Tử Dương

Chương 417: Giao đấu với Xích Long




Dịch giả: argetlam7420

"Lão gia, có bao nhiêu tên?" Lão Ngũ đi tới cửa sổ nhìn về hướng nam.

"Hai người, một người trong đó chính là kẻ lần trước đã tiếp nhận Xích Mộc từ tay ngươi." Mạc Vấn nói.

"Lão gia, bọn họ là Chân Long đấy." Lão Ngũ tỏ vẻ lo lắng.

"Ngao Thuật cũng là Chân Long, sao ta phải sợ?" Mạc Vấn bình tĩnh nói, người này lúc trước vào đúng thời khắc nguy cấp lại bỏ rơi hai người, còn tỏ ra coi khinh lão Ngũ chạy tới báo tin, vậy nên cho dù lần này y không ra mặt thì Mạc Vấn cũng sẽ tìm đến tận Nam Hải báo thù.

"Lão gia, ta đã đắc tội với Đông Hải rồi, giờ lại đắc tội Nam Hải nữa thì..."

"Không phải chúng ta đắc tội bọn chúng, mà chính chúng đã đắc tội với chúng ta." Mạc Vấn nhíu mày ngắt lời lão Ngũ.

"Ngài định chuẩn bị thế nào?" Lão Ngũ hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy không trả lời, chỉ hừ lạnh rồi đi ra khỏi phòng, lúc này hai tên Xích Long Nam Hải chỉ còn cách đây hơn năm mươi dặm, không bao lâu nữa sẽ tới nơi.

Sau khi ra cửa, Mạc Vấn nhảy lên mái nhà trông về phía nam, chân trời phía nam có hai đám mây đen đang nhanh chóng bay tới, nơi mây đên đi qua trời liền nổi gió, mưa rơi rào rào.

"Lão gia, hay chúng ta đưa gia đình Bồ tướng quân đi trốn trước đã?" Lão Ngũ cũng nhảy lên mái nhà, hỏi.

"Không cần." Mạc Vấn lắc đầu. Giờ phút này muốn đưa đi trốn cũng không còn kịp nữa, nên hắn quyết định cố thủ luôn tại chỗ này, ai dám động vào gia đình Bồ Hùng hắn liền lấy mạng kẻ đó.

Mắt thấy mây đen sắp đến, Mạc Vấn quay đầu bảo lão Ngũ, "Phải tùy cơ ứng biến, không được hấp tấp."

" Được!" Lão Ngũ cầm hiếu bổng trong tay, hít sâu một cái sẵn sàng chiến đấu.

Trong lúc hai người nói chuyện, hai đám mây đen đã bay đến bầu trời phủ tướng quân, hai người đàn ông mặc áo đỏ xuất hiện. Một người tuổi tác khoảng ba lăm ba sáu, mặt vuông trán rộng, tướng mạo hống hách, hai tay cầm cặp giản bằng đồng dài ba thước, người này chính là kẻ lúc trước đã bỏ lại hai người. Bên cạnh gã là một thanh niên trẻ tuổi, sau khi biến hóa thành người tuổi tác vào khoảng hai lăm, thân cao bảy thước, lông mày rậm, đôi mắt sắc như chim ưng, dùng tay không.

Phàm là Long tộc thì trên quần áo luôn có hoa văn dạng vảy rồng, hai vị Long Hoàng tử Nam Hải sau khi hiện thân không khỏi kinh ngạc nhìn xuống những thi thể cá tôm chất thành đống phía dưới.

Một lát sau, hai người phục hồi lại tinh thần, tầm mắt chuyển đến Mạc Vấn cùng lão Ngũ, Long Hoàng tử lớn tuổi hơn tay cầm giản chỉ thẳng Mạc Vấn, tức giận quát hỏi, "Là do các ngươi gây ra?"

"Bần đạo là Thượng Thanh Tông Thiên Khu Tử, không biết hai vị Long Vương xưng hô thế nào?" Mạc Vấn cũng không trả lời câu hỏi của đối phương.

"Bản Vương đang hỏi ngươi, bọn chúng có phải do ngươi giết không?" Vị Long Hoàng tử lớn tuổi hơn gầm thét hỏi lại, trong thanh âm gã có uy lực của Chân Long, tiếng thét kinh tâm động phách.

