Tử Dương

Chương 380: Căn dặn




Dịch giả: Bạch Tử Tinh
Biên: argetlam7420

Mạc Vấn tận dụng việc được thiên đình ban thưởng Nguyên Thần không bị thương, tự mình tìm hiểu phương pháp tu luyện nội đan. Trong lúc nguy cấp nuốt vào nội đan Toan Nghê, vô tình đốt cháy trọc khí trong cơ thể. Nếu phải so sánh thì mức độ quan trọng của ba sự kiện này là như nhau, ba chuyện này chính là nguyên nhân chủ yếu tạo nên tu vi cùng tạo hóa của hắn, nhưng hắn đem ba sự kiện này nói ra còn có hai thâm ý khác nữa. Một là vì để giúp cho đám người Thiên Tuế hiểu được tình thế thiên hạ bấy giờ, từ đó thuyết phục bọn họ phò tá nước Tấn chủ quản Nam Hải long mạch, thu phục phần đất đã mất ở phương Bắc, tạo công đức, tạo phúc cho muôn dân. Hai là khiến cho Thiên Tuế cùng Dạ Tiêu Tiêu biết rõ thành tựu của hắn ngày hôm nay chủ yếu đều do vận may.

Đạo sĩ cũng là người, không thể thoát khỏi thất tình lục dục, con người có thể chấp nhận được người khác may mắn hơn mình, nhưng lại không thể chấp nhận được tư chất của người khác cao hơn mình. Thiên Tuế với Dạ Tiêu Tiêu là đồng môn của hắn, Mạc Vấn không muốn làm hai người bọn họ mặc cảm tự ti, vì vậy mới nhấn mạnh thành tựu của mình là đến từ may mắn.

"Ngươi ở lại cùng chúng ta dẫn binh Bắc phạt, nhất định làm thành đại sự". Dạ Tiêu Tiêu nói.

Mạc Vấn nghe vậy lắc đầu, "Ta đã không còn muốn làm việc cho triều đình, ngươi cùng Thiên Tuế cũng đã đủ để thành đại sự rồi, nếu không chắc chắn, có thể liên hệ với Lưu Thiếu Khanh để cùng nhau mưu sự."

"Dũng tướng trăm người cuối cùng vẫn phải có một chủ soái, ngươi là chính, chúng ta là phụ." Dạ Tiêu Tiêu tiếp tục nói.

Mạc Vấn lắc đầu, nâng bầu rượu lên rót rượu cho ba người, "Chúng ta là đồng môn, ai là thủ lĩnh, ai là phụ tá cũng không quan trọng, ta không thể ở lại đây vì phương pháp tu hành nội đan hiện tại mới chỉ có hình thức ban đầu, cũng không thích hợp cho các đạo nhân khác tu hành, ta muốn dành thời gian suy diễn để hoàn thiện nó. Ngoài ra, Thiên Môn chân nhân đã từng nói bảy người chúng ta có trọng trách trấn áp thiên tai ngăn chặn nhân họa, nhân họa ở đây không thể nghi ngờ chính là họa người Hồ, mấy người các ngươi nếu có thể bình định được phía Bắc Trung Nguyên, cho dù không thể bắc nam thống nhất, nhưng đuổi được người Hồ đi cũng đã là lập được đại công, phi thăng thành tiên không phải là chuyện khó. Về phần ngăn chặn tai họa nhân gian cần phải trở mặt với Phật giáo, việc xấu này cứ để ta làm."

"Có thể cùng nhau làm mà, không cần đơn thương độc mã thế đâu." Ngọc Linh Lung an ủi.

"Không thể được." Mạc Vấn lắc đầu nói, "Lúc trước ta đem Đông Hải Xích Mộc chuyển cho Nam Hải là đã kết thù với Đông Hải long tộc rồi, nếu là do ta lĩnh quân thì Đông Hải ắt sẽ tìm đủ mọi cách gây khó dễ."

