Tử Dương

Chương 371: Ngàn cân treo sợi tóc




Dịch: alreii

Biên: argetlam7420

Nhóm dịch: Naughty Dogs 🐾

Phía Bắc thành Kiến Khang cũng có một con sông, nhưng diện tích lại không rộng, Mạc Vấn lăng không vượt qua, chạy thẳng tới Kiến Khang.

Lúc này đã qua canh năm, sắc trời đã sáng, Mạc Vấn vượt qua mây mù núi cao phía Bắc đã có thể trông thấy lão Ngũ cùng với một gã đàn ông mặc áo đỏ đang đứng dưới một gốc cây trên một vùng đất trống trải, phía sau hai người là mười mấy tên Thủy tộc mặc đồ đỏ biến hoá thành người.

Mạc Vấn vội lao tới, lão Ngũ thấy Mạc Vấn, chạy nhanh tới đón, "Lão gia, người tới rồi."

Mạc Vấn gật đầu với lão Ngũ, đi nhanh tới trước người đàn ông áo đỏ nọ, móc hộp đồng đựng Xích Mộc đưa cho y.

Người đàn ông mặc áo đỏ tuổi chừng ba lăm ba sáu, mũi lớn miệng rộng, lúc này đang nhìn về phía chính Bắc, thấy Mạc Vấn đưa hộp đồng đến liền vội vàng nhận lấy, mở ra xem xét, lát sau nét mặt cực kỳ vui mừng.

"Nhà ngươi đã đưa Xích Mộc tới, coi như lập công chuộc tội nên ta sẽ tha cho gã một mạng." Gã đàn ông mặc áo đỏ nói xong liền vẫy tay với đám người sau lưng, sau đó hóa thân thành một con Xích Long trong miệng ngậm hộp đồng, bay lên chín tầng mây, một đám Thủy tộc áo đỏ cũng biến thân thành cá tôm vội bám theo.

Nghe được lời của Xích Long, trong lòng Mạc Vấn vô cùng lạnh lẽo, thấy y nói đi là đi, nên càng cảm giác toàn thân lạnh băng. Tên Xích Long này là phát hiện ra Long tộc Đông Hải đang đến nên mới vội vàng rời đi, hoàn toàn không hề lưu lại đường sống cho hắn và lão Ngũ.

"Lão gia, bọn họ đi rồi, chúng ta cũng nên đi thôi." Lão Ngũ thấy đám mây đên ở phía Bắc đang áp xuống, vội vàng biến thân thành dơi lớn vỗ cánh bay lên không.

Mạc Vấn nghe vậy đề khí nhảy lên lưng dơi, lão Ngũ vội vỗ hai cánh bay nhanh về phía Tây.

Lúc này trong lòng Mạc Vấn đang vô cùng phức tạp, tuổi tác của Xích Long Nam Hải nọ xấp xỉ với Ngao Cực, tu vi nhất định không thấp, nếu lấy một địch ba thì có hơi khó, nhưng y có rất nhiều trợ thủ bên cạnh, hoàn toàn có thể tạm thời ngăn cản ba người Đông Hải lưu lại chút thời gian chạy trốn cho hắn và lão Ngũ, nhưng tên này không hề làm vậy, mà vứt bỏ hai người họ lại nơi này chờ chết.

Lúc này Mạc Vấn cảm thấy mình đúng là “ đưa mặt nóng dán lên mông lạnh” (ý nói mình có lòng tốt nhưng người khác thì thờ ơ) với đám người Long tộc Nam Hải, đối phương cũng không hề xin xỏ hắn đem Xích Mộc về, là một mình hắn tình nguyện dấn thân mạo hiểm, mà đối phương chẳng những không cảm kích, ngược lại còn nói ra cái câu như thể hắn là kẻ có tội đó.

