Tử Dương

Chương 348: Đàn bà trả thù




Dịch giả: gatrongdibo
Biên: argetlam7420

Thiên Môn Đạo Nhân nói xong liền biến mất không thấy tung tích, không hỏi cũng có thể biết là lên Thiên Đình nói chuyện với Thiên Quan.

A Cửu chỉ về gian chòi đơn sơ phía tây khu giam cầm khóc lóc: “Cái này là chỗ chàng ở sao?”

“Mùa đông ta sẽ xuống sơn động phía dưới tránh rét mà.” Mạc Vấn nói, trước đó hắn đã từng tưởng tượng qua vô số hoàn cảnh gặp lại A Cửu, nhưng tình hình trước mắt cùng hắn tưởng tượng bất luận cái nào cũng không đúng, bởi hắn không thể nào nghĩ tới A Cửu sẽ thoát khốn bằng cách này, càng lo lắng hơn là không biết Thải Y Nguyên Quân hành động như thế này có dụng ý gì.

Mạc Vấn đang đứng ngây không biết nói gì, A Cửu đã nhào tới ôm lấy hắn oà khóc, điều hạnh phúc nhất của một người phụ nữ là khi gặp rủi ro mà người đàn ông của mình vẫn luôn ở bên không rời, nàng không phải là nữ dị loại phạm sai lầm bị cầm tù đầu tiên, nhưng chắc chắn nàng là người đầu tiên còn sống mà đi ra, nếu không có sự cố chấp cùng kiên định từ Mạc Vấn thì nàng lúc này đã là một cỗ thi thể lạnh ngắt rồi.

“Tốt rồi, đừng khóc, đừng khóc nữa, trước hết phải nghĩ xem hành động này của Thải Y đạo cô có dụng ý gì?” Mạc Vấn vòng tay ôm lấy A Cửu, đàn ông với đàn bà suy nghĩ bất đồng, dù cho kích động hơn nữa cũng có thể dùng lý trí phân rõ nặng nhẹ trước sau, Mạc Vấn biết rõ lúc này không phải lúc nhớ nhung uỷ mị.

“Bất kể bà ta có dụng ý gì, ta cũng sẽ không rời xa chàng, ta đã mắc nợ chàng quá nhiều.” A Cửu vừa khóc vừa nói, được Mạc Vấn quan tâm chiếu cố tất nhiên làm nàng hạnh phúc, nhưng là trong nội tâm nàng cũng hết sức xấu hổ, bởi vì nàng không cách nào báo đáp lại sự quan tâm yêu thương của người yêu, nàng khóc lóc nguyên nhân chủ yếu không phải vì mình được thoát khốn, mà là nàng không nghĩ tới mình vẫn còn có cơ hội được báo đáp Mạc Vấn.

“ Người này tuyệt không phải hạng người lấy đức báo oán, hành động này có thể là vì chia rẽ ta và nàng.” Mạc Vấn vỗ nhẹ lưng A Cửu, bằng hiểu biết của hắn về Thải Y đạo cô, bà ta tuyệt đối không phải là người rộng lượng, A Cửu phi thăng nhất định là một loại thủ đoạn trả thù, mục đích là để hai người thiên địa cách biệt, không cách nào gặp mặt nhau nữa.

“Trừ khi ta chết, nếu không sẽ vĩnh viễn không rời bỏ chàng.” A Cửu khóc lóc nói, Mạc Vấn rất ít khi kể với nàng về quá trình khó khăn tìm nàng cùng hạt giống linh thảo, nhưng nàng biết Mạc Vấn vì tìm được nàng cùng duy trì sự sống của nàng nhất định đã gặp rất nhiều khó khăn, cho dù nàng không biết những điều đó, chỉ riêng việc bất chấp giá rét sống trên đỉnh Tuyết Sơn đã không phải thứ người thường có thể chịu đựng được.

“Rời bỏ hay không, chỉ e ta và nàng khó mà tự quyết định được”, Mạc Vấn vừa nói chuyện đồng thời trong lòng nhanh chóng suy nghĩ nên như thế nào để thay đổi cục diện, vắt hết óc suy nghĩ, rốt cuộc Mạc Vấn đã nghĩ ra cách duy nhất có thể lưu lại A Cửu, đó là nếu Thải Y đạo cô có xuất hiện, hắn sẽ lập tức hướng bà ta tạ lỗi cũng như nhận lời đi xuống núi cứu nạn, nhưng khả năng Thải Y đạo cô xuất hiện không lớn, mà cho dù bà ta có xuất hiện cũng sẽ không dễ dàng chấp nhận lời xin lỗi. Mạc Vấn vì lưu lại A Cửu mà buông bỏ lòng tự trọng tất nhiên sẽ bị Thải Y đạo cô cười nhạo, vì A Cửu hăn cũng không sợ cười nhạo, nhưng mà Thải Y đạo cô coi như cười nhạo hắn, cũng sẽ không để hắn thỏa tâm nguyện, vẫn sẽ mang A Cửu đi.

