Tử Dương

Chương 464: Kình địch




Dịch: argetlam7420

Nhóm dịch: Naughty Dogs 

Trên hòn đảo lúc này đang có rất đông Nhai Tí, mặc dù giận dữ nhìn ba người Mạc Vấn thỉnh thoảng còn gầm thét thị uy, nhưng tuyệt không con nào rời khỏi đảo tấn công ba người. Tình hình ấy cộng thêm hình thể Nhai Tí đều cho thấy Nhai Tí mặc dù có thể hoạt động ở trong nước, nhưng chúng am hiểu tấn công trên đất bằng hơn, bọn chúng đang đợi ba người chủ động đi lên đảo.

"Đánh đến đâu chắc đến đó, không được tách nhau, nếu gã thủ lĩnh kia xông ra thì sẽ do ta đối phó gã, tu vi gã so với Long Tộc còn cao hơn đấy." Mạc Vấn nhìn Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu, nói.

Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu nghe vậy đều gật đầu, Lưu Thiếu Khanh thấy Mạc Vấn vẫn nhìn chằm chằm vào mình, biết Mạc Vấn lo lắng hắn sẽ liều lĩnh, liền gật đầu lần nữa, tỏ ý sẽ không mạo hiểm đánh lén.

"Ta đưa hai người các ngươi qua đảo trước." Mạc Vấn thấp giọng nói.

Hai người nghe vậy gật đầu lần nữa, Lưu Thiếu Khanh tung người nhảy khỏi vách đá, Mạc Vấn liền xuất ra một luồng linh khí, giúp Lưu Thiếu Khanh bay vút lên đảo.

Lưu Thiếu Khanh bay đến nơi lập tức ẩn giấu tung tích, Mạc Vấn đưa Lưu Thiếu Khanh ra xong liền quay sang nhìn gã đàn ông áo đỏ, phát hiện người này lại đang nhếch miệng cười nhạt, chỉ một chi tiết đó đã cho thấy gã có thể cảm giác được vị trí Lưu Thiếu Khanh.

Lưu Thiếu Khanh nhoáng một cái đã leo lên hòn đảo đầu tiên, đảo này trong tám hòn đảo cũng thuộc loại khá lớn, trên đó có mười mấy con Nhai Tí lông đỏ chiếm cứ. Những con Nhai Tí này tu vi so với thủ lĩnh thì yếu hơn, không cảm giác được vị trí của Lưu Thiếu Khanh. Lưu Thiếu Khanh vừa lên đảo liền lập tức động thủ, dùng dao găm đâm vào cổ một con Nhai Tí hàng đầu, bởi vì Nhai Tí hình thể quá to, Lưu Thiếu Khanh dùng dao đâm vào xong phải dùng sức kéo dao lượn quanh cái cổ một vòng, cắt hơn nửa cái cổ Nhai Tí thì cổ nó mới trào máu tươi, nhưng nó cũng không chết hẳn ngay, mà kêu gào thảm thiết đảo mắt nhìn xung quanh tìm kẻ giết nó, mấy phen quay đi nhìn lại mới ầm ầm ngã xuống đất.

Dạ Tiêu Diêu chờ đúng thời cơ, từ trên vách đá mượn lực nhảy ra, Mạc Vấn cũng như cũ xuất ra linh khí Dạ Tiêu Diêu bay xa hơn, Dạ Tiêu Diêu không giống Lưu Thiếu Khanh, không cách nào ẩn thân, đám Nhai Tí trên đảo thấy hắn lăng không bay tới, liền rối rít lao tới phía tây đảo gầm thét giương vuốt, dữ tợn chờ đợi.

Lưu Thiếu Khanh thấy tình thế không ổn, bèn hét lớn một tiếng hiện ra, đám Nhai Tí kia nghe tiếng hét rối rít quay đầu về, phát hiện mục tiêu lập tức xoay người lại đánh về phía Lưu Thiếu Khanh. Dạ Tiêu Diêu nhân cơ hội leo lên đảo, đoản kiếm vung ra chém về phía gáy một con Nhai Tí lông đỏ, một kiếm này mặc dù đã chém thương Nhai Tí nhưng không thể chém chết được nó, con Nhai Tí bị thương xoay người lại, hướng Dạ Tiêu Diêu liều mạng ầm ầm xông tới.

