Tử Dương

Chương 447: Câu Hồn Sứ




Dịch giả: duyanhhlhpt
Biên: argetlam7420

Tiếu Đạo Lâm nghe vậy không giận mà cười. “Tốt tốt tốt…” Cười được giữa chừng thì đột nhiên gã xuất thủ. Tay phải gã nhanh như chớp xuất chưởng thẳng đến trước ngực Mạc Vấn.

Mác Vấn sớm đã có đề phòng, hắn đề khí xuất chưởng, tay phải vung ra nghênh đón chưởng của Tiếu Đạo Lâm.

Lần xuất thủ này, ý định của hai bên đều là thăm dò chiêu thức của nhau. Trong nháy mắt khi song chưởng đụng vào nhau, đột nhiên xảy ra một tình huống vô cùng quái dị.

Mạc Vấn vốn tưởng rằng sẽ đánh đối phương bay ra ngoài, nhưng khi song chưởng đụng vào nhau, Tiếu Đạo Lâm chẳng những không có bị đánh bay, mà ở tay phải gã còn sinh ra một lực hút vô hình, một mực hút lấy bàn tay hắn.

Ngay khi song chưởng đụng vào nhau Mạc Vấn liền phát hiện một loại linh khí quỷ dị từ lòng bàn tay của Tiếu Đạo Lâm tràn ngược sang mình. Nó là một loại khí tức hắn chưa bao giờ thấy qua trước đây. Mặc dù có chút tương tự linh khí nhưng lại cực kỳ âm hàn, mà trong đó lại còn xen lẫn khí tức dơ bẩn nồng nặc.

“Chậc chậc chậc, bần đạo có nghe rất nhiều lời đồn đại về ngươi, lần này đúng thật là trăm nghe không bằng một thấy.” Tiếu Đạo Lâm lộ vẻ khinh miệt.

“Bàng môn tà đạo.” Mạc Vấn tuy mở miệng châm chọc nhưng trong lòng hắn cực kỳ kinh ngạc, trong cơ thể gã ta linh khí dơ bẩn liên tục tuôn ra. Linh khí trong cơ thể hắn căn bản không thể nào đẩy được thứ khí dơ bẩn này ra ngoài. Càng thúc giục linh khí thì khí tức dơ bẩn xâm nhập lại càng nhiều.

Đạo nhân tu hành cực khổ chính là vì để loại bỏ trọc khí trong cơ thể. Khí tức dơ bẩn của gã xâm nhập vào người hắn so với thi thể thối rữa bình thường còn dơ bẩn hơn gấp mấy lần. Ở bên trong loại khí dơ bẩn này còn ẩn chứa sự giá lạnh khôn cùng. Loại giá lạnh này không phải là rét lạnh tầm thường, mà là cái lạnh vô hình thấm sâu vào tận trong sương tuỷ. Đạo sĩ vốn tôn sùng thuần dương, bình thường âm tà đều không thể vấy bẩn được. Mà này hàn khí dơ bẩn Tiếu Đạo Lâm phát ra lại có thể làm ô nhiễm linh khí trong cơ thể, giống như đổ mực vào chậu, cho phân chuột vào nồi vậy.

“Nếu nhà ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, bần đạo sẽ lưu lại tính mạng cho mấy vị phu nhân xinh đẹp.” Tiếu Đạo Lâm khặc khặc cười âm hiểm

“Nếu nhà ngươi quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, ta có thể cho ngươi chết toàn thây.” Mạc Vấn lạnh lùng đáp lại. Trong lúc hai người nói chuyện, uế khí do Tiếu Đạo Lâm phát ra đã lan đến khuỷu tay hắn. Phát giác được khác thường, Mạc Vấn nỗ lực tránh thoát lực hút của bàn tay gã. Nhưng khí tức dơ bẩn do gã phát ra đã hoà làm một thể cùng linh khí. Nó tựa như biện dây thừng treo cổ, đã không cách nào tách rời nữa rồi.

Bởi vì hai người vẫn đang đứng nói chuyện, không có đánh thêm chiêu thức nào, Đám người ở Kim Sơn Quan cùng lão Ngũ đều không vội vã động thủ, mà chỉ im lặng đứng một phía chờ thời cơ hành động.