A Cửu cũng không đáp lời, chỉ khóc, nàng nhìn thấy căn chòi đơn sơ kia, cũng nhìn thấy trong chòi lạnh như mặt băng, mọi thứ tốt nhất Mạc Vấn đều đem cho nàng, nàng ở bên trong giam cầm có nội đan Toan Nghê ấm áp cùng các loại linh vật trân quý, mà Mạc Vấn chỉ có những thứ này.

“Khoan hãy khóc, chuyện này có lẽ có biện pháp thay đổi,” Mạc Vấn nắm hai vai A Cửu đẩy nhẹ ra, “Dựa theo tính tình Thải Y đạo cô, tâm nguyện lớn nhất là sẽ làm cho nàng mất đi bản thể, khiến ta và nàng vĩnh viễn không cách nào gặp nhau. Nhưng Thiên Đình đối với tu sĩ phi thăng có quy định rõ ràng, nếu để cho nàng chứng nhận chức vị Địa Tiên, thì ta với nàng vẫn sẽ có cơ hội gặp mặt, do đó cách khả dĩ nhất chính là để nàng chứng nhận chức vị Thiên Tiên.”

“Ta không muốn gì hết, ta chỉ muốn chàng thôi, chàng đi đâu thì ta đi đó.” A Cửu đẩy hai tay Mạc Vấn ra tiến lên ôm lấy cổ hắn, kiễng chân hôn Mạc Vấn.

Mạc Vấn không cự tuyệt, vội vã hôn rồi đưa tay đẩy A Cửu ra, “Muốn chứng đạo Thiên Tiên cần phải thỏa mãn tu vi hoặc công đức, nàng tu vi chưa đủ, không thể nào chứng nhận phi thăng. Chỉ còn duy nhất một đường công đức, nhưng đường công đức vẻn vẹn chỉ dùng cho nhân loại, nếu là đổi thành dị loại, dù là công dức lớn hơn nữa, cũng chỉ có thể chứng nhận vị trí Địa Tiên.”

“Chàng nói tiếp đi.” A Cửu rất là kích động, không sao tĩnh tâm suy nghĩ được, không thể hiểu rõ ý đồ Mạc Vấn.

“Chúng ta khi trước tự tiện làm theo ý mình, trái với giới luật Thượng Thanh, mang tội rất lớn, nhưng bà ta nếu muốn cho ngươi mất đi bản thể, thì tội này chưa đủ nặng. Nhưng bà ta rất nóng lòng muốn trả thù, ắt sẽ chia cắt ta và nàng, cho nên chỉ có thể để cho nàng chứng nhận Thiên Tiên, như vậy trước khi ta có thể phi thăng thì ta sẽ không thể gặp được nàng. Nhưng nếu bà ta muốn làm điều này, trước hết phải khôi phục đạo tịch cho nàng, nếu đạo tịch của nàng không khôi phục được thì nàng chính là một dị loại bình thường mà không phải nhân loại, khi đó phi thăng sẽ không hợp với quy củ của Thiên Đình.” Mạc Vấn nói đến chỗ này đưa tay vào ngực lấy ra lá bùa, giao cho A Cửu, “Nếu đạo tịch đã khôi phục thì sẽ có thể vẽ bùa làm pháp.”

A Cửu đã mất pháp ấn, nếu muốn nghiệm chứng xem có phải đã khôi phục đạo tịch hay không chỉ có thể lấy máu vẽ bùa, A Cửu không chút do dự, nhanh chóng nhận lấy lá bùa cắn đầu ngón tay vẽ ra một Hỏa phù.

Hỏa phù rời tay, không lửa tự cháy.

“Khôi phục đạo tịch hay không đối với chàng và ta có ý nghĩa gì?” A Cửu không hiểu hỏi.

“Đây là chỗ sơ sót của Thải Y đạo cô, nỗ lực tìm lý do để cho nàng phi thăng sớm,” Mạc Vấn vừa nói xong, trên bầu trời đã truyền đến tiếng tiên nhạc, cùng lúc với tiên nhạc là một mùi thơm dịu nhẹ, mùi thơm vừa xông vào mũi thì trên trời đã xuất hiện một vị Thiên Quan tay nâng quyển trục truyền chỉ màu vàng.