"Lão gia, có một con rồng đuổi tới rồi." Lão Ngũ sợ hãi hô lên, lúc này Long tộc Đông Hải chia làm hai đường, Ngao Cực và Ngao Mai đuổi theo Xích Long, Ngao Thuật thì đuổi theo hắn.

"Có thấy Ngao Chước không?" Trong lúc nguy cấp, Mạc Vấn lại trở nên bình tĩnh, hôm nay trừ phi xuất hiện kỳ tích, bằng không hắn nhất định phải chết dưới Thanh Long Kích của Ngao Thuật.

"Có thấy, nhưng nàng không tới. Đám này thật đúng là không biết tốt xấu, chúng ta đáng ra không nên giúp chúng." Lão Ngũ lớn tiếng kêu oan.

"Cái chúng ta giúp là người Hán, không phải Long tộc." Câu này là Mạc Vấn nói cho lão Ngũ nghe, nhưng đồng thời cũng là nói cho mình nghe, sự thật cũng đúng như vậy, sở dĩ hắn khăng khăng muốn giao Xích Mộc cho Long tộc Nam Hải cũng là vì hưng suy của người Hán.

Lúc Mạc Vấn đang nói chuyện, lão Ngũ vì thoát khỏi Ngao Thuật đã bắt đầu hạ thấp độ cao, lúc này Ngao Thuật đang ở bản thể Thanh Long, tốc độ cực kỳ mau lẹ, lúc lao xuống nhanh hơn lão Ngũ rất nhiều. Lão Ngũ cố gắng cắt đuôi mấy lần đều không thể bỏ rơi nó được, trái lại còn bị Ngao Thuật bám càng lúc càng gần.

"Lão gia, nhanh xuất chiêu gì đi." Lão Ngũ nôn nóng kêu la.

Mạc Vấn hơi do dự nói với lão Ngũ, "Ngươi chạy về đạo quán lấy hộp gỗ dưới giường của ta tới đây."

"Có kịp không?" Lão Ngũ không biết tính toán của Mạc Vấn, cũng không biết Long tộc lợi hại đến mức nào.

"Kịp." Mạc Vấn nói xong tung người nhảy xuống khỏi lưng dơi.

Lão Ngũ nghe vậy đáp lại một tiếng, nghiêng cánh bay về phía Bắc.

Ngao Thuật thấy Mạc Vấn nhảy khỏi con dơi lớn, do dự chốc lát bèn buông tha con dơi đuổi theo Mạc Vấn.

Bên trong thành Kiến Khang lúc này có rất đông tăng nhân đạo sĩ đang làm pháp sự, nhưng Mạc Vấn cũng không vào trong thành cầu cứu mà chỉ lao nhanh vào trong ngọn núi ngoài thành. Hắn hiểu rõ tình huống của bản thân, hắn sai lão Ngũ đi chỉ vì muốn bảo toàn mạng sống cho lão Ngũ, thực ra lúc này linh khí của hắn đã sắp hao hết, hoàn toàn không có sức lực chiến đấu với Ngao Thuật, nếu vào trong thành cầu cứu có thể còn có một con đường sống, nhưng càng có khả năng lớn hơn sẽ bị từ chối, tôn nghiêm của đàn ông không cho phép hắn mất mặt trước ngàn vạn bách tính.

Lao vào trong núi, sau mấy lần lên xuống thì Mạc Vấn dừng lại ở một nơi khuất gió hướng về phía mặt trời dưới chân núi, Ngao Thuật biến thân thành người, nắm Thanh Long Kích đâm về phía Mạc Vấn.

"Giao Xích Mộc ra đây!" Thanh Long Kích trong tay Ngao Thuật giơ ngang trước người.

Mạc Vấn nghe vậy cũng không trả lời, mà chỉ giơ tay cởi nút đạo bào, mở vạt áo biểu thị với Ngao Thuật.

