàng nói với gã: "Đây không phải là địa bàn của chúng ta, đi, rời khỏi đây thôi."

"Làm phiền, cung tiễn." Mạc Vấn và Lưu Thiếu Khanh kê chắp tay đưa tiễn, Hắc Bạch vô thường đáp tạ rồi biến mất vô ảnh.

Dạ Tiêu Diêu cúi người quan sát vết thương của Lưu Thiếu Khanh. Bây giờ Lưu Thiếu Khanh đã mở mắt tỉnh lại, y đang cau mày, khắp người run lẩy bẩy. Nguyên Thần của y không ly thể, lúc này đang chịu đựng nỗi đau đớn kịch liệt tay đứt lìa rồi tái sinh.

"Ngươi ngủ một lát đi." Dạ Tiêu Diêu đưa tay đánh choáng Lưu Thiếu Khanh rồi đứng dậy: "May là chỉ mất cánh tay, nếu bị mạch nước kia đánh trúng đầu và ngực thì phải làm sao?"

"Đúng thật may mắn." Mạc Vấn gật đầu nói, tình huống nguy cấp trước đó khiến hắn nghĩ mà sợ.

Mạc Vấn dứt lời, Dạ Tiêu Diêu cũng lặng yên không đáp, cả hai người lặng lẽ canh giữ bên cạnh Lưu Thiếu Khanh. Miệng vết thương của Lưu Thiếu Khanh đang dần dần khép lại lấy mắt thường có thể thấy được. Thanh Liên tử thật sự thần dị, chắc hẳn không phải vật trên dương thế.

"Bây giờ là giờ nào?" Thật lâu sau đó Dạ Tiêu Diêu chợt hỏi.

"Có lẽ là sáng sớm." Mạc Vấn nói, vì không có ngôi sao nào để quan sát nên hắn ước chừng thời gian.

"Ta có cảm giác mình đã xuống dưới đất lâu lắm rồi." Dạ Tiêu Diêu cảm thán.

Mạc Vấn nghe vậy gật nhẹ đầu, hắn cũng có cảm giác này, cảm giác rời khỏi Thượng Thanh Quan từ rất lâu rồi. Kì thực hắn mới rời đi hai ba ngày, cảm giác này là do áp lực phong bế ở dưới đáy biển.

Lúc hai người nói chuyện thì có một số ít Thuỷ tộc từ tây nam theo thông đạo rút về. Bọn chúng đều là Đông Hải Thủy tộc, đúng hơn là đào binh Đông Hải. Chúng tiến vào Cấn quan, phát hiện tình hình trong quan ải, lại nhìn thấy ba người ở trên đảo liền sợ hãi chùn bước. Mạc Vấn không hạ lệnh cho Chu Tước xua đuổi, để mặc bọn chúng đứng ở lối vào thông đạo.

Nửa canh giờ sau Lưu Thiếu Khanh tỉnh lại. Bấy giờ tay phải y đã hình thành được bảy phần. Lưu Thiếu Khanh hành khí giải khai linh khiếu khôi phục hành động, đứng dậy nghiêng đầu đánh giá chỗ vai phải và cánh tay phải còn khiếm khuyết.

"Cảm giác như thế nào?" Mạc Vấn hỏi.

"Rất tốt, cuối cùng cũng chết rồi." Giọng nói Lưu Thiếu Khanh đượm vẻ thản nhiên an ổn, cuối cùng hắn cũng được giải thoát nỗi lo sợ canh cánh trong lòng rằng bao giờ bản thân mình sẽ chết.

"Chúc mừng." Dạ Tiêu Diêu cười nói.

"Để ta đi giết những con bò sát còn sót lại." Lưu Thiếu Khanh nhìn xung quanh tìm kiếm chuỷ thủ của mình mà không thấy, bấy giờ mới nhớ Chủy thủ vốn do tay phải cầm, cánh tay phải bị đứt nên Chủy thủ cũng thất lạc theo.

"Trước mắt không cần vội, chờ ngươi khỏi hẳn rồi tính." Mạc Vấn khoát tay nói.

Lưu Thiếu Khanh nghiêng đầu nhìn cánh tay phải của mình rồi lấy tay giật giật đạo bào chẳng còn nguyên vẹn. Gã khoanh chân ngồi xuống hành khí thôi công, không còn nóng lòng xuất phát nữa.

Qua nửa canh giờ, Lưu Thiếu Khanh khôi phục hoàn toàn, vận động tay chân rồi đứng thẳng dậy nói: "Đi thôi."

Mạc Vấn và Dạ Tiêu Diêu thấy y gấp gáp như thế đành thuận theo, quay về Khảm quan.

Đến chỗ giao giới Cấn quan và Khảm quan, Lưu Thiếu Khanh quay đầu nhìn hai người, khoát tay: "Bọn chúng có thể mai phục ở vùng phụ cận, ta đi vào trước, các ngươi chờ ở đây một lát."

Dạ Tiêu Diêu nghe vậy, vừa định lên tiếng nhưng chưa kịp cất lời thì Lưu Thiếu Khanh đã ẩn thân tiến nhập Khảm quan.

"Sao lại vội vàng như vậy?" Mạc Vấn nhíu mày nói ra.

"Để giành một nụ cười của mỹ nhân." Dạ Tiêu Diêu cười nói.

Mạc Vấn nghe vậy ngoái đầu nhìn về phía Dạ Tiêu Diêu. Dạ Tiêu Diêu nghiêng người tựa lên thạch bích mở miệng cười nói: "Ngươi không nhận ra hắn có cảm tình với Ngao Nhu sao?"

Mạc Vấn nghe vậy chỉ cười không đáp.