Trông thấy Thiên Quan cùng dị tượng, và thời gian lại chính là giờ Thìn đã chứng minh lúc trước Mạc Vấn đoán là không sai, đây chính là quy cách đón Thiên Tiên của Thiên Đình.

Xác định A Cửu đã chứng vị Thiên Tiên, Mạc Vấn thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Thượng Thanh nữ đạo Thiên Tuyền Tử, nghe chiếu.” Thiên Quan đứng trên không cao giọng nói, lần này Thiên Quan tới là một người trung niên, cũng không phải lão Thiên Quan lúc trước.

A Cửu nghe tiếng khẩn trương nhìn Mạc Vấn, Mạc Vấn hướng nàng gật đầu.

A Cửu hiểu ý, quỳ sụp xuống đất, “Tội phụ A Cửu, quỳ tiếp chiếu dụ.”

Lúc trước Thiên Quan có trò chuyện phiếm với Thiên Môn Đạo Nhân, đã trì hoãn không ít thời gian, cho nên mặc dù phát hiện A Cửu xưng tên không ổn cũng không truy cứu, mở ra thánh chỉ cao giọng đọc: “Ngọc Đế chiếu chỉ: Thượng Thanh nữ đạo Thiên Tuyền Tử, lấy lục khiếu nhập đạo, kế thừa đạo môn huyền diệu, mặc dù vi phạm cấm luật nhưng hối cải lòng thành, bị cấm túc ba năm đã ăn năn hối cải, chăm chỉ tu hành, duy trì không bỏ. Được ngàn nhà hương khói, dẫn vạn người hướng đạo, thật là tấm gương sáng của tam giáo, được Thải Y Nguyên Quân bẩm tấu, Thiên Đình năm bộ cùng thương nghị, đặc biệt truyền thụ Thiên Tuyền Tử chức vị Thiên Tiên, thăng chức Minh Ty Tiệp Dư, lập tức phi thăng nhận chức, khâm thử.”

Mạc Vấn cùng A Cửu nghe vậy nhìn nhau một cái, Thải Y đạo cô quả nhiên mưu mô xảo quyệt, lại cho A Cửu cái chức ở Địa Phủ. Minh Ty là cách gọi của Thiên Đình đối với Địa Phủ, mà Tiệp Dư chính là nữ quan trong Phong Đô Đế Cung, chức quan này thường do Thiên Tiên đã từng phạm lỗi lầm đảm nhiệm, hàng năm xử lý công việc quỷ bộ tại Địa Phủ, vĩnh viễn không được rảnh rỗi, cực khổ không thể tả.

“Hả?” Thiên Quan truyền chỉ thấy A Cửu không có lập tức tiếp chỉ, mặt lộ vẻ không vui.

“Được thiên ân ưu ái, xá tội thăng chức, tội nữ vốn lúc này nên lập tức tiếp chỉ tạ long ân, nhưng không dám bỏ qua lễ nghi Thiên Đình, tội nữ tu vi nông cạn, lại mất ngọc tịch, ngọc tịch đã không còn, nào dám lấy thân thể dị loại phi thăng tạ ơn?” A Cửu cúi đầu nói.

“Có thể phi thăng trước, sau đó bổ xung ngọc tịch cũng được.” truyền chỉ thiên quan chần chờ chốc lát sau đó lên tiếng nói.

“Chuyện này trước nay chưa từng có tiền lệ, tội nữ vạn lần không dám.” A Cửu lại lần nữa nói.

Thien quan nghe vậy lộ vẻ mặt lo lắng, đạo chỉ phi thăng này truyền tới hết sức vội vàng, hắn nhận việc này cũng rất đột ngột, cẩn thận suy nghĩ quả thật có sơ sót.

“Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bẩm thiên quan, A Cửu chính là vợ bần đạo, nhận thiên ân to lớn được phong chức vị, bần đạo vui mừng quá đỗi, nhưng chuyện này có làm trái thiên quy, dù có bổ sung ngọc tịch ngay lập tức cũng sẽ lỡ mất ngày phi thăng.” Mạc Vấn chắp tay hướng thiên quan nói.

“Không bằng như vậy đi, Thiên Tuyền Tử lại ở trần gian thêm một ngày nữa, giờ Thìn ngày mai bổn quan lại tới.” thiên quan lên tiếng thương nghị, A Cửu là tội nhân mà lại nhận chức Thiên Tiên không quan trọng gì, nhận việc khổ sai, Ngọc Đế cũng sẽ không mấy để ý, sớm một ngày hay muộn một ngày cũng không sao.