Mạc Vấn sợ linh khí trong cơ thể bị khí tức ô uế kia làm bẩn, hắn liền mãnh liệt thúc giục linh khí ý đồ bức linh khí ngược về phía đối phương. Không ngờ càng thúc giục linh khí dơ bẩn do Tiếu Đạo Lâm phát ra lại càng xâm nhập mạnh hơn. Trong nháy mắt, nó đã lan đến phía trên khuỷu tay của hắn.

"Khục, phì..." Đang lúc giằng co, Tiêu Đạo Lâm ho lên một tiếng, phun ra một cục đờm bay về phía ngực Mạc Vấn.

Cục đờm này bay với tốc độ không nhanh, không gây nên uy hiếp cụ thể nhưng có ý làm nhục rất rõ ràng.

Nhìn thấy gã phun ra cục đờm, trong đầu Mạc Vấn vội vàng suy nghĩ. Đối phương làm như vậy tất nhiên là có mục đích nham hiểm. Tuyết đối không chỉ là khiến hắn nhục nhã đơn giản như vậy. Vậy mục đích của gã là gì? Gã phun ra cục đờm không phải về phía mặt hắn mà lại phun về phía trước ngực hắn, chính là vì để Mạc Vấn không thể tránh né. Hẳn mục đích cuối cùng của gã là ép buộc hắn phải dùng tay trái vẩy đi cái cục đờm này.

Gã vì cái gì muốn hắn phải dùng tay trái? Chỉ có một nguyên nhân, chính là hy vọng tay trái của Mạc Vấn vung ra sẽ kéo theo khí tức trong cơ thể, khiến cho khí tức dơ bẩn đang ở cánh tay phải của hắn nhanh chóng xâm nhập vào cơ thể hơn, cho đến khi toàn bộ linh khí trong cơ thể Mạc Vấn đều bị nhiễm bẩn.

Tuy đã nhận ra dụng tâm hiểm ác của đối phương nhưng Mạc Vấn vẫn xuất thủ, tay trái nâng lên, ban đầu chậm rãi, về sau chợt tăng tốc. Lúc đang tăng tốc thì tay nắm thành quyền, ngưng tụ linh khí đánh thẳng vào đầu Tiếu Đạo Lâm.

“A!” “A!” “A!”

Ban đầu là hai tiếng kinh hô phát ra từ đám người Kim Sơn Quan cùng lão Ngũ. Âm thanh cuối cùng là tiếng kêu thảm thiết của Tiếu Đạo Lâm.

Sau khi Mạc Vấn đập bay Tiếu Đạo Lâm, hắn cũng không lập tức truy kích mà lui về sau vài bước rồi dựa vào ngoài tường của đạo quán. Trước đó lúc vừa xuất thủ hắn cũng đã chặt đứt cánh tay phải của bản thân, làm cho máu tươi ở vai phải chảy xuống, cơn đau đớn kịch liệt khiến hắn toát cả mồ hôi lạnh.

“Lão gia!” Lão Ngũ chạy vội lên đỡ Mạc Vấn.

“Một tên cũng không để chạy thoát!” Mạc Vấn dùng tay trái điểm huyệt vai phải của chính mình để cầm máu. Trong cơ thể hắn tuy không có trọc khí nhưng không có nghĩa là không có da thịt. Da thịt hắn bây giờ là do linh khí biến thành, khi bị mất đi tương tự cũng sẽ gây ra cơn đau đớn thấu tim.

Lão Ngũ tuy võ nghệ không cao nhưng nghe được Mạc Vấn hô lên, lão liền lập tức biến thành Cự Bức mở lớn cái miệng máu cắn xé một tên đạo nhân Kim Sơn Quan.

Máu ở vai phải Mạc Vấn đã ngừng chảy, hắn liền lách mình tiến lên đoạt lấy một thanh trường kếm chém chết hai gã đạo nhân. Khi quay đầu nhìn về khu rừng phía tây hắn trông thấy Tiếu Đạo Lâm đang lảo đảo đứng dậy.

Mạc Vấn thấy Tiếu Đạo Lâm chưa chết bèn nhanh chóng chạy đến. Hắn cầm trường kiếm bổ thẳng về phía đầu của gã.

