Tử Dương

Chương 408: Thả đi




Dịch giả: argetlam7420

"Chẳng lẽ chỉ có ngươi khoan dung độ lượng, còn chúng ta đều là đồ thiển cận hay sao, nếu ngươi vẫn cố ý tha cho lũ chó người Hồ đi, chúng ta sẽ liều chết với ngươi!" Lăng Vân Tử tức giận quát lại.

"Bần đạo muốn giết các ngươi so với nghiền chết mấy con kiến còn dễ hơn, các ngươi có cút hay không?" Mạc Vấn gạt Bành Bỉnh Tuyền ra một bên, quát.

"Lăng Vân Tử, chúng ta đi thôi, quan điểm bất đồng, nói chuyện cũng vô ích." Phía sau có người đi tới kéo Lăng Vân Tử đi, người trong Đạo Môn đều biết Mạc Vấn tiếng xấu vang xa, không giống những lão tăng chịu nhục mặc cho người ta ức hiếp, nếu chọc hắn nổi giận, hắn thực sự sẽ giết người.

"Chân nhân hãy bớt giận, không thả người Hồ đi là ý của Lưu Chân nhân..."

"Lưu Thiếu Khanh thì để sau này ta sẽ nói chuyện với hắn." Mạc Vấn cắt ngang lời Bành Bỉnh Tuyền.

Bành Bỉnh Tuyền thấy Mạc Vấn đã hạ quyết tâm, chỉ có thể nhượng bộ, "Vậy được rồi, Bành mỗ sẽ lập tức hạ lệnh mở cửa cho đi."

"Bành tướng quân, chuyện này cần phải bẩm báo triều đình, mình ngươi sao có thể tự ý làm được?" Có người ở bên cạnh nói chen vào.

Bành Bỉnh Tuyền cũng chỉ tạm thời chỉ huy Lũng quận, thấy những tướng quân khác không đồng thuận cũng không thể tự ý làm theo ý mình, chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn Mạc Vấn.

"Bành tướng quân, ngươi hãy hỏi ý kiến tất cả tướng lĩnh trong thành, nếu số người muốn bẩm báo triều đình chiếm đa số thì ngươi cứ việc đi thông báo đi." Mạc Vấn nhíu mày nói.

Bành Bỉnh Tuyền nghe vậy như được đại xá, chạy vào phòng lấy giấy bút ghi lại số người cho ý kiến, trong thành tổng cộng có mười bảy tướng quân, trong đó có mười hai người chủ trương phải khởi tấu triều đình trước, chỉ có năm người bày tỏ thái độ phục tùng mệnh lệnh của Bành Bỉnh Tuyền.

"Vô Danh, chúng ta đi thôi." Mạc Vấn quay đầu lại bảo Vô Danh.

Vô Danh dạ một tiếng rồi đi theo Mạc Vấn ra khỏi cửa. Lúc đi Mạc Vấn nói thêm, "Đến canh ba bần đạo sẽ dùng Huyền Vũ và Chu Tước phá cổng thành đi ra, ai dám cản đường đừng trách ta không lưu tình."

"Nhưng thưa Chân nhân, số người muốn bẩm báo triều đình chiếm đa số mà?" Bành Bỉnh Tuyền vội vã đuổi theo.

"Các ngươi muốn bẩm báo cứ bẩm báo, ta phá cổng là việc của ta. Tờ danh sách này ngươi cứ cầm lấy, ngày sau nếu Lũng quận thất thủ, triều đình truy cứu trách nhiệm thì mười hai người trong đây khó tránh trách nhiệm." Mạc Vấn nói xong bước ra cửa.

Những người bảo thủ đều luôn dựa theo quy củ mà làm việc để tránh phải gánh vác hậu quả. Thế nhưng hành động này của Mạc Vấn đã trực tiếp đặt trách nhiệm lên vai những kẻ bảo thủ kia, nếu không mở cửa, hắn liền sẽ phá cổng đánh vào Lũng quận, đến lúc đó thành bị thất thủ, dân chúng lầm than, triều đình nhất định sẽ truy cứu trách nhiệm, lúc ấy bọn họ - những kẻ cố chấp không chịu đổi mới sẽ là những người chết đầu tiên.

Mạc Vấn sau khi ra cửa đi rất nhanh, không hề cho những tướng lãnh kia cơ hội thay đổi chủ ý, hắn lúc này đang giận sôi gan, không lòng dạ đâu mà tính kế với bọn họ, hắn chỉ có một suy nghĩ là phải mở được cổng thành Lũng quận, ai dám ngăn cản, nhất định không lưu tình.