“Tội phụ sẽ tắm rửa sạch sẽ, thắp hương tổ tiên, ngày mai giờ Thìn phi thăng nhận chức.” A Cửu vội vàng đáp ứng.

“Được.” Thiên quan gật đầu đáp ứng, tung người bay lên theo nhạc công trở về Thiên Đình.

Đợi thiên quan rời đi, Mạc Vấn chắp tay hướng lên trời nói: “Hôm nay được chân nhân che chở, bần đạo vĩnh viễn không dám quên.”

Mạc Vấn nói xong, chung quanh cũng không có động tĩnh, Thiên Môn Đạo Nhân cũng không hiện thân.

Mạc Vấn thấy vậy lập tức đoán được nguyên do trong đó, Thiên Môn Đạo Nhân không hiện thân có thể là bởi vì Thải Y đạo cô cũng đã đến đây rồi, đang âm thầm quan sát trong bóng tối.

Được thêm một ngày, A Cửu kích động vô cùng, vòng cánh tay ôm lấy Mạc Vấn, lại kiễng chân hôn hắn.

Mạc Vấn không có nghênh tiếp, thở dài một tiếng ngồi trên tảng đá “ Chuyện này là do Thải Y Nguyên Quân một tay thúc đẩy, vì muốn chia lìa đôi ta, chức quan này nàng không thể có thời gian rảnh phân thần, khả năng ta và nàng gặp lại là không thể rồi.”

A Cửu không hề biết dụng ý của Mạc Vấn, tưởng hắn nói thật, bèn lên tiếng an ủi, “Chuyện gì cũng có hi vọng, không nên nản chí.”

“Hy vọng ở đâu chứ? Âm Tào Địa Phủ không phải quan lại Địa Phủ thì không thể ra vào, cho dù ngày sau ta có chứng đạo Kim Tiên cũng không thể tuỳ tiện đi xuống. Đáng ra chúng ta không nên đắc tội bà ấy, ngày mai xa nhau cũng coi như là vĩnh biệt rồi.” Mạc Vấn than thở nói, phải để cho Thải Y đạo cô nghĩ là mình đã báo thù thành công, nếu không ngày sau bà ta sẽ còn nghĩ đủ cách để làm tổn thương A Cửu, hơn nữa cũng sẽ không còn thoải mái như hôm nay đâu.

A Cửu rất thông minh, thấy Mạc Vấn nói năng khác thường, biết hành động này của hắn có thâm ý sâu sắc, liền lên tiếng phụ họa, “Hay là chúng ta chịu đòn nhận tội, cầu xin bà ấy tha thứ?”

“Ta lúc trước đã đắc tội bà ấy, cho dù nhận lỗi bà ấy cũng sẽ không tha thứ đâu. Nàng và ta tốn lao tâm khổ tứ ba năm, tạo được mảnh vườn thế ngoại thanh tịnh này, vốn định ở đây giúp đỡ lẫn nhau, không ngờ nhất thời kích động, ba năm khổ tâm bị hủy trong một khắc.” Mạc Vấn nói.

“Nếu sớm biết có ngày hôm nay, thì lúc trước sao vẫn còn làm?” một tiếng nói đắc ý lạnh lùng từ cách đó ba trượng truyền tới.

Mạc Vấn nghe tiếng vội vàng chắp tay nói. “Nguyên Quân xin dừng bước.”

“Hừ”, xa xa truyền lại một tiếng hừ lạnh

Nghe thấy tiếng hừ lạnh, Mạc Vấn cùng A Cửu quay đầu lại nhìn, một lúc lâu sau, A Cửu mới thấp giọng hỏi “Đã đi chưa?”

Mạc Vấn gật đầu một cái, đàn bà là không thể đắc tội, một khi đã đắc tội với đàn bà, các nàng sẽ nhất định sẽ nghĩ đủ mọi cách trả thù. Chẳng qua lúc đó bà ta giận quá mất khôn, nghĩ ra kế sách không được thông minh cho lắm, hành động này của Thải Y đạo cô không khác nào đã giúp hai người một việc lớn, dù gì thì cũng là Thiên Tiên, Thiên Tiên là có thể vĩnh viễn trường tồn cùng thiên địa đấy.

“Ngay cả Kim Tiên cũng không thể tùy ý tiến vào Địa Phủ, nhưng ta tin chàng không phải là không thể đạt đến tu vi Đại La.”

“Những lời này để sau hãy nói…”