Dịch giả: Ma Đạo Tử
"Lão Ngũ, vị nữ đạo trưởng kia mặt mày có nghiêm nghị không?" Dạ Tiêu Diêu quay đầy hỏi Lão Ngũ.
"Không hề, ta thấy ai đến chào thì nàng cũng gật đầu mỉm cười, có điều y phục của nàng..." Lão Ngũ lắc đầu nói.
"Người này bao nhiêu tuổi?" Dạ Tiêu Diêu lập tức ngắt lời Lão Ngũ.
Mạc Vấn nghe vậy liền nhíu mày lắc đầu, mang theo bát đũa quay người ra khỏi phòng. Trong khi đó thì đám Dạ Tiêu Diêu cứ vây quanh Lão Ngũ mà hỏi linh ta linh tinh.
Vừa rẽ vào tiệm cơm, Mạc Vấn liền bắt gặp A Cửu đang từ tiệm cơm trở về Tây Viện, nhớ tới chuyện hôm qua mà không khỏi xấu hổ. "A Cửu, chuyện tối qua ta không hề cố tình, thật sự xin lỗi ngươi."
"Ngươi cái tên mọt sách cổ hủ này." A Cửu cười khẽ nói, quay người lách qua hắn.
A Cửu rời đi rồi Mạc Vấn lại càng đỏ mặt, nhìn trái phải xung quanh không có ai thì bước nhanh vào tiệm cơm. Không lâu sau đó, những người khác cũng tới tiệm cơm ăn cháo. Mà vị nữ đạo trưởng dạy y thuật đã trở thành đối tượng bàn luận của bọn họ, ngược lại cũng không có ai tới trêu chọc hắn nữa, Mạc Vấn thấy thế mà mừng thầm trong lòng. Quả nhiên, loại chuyện có xấu hổ đến đâu thì cũng sẽ đến lúc phải bị chìm xuống.
Thời gian ăn uống của đạo nhân cũng có hạn chế, không thể ngắn hơn nửa khắc (1), cũng không được vượt qua nửa khắc. Ăn điểm tâm xong, mọi người liền đi tới bên ngoài Đông Viện đứng chờ, đến đúng giờ Thìn (2) thì một vị đạo cô mặc áo xanh liền từ ngoài cửa lớn bước vào.
Ngay khi nhìn thấy người này Mạc Vấn liền cau mày, hắn rốt cuộc hiểu vì sao ngày đó Thanh Dương Tử không trả lời câu hỏi của Lưu Thiểu Khanh mà lại bĩu môi cười. Đạo cô này tuổi tác chưa đủ ba mươi, búi tóc cao lên, gương mặt hơi tròn, lông mi nhỏ, mắt lại lớn, cái miệng nhỏ, sống mũi cao. Có thể nói là cực kì xinh đẹp, chân đi đạo ngoa (3) bằng vải trắng, trên người mặc đạo bào màu xanh. Mà vấn đề nằm ở chỗ, đạo bào màu xanh kia lại mỏng như cánh ve vậy, trong khi đi lại thì thân thể người mặc lại ẩn ẩn hiện hiện, thật là gây họa cho người (4).
Lúc này phong tục ở Trung thổ đã có ảnh hưởng thật lớn từ người Hồ, trở nên rất thoải mái. Dù là ở nước Tấn hay nước Triệu, cũng có thể dễ dàng những cô gái mặc sa y (5), nhưng một người tu đạo lại đi mặc sa y thì thật là chướng mắt, không biết xấu hổ, trái ngược hoàn toàn với phong thái trầm ổn của Đạo Gia.
Mọi người ngạc nhiên nhìn chăm chú vào vị đạo cô trẻ tuổi đang chậm rãi tới gần này. Mạc Vấn vốn định cúi đầu không nhìn (6), nhưng do dự một lúc lại thôi. Lúc này hắn không còn là Nho gia đệ tử "phi lễ vật thị" (7) mà đã là Đạo gia môn nhân "chỉ cần có cái tâm trong sáng, canh ba nói chuyện nào có ngại."