"Bần đạo từng đem Xích Mộc tặng cho Nam Hải, cũng cùng Ngao Chước công chúa có duyên gặp mặt một lần, gia đình này là bằng hữu của bần đạo, thế nhưng đám nô tài này lại không thèm nể mặt mũi bần đạo, biết rõ ta quen Ngao Chước những vẫn muốn làm hại đến gia đình bằng hữu ta, cho nên chúng đã bị bần đạo giết chết." Mạc Vấn nhíu mày trả lời.

Hai vị Long Hoàng tử không nghĩ tới Mạc Vấn dám lấy giọng này nói chuyện với bọn họ, nhất thời cả hai ngạc nhiên đứng ngẩn ra.

"Long Tộc chính là loài đứng đầu biển cả, nhưng chuyện trên đất liền không phải do các ngươi quản lý, các ngươi ngông cuồng làm bậy hãm hại người phàm, hành động này là làm trái thiên đạo, bần đạo khuyên các ngươi mau sớm rút lui, nếu vẫn còn chấp mê bất ngộ thì đừng trách ta đại khai sát giới." Mạc Vấn dùng linh khí hô lớn cảnh cáo.

“Hay, hay lắm, hay cho một Thiên Khu Tử..." Vị Long Hoàng tử lớn tuooit tức giận đến mức toàn thân run lên.

"Bần đạo lúc trước đã đem Xích Mộc tặng cho ngươi, nhưng nhà ngươi lại nhát gan, thấy Đông Hải Long Tộc đuổi tới liền bỏ lại chủ tớ hai người bọn ta chạy trốn giữ mạng, chuyện này bần đạo đến giờ vẫn như nghẹn ở cổ họng, lần này nếu ngươi còn dám động thủ, bần đạo tuyệt đối không nương tay đâu." Mạc Vấn dồn linh khí ra huyệt Dũng Tuyền lăng không bay lên cao, cùng Long Tộc hai người ngang hàng đối mặt.

"Ngươi....!" Vị Long Hoàng tử lớn tuổi bị Mạc Vấn chọc giận, giận dữ gầm lên một tiếng định lao lên động thủ.

Vị Long Hoàng tử trẻ tuổi thấy vậy liền kéo tay sư huynh lại, nói: "Nhị ca, để đệ tới tiếp hắn."

"Lão Thất, đệ hãy băm vằm tên hỗn xược này ra làm trăm mảnh cho ta!" Nhị Hoàng tử tạm nguôi cơn giận, thở hổn hển dặn dò. Thất Hoàng tử nghe vậy gật đầu một cái rồi lăng không bay đi, lúc còn cách Mạc Vấn mười trượng thì dừng lại, khom người thủ thế.

"Mời các hạ hãy xưng tên tuổi, bần đạo không muốn giao đấu với hạng vô danh tiểu tốt." Mạc Vấn liếc mắt hừ lạnh đáp, thái độ tử tế rộng lượng là để dành cho thân nhân bằng hữu, đối với những kẻ ngông cuồng tự đại thì tử tế cũng chi vô ích.

"Ta là Nam Hải Ngao Bính." Thất Hoàng tử xưng tên họ xong liền nhanh như chớp vọt tới.

Mạc Vấn lúc trước đã giết đỏ cả mắt, vừa thấy Ngao Bính vọt tới hắn cũng liền nhanh chóng lao đến, vừa lao đi vừa ngưng tụ linh khí vào tay phải, nếu đã muốn thị uy thì nhất định phải dựa vào bản lĩnh thực sự đánh bại đối phương tâm phục khẩu phục.

Khoảng cách mười trượng cũng không phải là xa, chỉ trong nháy mắt hai người đã rút ngắn khoảng cách xuống còn ba trượng, nhưng vào lúc này Ngao Bính bất ngờ vung tay xuất chưởng.

Ngao Bính vừa xuất chưởng, Mạc Vấn đã lập tức nhận ra luồng linh khí của gã nóng bỏng cực kỳ, nhưng hiện tại không cho phép hắn né tránh, hắn chỉ có thể tiếp tục vọt tới trước. Luồng linh khí nóng bỏng Ngao Bính phát ra trong nháy mắt đã thiêu hủy phân nửa bộ đạo bào của Mạc Vấn, ngay sau đó đốt vào da thịt.

Đến lúc này Mạc Vấn vẫn không tránh né, hắn cố nén đau nhức xông đến gần, tới nơi tay phải nắm lại thành quyền đấm thẳng về phía đỉnh đầu Ngao Bính.

