Tử Dương

Chương 429: Đóng vững trụ cột




Dịch giả: alreii

Ba ngày sau, Mạc Vấn chuẩn bị khởi hành, trên dưới Tần gia vội vàng chuẩn bị xe ngựa cho bọn họ. Tần Vân và mẹ nàng đang ở trong phòng nói chuyện, Mạc Vấn và Tần trưởng thôn ở phòng khách uống trà.

Mạc Vấn không hỏi dự tính sau này của Tần trưởng thôn, bởi vì Tần gia không hề thu dọn gia sản, điều này đã đại biểu bọn họ muốn ở lại đây, nơi này cách nước Lương gần nhất, Bành Bính Tuyền tới thăm hỏi đã khiến Tần trưởng thôn không còn nỗi lo về sau, nên muốn ở lại Cô châu làm quận công.

Mạc Vấn có thể thông cảm cho chỗ khó của Tần trưởng thôn, nơi này là nguyên quán của bọn họ, bạn bè thân thích và ruộng đất đều ở đây, bọn họ không nỡ rời đi.

Trước khi đi Mạc Vấn đưa ra một kiến nghị, muốn dẫn nhị đệ của Tần Vân là Tần Phong cùng trở về nước Nam, việc này có ba dụng ý, một là muốn dạy dỗ một người học võ cho Tần gia, ngày sau có thể bảo vệ người nhà. Hai là tuổi tác của Tần Phong và Vô Danh xấp xỉ, mấy ngày này cùng chơi đùa với Vô Danh rất tốt. Cuối cùng là vì suy nghĩ cho tình huống xấu nhất, với thế cục hỗn loạn trước mắt, nơi này cách Thượng Thanh quan quá xa, hắn có lòng chiếu cố lại không đủ sức giúp đỡ, nếu Tần gia xảy ra bất trắc, dòng họ Tần thị vẫn còn lưu lại người kế thừa, Tần Vân vẫn còn có một người thân bên nhà mẹ.

Tần trưởng thôn rất tán đồng với cách nghĩ của Mạc Vấn, lập tức an bài cho Tần Phong thu dọn hành trang chuẩn bị đi cùng.

Tần gia chuẩn bị hai chiếc xe ngựa, một chiếc có mái che để chở người, một chiếc không có mái để thồ vật, chiếc sau tuy có bốn ngựa hai người điều khiển, nhưng sau khi đựng đầy năm rương hành lý, hoàng kim nặng nề vẫn đè gãy trục xe.

Mạc Vấn cân nhắc chốc lát quyết định chỉ mang theo một rương trang sức phụ nữ, còn lại mấy rương khác toàn là quần áo và đồ vụn vặt. Mấy ngày nay Tần gia nhận lễ quá nhiều, cần phải bày ra hiện tượng giả hoàng kim đã bị mang đi, bằng không tài phú quá lớn sẽ dẫn đến phiền toái không cần thiết cho bọn họ.

"Hiền tế, nếu có tin vui thì phải sớm sai người báo cho chúng ta biết." Trước khi đi Tần phu nhân nhỏ giọng dặn dò.

"Đó là tất nhiên." Mạc Vấn gật đầu.

Giờ Thìn, mọi người khởi hành xuôi Nam, Tần gia đưa tiễn, thôn dân vây xem.

"Vừa nãy mẹ nói gì với chàng vậy?" Tần Vân hỏi Mạc Vấn đang đi bên phải xe ngựa.

"Dặn dò ta chúng ta sớm sinh con." Mạc Vấn cười đáp. Vừa nãy Tần phu nhân dặn dò thực ra là vì đang lo lắng, mấy ngày nay hắn đều không ở cùng với Tần Vân, Tần gia lo lắng hắn chỉ cầu trường sinh, vô tâm để lại hậu đại.

Tần Vân nghe vậy sắc mặt đỏ bừng, buông rèm không nói gì nữa.

Muốn trở về đạo quan thì cần phải đi qua một khu vực rộng lớn phía Tây Nam nước Triệu. Lúc trước tới còn có thể nhìn thấy một vài thôn trang và nạn dân, lúc trở về thì đã không còn nhìn thấy nạn dân, thôn trang đã bỏ hoang hết, ngay cả cường đạo sơn tặc cũng không còn, nhưng lại thường gặp các loại dã thú, trong đó không hề có con nào có đạo hạnh cao thâm, đa số là mấy loài sói hổ hồ ly bình thường.