"Vô Lượng Thiên Tôn, bái kiến đạo trưởng." Bảy người chờ đạo cô trẻ tuổi đến gần liền khom người thi lễ.
"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, Ngọc Linh Lung xin đáp lễ." Đạo cô trẻ tuổi cũng chắp tay chào họ.
Mọi người nghe vậy liền tách ra hai bên nhường đường, về phần Mạc Vấn hơi sửng sốt một chút, nên chậm hơn mọi người một chút. Vừa nãy Ngọc Linh Lung chào mọi người bằng cả câu "Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn," điều này cho thấy nàng không những là Chưởng giáo một phái, mà còn là cao thủ đã vượt qua độ quá Thiên kiếp. Hơn nữa, đạo hiệu thường lấy chữ "tử" làm hậu tố, dù là Khôn đạo (8) cũng không phải là không có chữ "tử," mà Ngọc Linh Lung là lấy ý thanh khiết của ngọc, dùng để thay thế cho đạo hiệu của Khôn đạo cũng không phải là không thể. Chỉ là Ngọc Linh Lung còn là nhã xưng của hoa thủy tiên (10), một loại hoa có kịch độc.
"Bảy vị chính là chuẩn đồ cao quý của Thượng Thanh, ngày sau tiền đồ không thể hạn lượng, cứ xưng hô ngang hàng cùng bần đạo cho thuận tiện đi." Ngọc Linh Lung mỉm cười nhìn mọi người xung quanh.
"Xin hỏi họ tục gia của chân nhân?" Dạ Tiêu Diêu cười hỏi.
"Bần đạo tục gia họ Lý, ngươi vì sao lại cầm cái hũ nhỏ này?" Ngọc Linh Lung đưa tay chỉ vào cái bình trong tay A Cửu.
"Hồi chân nhân, thứ này là do Hiên Viên Tử tiền bối lưu lại cho chúng ta, bên trong có mười hai viên châu, phải dùng tay trái chỉ trong một lần duy nhất lấy hết ra. Thế nhưng chúng ta vẫn chưa thể làm được, thế nên lúc nào cũng mang theo bên người." A Cửu đáp.
Ngọc Linh Lung nghe vậy thì thấy thật thú vị, đưa tay cầm lấy cái bình trong tay A Cửu cúi đầu nhìn, rồi lập tức cho tay vào, kẹp hết mười hai hạt châu vào những kẽ tay mà lấy ra. "Hiên Viên Tử thật là có tâm."
"Bảy người chúng ta vẫn không thể hiểu được vì sao Hiên Viên Tử tiền bối lại để chúng ta kẹp lấy những hạt châu kia ra, xin chân nhân vì chúng ta mà giải thích." Mạc Vấn mở miệng hỏi.
"Đạo nhân làm phép cần dùng tay trái bắt quyết, năm đầu ngón tay cùng bàn tay tương ứng với sao Bắc Đẩu, Cửu Cung Bát Quái cùng với mười hai thần văn. Chỉ quyết bấm độn phải vô cùng chính xác, không thì mất linh. Người mới học thì năm ngón tay cứng ngắc, lực đạo bất ổn, lại không thể chỉnh chỉ quyết của họ cho chính xác, mà vật nhỏ này lại có thể rèn luyện sự linh động và lực đạo cho năm ngón tay. Đây là hắn muốn đặt nền móng tốt để các ngươi sau này tu tập chỉ quyết thi triển pháp thuật dễ dàng hơn." Ngọc Linh Lung bỏ hạt châu xuống, trả cái hũ lại cho A Cửu.
Mọi người nghe vậy liền bừng tỉnh đại ngộ, cảm động tấm lòng Hiên Viên Tử và nhớ tới lão, đồng thời đối với Ngọc Linh Lung cũng dần thân thiết hơn. Ngọc Linh Lung dáng cười ôn hòa, lời nói thong dong, chắc hẳn không khó ở chung.