Dạ Tiêu Diêu mắt thấy Nhai Tí thế tới hung mãnh, bèn đạp đất mượn lực bay lên cao né tránh, con Nhai Tí bị thương nhảy lên được ba trượng thì hết đà rơi xuống. Dạ Tiêu Diêu lại dồn linh khí mau chóng đánh xuống, đoản kiếm cắm thẳng vào não nó chết tươi.

Mắt thấy tình thế hai người không tốt, Mạc Vấn bất chấp suy nghĩ nhiều, từ trên vách đá mượn lực lao về phía đảo, lúc bay đi ánh mắt hắn vẫn không hề rời khỏi gã đàn ông ngồi trên ghế kia, gã đàn ông thấy hắn cũng không đứng dậy mà chỉ hơi nghiêng người đổi một tư thế ngồi thoải mái hơn, hoàn toàn là vẻ “tọa sơn quan hổ đấu”.

Mạc Vấn thấy vậy càng nhắc bản thân phải cẩn thận ư hơn, tên đầu lĩnh này sở dĩ không vội động thủ chính là vì đang muốn điều tra lai lịch ba người, người này không ra tay thì thôi, đã ra tay thì chắc chắn sẽ là một kích lôi đình tất sát.

Trên hòn đảo này có khoảng hơn chục con Nhai Tí, đám Nhai Tí xông đến với tốc độ cực nhanh, mặt đất ầm ầm chấn động, uy thế không thua gì Tử khí cao thủ, ngoài ra bọn chúng lại là động vật, chỉ tấn công theo bản năng mà không phòng thủ, hoàn toàn là lối đánh lưỡng bại câu thương, Lưu Thiếu Khanh vì chia sẻ áp lực cho Dạ Tiêu Diêu, sau khi lên đảo vẫn chưa ẩn giấu thân hình, hai người bị mười mấy con Nhai Tí liều mạng vây công nên mãi không thể tiến được. Trong tình huống đôi bên thực lực chênh lệch không lớn, mà đối thủ còn không tiếc tính mạng liều chết thì rất khó mà bản thân có thể thắng mà không việc gì.

May mắn những con Nhai Tí này không biết bay, Lưu Dạ hai người bị tập kích có thể bay lên cao né tránh.

Mạc Vấn tới gần cũng không vội lên đảo, mà dừng ở ngoài trăm bước lăng không định trụ thân hình, lấy ra hộp phù vẽ một đạo Tinh tú Bạch Hổ phù chú, tụng niệm chân ngôn gọi ra Bạch Hổ, lên đảo chống địch.

Mạc Vấn biết tên thủ lĩnh Nhai Tí đang ở phía xa quan sát mình, nhưng lúc hắn đang vẽ phù cũng không giảm bớt uy lực, cũng không có giảm bớt tốc độ vẽ, đối phương lúc này không thể nghi ngờ là đang quan sát bọn họ, nếu như hắn giấu giếm quá nhiều liền sẽ khiến đối phương mất kiên nhẫn, xuất thủ trước thời hạn. Ba người còn đang phải vất vả đối phó với đám Nhai Tí vây công, nếu phải đánh với gã thủ lĩnh nữa e sẽ cầm chắc thất bại.

Có câu tục ngữ là: “Song quyền nan địch tứ thủ, mãnh hổ không địch lại bầy sói”, trước mắt chính là tình huống như thế, Mạc Vấn triệu ra Bạch Hổ vừa nhảy xuống hòn đảo đã lập tức gặp phải Nhai Tí vây công, những con Nhai Tí hình thể so với Bạch Hổ không hề kém cạnh chút nào, mười mấy con Nhai Tí cùng nhau tới công, làm Bạch Hổ đỡ bên trái hở bên phải, rất nhanh đã bị Nhai Tí xé nát, biến mất không còn.

Trong lúc Nhai Tí đang vây công Bạch Hổ, Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu vận linh khí bay trở về đảo, bởi vì không cách nào đánh trúng đầu Nhai Tí nên Dạ Tiêu Diêu sau khi rơi xuống đất liền đổi đoản kiếm thành trường kiếm, nhằm vào chân sau mấy con Nhai Tí. Nhưng những con Nhai Tí kia quả nhiên hết sức hung hãn, bị chặt đứt chân sau chúng lập tức chống phần chân còn lại xuống đất, mạnh mẽ lao tới đuổi cắn. Lưu Thiếu Khanh mắt thấy Dạ Tiêu Diêu gặp nạn, vội vàng bỏ kẻ địch lao tới tiếp viện, hai người đều sử dụng binh khí ngắn, không cách nào chính diện nghênh chiến đám Nhai Tí to gấp đôi một con trâu, chỉ có thể thu hồi binh khí dùng chưởng phát ra linh khí đánh bay đám Nhai Tí đi.