Một nhóm người đi hơn nửa tháng mới trở về đến Thượng Thanh quan, lúc trở về Thượng Thanh quan thì lão Ngũ đang chỉ huy công tượng mời tới bận rộn ở trên núi, lão Ngũ từ trên cao phát hiện bọn họ, vội vàng dẫn mọi người trong đạo quan xuống núi nghênh đón.

Mạc Vấn giới thiệu song phương, trở về đạo quan dỡ hàng nghỉ ngơi.

Đạo quan đang được tiến hành xây dựng thêm, phần được mở rộng nằm ở cánh tây đạo quan, kích cỡ bằng với đạo quan cũ, xây theo kiểu đình viện. Bởi vì do đẩy nhanh tiến độ xây dựng nên phần sơn trên tường còn chưa kịp khô, trong sân còn có công tượng đang dùng đá nghiền phẳng mặt đất.

"Lão gia, triều đình đưa quà mừng tới thì ta mới biết cậu cưới vợ bé đó, mười hai ngày trước đã bắt đầu xây rồi, thế nào?" Lão Ngũ nhếch miệng tranh công.

"Rất tốt." Mạc Vấn gật đầu nói, quy củ của người Hán là phía đông lớn nhất, lão Ngũ lựa chọn mở rộng thêm ở cánh tây đạo quan rất hợp lễ nghi, Thượng Thanh quan thực ra là đạo quan của A Cửu, nàng là vợ cả nên ở tại phía đông. Tần Vân là vợ hai, ở tại phía tây. Sắp xếp của lão Ngũ ngoại trừ tuân theo lễ nghi, còn có thể nhìn ra thái độ của gã với Tần Vân, gã có quan hệ rất tốt với A Cửu, đối với Tần Vân khó tránh khỏi có chút xa lạ.

"Lão gia, bên dưới viện này là một hầm đất rất lớn, bỏ mấy ngàn gánh lương thực, ao nước ở phía sau núi được đào từ dưới đất, còn chưa xây thềm, xây thềm xong là có thể đựng nước." Lão Ngũ nói.

"Lần này ta trở về chắc sẽ thường ở lại đạo quan." Mạc Vấn gật đầu nói.

"Vậy thì tốt, không có cậu tọa trấn, ta thật sự sợ có người tới giết Bồ Kiên." Lão Ngũ đi về phòng chính.

Mạc Vấn xoay người đi theo gã về phía bắc, "Mấy ngày nay Bồ Kiên đã quen với sinh hoạt chưa?"

Trong lúc hai người nói chuyện đã đến phòng chính ở Tây viện, lão Ngũ đẩy cửa phòng, chỉ thấy trong phòng chất đầy các loại quà mừng nước Tấn đưa tới, vải vóc trang sức, vàng ngọc đồ dùng đều có cả.

Mạc Vấn lấy một ít đồ dùng và vải vóc, trở lại Đông viện tự tay đưa cho Cẩu thị vợ của Bồ Hùng.

Lúc này xây nhà có hai cách, một là dùng đất sét xây cao lên, phía trên phủ cỏ tranh. Còn có một loại nữa là dùng đá tảng chất chồng lên, bên trên phủ mái ngói, Tây viện được xây theo cách thứ nhất, vì vậy tuy thời gian xây dựng khá ngắn, trong phòng lại không có hơi ẩm. Ăn cơm trưa xong, Mạc Vấn bảo Tần Vân và nha hoàn dọn vào Tây viện, Thượng Thanh quan có không ít nữ quyến, đều đi đến giúp đỡ thu dọn, đến chạng vạng thì đã thu xếp ổn thỏa.

Vợ bé vào cửa, dựa theo quy cũ phải đến chào vợ cả, tuy A Cửu đã không còn ở nhân gian, nhưng quy cũ không thể không tuân theo, Tần Vân cúi người bái ba cái trước cửa phòng A Cửu từng ở trước đây, đầy đủ cấp bậc lễ nghĩa.

Buổi tối bày ba bàn tiệc, ăn cơm xong, mọi người tự về phòng mình.

Đêm này Mạc Vấn ngủ tại phòng Đông viện của hắn với A Cửu, đây là làm theo quy cũ, vợ cho chồng tự do, chồng phải cho vợ tôn trọng, từ bên ngoài trở lại thì đêm đầu tiên nên ngủ lại phòng của vợ. Thiếp có thể có rất nhiều, nhưng vợ chỉ có thể có một, tuy rằng A Cửu không có mặt, nhưng vẫn phải tuân thủ lễ nghi.