Ngao Bính nào có ngờ Mạc Vấn sẽ lại dùng lối đánh liều mạng này, đợi đến khi gã kịp phản ứng thì quyền phải của Mạc Vấn đã đánh trúng vào huyệt Thái Dương bên trái gã, linh khí bá đạo trong nháy mắt đã đánh cho gã choáng đầu hoa mắt, trời đất như quay cuồng.

Ngay tại lúc trong đầu Ngao Bính thoáng qua suy nghĩ: "Hắn sao lại liều mạng như vậy", thì Mạc Vấn đã lần thứ hai đấm trúng đầu gã, Nguyên Thần vốn đã không ổn định lại một lần nữa bị chấn động, trong khoảnh khắc Ngao Bính vô tình hiện ra nguyên hình là một con Xích Long thân dài bảy trượng, toàn thân đỏ rực.

Ngao Bính hiện ra nguyên hình khiến Mạc Vấn tạm thời mất đi mục tiêu, hắn bèn ngưng khí phục hồi vết thương đồng thời nhanh chóng tìm đến vị trí đầu rồng, lại lao tới tiếp tục công kích.

Ngao Bính mắt thấy Mạc Vấn sắp lao tới, miệng Rồng lập tức há to, một ngọn lửa đỏ thẫm cuồn cuộn phun ra.

Long Tộc Nam Hải có tu luyện Nhị Muội Chân Hỏa, ngọn lửa này không giống với lửa bình thường, Mạc Vấn mặc dù không hề e ngại nhưng cũng không muốn bị đốt bể đầu sứt trán, vội vàng nửa đường né tránh.

Khoảng thời gian Mạc Vấn rút lui, Ngao Bính đã nhân cơ hội ổn định tinh thần, lúc Mạc Vấn lao lên thì gã đã biến lại trở về hình người, Mạc Vấn vồ hụt một cú liền dừng lại không tấn công nữa, tiên cơ đã mất, cường công sẽ không còn có hiệu quả.

Ngao Bính mặc dù hiệp đầu bị đánh tơi tả nhưng vẫn rất bình tĩnh, gã biến lại thành hình người chỉ nhíu mày đánh giá Mạc Vấn chứ không vì sĩ diện mà nôn nóng trả thù.

Mạc Vấn giơ tay dập tắt đốm lửa cháy còn sót lại trên đạo bào, tức thì lông mày hắn nhíu chặt, mặc dù da thịt đã phục hồi như cũ, nhưng hộp phù trong ngực áo trái lại bị Nhị Muội Chân Hỏa đốt cháy, chẳng những hộp phù đã cháy đen mà trong đó Thiên Lang Hào cũng đã hoàn toàn bị đốt sạch.

"Lão Thất, Nhị Muội Chân Hỏa không thể tổn thương được hắn đâu." Nhị Hoàng tử đang xem chiến lên tiếng nhắc nhở Ngao Bính.

Kì thực Nhị hoàng tử nhắc nhở chỉ là dư thừa, hay nói đúng hơn là sai lầm. Bên ngực trái Mạc Vấn không còn áo che, Ngao Bính đã sớm trông thấy ngực trái hắn nhanh chóng lành lại. Trước đó hai người lao vào đánh giáp lá cà, gã đã tận mắt nhìn thấy da thịt Mạc Vấn bị đốt cháy, điều này cho thấy Nhị Muội Chân Hỏa vẫn có thể làm bị thương Mạc Vấn, chẳng qua là Mạc Vấn khác với người thường, hắn có bản lĩnh tự chữa lành vết thương tức thì.

Hai người đứng cách nhau ba trượng lâm vào thế giằng co, khoảng cách này ai cũng có thể phóng ra linh khí tấn công, nhưng hai người đều không cần vội xuất thủ. Mạc Vấn lúc này đang suy nghĩ xem nên thế nào đánh bại Ngao Bính, sau hiệp đầu tiên Ngao Bính tất sẽ có phòng bị, cơ hội đã trôi qua không thể nào quay lại được, cốt yếu nhất là Ngao Bính đã đốt cháy hộp phù của hắn, mất đi hộp phù Mạc Vấn không thể vẽ bùa được nữa.

Sau một hồi giằng co ngắn ngủi, Ngao Bính là người xuất thủ trước, lần này gã không phóng ra linh khí công kích Mạc Vấn, mà năm ngón tay cong lại thành trảo, nhào tới định vồ lấy Mạc Vấn.