Ngao Thuật đuổi theo Mạc Vấn có hai nguyên nhân, một là phòng ngừa hắn thông đồng với Long tộc Nam Hải, để Long tộc Nam Hải dẫn dụ bọn hắn đi, mà Mạc Vấn thì mang theo Xích Mộc đi đường vòng xuôi Nam. Nguyên nhân còn lại là Mạc Vấn đã dắt mũi bọn hắn đi vòng không biết bao nhiêu lâu, còn định kêu gọi thiên lôi đánh chết bọn hắn, gã có ý muốn báo thù. Mà giờ đây thấy Mạc Vấn thật sự đã giao Xích Mộc cho Long tộc Nam Hải, lửa giận trong lòng càng thịnh, liếc mắt cười lạnh, "Ngươi nói bổn vương nên xử lý ngươi thế nào đây?"

Nếu là còn cách nào khác, Mạc Vấn chắc chắn sẽ không tự tìm chỗ chết cho mình, trước đó vì để có thể đến được đây hắn hao hết tất cả tâm trí, nhưng lúc này linh khí cạn kiệt, đã không còn cách nào có thể cứu vãn rồi.

"Có thể trong sự truy bắt của ba người các ngươi vượt qua ngàn dặm, đưa được Xích Mộc đến Kiến Khang thì ta đã thỏa mãn rồi, mà giờ linh khí của ta đã khô cạn, không còn sức chạy trốn nữa, chỉ còn lại một con đường tán công tự bạo. Nhưng ngươi cũng chẳng phải tử địch của ta, ta không muốn làm ra chuyện ngọc đá cùng vỡ này." Mạc Vấn bình tĩnh cười nói.

"Chết đến nơi rồi còn dám uy hiếp bổn vương?" Con mắt duy nhất của Ngao Thuật lộ ra sát cơ hừng hực.

"Ta không muốn đồng quy vu tận với ngươi, nhưng khoanh tay chịu chết thì ta lại không cam lòng." Mạc Vấn nói, phàm là người thì đều có bản năng cầu sinh, hắn cũng không ngoại lệ, nhưng hắn sẽ không khom lưng cúi đầu xin tha thứ.

Đến cùng thì Ngao Thuật vẫn là dòng giống trực hệ của Long tộc, cũng không làm ra mấy chuyện như mèo vờn chuột, nghe được lời của Mạc Vấn thì run người hiện ra nguyên hình, giơ vuốt quét ngang. Nếu là đạo sĩ tầm thường, gã nhất định sẽ không hiện ra nguyên hình, nhưng gã đã sớm phát hiện tu vi của Mạc Vấn khác với những đạo nhân khác, trong lòng có điểm kiêng kỵ, cho nên hiện ra long thân cường hãn chống lại nguy cơ Mạc Vấn tán công tự bạo.

Tất nhiên Mạc Vấn sẽ không nhắm mắt chờ chết, thấy long trảo đánh tới thì lập tức lướt ngang né tránh, khó khăn lắm mới tránh thoát khỏi long trảo, muốn nhảy người lên lưng rồng tấn công vào chỗ “bảy tấc”, nhưng lại bị đuôi rồng vung tới nhanh như chớp của Ngao Thuật đánh bay.

Bị đuôi rồng quét trúng khiến cả người Mạc Vấn như bị sét đánh, trước mắt hiện ra một bầu trời đầy sao, lục phủ ngũ tạng lộn tùng phèo, một ngụm máu tươi phun mạnh ra ngoài, cùng lúc đó nhanh chóng bay ngược ra sau.

Tuy Mạc Vấn bị thương nặng, nhưng ý thức vẫn rất thanh tỉnh, lúc này điều hắn sợ nhất là khi bay ngược về sau sẽ đâm phải thân cây hoặc là núi đá, nhưng lúc ý nghĩ này lướt qua trong đầu hắn thì phần lưng chợt đụng phải một vật cứng, thế lui bị chặn lại, phản lực mạnh mẽ dồn toàn bộ vào lại trong cơ thể, ngụm máu đầu tiên chưa dứt thì ngụm thứ hai đã phun ra.