"Ngươi được lắm Mạc Vấn, chính ngươi làm ra tai họa rồi lại phủi mông bỏ đi, bản thân tìm nơi thanh tĩnh, để lại chúng ta đối phó Đông Hải. Chúng ta sao có thể là đối thủ của bọn chúng chứ." Thiên Tuế cười nói.

"Đông Hải mặc dù chủ quản vận số nước Triệu nhưng sẽ không công khai ra mặt đối đầu với nước Tấn, bởi nếu như vậy thiên hạ sẽ đại loạn." Mạc Vấn lắc đầu nói ra. Long tộc đuổi giết hắn là vì hắn đang cầm Xích Mộc, đổi lại là việc khác, Long tộc chắc hẳn sẽ không hành động như vậy.

"Nếu muốn phi thăng thì không thể sợ nguy hiểm, thế gian nào có đạo lý không làm mà hưởng chứ, các ngươi nên cân nhắc cẩn thận, không có Thiên Khu Tử trợ giúp, các ngươi có thể chịu được gánh nặng này hay không?" Ngọc Linh Lung đứng bên cạnh nói.

Ngọc Linh Lung nói xong, thái độ Dạ Tiêu Diêu lập tức thay đổi, "Bỏ đi, bỏ đi, thiên hạ lắm người tài giỏi, thiếu mình ta cũng chẳng sao, những năm gần đây ta lười biếng tu luyện, tu vi không đủ, không đảm đương nổi đại sự này."

"Ta cũng không muốn phi thăng, ta còn muốn về Bích Thủy Đàm của ta." Thiên Tuế cũng không phải ngốc, nghe được Ngọc Linh Lung không đồng ý để Dạ Tiêu Diêu dẫn binh cũng liền thoái lui.

Ngọc Linh Lung cầm lên chén rượu hướng Mạc Vấn nói, "Theo như lời ngươi, nước Triệu quốc sư đã chết, tạm thời Thiên Quyền Tử đã đi đến Nghiệp thành, vậy sẽ do hắn ra tay xử lý a, ta cùng với Thiên Cơ Tử sẽ đi điều tra tung tích tên bại hoại giết thầy Khai Dương Tử."

"Nói có lý." Thiên Tuế phụ họa.

Mạc Vấn cầm lấy chén rượu cùng ba người kia đối ẩm, Ngọc Linh Lung không muốn trợ giúp hắn, việc này cũng không thể trách được, tu vi của Dạ Tiêu Diêu cùng Thiên Tuế xác thực không kham nổi gánh nặng này, thế nhưng hắn lúc này cũng không thể một lần nữa xuất thế, việc cấp bách hiện tại là phải đề thăng tu vi, nghĩ cách loại bỏ thiên tai đến từ bên ngoài.

Tiếp đó mọi người lại nói một ít chuyện vặt không liên quan đến chính sự thiên hạ, tầm khoảng hai canh giờ, Ngọc Linh Lung cầm chén nhỏ vì ba người rót rượu, thể hiện đúng bổn phận thê tử của Dạ Tiêu Diêu.

Tiệc rượu tan, Thiên Tuế không chờ nổi, suốt đêm trở lại Bích Thủy Đàm, tính cách gã xưa nay vẫn đạm bạc, không muốn tranh giành cũng không muốn xuất thế.

Tiễn Tiên Tuế đi rồi, Mạc Vấn, lão Ngũ và Trương Động Chi cũng rời khỏi phủ đệ của Dạ Tiêu Diêu.

"Lão gia, Lý chân nhân năm nay bao nhiêu tuổi rồi?" Lão Ngũ tò mò hỏi.

Mạc Vấn biết lão Ngũ đang cảm thấy Dạ - Lý hai người tuổi tác chênh lệch quá lớn, rất không xứng đôi liền mở miệng cười nói, "Không lớn bằng A Cửu đâu."

"Mạc Vấn, Chu quý nhân muốn gặp ngươi, ngươi có định đi hay không?" Trương Động Chi ở cạnh hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy hơi trầm ngâm một chút rồi nói: "Đi a, chúng ta cùng nhau đi."