Đầu của Tiếu Đạo Lâm trúng đòn nghiêm trọng, tuy không toi mạng nhưng cũng khiến Nguyên Thần bất ổn. Gã nhìn thấy Mạc Vấn chạy tới vội vàng lăn mình dưới đất. Mạc Vấn mất cánh tay phải nên trọng tâm không còn vững, mà tay trái hắn lại cầm kiếm không quen, một chém này bị Tiếu Đạo Lâm lăn lộn tránh thoát.

Bấy giờ Mạc Vấn vô cùng tức giận. Hắn giơ kiếm lên liên tiếp chém mạnh. Lúc trước nếu không phải hắn xử lý chính xác thì bây giờ đã bị tên yêu đạo này hại chết. Giờ nghĩ lại mà vẫn còn thấy sợ hãi, toát mồ hôi lạnh cả sống lưng.

Cú đấm của Mạc Vấn đã khiến đầu óc Tiếu Đạo Lâm choáng váng. Sau khi gã ngã xuống đất liền liều mạng lăn về phía chân núi. Mạc Vấn bị mất cánh tay phải khiến cho thân hình hắn có phần chậm chạp. Hắn xuất kiếm cũng cảm thấy khó chính xác, liên tục chém xuống cũng không thể chém trúng Tiếu Đạo Lâm.

Tiếu Đạo Lâm tuy tránh được mấy nhát chém nhưng cũng không có cơ hội khôi phục lại tinh thần. Bởi vì gã liên tục phải lăn lộn, càng lăn càng choáng váng hơn. Lăn mãi cho đến khi đụng vào một cây đại thụ ở sườn núi.

Mạc Vấn nhân cơ hội lần nữa vung kiếm. Tiếu Đạo Lâm khẩn cấp bò trốn. Khi kiếm khí bay đến cũng là lúc hai đầu gối gã cùng nhau đứt rời.

“Đừng cho nó bay lên!” Trên núi bỗng truyền tới tiếng la hét của đạo nhân Kim Sơn Quan.

Nghe tiếng la hét Mạc Vấn quay đầu lại, chỉ thấy đám người Kim Sơn Quan đang vây công lão Ngũ. Lão Ngũ biến thành Cự Bức không giống như những loại chim khác, chân sau lão vừa ngắn vừa nhỏ, ở dưới mặt đất hành động rất khó khăn. Dù cho chỉ một vài tên đạo nhân vây công cũng khiến lão gặp phải nguy hiểm lớn. Cứ mỗi lần lão có ý định bay lên cao thì đều bị bọn chúng ngăn ở lại mặt đất, mới giao thủ một lát mà trên thân lão đã bị trúng vài nhát chém.

Mạc Vấn nhìn thấy lão Ngũ đang nguy cấp, vội vàng lách mình quay trở về cứu viện. Hắn nhanh như chớp vung lên trường kiếm chém chết từng tên đạo nhân. Hắn không am hiểu dùng kiếm, cũng không phải thuận tay trái. Thế nên sau khi chém giết được mấy tên hắn liền ném bỏ trường kiếm, dùng tay trái thi triển Cầm Phong Quỷ Thủ, chuyên nhắm vào tử huyệt, không cho kẻ nào chạy thoát.

Nháy mắt chỉ còn lại hai tên đạo nhân. Nhận thấy tình thế không ổn, bọn chúng bắt đầu chia nhau chạy trốn. Mạc Vấn cách không xuất ra linh khí kéo một tên đạo nhân đã chạy ra được năm trượng trở lại. Hắn dễ như trở bàn tay ném y về phía lão Ngũ, lão đã mở miệng chờ sẵn trực tiếp cắn chết y.

“Lão gia, con chim kia đang bỏ chạy!” Lão ngũ hất đầu ném đi thi thể rồi biến thành hình người hô to một tiếng.

Mạc Vấn nghe thấy thế vội quay đầu lại, chỉ thấy Tiếu Đạo Lâm đã biến thành một con cú mèo khổng lồ. Gã thừa dịp bóng đêm bỏ trốn về phía nam.

Mạc Vấn lại quay đi tìm tên đạo nhân cuối cùng. Y đã chạy ra hơn trăm trượng về phía đông. Sau khi tạm thời cân nhắc, hắn tung người lao về phía ấy. Hắn bay đến chỗ đạo nhân kia, xuất linh khí bắt y lại. Sau đó hắn quẳng mạnh y xuống đất, khiến cho y ngã đau mà chết.

