Tử Dương

Chương 351: A Cửu phi thăng




Dịch giả: Mr.Crazy111
Biên: argetlam7420

A Cửu nghe vậy gật đầu, xoay người đi vào trong phòng. Trong đó, lão Ngũ cùng Mộ Thanh đang chuẩn bị hành lí cho nàng và Mạc Vấn.

"Lão gia, cơm xong rồi!" Ngoài cửa, âm thanh của lão Ngũ truyền đến.

Mạc Vấn cất bước đi tới cửa phòng, trở tay khép cửa lại. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía đông: "Không kịp, giờ Thìn lập tức tới ngay."

"Lão gia, phu nhân thành tiên có phải là không thể tùy ý hạ phàm không?" Lão Ngũ mơ hồ cảm giác thấy trong lòng Mạc Vấn cùng A Cửu sầu nhiều hơn vui.

"Nàng nhậm chức ở địa phủ chính là việc xấu, không thể tùy ý rời đi." Mạc Vấn gật đầu nói.

"A? Không phải Thiên tiên sao? Làm sao lại phân xuống địa phủ?" Lão Ngũ ngạc nhiên trố mắt.

"Địa phủ cũng không phải chỉ có ma quỷ, còn có Địa tiên cùng Thiên tiên làm việc nữa, Phong Đô Đại Đế ở dưới đó chính là tu vi Đại La đấy, cũng ở dưới âm phủ đó thôi." Mạc Vấn thuận miệng nói. Sắp tời giờ li biệt, hắn tuy rằng không nỡ rời xa A Cửu nhưng cũng không quá bi thương. A Cửu có thể được như hôm nay đã là rất may mắn, dù đang ở âm phủ nhưng ít nhất cũng được tự do tự tại, so với lúc trước bị giam ở nơi cực hàn thì tốt hơn quá nhiều.

Lão Ngũ lại hỏi "Lão gia, phu nhân ở phía dưới làm chức gì?".

Mạc Vấn nói "Minh ty Tiệp dư, chính là trợ lý giúp việc cho Phong Đô đại đế, cấp bậc ngang hàng với ngũ phương Quỷ Đế."

Lão Ngũ hỏi tiếp: "Phong Đô đại đế là nam hả, người này bao nhiêu tuổi?".

"Người này sinh thần không rõ, lúc y đắc đạo là vào thời Tần Hán..." Mạc Vấn nói đến đây mới hiểu được lão Ngũ hỏi vấn đề này là có ý gì, khẽ nhíu mày, "So với những hộ viện trong đạo quán ta còn già hơn."

Trong khi hai người nói chuyện thì A Cửu đã thay đổi một thân quần áo dài, bước ra cửa phòng. Cách đó không xa tỳ nữ thấy thế vội vàng chuẩn bị nước sạch.

A Cửu vốc nước rửa mặt, nước mưa con thằn lằn hạ xuống xua tan đi những mệt mỏi khi bị giam cầm, mà còn có thể tắm rửa. Vậy nên tuy nàng đang bị giam, nhưng vẫn thường tắm rửa.

A Cửu vừa đặt chiếc khăn xuống thì trên bầu trời truyền đến một tiếng, "Thiên Tuyền Tử, giờ lành đã đến."

Mọi người nghe tiếng ngẩng đầu lên nhìn thì thấy viên Thiên quan truyền chỉ hôm qua đã hiện thân giữa không trung. Bởi hôm qua đã từng có triệu mời, vì vậy hôm nay cũng không có nghi trượng nghênh đón, cũng không có nhạc công tiên giới tấu nhạc, chỉ có thiên quan một người tới.

A Cửu nghe vậy bước nhanh ra. Vừa ra tới cửa thì dưới chân bỗng sinh ra một đám mây lành màu trắng rộng năm thước vuông. Mây lành vừa hiện, lập tức nâng nàng bồng bềnh lên không.

Mạc Vấn ngẩng đầu nhìn theo A Cửu rời đi. Hôm nay từ biệt, có lẽ mấy năm, mười mấy năm thậm chí phải mấy chục năm sau mới có thể gặp lại.

A Cửu đang cưỡi mây bay theo thiên quan thì quay lại bảo lão Ngũ: "Lão Ngũ, chăm sóc tốt lão gia".

Lão Ngũ dùng hết sức gào to:"Phu nhân, người cứ an tâm mà đi, ta nhất định sẽ hầu hạ lão gia thật tốt!".

Lúc này thì A Cửu đã cùng vị thiên quan kia đi xa, không đáp lại nữa.