Ngày kế, Mạc Vấn cho gọi từng người ngoài trong đạo quan tới, tặng cho họ số tiền lớn rồi bảo bọn họ rời đi, vợ chồng Triệu thị chuyển vào. Đạo quan trước đây của đạo cô già đã sớm đổ nát, không chỗ để đi, Mạc Vấn bèn giữ bà ta lại, trong đạo quan cần có người phụ trách vệ sinh, cũng cần một người thắp đèn ban đêm, dâng hương sớm tối.

Xử lý xong mấy việc vặt, Mạc Vấn dẫn Vô Danh vào đại điện của đạo quan, dâng hương tế bái, làm lễ trưởng thành thụ ấn, lúc này trời đất đã phong bế, làm mấy thứ này không có ý nghĩa gì, nhưng chờ đến lúc trời đất lại mở ra, đạo nhân thụ ấn trong thời gian này sẽ được tự động tiến vào ngọc tịch trên thiên đình.

Sau khi làm lễ trưởng thành thụ ấn, Vô Danh từ tiểu đạo đồng chính thức trở thành tiểu đạo trưởng.

Đông viện và Tây viện nấu nướng riêng biệt, sắp đến giờ Ngọ, Mạc Vấn đến Tây viện ăn cơm với tỷ đệ Tần Vân.

"Đệ tự mình nói với tỷ phu đi." Tần Vân nói với Tần Phong đang muốn nói lại thôi.

Tần Phong trong lòng vẫn hơi sợ hãi Mạc Vấn, nhát gan liếc mắt nhìn Mạc Vấn không dám lên tiếng.

Lúc trước cử hành nghi thức lễ trưởng thành cho Vô Danh thì Mạc Vấn đã phát hiện Tần Phong đang ở bên ngoài nhìn, bởi vậy Tần Vân vừa nói, hắn đã lập tức đoán ra Tần Phong muốn bái sư học nghệ.

"Đạo pháp Thượng Thanh là gốc rễ lập tông của Thượng Thanh Tông, không phải sư đồ thì không thể truyền thụ, bắt đầu từ ngày mai đệ có thể theo ta học tập võ nghệ, nếu đệ thích thuật Kỳ Hoàng ta cũng có thể truyền thụ cho đệ." Mạc Vấn nói.

"Cảm ơn tỷ phu." Tần Phong vội vàng đứng dậy nói cảm ơn, thực ra thứ cậu ta muốn học nhất không phải là đạo pháp, bởi vì cậu chưa từng nhìn thấy Mạc Vấn làm pháp, không biết đạo pháp là thế nào, nhưng lúc trước Mạc Vấn điểm huyệt đạo mấy người làm trong nhà cậu đã khiến bọn hắn không thể di chuyển thì cậu nhìn thấy rõ.

"Lão gia còn biết thuật Kỳ Hoàng?" Tần Vân hiếu kỳ hỏi.

"Có thể trị được mấy chứng bệnh bình thường." Mạc Vấn thuận miệng nói.

Ăn cơm trưa xong, Mạc Vấn tiến vào khu phòng đông ở Tây viện, cửa vào hầm ngầm ở tại khu phòng ở phía đông. Xuống đến hầm ngầm, chỉ thấy hầm ngầm lớn bằng cả kiến trúc ở bên trên, chia làm bốn phòng, một chỗ trong đó là kho lúa dùng để cất lương thực, còn có một chỗ là kim khố để đặt vàng bạc, hai phòng khác là chỗ ở, hành lang hình chữ thập ở phía bắc có một cửa thoát nước để tiếp nước, kích cỡ và cấu tạo như vậy đã không thể xưng là hầm ngầm được, mà phải là một địa cung có thể cho hơn trăm người tị nạn, lão Ngũ chỉ trở về không tới hai tháng đã xây được địa cung lớn thế này, hẳn là kết quả ngày đêm đẩy nhanh tốc độ.

Ra khỏi địa cung Mạc Vấn dừng lại ở khu phòng phía đông chốc lát, mấy căn phòng ở phía đông có thể dùng làm phòng luyện đan và ngồi thiền.

Rời khỏi Tây viện, Mạc Vấn trở về Đông viện, đi đến phòng Bồ Kiên đang ở.

Bồ Kiên đang ở trong phòng đọc sách, quay đầu thấy Mạc Vấn đứng nơi cửa, vội vàng đứng dậy, "Bồ Kiên ra mắt thúc phụ."

"Đã quen với cuộc sống ở đây chưa?" Mạc Vấn mỉm cười gật đầu.

"Ngô thúc và hai vị thẩm thẩm đối xử với mẹ con chúng ta như người nhà." Bồ Kiên nghiêng người mời Mạc Vấn vào phòng, chờ Mạc Vấn ngồi xong thì lên tiếng hỏi, "Thúc phụ có tin tức gì của cha không?"