Nàng đem cái hũ trả cho A Cửu xong thì quay người tiến vào điện thờ, mọi người cũng nối gót đi theo.
"Mỗi người báo đạo hiệu của mình, chúng ta cũng cần có xưng hô." Ngọc Linh Lung ngồi vào chỗ của mình rồi nói.
"Vãn bối Thiên Khu Tử." Mạc Vấn nói trước.
"Vãn bối Thiên Tuyền Tử." A Cửu nói.
"Vãn bối Thiên Cơ Tử." Dạ Tiêu Diêu Dạ Tiêu Diêu nói.
"Vãn bối Thiên Quyền Tử." Lưu Thiểu Khanh chắp tay.
"Vãn bối Ngọc Hành Tử." Bách Lý Cuồng Phong nói.
"Vãn bối Khai Dương Tử." Liễu Sinh mở miệng.
"Vãn bối Diêu Quang Tử." Thiên Tuế là người cuối cùng nói ra đạo hiệu.
"Theo thứ tự ngồi xuống đi, như vậy dễ nhớ hơn." Ngọc Linh Lung mỉm cười nói.
Nghe vậy thì người cao hứng nhất chính là Bách Lý Cuồng Phong, bất kể là vị sư trưởng nào truyền nghề đều lấy người đầu tiên bên tay trái làm ví dụ minh họa. Lần trước là kẻ đầu tiên bị Hiên Viên Tử đánh cho mặt mũi bầm dập làm hắn đã muốn đổi chỗ.
Mạc Vấn không chút sợ sệt ngồi ở vị trí đầu, nhưng mà như vậy A Cửu lại ngồi cạnh hắn, gần nhau như vậy khó tránh khỏi ngượng ngùng.
Ngọc Linh Lung chờ mọi người ngồi xuống rồi lên tiếng lần nữa. "Từ khi nhận được thần dụ của Tổ Sư, bần đạo vẫn luôn lo lắng, kì hoàng chi thuật (11)cùng thiên địa âm dương hợp đạo, học cả đời cũng khó hiểu được hết sự kì diệu, chỉ có nửa năm tất nhiên là khó mà tinh thông, cùng lắm chỉ là tạm quen việc thế nên ta chỉ truyền pháp không truyền thuật."
______
(1) 1 khắc bằng 15 phút
(2) Giờ Thìn là từ 7h-9h sáng
(3) đôi giày của đạo nhân
(4) Hán văn, 招风惹火. Hán việt, chiêu phong nhạ hỏa. Ý nói gây chuyện thị phi, tai họa, ở đây có thể hiểu như nghiêng nước nghiêng thành, họa quốc ương dân.
(5) Sa y là áo vải mỏng
(6) Vốn là "đê đầu tị hiềm," cúi đầu tránh hiềm khích.
(7) Nếu là điều không phải lễ thì chớ nhìn. Đây là lời dạy về đạo nhân của Khổng Tử cho Nhan Uyên, được ghi lại trong Luận Ngữ. Đầy đủ là, phi lễ vật thị, phi lễ vật thính, phi lễ vật ngôn, phi lễ vật động.
(8) Khôn đạo, ý chỉ đạo cô
(9) Nhã xưng là cách gọi tên tôn trọng, thanh lịch.
(10) một trong những loại hoa đẹp và được nhiều người yêu thích. Tuy nhiên, nếu ăn nhầm loài hoa này, bạn có thể bị độc tố có trong hoa gây tê liệt, phát ban đỏ hoặc lở loét trên da.
(11) Hoàng chỉ cho Hiên Viên Hoàng Đế, kỳ là thần tử Kì Bá. Tương truyền Hoàng Đế thường cùng kỳ bá, Lôi Công các thần tử ngồi mà luận đạo, nghiên cứu về y học. Kì Hoàng Chi Thuật là chỉ y thuật Trung Y.