Lão Ngũ thu hồi tầm mắt thì phát hiện Mạc Vấn chính đang cau mày nhìn gã. Gã hỏi: "Lão gia, người vì sao lại nhìn ta như thế?".

Mạc Vấn lùi về sau vài bước, ngồi xuống thềm đá trước cửa "Cái gì gọi là an tâm mà đi hả?".

Lão Ngũ tự biết mình lỡ miệng, bèn nhanh miệng chuyển đề tài: "Lão gia người mau đứng lên, mặt đất lạnh lắm!".

Mạc Vấn thở dài: "Có được kết quả như hôm nay, quả thật không dễ." Hắn vốn cho là sẽ ở trên núi tuyết làm bạn cùng A Cửu rất nhiều năm, không ngờ chỉ sau ba năm A Cửu đã thoát khốn phi thăng.

Lão Ngũ nói: "Đúng đấy, không nghĩ tới phu nhân lại đi trước một bước."

Mạc Vấn liếc mắt cau mày "Cái gì gọi là đi trước một bước?".

Lão Ngũ thấy lại lỡ miệng, bèn bảo: "Lão gia, cơm nguội mất rồi, nhanh đi ăn cơm thôi!".

Mạc Vấn đương nhiên sẽ không so đo tính toán cùng lão Ngũ dốt đặc cán mai, đứng dậy đi cùng gã về sau sảnh chính, lúc này trên bàn đã dọn cơm lên, trên bàn chỉ có hai đôi bát đũa, không hỏi cũng biết là vì hắn cùng A Cửu chuẩn bị.

"Chúc mừng lão gia, chúc mừng lão gia." Một đám xấu xí tỳ nữ không thức thời tiến lại chúc.

"Ta cùng lão gia có việc quan trọng muốn nói, các ngươi lui ra đi." Lão Ngũ giơ tay đuổi những tỳ nữ kia đi, đưa Mạc Vấn tới chỗ một cái ghế, rồi quay lại giúp hắn múc cháo.

"Lão gia, bây giờ người có dự định gì?" Lão Ngũ bưng cháo đặt xuống trước mặt Mạc Vấn, liếm cháo dính trên tay hỏi.

"Khoảng thời gian ta không ở đây, có bao nhiêu người đã đến bắt nạt ngươi?" Mạc Vấn hỏi.

"Ta không nhớ rõ nữa, Mộ Thanh có tờ giấy ghi lại, để ta đi lấy." Lão Ngũ xoay người đi ra ngoài.

Mạc Vấn bưng lên bát cơm, suy nghĩ một chút lại thở dài đặt xuống, chốc lát lại cầm bưng lên. A Cửu phi thăng là chuyện tốt, nhưng nỗi buồn khi phải chia li là không thể tránh được. Tuy nhiên không thể vì phiền muộn mà phủ định A Cửu phi thăng thực sự là chuyện tốt.

Ở trên núi tuyết Mạc Vấn đều ăn bánh nướng lạnh ngắt, đã lâu không được thấy rau xanh. Trong đạo quán cơm canh rất là thịnh soạn, chay mặn rau thịt đều đủ cả.

Mạc Vấn vừa để bát cơm xuống, lão Ngũ liền cầm một tờ giấy to đi vào, tới nơi thì hai tay đưa cho Mạc Vấn: "Bọn họ tổng cộng cướp đi hơn bốn ngàn lượng vàng."

Mạc Vấn đưa tay cầm lấy, cầm tách trà súc miệng rồi xem xét tờ giấy kia, trên giấy ghi chép số người đến đạo quán, đạo hiệu pháp hiệu, ngày đến, môn phái tương ứng, dáng dấp ra sao, động cơ tới đây, kết quả xử trí và nội dung yêu cầu. Những những phần này cũng không được đầy đủ, có chỗ không có ghi danh tự cùng đạo hiệu, chỉ là ghi chép dáng vẻ người tới.

"Tổng cộng có bao nhiêu người?" Mạc Vấn hỏi, phía trên này ghi chép số người rất nhiều, phải tới mấy chục.

"Không ít đâu!" Lão Ngũ ngồi đối diện Mạc Vấn, cầm lấy đũa ăn hùng hục như hổ đói.

Mạc Vấn không có hỏi lại, thầm nhẩm đếm số người. Khoảng thời gian này, hắn không ở đây có tròn 50 người đến đạo quán đòi tiền tài, chia làm mười sáu nhóm. Trong đó đạo nhân chiếm đa số, có bốn mươi lăm người, còn lại là hòa thượng cùng lai lịch không rõ. Trong đó có ba nhóm người là bị lão Ngũ đánh bỏ chạy, còn lại có hai nhóm đến để thể hiện, mười một nhóm lấy đi tiền tài.