Mạc Vấn thấy Bồ Kiên có lòng hiếu thuận, hài lòng gật đầu, "Ngươi không cần lo lắng cho lệnh tôn đâu, trước đây lệnh tôn đã từng truyền thụ võ nghệ cho ngươi chưa?"

"Cha không cho ta học võ." Bồ Kiên lắc đầu nói.

"Trước khác nay khác, trong loạn thế không học võ thì không thể sống yên ổn được, nếu ngươi nguyện ý, bắt đầu từ ngày mai có thể cùng Vô Danh và Tần Phong theo ta học tập võ nghệ, có điều người không phải người tu đạo, không thể học tập pháp thuật." Mạc Vấn nói.

"Đa tạ thúc phụ." Bồ Kiên kích động cúi thấp người.

Mạc Vấn gật đầu với hắn, quay người vươn tay cầm quyển sách trên bàn lên, phát hiện là một quyển của Tư Mã Thiên, đây là một quyển sách sử thường gặp.

"Nên đọc nhiều sách của Nghiêu Thuấn Vũ Canh*, ít đọc Tần Hoàng Hán Vũ**." Mạc Vấn nói với Bồ Kiên.

*Bốn vị hoàng đế anh minh nhất thời cổ đại bao gồm Đường Nghiêu, Ngu Thuấn, Hạ Vũ, Thương Thang

**Tần Thủy Hoàng và Hán Vũ Đế


"Vâng." Bồ Kiên gật đầu đáp ứng.

"Ngày hè buổi chiều có thể ngủ chốc lát." Mạc Vấn thả sách xuống quay người ra khỏi cửa. Tuy ý trời khó sửa đổi, nhưng hắn vẫn hy vọng Bồ Kiên có thể học được rộng lượng nhân từ, bớt đi lòng sát phát chinh chiến.

Buổi chiều không có chuyện gì, Mạc Vấn lửng thững xuất môn, đi dạo loanh quanh trong núi. Người không lo xa tất có phiền gần, Thượng Thanh quan lúc này có rất nhiều phụ nữ và trẻ nhỏ, cần phải bảo hộ nghiêm ngặt.

Sau khi chọn xong phương vị, Mạc Vấn lấy bút vẽ ba lá Tịnh Trạch phù và ba lá Định Khí phù giấu xung quanh đạo quan, mấy lá phù này được phân biệt vẽ trên những tảng đá ở nơi kính đáo, hai loại đối ứng lẫn nhau. Sau đó hắn lại chọn hai khối đá, vẽ phù chú xong đặt ở góc cửa đông nam ở Đông viện, dùng hộp sắt cất giữ.

"Nếu có kẻ địch xâm nhập, chỉ cần mở nắp hộp sắt là có thể chống địch." Mạc Vấn dặn dò cha Triệu.

Sau đó Mạc Vấn trở lại Tây viện thu dọn phòng luyện đan gọn gàng, gọi Vô Danh tới, dùng linh khí đả thông huyệt đạo toàn thân của nó, lại dùng linh khí rót vào trong khí hải của Vô Danh giúp nó hành khí, hành động này trong đạo gia được gọi là truyền công, trong phật môn được xưng là quán đỉnh, là ân huệ lớn nhất của sư phụ dành cho đồ đệ. Muốn đả thông lần lượt hơn ba trăm huyệt đạo cần phải tiêu hao rất nhiều linh khí, sau khi làm xong Mạc Vấn đã cảm thấy linh khí hao tổn, trải qua mấy tháng trước sử dụng cộng thêm tiêu hao ngày hôm nay, linh khí trong cơ thể đã mất đi 1 phần 10.

Lúc này không được như trước, linh khí trong cơ thể hắn gấp trăm lần đạo nhân bình thường khác, mất đi một phần, mười mấy viên đan dược cấp mười cũng khó mà tu bổ trở về.

Đợi sau khi truyền công xong đã là canh hai, Vô Danh đã sớm đau đến bất tỉnh, Mạc Vấn ôm nó trở về phòng ngủ ở Đông viện, tán gẫu mấy câu với đám lão Ngũ đang hóng mát ở hậu viện rồi trở về Tây viện.

Tần Vân thấy Mạc Vấn trở lại, vội vàng gọi nha đầu bưng cơm. Mạc Vấn còn chưa ăn xong, Tần Vân đã bưng nước rửa chân tới cho hắn.

Mạc Vấn thấy vậy mỉm cười, muốn rửa chân thì tất nhiên phải ngồi xuống cởi giầy, mục đích của Tần Vân rất rõ ràng, muốn giữ người ở lại!