Tử Dương

Chương 314: Khoét xương lấy tuỷ




Dịch giả: argetlam7420

Đứng lặng một hồi lâu, Mạc Vấn xoay người đi xuống núi, hắn chẳng có cách nào sửa chữa long mạch, mà cho dù có thể sửa hắn cũng không dám ra tay, Tát Mãn vu sư nước Yên tự tiện thay đổi long mạch nhìn qua tưởng như là ý nghĩ cá nhân, kì thực rất có thể là ý trời định trước. Thiên ý khó dò, đại đạo tự nhiên, thế gian thái bình hay chiến loạn, bách tính là hạnh phúc hay là đói khổ, tất thảy đều có định số sẵn, có khi hắn tự cho là đúng can dự vào cũng không nhất định là chuyện tốt.

Hoàng Y Lang và Tiêu Ngọc Lan trước đó đã từng hợp tác với nhau, phối hợp rất ăn ý, do lần này không cần phải đào ra lối đi rộng rãi như ở Bất Hàm Sơn cho nên tốc độ so với trước nhanh hơn rất nhiều, tới buổi trưa đã đào xuống vài chục trượng.

Buổi chiều giờ Mùi, hai người đầu đầy bụi đất chui ra.

Hoàng Y Lang biến thành người nhìn Mạc Vấn nói: "Chân nhân, gặp phải lớp đá cứng, không đào được nữa.".

Mạc Vấn nghe vậy gật đầu, đợi Tiêu Ngọc Lan chui ra, hắn xoay người chui vào. Thông đạo dốc thoai thoải hướng xuống, bên trong rất ấm áp, tới nơi Mạc Vấn thấy được tầng đá trắng, dùng linh khí dò xét, phát hiện tầng đá dày đến hơn một trượng, bên trong rỗng không.

"Đây là phần xương sống của long mạch, dày hơn một trượng." Mạc Vấn nói với ba người nói ở phía sau, trong long mạch thực chất còn có một con Kim Long, bình thường nó nằm sâu ở vị trí đầu rồng. Con Kim Long nhỏ này có trước, sau đó mới phát ra long khí, long khí phát triển thành long mạch. Tầng đá cứng này có tác dụng chính là kết nối cả long mạch, tương tự như cột sống con người vậy.

"Lão gia, có thể mở ra được không?" Lão Ngũ hỏi.

"Muốn đánh nát lớp đá này không phải việc khó." Mạc Vấn đáp.

Hoàng Y Lang suy đoán: "Ta chỉ sợ sẽ làm bị thương đến long mạch.".

"Chỉ đánh ra một lỗ hổng nhỏ, đối với long mạch sẽ không phải tổn thương gì lớn, nhưng lấy đi địa nhũ sẽ có ảnh hưởng nhất định tới long khí, địa nhũ bị thiếu thì ngày sau rất có thể sẽ mang đến ảnh hưởng xấu cho nước Đại." Mạc Vấn nói.

Mạc Vấn nói xong, ba người không nói thêm nữa, đứng ở một bên, đợi hắn quyết định.

Trầm ngâm một lát, Mạc Vấn đưa tay lấy ra hộp phù. Nếu đi tìm địa nhũ ở những nơi khác sẽ lãng phí rất nhiều thời gian, chỉ có thể lấy ở nơi này thôi, nếu sau này nước Đại thật sự gặp khó khăn thì hắn sẽ xuống núi tương trợ.

Mạc Vấn lấy hộp phù rồi vẽ mấy đạo Định Khí phù, ổn định khí tức xung quanh, xong vẽ tiếp một đạo Lôi phù đánh tan lớp đá. Lớp đá vừa vỡ, long khí yếu ớt lập tức tràn ra, Mạc Vấn không suy nghĩ nhiều, cầm lấy cái hũ nhỏ đã chuẩn bị trước tung người nhảy vào bên trong.

Bên trong xương rồng có hình dáng một thung lũng, trên rộng dưới hẹp, chỗ rộng nhất dài đến hai dặm, nơi hẹp nhất chỉ có vài thước, đi vào được hơn mười trượng thì cả đám phát hiện một dòng suối đang chảy róc rách, chất lỏng đang chảy có màu trắng đục, địa nhũ còn có tên khác là Long tủy, chất lỏng màu trắng này không còn nghi ngờ gì nữa, chính là địa nhũ.