Đi ra khỏi thành, Mạc Vấn nắm tay Vô Danh lăng không bay về hướng nam, không lâu sau hai người trở lại đỉnh núi phía nam, nhìn về xa xa hướng đông bắc, có thể thấy trên chiến trường đang có rất nhiều dân phu cả đêm quét dọn chiến trường, nhặt xác binh lính, hơn mười vạn thi thể không thể nào chôn cất hết trong một sớm một chiều.

"Sư phụ, liệu bọn họ có thả cho những nạn dân đi qua không?" Vô Danh cẩn thận hỏi.

"Tất nhiên họ không muốn, nhưng bọn họ không dám không thả." Mạc Vấn nhếch miệng cười lạnh, người khôn tự biết mình, hắn biết khả năng của mình, cũng biết sức nặng cùa mình trong mắt người khác, đừng nói mấy tên tướng lãnh thủ thành, dù cho Hoàng Đế nước Lương đích thân tới đây cũng phải nể mặt hắn ba phần.

Vô Danh thấy Mạc Vấn tâm tình không tốt, không dám lắm chuyện nữa, chạy đi tìm kiếm củi khô đốt lửa đuổi côn trùng.

Mạc Vấn đoán không sai, tới gần canh ba, hai cửa phía đông và phía tây Lũng quận bỗng mở toang ra, trong thành bắt đầu giới nghiêm, rất đông binh lính tay cầm cây đuốc đứng hai bên đường, đèn đuốc trải dài mười mấy dặm soi rõ con đường cho người Hồ chạy thoát thân.

"Sư phụ, dân bị nạn đều phân tán khắp nơi, có khi bọn họ cũng không biết mình đã được tha đâu." Vô Danh nói.

"Đứng ở đây chờ ta, không được đi lung tung." Mạc Vấn giao phó một câu với Vô Danh, rồi vận khí bay nhanh về phía đông.

Sau vài lần lên xuống hắn đã bay được ba mươi dặm, lúc này đa phần nạn dân đang phân tán ở các nơi trong núi, những người này ban đầu lúc mới chạy nạn mang theo lương khô đã sớm ăn hết hầu như không còn, những ngày qua chỉ nhờ ăn vỏ cây côn trùng mà sống, ai cũng quần áo rách rưới, gầy trơ cả xương.

Tới khu vực dân bị nạn cư trú, Mạc Vấn bắt đầu cân nhắc xem nên làm thế nào mới có thể khiến những người Hồ này tin tưởng hắn, dẫu sao hồi sáng hắn đã từng đánh bại Ngao Thuật, lúc này lại bảo thả cho đi, họ có thể tin hắn mới là chuyện lạ.

Cân nhắc hồi lâu, Mạc Vấn cũng không nghĩ ra biện pháp nào hữu hiệu, chỉ có thể bay tới một đỉnh núi nói to, "Năm tộc người Hồ xâm lược Hoa Hạ ta ba mươi năm, nghiệp chướng nặng nề, nợ máu chồng chất, vốn dĩ chúng ta phải giết tất cả các ngươi cúng tế oan hồn những người Hán đã chết, các ngươi tuy là người Hồ nhưng lại là dân thường, trời cao có đức hiếu sinh, người Hán nghe lời Viêm Hoàng dạy, không thể bởi vì bọn ngươi là người Hồ liền tàn sát không chừa một ai, bần đạo đã hạ lệnh cho quân đội Lũng quận mở cửa tha cho các ngươi đi, từ giờ Tý đêm nay tới giờ Thìn ngày mai các ngươi có thể an toàn qua ải, sau khi hết giờ bần đạo sẽ rời đi, đến lúc đó các ngươi muốn đi qua sẽ gặp muôn vàn khó khăn."

Mạc Vấn nói xong, khắp nơi rừng núi có tiếng bàn tán xôn xao, nhưng cũng không có nạn dân nào ra khỏi nơi ẩn náu.

Mạc Vấn thấy vậy đưa tay vào ngực lấy ra hộp phù, vẽ phù chú biến ra một con khỉ lửa, "Bần đạo muốn giết các ngươi căn bản không cần tính kế mai phục, hãy mau mau đi theo con khỉ này, nếu còn trì hoãn thì sau này sẽ không qua được nữa đâu."

Mạc Vấn nói xong liền lệnh cho con khỉ bay về phía tây, mới đầu chỉ có lẻ tẻ vài người dân ra ngoài đi theo, nhưng về sau lại càng ngày càng nhiều, cuối cùng tất cả nạn dân may mắn còn sống sót đều đi theo con khỉ lửa hướng về phía tây mà đi, bọn họ đã rơi vào tuyệt cảnh, ở lại chỉ có một con đường chết, ngoài tin tưởng Mạc Vấn ra quả thực họ không thể nghĩ ra biện pháp nào khác.