Mạc Vấn mắt thấy Bạch Hổ bị xé nát không kịp làm được gì, vội vàng tung mình bay lên đảo, Thất Tinh Kiếm rút ra khỏi vỏ, vung Kiếm Khí chém ngang. Thất Tinh Kiếm tuy là kiếm nhưng có thể quy vào dạng binh khí tầm xa, hơn nữa còn là Thần Binh, Kiếm Khí vừa phóng ra, trực tiếp chém đứt đôi người con Nhai Tí.

Trong ba người Dạ Tiêu Diêu tu vi yếu nhất, nhưng cũng có thể nghênh chiến ba con Nhai Tí cùng lúc, có điều hiện tại số lượng Nhai Tí quá đông, khó mà ứng đối kịp. Mà Lưu Thiếu Khanh cũng không dám ẩn thân ám sát nữa, bởi một khi ẩn thân thì tất cả Nhai Tí đều sẽ cùng nhau lao đến hướng Dạ Tiêu Diêu, lần này có được Mạc Vấn chia sẻ áp lực, hai người lập tức bắt đầu phản kích, Lưu Thiếu Khanh ẩn thân lao lên chọc mù mắt một con Nhai Tí, xong lại lao đến con khác, mà con bị chọc mù kia thì bị Dạ Tiêu Diêu dùng đoản kiếm đánh chết, hai người kết hợp cùng với Mạc Vấn đánh lẻ, một mình phụ trách một phía, vững bước tiến lên, không tránh không né, phàm là có con Nhai Tí nào xông đến tất cả sẽ bỏ mạng dưới tay Thất Tinh Kiếm.

Ba người hợp lực, sau nửa nén hương đã chém chết toàn bộ mười mấy con Nhai Tí trên đảo, cùng lúc ba người đang đánh, những con Nhai Tí ở các đảo xung quanh liên tục gầm thét, giận dữ muốn đi qua trợ chiến, thế nhưng gã thủ lĩnh lại không hề hạ lệnh tấn công, những con Nhai Tí kia mặc dù giận dữ cũng không dám làm liều.

Sau khi quét sạch đám Nhai Tí trên đảo, ba người quay lại tụ họp, Dạ Tiêu Diêu nhìn Mạc Vấn nói, "Ngươi đã bại lộ thực lực rồi, nếu như gã động thủ, chắc chắn sẽ nhắm đến ngươi trước tiên."

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, hắn lúc trước bại lộ thực lực cũng chính là vì để dẫn dụ gã thủ lĩnh tới công kích bản thân, nếu như gã nhắm Lưu Thiếu Khanh hoặc Dạ Tiêu Diêu thì hai người nhất định sẽ lành ít dữ nhiều.

"Tên tạp chủng đó có thể tận mắt nhìn mười mấy tộc nhân chịu chết mà không hề dao động, thật ác độc biết chừng nào." Lưu Thiếu Khanh sắc mặt ngưng trọng, hắn cũng là người thân kinh bách chiến, kiến thức rộng, hiểu được rằng kẻ độc ác nhất không phải là kẻ tàn bạo với kẻ địch, mà là kẻ nhẫn tâm với chính đồng loại của mình, loại người như vậy cũng là loại đáng sợ nhất.

Lưu Thiếu Khanh nói xong, Mạc Vấn liền nhíu mày, hắn đã tinh ý phát hiện sau khi Lưu Thiếu Khanh mở miệng thì gã thủ lĩnh ngồi kia cánh mũi hơi phập phồng, cái này cho thấy gã thủ lĩnh không những có thể nhìn ra xa mười mấy dặm, mà còn có thể nhìn khẩu hình miệng mà đoán ra đối phương đang nói gì, Lưu Thiếu Khanh nói gã là tạp chủng mặc dù đúng, nhưng ngôn ngữ gã dùng rất thâm độc, lời này không thể nghi ngờ là đã chọc giận gã thủ lĩnh.

"Ngươi tuyệt đối chớ đến gần, để ta làm địch thủ của gã." Mạc Vấn nghiêng đầu nói với Lưu Thiếu Khanh, trên đời không có ai là hoàn hảo cả, Lưu Thiếu Khanh độc mồm độc miệng, khuyết điểm rất nhiều, nhưng lúc trước nghênh chiến đám Nhai Tí hắn một mực không ẩn thân mà cùng Dạ Tiêu Diêu chung nhau đối mặt nguy hiểm, đủ thấy hắn cũng là người trung nghĩa.