Lúc Mạc Vấn phun máu ngã nhào, trên không bỗng truyền tới tiếng rít của con dơi, tiếp theo đó là tiếng cây cối đổ gãy, núi đá đổ sụp.

Mạc Vấn nghe tiếng, biết lão Ngũ đã trở lại, cố gắng mở mắt ngẩng đầu thì quả nhiên trông thấy con dơi khổng lồ đang lăn lộn đánh nhau với Thanh Long cách đó không xa, răng của con dơi rất sắc bén, lúc này đang liều chết cắn chặt lấy gáy Thanh Long.

Thanh Long lắc đầu vẫy đuôi muốn hất văng con dơi lớn, lắc lư mấy lần bèn thay đổi sách lược, nghiêng đầu đâm mạnh lên núi đá, lão Ngũ bị đụng phải đá, đau quá đành phải nhả ra.

Thấy lão Ngũ trở lại, Mạc Vấn vừa cảm động vừa tức giận, cảm động là vì lão Ngũ sau khi đoán được hắn đang nói dối đã bất chấp hiểm nguy lập tức trở lại giúp đỡ, tức giận là vì lão Ngũ trở lại vẫn không làm nên chuyện gì, gã hoàn toàn không phải đối thủ của Ngao Thuật.

Trên thân dơi cũng không có vảy bảo vệ, sau một hồi chiến đấu ngắn ngủi với Thanh Long đã khiến cánh thịt bên trái gã đứt lìa, xương đùi bị trật khớp, không có cánh thịt chống đỡ, một khi rơi xuống thì khó mà giãy giụa đứng lên được.

Ngao Thuật hất văng lão Ngũ rồi, lập tức biến thành hình người giơ tay sờ sờ phía sau cổ của mình, vừa nãy lão Ngũ liều mạng cắn đứt mấy phiến long lân sau cổ gã, máu chảy lộ cả thịt.

Sờ thấy máu tươi, Ngao Thuật tức giận gầm lên một tiếng, lão Ngũ biến hóa thành hình người thoải mái cười lớn, "Ha ha, lão gia, thiếu chút nữa ta đã bị người lừa rồi."

Ngao Thuật thấy lão Ngũ cười sung sướng thì càng giận, giơ tay cầm Thanh Long Kích lao về phía lão Ngũ.

"Lão gia, sau này nhất định đừng xen vào chuyện người khác nữa." Lão Ngũ thấy mạng mình không còn lâu nữa, lớn tiếng hét to.

Mạc Vấn nghe được lão Ngũ gào thét, trong lòng vô cùng áy náy, chuyện này hoàn toàn là do hắn gây nên, thật đúng là mua dây buộc mình. Thấy Ngao Thuật đang lao về phía lão Ngũ, hắn nhận ra mình đã hại thêm cả lão Ngũ nữa, trong lúc nóng nảy bất chợt sinh ra một chút sức lực, hắn liền chống đất đứng dậy nắm lấy trường kiếm rồi đâm tới sau gáy Ngao Thuật.

Nhưng vì đã bị trọng thương nên khí tức hắn vận chuyển rất chậm chạp, chưa đến gần người thì đã bị Ngao Thuật phát hiện, Thanh Long Kích quay ngược trở lại đâm về sau, nháy mắt đã xuyên qua lồng ngực Mạc Vấn.

"A, ta nguyền rủa tổ tông nhà ngươi!" Lão Ngũ thấy Mạc Vấn bị Thanh Long Kích đâm trúng, điên cuồng kêu lên một tiếng muốn chạy tới cứu viện, nhưng vì trên đùi bị thương nên không thể đứng lên được, gã nóng lòng chỉ có thể ném Hiếu Bổng và hòn đá bên cạnh người chọi về phía Ngao Thuật.

Ngao Thuật bị hòn đá đập trúng, liền rút Thanh Long Kích ra xoay người đi về phía lão Ngũ.