Dân bị nạn đói bụng mệt mỏi, còn có rất nhiều người bệnh tật, do vậy đoàn người di chuyển rất là chậm chạp, Mạc Vấn cũng không có thúc giục, nhanh chóng bay trở về đỉnh núi chỗ Vô Danh.

Lúc sắp đến nơi bỗng hắn nhìn thấy bên cạnh đống lửa Vô Danh đang ngồi có một đạo nhân, nhìn kỹ phát hiện chính là Lưu Thiếu Khanh.

"Ngươi tới lúc nào vậy?" Mạc Vấn hạ xuống đỉnh núi giơ tay chào Lưu Thiếu Khanh, Lưu Thiếu Khanh mặc dù khẽ nhíu mày nhưng trên mặt cũng không có vẻ gì tức giận.

"Đã được nửa canh giờ, ta mới vừa từ trong thành đi ra." Lưu Thiếu Khanh đáp, nói xong chỉ Vô Danh hỏi, "Đây là đồ nhi của ngươi?"

Mạc Vấn gật đầu rồi quay sang bảo Vô Danh, "Vị này là đồng môn của vi sư Thiên Quyền Tử, còn không mau bái kiến sư bá.". Bảy người đồng thời nhập môn nên có bối phận ngang hàng, Mạc Vấn nói “sư bá” là vì về tuổi tác, Lưu Thiếu Khanh vẫn nhiều tuổi hơn hắn.

"Sư điệt Vô Danh bái kiến sư bá." Vô Danh khom người hành đại lễ với Lưu Thiếu Khanh.

" Ừm." Lưu Thiếu Khanh gật đầu một cái, rồi chỉ tay về phía những nạn dân hỏi Mạc Vấn, "Sao ngươi suốt ngày làm mấy chuyện quái đản thế?"

"Nếu giết hết sẽ tổn hại đến sự cân bằng của trời đất." Mạc Vấn nói.

"Đã tận thế rồi, còn nói cân bằng cái gì nữa?" Lưu Thiếu Khanh lắc đầu cười khổ.

"Bên ngoài đồn rằng ngươi đang tương trợ Ngụy vương đánh đuổi người Hồ, làm sao lại tới nơi này?" Mạc Vấn hỏi, chẳng biết tại sao Lưu Thiếu Khanh tâm tình rất sa sút, sa sút đến mức thấy hắn thả cho người Hồ đi cũng không trách móc gì.

"Ta quay lại tìm chút dược thảo, tiện đường tạt qua nơi này, vừa mới vào thành đã có mấy vị tướng quân chạy tới tố cáo ngươi, nói ngươi vượt qua chức phận, cậy mạnh phách lối." Lưu Thiếu Khanh nói.

"Ta bế quan đã lâu mới xuất thế, đối với tình hình hiện nay biết rất ít, việc đánh đuổi người Hồ thế nào rồi?" Mạc Vấn hỏi, hắn hiểu rõ Lưu Thiếu Khanh, Lưu Thiếu Khanh lòng dạ không sâu, nếu gã đã không nổi giận thì cũng sẽ không để bụng chuyện đó làm gì.

"Một lời khó mà nói hết, người Hồ dựng nước mấy chục năm, thâm căn cố đế, binh lực hùng hậu, Ngụy vương mặc dù Nghiệp Thành xảy ra đảo chính nhưng vẫn còn có rất nhiều quận lớn khác không bị ảnh hưởng, lại thêm với có nhiều cựu thần nước Triệu không đầu hàng, chiến sự nổ ra liên tục, mỗi ngày đều đánh đông dẹp tây, bể đầu sứt trán." Lưu Thiếu Khanh than thở lắc đầu.

"Thắng thua ra sao?" Mạc Vấn lại hỏi.

"Trận thắng trận thua." Lưu Thiếu Khanh nói.

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, Lưu Thiếu Khanh đang mang một túi quần áo, hiển nhiên là gã không chuẩn bị về lại Lũng quận.

"Mạc Vấn, ngươi có mang theo Bổ Khí Đan ở đây không?" Lưu Thiếu Khanh trù trừ chốc lát rồi lên tiếng hỏi.

"Cái đỉnh ta dùng để luyện đan đã sớm bị Ngọc Thanh Tông đòi lại rồi, lúc này đừng nói Bổ Khí Đan, ngay cả đan dược chữa thương giải độc ta cũng không có một viên." Mạc Vấn lắc đầu cười khổ.

"Không có đan dược mà ngươi vẫn dám lãng phí linh khí như vậy?" Lưu Thiếu Khanh chỉ về phía đốm sáng le lói trong màn đêm phía xa, đó là do con khỉ lửa phát ra.