Một lát sau, Lưu Thiếu Khanh trở lại, mang theo Chủy thủ: "Một bọn nhát gan đang dồn hết vào góc chính Đông, không dễ động thủ."

"Chỉ cần không ngăn cản đường đi của chúng ta, mặc kệ chúng nó đi." Mạc Vấn nói. Chỉ còn lại mười mấy con Bát Phúc, số khác đều đã bị mù. Việc bọn họ làm đã vô cùng tàn nhẫn, không thể đuổi tận giết tuyệt, nếu đối phương không liều chết quấn lấy thì nên để lại cho chúng một con đường sống.

Lưu Thiếu Khanh nghe vậy bèn quay sang nhìn Dạ Tiêu Diêu. Gã thấy Dạ Tiêu Diêu gật đầu, cũng gật đầu đồng ý. Ba người cùng nhau tiến vào Khảm quan, từ đáy biển tiếp tục tiến lên phía Bắc. Cửa khẩu dài hơn hai trăm dặm, lũ Bát Phúc nép ở góc tường chính đông. Bọn chúng nhìn thấy hai người cũng không tiến ra công kích, hẳn là trước đó Lưu Thiếu Khanh ra oai khiến chúng sợ hãi.

Lưu Thiếu Khanh vốn muốn mổ xác những con Bát Phúc đã chết để lấy nội đan, lại lo ngại hành động này sẽ gây ra phiền toái không cần thiết, nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng không ra tay.

Thấy Bát Phúc không ra ngoài ngăn trở, ba người nhanh chóng thông qua Khảm quan đi đến vị trí cửa Tốn. Tốn quan nằm ở phía đông bắc, đi khoảng một nén nhang thì ba người đến được bên ngoài Tốn quan.

Nước biển ở Tốn quan rất trong xanh, nền là đá rắn, phía trên là tầng rong rêu thấp bé um tùm dày đặc, không gian phía trên cửa khẩu có nước. Đứng ở bên ngoài Tốn quan có thể thấy được cửa lớn thành trì đang đóng chặt, bên trên thành trì có mấy con quái ngư hình thể to lớn đang bơi lội.

"Đây là thứ gì?" Lưu Thiếu Khanh nghiêng đầu đánh giá mấy con quái ngư ở phía trước. Bọn quái ngư này hình dạng bẹp, thân dài hơn năm trượng, bộ dáng tương tự con sam nhưng là Thuỷ tộc thân mềm, da màu lam có những đốm đen lấm tấm.

Mạc Vấn và Dạ Tiêu Diêu chưa từng thấy qua loại quái ngư này, nên không thể giải đáp nghi vấn của Lưu Thiếu Khanh. Chỉ là căn cứ vào tư thế nhàn nhã bơi lội của mấy con quái ngư này, có vẻ như tính tình bọn chúng khá hiền hoà, dường như là thức ăn của hỗn huyết Long tộc ở Tốn quan.

Ba người đứng đằng xa xem xét một lát rồi lặng lẽ tiến vào thuỷ vực Tốn quan. Ở đây nhiệt độ nước biển khá cao, dù bên ngoài cơ thể bọn họ có lớp màng bảo vệ nhưng vẫn cảm nhận được độ ấm của nước biển.

Bên trong Tốn quan không có thạch bích để ẩn thân, nên ba người vừa tiến vào phụ cận Tốn quan liền bị quái ngư phát hiện. Một con quái ngư lắc lư thân thể dềnh dàng mềm mại của nó chậm chạp bơi đến chỗ bọn họ.

Thấy con quái ngư di chuyển cực chậm, thần thái nhàn nhã, ba người cũng không quá khẩn trương mà tranh thủ lúc nó bơi lội liền để tâm quan sát cẩn thận. Vật này có miệng phía dưới thân, miệng không lớn, hàm răng cũng không sắc nhọn, mặc dù tướng mạo kỳ quái nhưng không quá đáng sợ.

Quái ngư màu lam chậm rãi bơi đến trước mặt ba người, cách mấy bước thì dừng lại không tiến thêm nữa. Mắt con vật này ở đỉnh đầu, nhưng mắt của loài cá không giống mắt con người, không thể biểu đạt chuẩn xác tâm tình. Mạc Vấn nhìn vào mắt nó, thấy được sắc thái tinh nghịch lẫn tò mò.

"Chúng nó đều ở trong thành, số lượng không rõ." Dạ Tiêu Diêu chỉ tay về hướng thành trì phía đông bắc.

Mạc Vấn nghe vậy gật nhẹ đầu. Do năng lực phán đoán ở dưới nước bị hạn chế nên hắn chỉ có thể phát giác được trong thành trì phía trước có không ít khí tức của hỗn huyết Long Tộc, nhưng cụ thể đối phương là cái gì thì rất khó phán đoán, chỉ có thể khẳng định sát khí của chúng không quá nặng.

Lúc hai người đang nói chuyện thì con quái ngư màu lam kia lại áp sát trước mặt. Dạ Tiêu Diêu bèn duỗi trường kiếm xua đuổi. Quái ngư nhìn thấy trường kiếm thì vội vàng lui về phía sau, đồng thời trên đầu xuất hiện một đạo ánh sáng u lam. Đạo ánh sáng màu lam này trực tiếp xuyên thấu qua lớp màng che chắn phía ngoài cơ thể ba người, đánh hai người Lưu Dạ ngã xuống đất.

Mạc Vấn mặc dù không bị co giật ngã xuống giống như Lưu Thiếu Khanh và Dạ Tiêu Diêu, nhưng cũng cảm giác toàn thân tê liệt như bị sét đánh...