Lúc Mạc Vấn quay trở lại, lão Ngũ đã bay lên. Hắn liền nhảy lên lưng của lão Ngũ. Lão Ngũ nhanh chóng vỗ cánh truy đuổi về phía nam

Mạc Vấn phát hiện tốc độ phi hành của lão Ngũ đã chậm đi rất nhiều. Sau khi hắn nhìn chung quanh liền phát hiện trên lưng lão có một vết thương. Mông của lão cũng bị trúng hai nhát chém. Cánh bên phải bị thương nghiêm trọng nhất. Nó bị rạch ra một lỗ thủng dài hơn hai thước, khiến lúc bay lên cao rất là khó khăn.

Lão Ngũ bay chậm, con cú mèo kia bay cũng không nhanh. Nó hai chân đã bị chém đứt bởi Mạc Vấn. Mỗi một lần vỗ cánh đều kịch liệt đau nhức.

"Lão gia, cánh tay ngài còn có thể dài ra không?" Đang lúc truy đuổi lão Ngũ mở miệng hỏi.

"Ta không sao." Mạc Vấn nghe vậy trong lòng chợt ấm áp. Lão Ngũ tuy bị thương nhiều chỗ nhưng vẫn nghĩ đến hắn đầu tiên. Kỳ thực trước kia lão cũng không sai, người sai là hắn. Tuy hắn xem lão như huynh đệ, nhưng ở sâu trong nội tâm hắn, Mạc Vấn vẫn không có triệt để đánh tan quan niệm chủ tớ. Chỉ vì lão làm trái ý của hắn, hắn liền không vui ở trong lòng, qua chuyện này đã khiến cho hắn suy nghĩ lại.

"Ngài chém đứt chân của nó?" Lão Ngũ lại hỏi.

"Đúng vậy." Mạc Vấn đáp.

"Cần phải chém bay mẹ đầu hắn đi! Tránh cho hắn khỏi nhớ thương đến nữ nhân trong đạo quán của chúng ta." Lão Ngũ tận lực vỗ cánh.

Lão Ngũ văng tục, Mạc Vấn cũng không nói gì. Ở trong thời loạn mà có được người nhà là một điều thật xa xỉ. Chính xác mà nói có được người nhà không phải xa xỉ, xa xỉ chính là bảo vệ tốt người nhà. Nếu không phải trước kia hắn nhanh chóng xử lý thoả đáng, chặt đứt cánh tay thì mọi người Thượng Thanh Quan lúc này có lẽ đã rơi vào tay quỷ dữ.

Con cú mèo này biết mình bị truy đuổi, thấy hai người càng ngày càng đến gần, dưới tình huống khẩn cấp, nó liền lao thẳng xuống rừng cây phía dưới. Nó đinh ninh từ trong rừng sẽ cắt đuôi được hai người. Bởi vì lão Ngũ hình thể lớn hơn nó, cho nên lão không thể phi hành được trong rừng. Quả nhiên chỉ sau một khắc đồng hồ, hai người đã bị mất dấu nó.

"Lão gia, đi đâu bây giờ?" Lão Ngũ hỏi.

Mạc Vấn không trả lời. Con yêu quái này không biết là học được pháp thuật cao siêu hay do duyên cớ gì, vậy mà nó lại không phát ra yêu khí.

Lão Ngũ thấy Mạc Vấn không trả lời, lão liền mở miệng phát ra một hồi quái thanh hướng về phía rừng cây. Thấy không có động tĩnh lão lại chuyển sang phát ra quái thanh ở hai phía đông, tây. Cuối cùng lão quay đầu về phía bắc, cũng lại phát quái thanh.

"Con chó này, quả nhiên rất mưu mô." Lão vỗ cánh về phía bắc. Sau khi lão bay được hai dặm liền cấp tốc lao xuống. Con cú mèo biết bị bại lộ hành tung liền nhanh chóng từ trong rừng bay ra.

Mạc Vấn từ trên lưng lão Ngũ mượn lực lao về phía trước, bay đến gần đột nhiên xuất thủ đánh ra một quyền. Chỉ một quyền của hắn đã đập con cú mèo rơi xuống đất.

Mạc Vấn đi theo xuống mặt đất, cất bước đi về phía cú mèo đang phát ra tiếng kêu kì quái như khóc.