Thanh Long Kích rời khỏi thân thể, Mạc Vấn cũng không lập tức ngã xuống đất, lúc này hắn có thể thấy rõ vết thương trước ngực, nhưng hắn đã không còn cảm nhận được đau đớn nữa, hắn chỉ cảm giác toàn thân mát lạnh, khí lạnh sáng sớm không thông qua miệng mũi mà trực tiếp tiến vào cơ thể khiến cảm giác rất là mát mẻ.

Tuy cảm nhận được mát mẻ, nhưng hô hấp lại càng ngày càng khó khăn, lúc sắp chết Mạc Vấn vẫn suy nghĩ cực kỳ tỉnh táo, trong đầu hắn lúc này chỉ còn lại hai ý nghĩ, một là hắn rất vui vẻ là vì có đến địa phủ cũng không sợ, bởi vì nơi đó có A Cửu. Một ý nghĩ khác khiến hắn rất nghi hoặc, đó chính là trách nhiệm trên vai hắn còn chưa hoàn thành, phương pháp tu hành nội đan còn chưa xong, trời cao cớ sao lại để hắn chết?

Kèm theo với hô hấp khó khăn, máu tươi cũng ồ ạt chảy ra ngoài. Mạc Vấn rốt cuộc cũng chống đỡ không nổi ngã nhào xuống đất, dù sắp phải chết nhưng thói quen hắn dưỡng thành qua nhiều năm vẫn không thay đổi, sau khi ngã xuống đất hắn vẫn còn đang suy nghĩ, điều hắn nghĩ là bản thân vốn không nên phải chết, sở dĩ chết trước thời hạn là vì sự căm thù người Hồ đã khiến hắn không thuận theo thiên ý, cố chấp muốn giao Xích Mộc cho Long tộc Nam Hải, hành động này dẫn đến quốc vận của người Hồ vốn vẫn còn mười hai năm đã hóa thành hư không, vùi lấp ngàn vạn người Hồ vào tuyệt cảnh, vậy nên đã hao tổn tuổi thọ của hắn.

Nghĩ đến đây, Mạc Vấn không những không hối hận mà còn cảm thấy vui sướng. Hắn hiểu rõ rộng rãi đối đãi người khác mới là đạo của quân tử, cũng hiểu rõ dùng cái thiện cảm hoá bách tính mới là gốc rễ để trị quốc. Nhưng trong tiềm thức hắn lại cực kỳ căm hận đám người Hồ mũi to đã giết mẹ mình, cướp đi vợ của mình, hắn luôn muốn chúng phải chết, chỉ là trước nay luôn không dám nói ra.

Con người vào lúc sắp chết, những chuyện suy nghĩ trong đầu đều đã nằm ngoài sự khống chế của thần thức. Giây phút cuối cùng này trong đầu Mạc Vấn chợt hiện ra hình ảnh một cô gái đầu đội khăn voan đang ngồi trên giường, lý trí nói cho hắn rằng cô gái đó là là A Cửu, nhưng hắn biết rõ cô gái đó không phải A Cửu, mà là Lâm Nhược Trần. Hắn cũng không hiểu tại sao giây phút cuối cùng trong sinh mệnh mình vẫn luôn nhớ mãi không quên hình bóng Lâm Nhược Trần. Mạc Vấn rất muốn hiểu rõ vấn đề này trước khi ra đi, và cuối cùng hắn cũng đã nghĩ thông suốt, thứ hắn hoài niệm thực ra không phải Lâm Nhược Trần, thứ hắn hoài niệm chính là quá khứ đã biến mất.

Nghĩ thông suốt được vấn đề này, Mạc Vấn rất yên lòng, lúc hắn muốn thở ra một hơi cuối cùng trong lồng ngực thì bất chợt nghe thấy một tiếng hộp sứ vỡ nát, một quả cầu tròn nóng bỏng lăn vào trong tay của hắn...