"Ngươi muốn xử lý việc này thế nào?" Mạc Vấn thuận miệng hỏi.

"Lần lượt tìm từng tên một, đánh cho bọn họ thành người què hết!" Lão Ngũ tức giận nói, gã cũng không phải loại vô dụng, chỉ cần người tới ý đồ bất chính liền ra tay đánh trả. Suốt một năm này, gã đã phải chịu không ít thiệt thòi.

Mạc Vấn nghe vậy thì khẽ cau mày, tuy rằng người tới có báo môn phái cùng đạo hiệu pháp hiệu, nhưng người đến quá nhiều, môn phái của bọn họ cũng phân tán các nơi, nếu là tìm kiếm từng người một báo thù thì rất tốn thời gian.

"Lão gia, Thiên Lang bút có thể sửa được không?" Lão Ngũ hỏi.

Mạc Vấn nghe vậy, biết lão Ngũ đã hiểu nhầm mình. Hắn cau mày không phải vì nghĩ đánh không lại đối phương. Hắn chỉ lắc đầu nói rằng, "Thiên Lang bút không có cách nào chữa trị. Ta đã nói rồi, mặc dù không có Thiên Lang bút nhưng những người này cũng không cần sợ hãi. Chỉ là bọn hắn phân tán các nơi, nếu là đi tìm kiếm thì sẽ tốn rất nhiều thời gian."

"Để ta chở người đi." Lão Ngũ cao giọng nói.

Mạc Vấn nhíu mày nhìn lão Ngũ. Lão Ngũ lúc trước tức giận sôi gan, không báo thù hẳn là gã sẽ không hả giận. Cổ ngữ có câu: “Có thể nhẫn nại chứ không thể nhẫn nhục”, việc trả thù không liên quan đến khí độ hay tính cách, nếu cứ để đó không làm gì ngược lại sẽ càng cổ vũ bọn người xấu kiêu ngạo hống hách.

Lão Ngũ thấy Mạc Vấn nhíu mày nhìn gã, không biết Mạc Vấn trong lòng đang suy nghĩ gì, vẻ mặt có chút sốt sắng.

"Mặc dù có ngươi dẫn đi, muốn đến từng nhà sợ là cũng phải mất nửa tháng. Không bằng như vậy, ngươi tuyên bố ra bên ngoài, nói rằng muốn cho hết tiền tài, để cầu ngày sau được an bình, ai đến trước thì nhận trước. Những ai dám đến đây đều đáng bị trừng trị." Mạc Vấn thương nghị nói. Những ngày này người đến đây gây chuyện cũng có cả các môn phái, nếu đi đến trả thù sẽ làm môn phái của bọn họ mất hết thể diện, hắn không muốn gặp phiền phức.

"Vẫn chưa đủ hả giận nha!" Lão Ngũ lắc đầu phản đối.

Mạc Vấn nghe vậy không có trả lời, cúi đầu nhìn kỹ tên những môn phái kia, Mộ Thanh không hiểu màu sắc quần áo trong Đạo gia, ghi chép môn phái không ghi rõ là thuộc phái nào, chỉ ghi đại khái địa chỉ, hơn nữa đa phần vẫn là người tới tự mình báo danh, chỉ dựa vào đây tìm kiếm thì khó mà nhanh được.

"Được, người là lão gia, do người định đoạt, có điều đám người Bát Quái sơn kia đã cướp hiếu bổng của ta đi, ta phải đến lấy lại." Lão Ngũ nhượng bộ.

"Cái gì?" Mạc Vấn nghe vậy liền giận tím mặt, đến hiếu bổng cũng bị bọn chúng cướp đoạt đi, có thể tưởng tượng được lão Ngũ khoảng thời gian này khổ sở cỡ nào, cơn giận này nếu không để gã trút ra e rằng cả đời này gã cũng không hết được nỗi uất ức.

"Ngày mai chúng ta lên đường, tìm từng cái một, một tên cũng không bỏ sót. Những ai ngày đó đã bắt nạt ngươi thì đòi lại cả gốc lẫn lãi." Mạc Vấn đặt tờ giấy xuống.

"Được!" Lão Ngũ vui mừng đồng ý, mở cửa gọi nha hoàn tới thu dọn bàn ăn.

"Ta có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi chốc lát." Mạc Vấn đứng dậy ra ngoài.

Bước vào phòng, chỉ thấy ngoài quần áo của A Cửu mới thay để trên giường ra thì trên bàn còn có một phong thư, bên trong à một tờ giấy, phía trên vẫn còn vương vài giọt mực, nhưng nội dung chỉ có một câu, "Nhất định phải nạp thiếp, kéo dài hương hỏa."