Nhưng đúng lúc này, cách đó không xa chợt xuất hiện hai người đứng trên tảng đá. Trong đó một người sau khi xuất hiện liền lớn tiếng hô hoán, "Thiên Khu chân nhân, hãy khoan động thủ."

Mạc Vấn nghe tiếng ngoảnh đầu lại. Hắn chỉ thấy người vừa lên tiếng thân mặc áo đen, vừa béo vừa lùn, đầu đội mũ màu đen, cầm trong tay một cái xiềng xích màu xám. Một người khác đứng bất động ở trên tảng đá, gã này thì mặc áo bào màu trắng, vừa cao mà lại gầy, đầu đội mũ trắng, cầm trong tay một cái gậy nhám màu trắng. Hai người tuy hình dáng quái dị, nhưng sau lưng bọn họ lại đều cùng cõng lấy một cái túi màu đen.

Khi hai người này mới xuất hiện. Mạc Vấn liền phát giác được khí tức lạnh lẽo dày đặc, cái lạnh lẽo này vô cùng giống với khí tức dơ bẩn Tiếu Đạo Lâm phát ra. Con cú mèo này nhìn thấy hai người xuất hiện, liền vội vàng run rẩy biến thân thành hình người, cuống quít dập đầu về phía người mặc áo đen mập lùn. "Bát gia cứu ta!"

"Lão gia, không phải thiên địa đã bị phong bế sao, hai người này làm sao còn ở bên ngoài?" Lão Ngũ biến thân hạ xuống đất, kinh ngạc quan sát hai người đột nhiên xuất hiện.

"Ngươi! tên yêu nhân này làm nhiều việc ác, ức hiếp người lương thiện, còn bày trò dâm tà. Bần đạo hôm nay nhất định phải vì Thượng Thanh Tông mà thanh lý môn hộ." Mạc Vấn hét to về phía Tiếu Đạo Lâm.

Khi hai người này mới hiện thân, Mạc Vấn đã liền đoán được thân phận của họ. Cùng lúc đó hắn cũng đoán được con cú mèo này là Câu Hồn Sứ của Hắc vô thường. Hắc Bạch vô thường đều có một tên Câu Hồn Sứ, của Hắc vô thường là một con Dạ Kiêu, cũng chính là cú mèo. Mà Câu Hồn Sứ của Bạch vô thường là một con quạ. Chẳng qua cho dù hắn đã biết thân phận của bọn chúng, hắn cũng không tính buông tha cho Tiếu Đạo Lâm.

Gã áo đen mập lùn nghe được lời nói của Mạc Vấn liền quay sang Tiếu Đạo Lâm, dùng hai cái chân ngắn đạp mạnh Tiếu Đạo Lâm. "Tên nghiệt súc ngươi nên chết đi a, ta niệm tình ngươi coi như tận tâm với nhiệm vụ. Ta mặt dày đi cầu xin Thải Y Nguyên Quân tiến cử ngươi vào Kim Sơn Quan. Kim Sơn Quan Long Nguyên chân nhân trước khi phi thăng đã truyền lại thân phận Chưởng giáo cho ngươi. Ngươi làm việc như thế, không sợ làm thất vọng hai vị trưởng bối dìu dắt sao..."

Lúc trước Mạc Vấn quát hỏi cũng chỉ là diễn kịch. Gã áo đen mập lùn đạp cũng chỉ là diễn kịch. Nhưng gã diễn kịch lại hóa phản tác dụng, Mạc Vấn vừa nghe đến tên Thải Y Nguyên Quân, tức thì sắc mặt hắn tối sầm lại.

Mạc Vấn đứng thẳng không động, lão Ngũ mấy lần muốn mở miệng đều bị hắn đưa tay ngăn cản. Hắn cũng muốn nhìn xem gã Hắc vô thường này có thể đá chết con cú mèo kia hay không.

Hắc vô thường đương nhiên không thể đá chết Tiếu Đạo Lâm. Gã chỉ giả bộ đá được vài phát rồi liền quay người đi về phía Mạc Vấn. Gã tỏ vẻ cầu khẩn, chắp tay về phía Mạc Vấn đáp. "Không giấu gì Thiên Khu chân nhân, tên nghiệt súc này là nô dịch của Phạm mỗ ta, kính xin chân nhân tha cho nó..."