Thường có câu “Một tấc dài là một tấc mạnh, một tấc ngắn là một tấc hiểm”. Kì thực lợi hại nhất không phải binh khí dài cũng chẳng phải binh khí ngắn, binh khí chẳng qua chỉ là công cụ để bù đắp cho hạn chế về thực lực bản thân. Cao thủ chân chính phần lớn đều dùng tay không đánh địch, đánh bằng tay không biến hóa chiêu thức đa dạng nhất, muốn công hay thủ đều nhanh chóng, đồng thời có thể dễ dàng kiểm soát sức mạnh, khi nào nên bung sức, khi nào thì giữ sức.

Mạc Vấn cùng Ngao Bính đều là dùng tay không, Mạc Vấn sử dụng Cầm Phong Quỷ Thủ là bộ võ học tuyệt diệu nhất của Thượng Thanh Tông, là do người sáng chế ra nó Tư Mã Phong Bội bản thân không thể luyện khí, cho nên lão đã dồn hết tâm trí nghiên cứu võ học đến mức tận cùng, qua nhiều năm miệt mài khổ luyện, hoàn thiện đã tạo ra một bộ Cầm Phong Quỷ Thủ uy lực mạnh mẽ, không có chút hoa chiêu nào, mỗi lần xuất thủ đều là nhắm vào tử huyệt của đối phương, nhất kích tất sát.

Võ công Ngao Bính sử dụng là do Long Tộc tự nghiên cứu ra, lúc ra chiêu lúc năm ngón tay sẽ gập lại thành bốn ngón, tựa như vuốt rồng, chiêu thức gồm có câu, móc, kéo, nắm, cắt; khi ra đòn thường nhắm vào cổ, xương sườn, tay, chân. Khi tấn công không hề cầu nhanh, đan xen giữa công và thủ, lối đánh như vậy có thể chuyển đổi từ công sang thủ trong nháy mắt, chính là loại khó nhằn nhất.

Bất cứ loại võ công nào cũng đều phải phù hợp với đạo âm dương, trừ khi thực lực cách biệt quá xa mới có thể có chiêu lấy Dương khắc Âm hoặc lấy Âm khắc Dương, nhưng nếu thực lực hai bên không kém nhau nhiều thì cần phải xem cái “Tĩnh” của ai cao hơn, chữ “Tĩnh” này cũng không phải là yên tĩnh bất động như mấy lão tăng ngồi thiền, mà là biết kiểm soát tốt bản thân, không chịu sự ảnh hưởng hay dẫn dắt của đối phương, nếu để bị kéo theo lối đánh của đối phương thì chắc chắn sẽ mất bình tĩnh, càng đánh càng thua.

Trong lúc giao đấu với Ngao Bính trong đầu Mạc Vấn hoàn toàn trống rỗng, không nghĩ đến gì khác, cũng không lo lắng sẽ bị gã Nhị Hoàng tử đánh lén, nếu như đối phương đánh lén thì lão Ngũ nhất định sẽ báo động cho hắn biết. Ngoài ra hắn cũng không lo lắng sau này sẽ ra sao, chỉ cần đánh bại được Ngao Bính thì tên Nhị hoàng tử còn lại chắc chắn không phải đối thủ của hắn.

Nửa chén trà** trôi qua, Mạc Vấn không vội, Ngao Bính cũng không vội.

** Cho bác nào chưa biết về cách tính thời gian cổ:

Một ngày có 12 canh giờ.

Một canh giờ(=2 giờ) có 8 khắc(1 khắc = 15 phút) [Thời cổ một ngày = 100 khắc tức 1 khắc = 14,4 phút].

Một chén trà (10 phút) gồm 2 nén hương.

Một nén hương = 5 phút.

Một phút (60 giây) có 6 đạn chỉ*. (*QT: trong nháy mắt)

Một đạn chỉ (10 giây) có 10 sát-na*. ==> 1 sát-na = 1 giây. (*QT: chớp mắt)


Một chén trà, Mạc Vấn không vội, Ngao Bính vẫn không vội

Sau một nén nhang nữa, Ngao Bính rốt cuộc bắt đầu gấp gáp, nguyên nhân là do thân phận, gã chính là Chân Long Nam Hải, thế mà thậm chí ngay cả đánh một người phàm cũng lâu như thế, nếu chuyện này truyền rao ra ngoài sẽ bị người ta cười nhạo mất.

Cuối cùng sức chịu đựng của Ngao Bính đã đến giới hạn, tuy nhiên gã lại không tấn công chớp nhoáng mà cố ý giảm tốc độ lại.