Thời điểm ba người cùng nhau đi đến Vương phủ, Chu quý nhân đã ở chính sảnh chờ đợi, bởi vì một mực sống trong an nhàn, sinh hoạt sung sướng cho nên dù tuổi đã hơn ba mươi, Chu quý nhân vẫn xinh đẹp như xưa, mái tóc búi cao, phú quý diễm lệ, tựa như một đóa mẫu đơn. Bên cạnh đóa mẫu đơn là hai cậu bé khí khái hiên ngang. Đó là hai con trai của Chu quý nhân, so với tiểu hoàng đế còn lớn một chút, đã ra dáng vài phần người lớn. Bên trong chính sảnh ngoài quý nhân và hai đứa trẻ ra còn có một người vẻ mặt lấm lét da đen như cóc, người này không phải ai khác chính là anh rể của Mộ Thanh.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Thiên Khu Tử bái kiến quý nhân." Mạc Vấn hành lễ với vị Chu quý nhân đang vội vàng bước ra nghênh tiếp.

"Đêm hôm khuya khoắt còn mời chân nhân, đã làm phiền ngài rồi, chân nhân mau mời vào." Chu quý nhân dừng lại trước cửa chỉ tay vào bên trong ra hiệu cho Mạc Vấn bước vào.

Đi vào sảnh chính, hai vị Vương tử được Chu quý nhân ra hiệu liền vén vạt áo lên quỳ gối làm lễ, "Tư Mã Phi, Tư Mã Dịch bái kiến tiên sinh."

“Mau đứng lên, mau đứng lên.” Mạc Vấn vội vươn tay nâng hai người dậy, hai người dùng "tiên sinh" để gọi hắn, khiến hắn nhớ tới quãng thời gian đảm nhiệm chức Tây tịch ở Vương Phủ năm đó, khi ấy Đại vương tử mới là đứa trẻ tập tễnh biết đi, Nhị vương tử vẫn còn trong tã lót, thấm thoát đã mười năm trôi qua.

Có hai vị Vương tử cùng người anh rể của lão Ngũ ở đây, lần này gặp mặt càng thêm đông đủ, Mạc Vấn nâng hai vị Vương tử dậy, chắp tay với người anh rể của lão Ngũ đang đứng thẳng ở cửa, người này tuy không thành tài nhưng dẫu sao cũng là họ hàng của lão Ngũ, không thể quá mức lạnh lùng.

Hai người là người quen cũ xa cách, lần này gặp lại không tránh khỏi hỏi thăm, ôn lại chuyện cũ. Chu quý nhân mở miệng nói vào vấn đề chính, “Chân nhân lần này đến là sẽ ở lại luôn chứ?”

“Là người tu hành, không thể ở lâu trong triều, quý nhân có gì sai khiến cứ việc nói ra đừng ngại, trước khi ta chuẩn bị đi cũng nên vì quý nhân giải quyết bớt nỗi lo.” Mạc Vấn nói ra.

Chu quý nhân nghe vậy mặt lộ vẻ thất vọng, nhưng nàng thân là người trong hoàng thất, vẻ thất vọng chỉ lóe lên một chút rồi biến mất, “Tạ ơn chân nhân còn nhớ, mẹ con ta chỉ cần bình an, ngoài ra không cầu gì cả.”

Chu quý nhân nói xong liền không lên tiếng nữa, Trương Động Chi tinh ý, đứng lên nói, “Trăng hôm nay đẹp quá, lão Ngũ, ta và ngươi ra ngoài ngắm trăng đi a.”

“Được.” Lão Ngũ hiểu ý, đúng lên theo Trương Động Chi đi ra ngoài, đi tới

cửa phát hiện gã anh rể chưa hiểu ý vẫn đang ngồi ở ghế chót, liền quay lại vẫy vẫy tay, “Đi, ra ngoài ngắm trăng.”