Mạc Vấn nhanh chóng nhảy xuống hứng lấy một hũ đầy địa nhũ, ngay sau đó đề khí bay lên, khom người đi ra.

"Lão gia, đây chính là địa nhũ?" Lão Ngũ nhận lấy cái hũ nhỏ trong tay Mạc Vấn, vật này không màu không vị, vừa giống như cháo, vừa giống như sữa.

Mạc Vấn gật đầu, quay sang bảo Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan, "Bịt kín lỗ hổng lại, phòng ngừa long khí thoát ra ngoài bị người khác phát hiện."

Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan đáp ứng một tiếng, bắt đầu lấp đất, Mạc Vấn đậy kín hũ lại, rồi giơ tay ra hiệu lão Ngũ đi ra ngoài.

"Lão gia, từng này đủ cho Cửu cô ăn trong bao lâu?" Lão Ngũ ôm cái hũ nhỏ, quay đầu nhìn quanh.

Mạc Vấn biết ý lão Ngũ muốn để lại lối đi để sau này lại lấy tiếp, bèn lên tiếng giải thích, "Con Kim Long này còn chưa xuất thế, lấy đi Long tủy sẽ gây tổn hại tới long khí, vừa rồi ta dùng Định Khí phù chính vì để phòng ngừa long khí tiết ra ngoài, tránh để những kẻ có ý đồ xấu phát hiện. Hai là che mắt Kim Long, làm nó không biết Long tủy của mình bị thiếu sót. Chuyện này chỉ được làm một lần, nếu cứ tiếp tục lấy sẽ khiến Kim Long bị hoảng sợ, chui ra khỏi núi xuất thế trước thời hạn, dẫn tới thiên hạ đại loạn."

Lão Ngũ nghe xong liên tục gật đầu, ôm cái hũ nhỏ đi theo Mạc Vấn ra ngoài.

Chạng vạng tối, bốn người lấp kín thông đạo, trở về Vân Trung thành.

Mạc Vấn nhìn Hoàng Y Lang cùng Tiêu Ngọc Lan nói: "Đa tạ hai vị, bần đạo tới Hoàng cung nói chuyện với Hoàng Thượng, xong sẽ đi ngay, không thể trở lại nói lời từ biệt hai vị được rồi.".

Hoàng Y Lang khiêm tốn khoát tay, rồi lên tiếng hỏi: "Chân nhân dự định đi đâu?".

"Có lẽ ta sẽ đi ra biển một chuyến, hai vị ở nơi này nghỉ ngơi lấy sức, chớ nên lười biếng tu hành." Mạc Vấn nói.

"Không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại Chân nhân?" Tiêu Ngọc Lan ngẩng đầu nói.

"Chắc chắn sẽ có ngày gặp lại, hai vị bảo trọng." Mạc Vấn đáp, mặc dù chỉ lấy đi một hũ long tuỷ nhỏ, nhưng cái này là long tủy của Kim Long, thiếu tủy sau này có thể sẽ khiến nước Đại gặp phải không ít khó khăn, đến lúc đó hắn không thể không xuống núi tương trợ.

Từ biệt hai người Hoàng Tiêu, Mạc Vấn cùng lão Ngũ trở lại Hoàng cung.

Làm hai người không ngờ tới là trong đại điện từ Thác Bạt Thập Dực Kiền, Thác Bạt Thập Kỳ cho đến các Vương gia và văn võ bá quan tất cả đều đã chờ sẵn, Mạc Vấn vừa vào điện tất cả văn võ bá quan đều quỳ xuống, Thác Bạt Thập Dực Kiền rời khỏi ngai vàng bước tới đón.

"Phúc Sinh Vô Lượng Thiên Tôn, bần đạo là người quê mùa không kham nổi đại lễ như vậy, chư vị xin đứng dậy đi." Mạc Vấn nhìn mọi người nói, hành động này của Thác Bạt Thập Dực Kiền có dụng ý gì hắn hiểu rất rõ, bởi vì đây là lễ nghi bái tướng từ thời Thương Chu truyền xuống.

"Mong Chân nhân tạm lưu lại tiên giá, dẫn dắt nước Đại hùng cường, tạo phúc cho muôn dân." Thác Bạt Thập Dực Kiền tới gần cúi người sát đất.

"Xin Hoàng Thượng bãi triều, bần đạo có lời muốn nói riêng với người." Mạc Vấn nghiêm nghị nói.