Mạc Vấn cũng không phải người tầm thường, trên đời này chuyện khó nhất là hiểu được đạo âm dương, người tu hành đắc đạo đương nhiên ngộ tính rất tốt, nhận ra tốc độ Ngao Bính chậm lại Mạc Vấn lập tức biết đối phương là đang cố ý lộ ra sơ hở, dụ hắn vào bẫy.

Đoán được ý đồ của đối phương, Mạc Vấn không chần chừ thêm nữa, lập tức lao tới điên cuồng tấn công. Hành động này chỉ để nhằm đánh lạc hướng Ngao Bính, khiến Ngao Bính tin rằng hắn đã trúng kế. Nếu Mạc Vấn cũng xuất chiêu với tốc độ chậm thì Ngao Bính sẽ đoán được hắn đã nghi ngờ.

Mạc Vấn ra chiêu càng lúc càng nhanh, Ngao Bính cũng giả vờ để lộ ra sơ hở. Sau khoảng vài hiệp, Ngao Bính bắt đầu quay lại phản kích, nhìn bề ngoài thì hành động này của Ngao Bính là muốn đoạt lại tiên cơ, nhưng kì thực không phải vậy, Mạc Vấn hiểu rất rõ rằng Ngao Bính phản kích là để có cớ lộ ra sơ hở, dụ hắn mắc câu.

Ngao Bính vung tay trái định móc lấy cổ Mạc Vấn, Mạc Vấn giơ tay phải lên đón đỡ, Ngao Bính tung chân đá về phía đan điền Mạc Vấn, Mạc Vấn liền nhấc đầu gối cản lại, cùng lúc đó tay trái Mạc Vấn tấn công thẳng vào huyệt Chiến Trung trước ngực Ngao Bính, đáp lại Ngao Bính cũng dùng tay phải định tấn công vào đầu Mạc Vấn.

Hành động này nhìn qua thì tưởng như Ngao Bình muốn “vây Ngụy cứu Triệu” ép Mạc Vấn phải thu tay trái về, nhưng ý đồ thực sự tuyệt không phải như vậy, mà là có mưu đồ khác, bởi vì kế “vây Ngụy cứu Triệu” của Ngao Bính xuất ra quá muộn, dựa theo tốc độ của hai bên mà tính toán thì Mạc Vấn hoàn toàn có thể đánh trúng huyệt Chiến Trung của Ngao Bính trước khi tay phải của Ngao Bính kịp chạm đến đầu hắn.

Có bẫy, chiêu này chắc chắn có bẫy, nhưng bẫy ở đâu, phải phán đoán ra bằng tốc độ nhanh nhất, đấy mới thực sự là giao đấu chân chính, anh đoán được ý đồ của đối phương là có thể đánh trọng thương kẻ đó, ngược lại anh không phán đoán ra ý đồ của đối phương thì người bị thương chính là anh.

Trong khoảnh khắc đó, muôn vàn ý nghĩ nảy ra trong đầu Mạc Vấn, tỷ thí cũng giống như làm người, kẻ thất bại là những kẻ luôn tự cho mình là đúng, Mạc Vấn cảm giác có thể đánh trúng huyệt Chiến Trung của Ngao Bính trước khi Ngao Bính đánh trúng đầu mình, trên thực tế chưa chắc hắn có thể làm được như vậy, nói cách khác đối phương vây Ngụy cứu Triệu nhưng ý đồ căn bản không phải là vì cứu Triệu, mà chính là để giết Ngụy, cũng chính là tấn công vào đầu của hắn.

Nhận ra được điểm này, Mạc Vấn lập tức định khom người cúi đầu, trước hết lưu lại đường lui. Nhưng ý nghĩ vừa nãy ra hắn mới phát hiện mình không cách nào cúi đầu được, bởi vì đầu gối phải của chính mình lúc này đang chắn trước thân, đối phương lúc trước đá hắn cũng không phải vì muốn đá vào đan điền hắn, mà là muốn dẫn dụ hắn nhấc đầu gối lên.

Trong khoảnh khắc thoáng qua đó, mọi quyết định đều phải được đưa ra bằng tốc độ nhanh tựa ánh sáng, Mạc Vấn tung quyền đồng thời nhanh chóng khom người cúi đầu, vừa khom người cúi đầu đồng thời đùi phải cũng thu về.

Mạc Vấn đã đánh trúng huyệt Chiến Trung của Ngao Bính, nhưng đúng lúc này Ngao Bính bất ngờ hiện ra nguyên hình, tay phải đột nhiên trở nên to lớn, chỉ kém một chút nữa là gã đã nắm được đầu của Mạc Vấn.