"Ta đã ngộ được pháp môn tu hành nội đan, trong cơ thể vẫn còn chút linh khí, để ta truyền lại cho ngươi." Mạc Vấn giơ tay lên bắt lấy cổ tay Lưu Thiếu Khanh, Lưu Thiếu Khanh thấy vậy lông mày hơi nhíu, nhưng do dự một chút cuối cùng cũng không tránh né.

Mạc Vấn bắt được mạch Lưu Thiếu Khanh rồi vận chuyển linh khí đẩy ngược vào người gã. Trong khí hải Lưu Thiếu Khanh lúc này linh khí cơ hồ đã cạn kiệt, mất thời gian nửa chén trà mới có thể đem linh khí tràn đầy Khí Hải.

"Chẳng trách ngươi có thể đối đầu trực diện với Đông Hải Long Tộc." Lưu Thiếu Khanh lại lần nữa thở dài, từ lúc Mạc Vấn truyền linh khí vào cơ thể là gã đã có thể thấy được Mạc Vấn lúc này tu vi linh khí đã cao hơn mình quá nhiều.

"Ký quận dạo gần đây có động tĩnh gì không?" Mạc Vấn đổi chủ đề.

"Những châu quận khác của người Hồ đều xuất binh chống trả, duy chỉ có Ký quận là không có động tĩnh nào, một mực giấu tài không hề xuất binh." Lưu Thiếu Khanh nói.

"Liễu Sanh rất có thể đang ẩn náu ở Ký quận, ngươi phải đề phòng cẩn thận." Mạc Vấn lại nói.

" Ừ, còn có một chuyện muốn nhờ ngươi nữa, A Cửu năm đó đã từng được Lý chân nhân tặng một cái đỉnh, cái đỉnh đó có thể cho ta mượn dùng một chút không?" Lưu Thiếu Khanh hỏi.

"Không giấu gì ngươi, cái đỉnh kia đã bị ta dùng để đổi lấy Tiên Nhân Lệ, đã sớm đổi chủ nhiều năm rồi." Mạc Vấn lắc đầu nói, hắn lúc trước đoán không nhầm, sau khi thiên địa đóng kín, linh vật dược thảo cùng Thần Khí luyện đan đều đã trở thành thượng phẩm trong mắt người tu hành.

"Ngươi đổi cho ai?" Lưu Thiếu Khanh truy hỏi.

" Quỳnh Dao đạo cô trên núi Thái Ất." Mạc Vấn đáp.

"Vậy được, để ta đi tìm cô ta." Lưu Thiếu Khanh giơ tay từ biệt rồi xoay người muốn đi.

"Khoan hãy vội, ta còn có một chuyện muốn hỏi ngươi, tăng ni nước Lương có thật đã bị ngươi giết chết không còn một ai không?" Mạc Vấn giữ Lưu Thiếu Khanh lại hỏi.

Lưu Thiếu Khanh nghe vậy xoay người lại, "Chắc là vẫn sẽ có vài người sống sót, ngươi hỏi chuyện này làm gì?"

"Ta muốn tìm một lão tăng hỏi chút chuyện." Mạc Vấn trả lời.

Lưu Thiếu Khanh suy nghĩ một chút rồi nói, "Ngươi có thể đến Tư Đồ phủ ở kinh thành, nhờ bọn họ trợ giúp tra tìm."

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu đồng ý, Lưu Thiếu Khanh nhìn lại Vô Danh một chút, xoay người rời đi.

"Sư phụ, ẩn thân thuật của sư bá rất là thần kỳ." Vô Danh nhìn Lưu Thiếu Khanh biến mất trong không khí mà cảm thán.

Mạc Vấn chỉ gật đầu không tiếp lời. Lần này đến sở dĩ Lưu Thiếu Khanh có thái độ ôn hòa như vậy là bởi vì gã có việc muốn cầu cạnh hắn, bảy vị Thượng Thanh chuẩn đồ không ai là không có lòng kiêu ngạo, Lưu Thiếu Khanh nếu không phải cùng đường sẽ tuyệt đối không bao giờ nhờ hắn giúp đỡ, như vậy có thể thấy thiên địa bị đóng lại đối với người tu hành đã tạo thành ảnh hưởng nghiêm trọng đến mức nào.

Qua nửa đêm, hai người từ đỉnh núi quan sát dân bị nạn đi qua cổng phía tây thành, Lưu Thiếu Khanh nếu đã không phản đối thì quân lính trong thành tự nhiên sẽ không cản trở gây khó dễ cho những dân bị nạn.

Mặc dù Mạc Vấn nói là giờ Thìn, nhưng thầy trò hai người một mực đợi đến giờ Ngọ, khi dân bị nạn toàn bộ đã đi qua mới rời khỏi nơi này tiếp tục đi về phía Bắc…