“Rằm thì đã qua rồi, ở đâu ra trăng để mà thưởng trăng.”

“Ngươi đi ra đây, ta có lời muốn nói cùng ngươi.”

Đợi đến khi ba người ra khỏi cửa, Chu quý nhân mới đem hai đứa con nhỏ kéo đến gần Mạc Vấn, "Kính mong chân nhân cẩn thận xem giúp cho hai huynh đệ bọn nó."

Mạc Vấn nghe vậy ngẩng đầu nhìn Chu quý nhân, Chu quý nhân mặc dù nói bóng gió nhưng ngụ ý lại rất rõ ràng, là hi vọng hắn có thể giúp nàng xem tướng mạo hai vị vương tử, từ đó đoán xem số phận của hai người có người Bắc kẻ Nam hay không.

Mạc Vấn vốn không thích việc xem tướng số đoán mệnh, nhưng Chu quý nhân trong ánh mắt toát lên vẻ cầu tình, việc hai người có mệnh thiên tử hay không sẽ quyết định những hành động tiếp theo của Chu gia.

“Bần đạo không giỏi nhân tướng học, cũng không hiểu rõ nội tình nên không dám ăn nói bậy bạ.” Mạc Vấn cân nhắc rồi quyết định cuối cùng vẫn là không nói ra, người tu đạo chung quy vẫn phải theo ý trời, tiết lộ thiên cơ ắt sẽ phải chịu hậu quả.

“Lão gia nhà ta đoán mệnh rất chuẩn đó, trước kia người tính ra ta sẽ có một con gái, kết quả ta liền có một người con gái thật.” Tiếng lão Ngũ bỗng từ ngoài cửa vọng lại.

Mạc Vấn bất đắc dĩ nhíu mày, lão Ngũ chắc chắn là nghe được cuộc trò chuyện nên mới cố ý lớn tiếng kể chuyện xưa, gã làm vậy vốn là để khen ngợi đề cao hắn, nhưng gã không hiểu rõ tình hình, thành ra hại hắn thảm rồi.

“Mạc Vấn, ta với ngươi là người xa lạ sao?” Chu quý nhân ai oán nói.

Mạc Vấn nghe Chu quý nhân ai oán như vậy, nhớ lại trước kia được nàng tặng quần áo, cảm thấy không thể tuyệt tình được, bèn quay đầu nhìn kỹ hai vị Vương tử tướng mạo ra sao rồi quay sang Chu quý nhân nhẹ gật đầu.

Chu quý nhân không biết Mạc Vấn ám chỉ ai trong hai con của mình, hết nhìn con cả lại nhìn con thứ rồi chuyển sang nhìn Mạc Vấn ý hỏi.

Mạc Vấn lần lượt nhìn hai vị vương tử, rồi gật đầu khi nhìn cả hai người.

Chu quý nhân là người cơ trí, ngay lập tức hiểu ý của Mạc Vấn, nhưng nàng lại không hề thấy vui mừng, ngược lại sắc mặt còn trắng bệch, cả hai người con đều có mệnh đế vương cũng không phải chuyện tốt, vì chúng chỉ chênh nhau một tuổi mà lại đều có thể làm hoàng đế, tức là rất có khả năng người con cả của nàng sẽ chết sớm.

“Ta cũng không phải quá am hiểu về nhân tướng học, vô cùng có khả năng có sai sót, không cần tuyệt đối tin tưởng.” Mạc Vấn cẩn thận nói ra, thành thực mà nói hắn cũng không am hiểu đoán mệnh, sức người là có hạn, nếu chỉ tập trung vào một việc mới có thể tinh thông, cái gì cũng biết chỉ khiến người ta trở nên tầm thường.

Chu quý nhân định mở lời nhưng lại thôi, hai người đã nhiều năm không gặp, Mạc Vấn có thể giúp như thế này đã là nể tình xưa rồi, không thể được một tấc lại lấn một thước bắt hắn giải thích thêm hay giúp giải hạn.