Mạc Vấn có cảm giác, tức thì toàn thân toát mồ hôi lạnh, nhưng lúc này không cho phép hắn nghĩ nhiều, nhanh chóng quay lại tấn công long thân, mặc dù Ngao Bính đã hiện ra nguyên hình nhưng hắn vẫn nhớ vị trí huyệt Chiến Trung của đối phương, qua nhiều trận đấu hắn đã phát hiện ra trên cơ thể loài rồng thực chất cũng có huyệt đạo, chẳng qua là không dễ tìm, chỉ cần tập trung công kích vào vị trí đó liền sẽ có hiệu quả tương tự như đánh vào huyệt Chiến Trung của con người.

Huyệt Chiến Trung là một trong các huyệt quan trọng trong Nhâm Mạch, là nơi linh khí vận chuyển qua nhiều nhất, hai lần bị trúng đòn nghiêm trọng, linh khí trong cơ thể Ngao Bính bắt đầu bị tắc nghẽn, tốc độ vận chuyển chậm lại. Mạc Vấn nhân cơ hội liên tục tung quyền, đối phương hành động càng tỏ ra chậm chạp, rốt cuộc sau hơn mười một cú đấm, linh khí trong cơ thể con Xích Long đã hoàn toàn bị ngăn chặn, thân thể to lớn nhanh chóng rơi xuống đất.

Nhị Hoàng tử thấy Ngao Bính đã rơi xuống, kinh sợ trợn mắt há hốc mồm, đợi đến khi gã kịp phản ứng thì Ngao Bính đã ầm ầm rơi xuống đất.

Mạc Vấn thúc giục linh khí tiến lên, ngăn cản Nhị Hoàng tử định bay xuống."Nhà ngươi là ai, hãy mau xưng tên."

"Ta là Ngao Viêm." Nhị Hoàng tử tay cầm cặp giản tiến lên tấn công.

Mạc Vấn rất hận người này, mắt thấy cặp giản đập tới, hai tay hắn giơ cao, bắt gọn lấy cặp giản.

Ngao Viêm thấy Mạc Vấn dám can đảm cầm lấy binh khí của mình, lập tức vận chuyển Nhị Muội Chân Hỏa từ cánh tay truyền vào cặp giản, hai thanh giản trong nháy mắt bị đốt đỏ phừng phừng.

"Biết Nhị Muội Chân Hỏa đối với ta không có hiệu quả, vì sao vẫn còn dùng?" Mạc Vấn cố nén đau nhức cười lạnh nói.

Ngao Viêm nghe vậy kinh hãi, võ nghệ gã vốn không giỏi như Ngao Bính, ngay cả Ngao Bính còn phải chịu thua Mạc Vấn thì gã càng không phải là đối thủ.

Thấy Ngao Viêm mất tập trung, Mạc Vấn nhân cơ hội đoạt lấy cây giản, trở tay một cái, đánh cho Ngao Viêm gào thét kêu đau.

Mạc Vấn đánh thêm cái nữa, Ngao Viêm không còn lòng dạ nào ham chiến, quay đầu bỏ chạy.

Mạc Vấn mau chóng đuổi theo phía sau, liên tục vung giản đánh, Ngao Viêm cũng không phải là không thể đánh, chẳng qua gã không biết lai lịch Mạc Vấn, cộng thêm quá sợ hãi cho nên mới chạy trốn. Mạc Vấn đuổi theo cuối cùng cũng không thể nhanh bằng Long tộc cưỡi mây, hắn cũng lười không đuổi nữa, đánh thêm vài cái bõ tức rồi quay đầu trở về.

Ngao Viêm mặc dù nhát gan nhưng cũng không đành lòng bỏ rơi tiểu đệ, cho nên gã không bay đi xa, bay tới bầu trời Nghiệp Thành thì cao giọng hô, "Ẩn Long đã hiện, nếu không đem trừ đi, giang sơn Nhiễm Ngụy khó mà giữ được."

Mạc Vấn nghe gã nói vậy lông mày nhíu chặt, nơi này chính là đại bản doanh của quân Ngụy, số đạo nhân ủng hộ Nhiễm Mẫn lúc này phần lớn đều đang đứng ở đằng xa quan sát, nghe Ngao Viêm nói thế bọn họ chắc chắn sẽ đổ tới đây lấy mạng Bồ Kiên...