Vài giọt mực vương cho thấy A Cửu sau khi cầm bút phải chần chừ một lúc lâu mới viết, A Cửu muốn hắn phải nạp thiếp, cho thấy nàng đã tự xem mình là chính thất, đủ thấy lời nhắn nhủ này rất thật lòng. A Cửu sở dĩ vội vã giục hắn cưới thêm thê thiếp, là bởi vì tiên nhân phi thăng không thể tùy ý kết hôn, chớ nói chi là kéo dài huyết mạch. Nếu muốn kéo dài huyết mạch ít nhất cũng phải đạt đến Đại La Kim Tiên, ngang hàng Ngọc Đế mới có thể. Hắn tuy rằng có lòng tin đạt được địa vị cao, nhưng lại không biết khi nào mới có thể chứng vị phi thăng. A Cửu cũng chính là cân nhắc đến điểm này, nên mới nhân lúc hắn còn trẻ mà khuyên hắn kéo dài huyết thống cho Mạc gia. Ngoài ra, bất hiếu có 3 tội, trong đó tội không có con nối dõi là lớn nhất. Nếu không để lại con nối dõi, đối với người tu hành mà nói cũng là thiếu đạo hiếu.

Xem xong lời A Cửu nhắn lại, Mạc Vấn đặt tờ giấy xuống, đi tới giường nằm xuống cạnh y phục của nàng. Hắn hiểu rõ tâm ý của A Cửu, sâu trong nội tâm cũng không cho việc cưới vợ bé là phản bội A Cửu. Bởi vì nho gia cùng đạo gia đều cho phép nam tử cưới vợ bé, nhưng trước nay hắn chưa hề nghĩ tới, cũng không để ý tìm kiếm. Tuy rằng nội đan đã có tiểu thành, nhưng tu luyện nguyên thần vẫn giậm chân tại chỗ. Nghiên cứu sáng chế ra pháp môn nội đan thích hợp cho người trong Đạo môn tu hành là việc cấp bách, nhất định phải đem pháp môn nội đan truyền lại cho Tam Thanh đồng đạo, sữa chữa lại tệ nạn đã kéo dài hàng ngàn năm của thuật luyện đan. Từ xưa đến nay đạo nhân chết trong lúc luyện đan rất nhiều, ngoài các bậc cao nhân lão luyện ra thì chẳng mấy ai làm được. Nội đan thuật nếu không được phổ cập, thì Đạo môn cuối cùng sẽ có một ngày bị người đời vứt bỏ.

Nếu muốn truyền đạo, nhất định phải tu luyện nguyên thần. Nguyên thần nếu không mạnh mẽ liền không cách nào biểu lộ ra với người đời sự mạnh mẽ huyền diệu của thuật nội đan. Nội đan cùng nguyên thần tu hành là hỗ trợ lẫn nhau, con đường dài trăm dặm hắn mới chỉ bước được một bước, đường phía trước dài đằng đẵng, trọng trách lại nặng nề.

Lúc trước một đường bôn ba hắn đã mệt mỏi rã rời, nằm xuống không lâu Mạc Vấn liền chìm vào giấc ngủ. A Cửu thoát khỏi giam cầm cũng là đã xóa đi tâm bệnh của hắn, gánh nặng trên vai rốt cục cũng bỏ xuống được. A Cửu chứng vị Thiên tiên, vĩnh viễn sẽ không già đi, chỉ cần hắn công đức viên mãn là có thể gặp lại nàng.

Vào buổi trưa, Mạc Vấn tỉnh dậy, không có lòng dạ ăn uống, hắn liền ngồi xếp bằng luyện khí, ngưng thần tĩnh tâm.

Lão Ngũ sốt ruột báo thù, ăn cơm tối xong liền giục Mạc Vấn lên đường. Mạc Vấn gật đầu đồng ý, thu thập hành lí chuẩn bị lên đường.

"Lão gia, người đem nó theo làm gì?" Lão Ngũ chỉ vào cái bình nhỏ Mạc Vấn vừa bỏ vào bao hành lí. Nội đan Toan Nghê là gã cùng Mạc Vấn ăn trộm được, đương nhiên nhận ra cái bình có ghi tên cùng bùa chú.

"Vật ấy chung quy vẫn là đồ vật của người khác, ta đã từng nói dùng xong sẽ trả lại. Sau khi báo thù xong, ngươi và ta hãy ghé qua Đông Hải một lần, đem vật ấy trả lại cho chủ nhân." Mạc Vấn thắt lại bao quần áo. Hai người ra khỏi đạo quan vào lúc canh hai, suốt đêm đi đường …