“Giờ cũng không còn sớm nữa, mong quý nhân cùng hai vị Vương gia đi nghỉ ngơi, bần đạo xin cáo từ.” Mạc Vấn đứng dậy rời đi.

“Đa tạ chân nhân đã giải đáp nghi hoặc.” Chu quý nhân cất bước đưa tiễn, đến gần cửa mới thấp giọng nói với Mạc Vấn, “Đi đường cẩn thận.”

Mạc Vấn nhẹ gật đầu đáp lại Chu quý nhân rồi cất bước, cùng ba người đã đợi ở cửa từ bao giờ rời khỏi vương phủ.

Ra khỏi cửa phủ, bốn người chia ra làm hai đường, lão Ngũ đưa người anh rể của Mộ Thanh về phủ, Mạc Vấn cùng Trương Động Chi trở lại phủ tướng quân.

“Mạc Vấn, đại kiếp nạn vừa đi qua, thế cục còn chưa ổn định, nước Tấn rất cần người giữ vững kỷ cương cầm trịch đất nước, ngươi nhất định phải ở lại.” Trương Động Chi khuyên nhủ.

Mạc Vấn lắc đầu, “Ta có chuyện quan trọng trong người, không thể ở lại lâu, nghỉ qua một đêm ngày mai liền phải đi rồi.”

Tương Động Chi nghe vậy cảm thấy khá thất vọng, “Thường nói người ở ẩn trong triều mới là đại ẩn, ở ẩn nơi rừng núi nông thôn chỉ là tiểu ẩn, ngươi ở lại nước Tấn cũng đâu ảnh hưởng tới việc tu hành của ngươi.”

"Ở ẩn trong triều với ở ẩn tại nơi sơn thôn là để chỉ Yêu quái, sao có thể dùng để chỉ người. Lần này xong chuyện sợ rằng Dạ Tiêu Diêu cũng sẽ dời đi." Mạc Vấn lác đầu nói.

“Dạ chân nhân cũng muốn đi sao.” Trương Động Chi ngạc nhiên hỏi.

Mạc Vấn không có tiếp lời Trương Động Chi, “Ngày mai ngươi nên dâng thư lên triều đình, thỉnh hoàng thượng đem cung nữ phi tần ở Thiên Ninh Am phía bắc thành toàn bộ thả về quê, viết rõ là ta bảo ngươi thay tấu.”

“Được.” Trương Động Chi nhẹ gật đầu.

“Lại nói, kiếp nạn lần này cùng các tăng nhân Phật môn không có quan hệ, bọn hắn cũng là mắc bẫy của Yêu quái, mong triều đình đừng giận cá chém thớt những tăng ni vô tội.”

Trương Động Chi trên mặt hiện rõ vẻ nghi hoặc, quay đầu nhìn về phía Mạc Vấn.

Mạc Vấn biết rõ Trương Động Chi nghĩ gì trong lòng, liền giải thích “Ta tuy không thích tăng nhân nhưng cũng không muốn bỏ đá xuống giếng, thêm dầu vào lửa.”

Trương Động Chi nghe từng câu nói của Mạc Vấn trong lòng đầy khâm phục, vừa nghe vừa gật đầu liên tục.

Sau một đêm nghỉ ở phủ tướng quân, sáng sớm hôm sau, Mạc Vấn dậy từ sớm, đánh thức lão Ngũ rồi đến phòng Trương Động Chi chào từ biệt.

Trương gia tình cảm nồng hậu nên nhiệt tình giữ lại, tuy vậy Mạc Vân đã có lòng muốn đi. Tương Động Chi cùng Phương thị cũng đành tiễn đưa.

“Ngươi định đi về đâu?” Khi đến cửa, Trương Động Chi mở lời hỏi.

“Đi Đông Hải.” Lão Ngũ trả lời.

Mạc Vấn lắc đầu, “Hành trình đi Đông Hải có lẽ sẽ kéo dài, trở về đạo quán trước đã, ta muốn bế quan một thời gian...”