"Người này là kình địch, mạo hiểm đánh nhau với gã, không bằng chờ mọi người Nam Hải chạy tới." Lưu Thiếu Khanh nói, hắn lúc trước chém chết thủ lĩnh Tù Ngưu có bao nhiêu tự tin thì đã bị đám Nhai Tí đánh hết sạch, bắt đầu cầu an toàn.

Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu không đồng ý, đại quân Nam Hải đều đang ở bên ngoài thông đạo, những Thủy Tộc còn lại căn bản không cách nào lên đảo đánh nhau với lũ Nhai Tí được, họ không quen đánh trên đất liền, huống chi Đông Hải Long Tộc nhất định sẽ chạy tới trước Nam Hải Long Tộc, chờ đợi đối với ba người sẽ càng bất lợi.

Nhưng vào lúc này, đám Nhai Tí ở các đảo bắt đầu đồng thời bơi xuống nước, làm Mạc Vấn không nghĩ tới là đám Nhai Tí này cũng không bơi về hướng ba người mà là bơi về phía hòn đảo lớn nhất nơi gã thủ lĩnh đang ngồi.

Ba người thấy vậy đồng thời nhíu mày, hòn đảo nơi gã thủ lĩnh đang ngồi là hòn đảo chính giữa, ba người muốn đi tiếp nhất định phải đi qua đó, hành động này của đối phương tỏ rõ là muốn đợi quân địch mệt mỏi rồi tấn công, chứ không hề có ý tấn công trước, đối phương đối với thực lực ba người bọn họ đã nắm rõ đại khái, biết Nhai Tí nếu là phân tán thì sẽ bị ba người lần lượt giết chết, bọn chúng càng tập trung thì ba người lại càng không cách nào hạ thủ.

Mạc Vấn vừa lấy ra hộp phù vừa liếc mắt nhìn, trước đây kêu gọi Huyền Vũ đã hao tổn rất nhiều phù chú, sử dụng Càn Hỏa Phần Thiên lại ngốn thêm hơn trăm tấm nữa, trước mắt chỉ còn lại năm chục tấm Tử phù, Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu mặc dù cũng mang theo phù nhưng không quá nhiều, trước đây đã trả lại cho hắn một ít, hiện tại ba người mang phù tổng cộng chỉ còn lại hơn trăm tấm, mà cửa ải mới đột phá được một nơi, thân đang ở Long cung tự nhiên không cách nào bổ sung thêm Tử phù, chỗ Tử phù còn lại không thể tùy ý hao phí được.

Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu thấy Mạc Vấn kiểm tra hộp phù thì cũng lấy ra hộp của bản thân, đem toàn bộ phù của mình giao cho Mạc Vấn, Mạc Vấn giơ tay nhận lấy, lại phân biệt đưa mỗi người mười hai tấm, còn sót lại cất vào hộp phù của mình.

Lúc này tất cả Nhai Tí đều đã leo lên hòn đảo trung tâm, phân ra chiếm cứ bốn phía.

Mạc Vấn vội vàng suy tính đối sách, chốc lát sau hắn chợt nảy ra một ý.

"Đến gần, dùng hỏa công." Mạc Vấn quay sang nói nhỏ với Lưu Thiếu Khanh cùng Dạ Tiêu Diêu.

Hai người nghe vậy gật đầu đồng ý rồi tách ra, từ các hòn đảo khác mượn lực bay tới một hòn đảo nhỏ, đảo nhỏ này chỉ cách đảo trung tâm có năm dặm, ba người đều có thể nhảy một cái là tới.

Đám Nhai Tí mắt thấy ba người ép tới gần thì dậm chân lắc đầu, liên tục gầm thét. Mạc Vấn lấy ra hộp phù vẽ năm tấm phù chú, đọc chú niết pháp quyết gọi ra năm con Chu Tước. Chu Tước vừa hiện thân, gã thủ lĩnh đột nhiên cảnh giác, tay cầm trường kiếm rời chỗ ngồi đứng lên.

Cùng với lúc đó, năm con Chu Tước Hỏa Điểu đã nhằm hướng đám Nhai Tí vỗ cánh bay đi, tới trên không hòn đảo ngửa cổ phun lửa đốt...