Thác Bạt Thập Dực Kiền thấy Mạc Vấn thần sắc ngưng trọng, vội vàng hạ chỉ bãi triều.

Văn võ bá quan không thiếu những vị già yếu, từ sáng sớm đã bị triệu nhập cung gấp, đứng cả ngày chờ, nhiều vị quỳ xuống xong không sao đứng dậy nổi, nghe Thác Bạt Thập Dực Kiền hạ lệnh, người khoẻ mạnh đỡ người già yếu, quan võ nâng quan văn lên, tất cả cùng nhau lui ra.

Văn võ lui ra xong, trong đại điện chỉ còn lại Thác Bạt Thập Dực Kiền, Thác Bạt Thập Kỳ và mấy vị thân vương, Mạc Vấn quay sang vẫy tay với mọi người, mọi người thấy hắn gần gũi thân thiết, liền bước nhanh lại vây quanh bốn phía chờ Mạc Vấn nói chuyện.

"Hoàng Thượng cùng chư vị dùng đại lễ tiếp đón bần đạo, bần đạo trong lòng hiểu rõ, nhưng bần đạo còn có chuyện quan trọng trong người, không thể ở lại nơi này, lúc này mặc dù thiên hạ đại loạn, nhưng lại không phải thời cơ tốt cho nước Đại, trong vòng hai mươi năm tới nước Đại nên bảo vệ vững chắc biên cương, giúp nhân dân ấm no, binh lính tinh nhuệ. Hai mươi năm chẳng qua là thời hạn ngắn nhất, cũng không phải đúng hai mươi năm sau là có thể khởi binh, đến lúc đó còn phải xem thời thế mà hành động." Mạc Vấn nói.

Mạc Vấn nói xong, mọi người nghiêm nghị gật đầu.

"Long mạch của nước Đại nằm ở biên giới phía Đông Bắc, biên giới Đông Bắc phải phái trọng binh trấn giữ, đừng để mất đất." Mạc Vấn lại nói.

Những lời Mạc Vấn nói đều là thiên cơ, mọi người nghe được thiên cơ, gật đầu mừng thầm.

Mạc Vấn nói xong, lấy trong ngực ra hộp phù, vẽ một đạo phù chú định vị rồi gấp lại giao cho Thác Bạt Thập Dực Kiền, "Bần đạo không có thời gian trợ giúp cho Hoàng Thượng, đành lưu lại một đạo phù chú cảm ứng này, ngày sau nước Đại làm chủ Trung Nguyên nếu gặp phải nguy nan gì thì có thể đốt lá phù này kêu gọi bần đạo, bần đạo sẽ tới nhanh nhất có thể, lá phù này chỉ có thể sử dụng một lần, bần đạo cũng chỉ có thể tới một lần thôi."

Thác Bạt Thập Dực Kiền nghe vậy rất cảm động, giơ hai tay nhận lấy, cất kỹ trong ngực.

Định vị phù chú Mạc Vấn tổng cộng chia làm hai tấm, một tấm đưa cho Bồ Hùng là bằng hữu lúc hắn Đông chinh, còn một tấm chính là tấm hôm nay đưa cho Thác Bạt Thập Dực Kiền.

Mạc Vấn giao phó xong xuôi liền cáo từ, Thác Bạt Thập Dực Kiền níu kéo giữ lại, mong hắn ăn xong cơm tối lại đi, Mạc Vấn hơi do dự một chút, cuối cùng gật đầu đáp ứng.

"Tư Không phủ cả quý quốc có ai biết tạo tác không?" Mạc Vấn hỏi.

Thác Bạt Thập Dực Kiền nghe vậy quay đầu nhìn về phía Thác Bạt Thập Kỳ, Thác Bạt Thập Kỳ chắp tay hỏi, "Chân nhân muốn chế tạo binh khí?"

Mạc Vấn lắc đầu, "Không phải, xin chuẩn bị giúp ta một cái nghiên mực bằng đá bằng phẳng hình vuông dài nửa thước, ta muốn dùng nó làm khuôn đúc khắc chữ."

Thác Bạt Thập Kỳ nghe vậy cảm thấy nghi hoặc, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều, lập tức sai người chuẩn bị.

Mạc Vấn lúc này vẫn chưa hết đau buồn về chuyện ở Vô Lượng sơn, buổi dạ tiệc diễn ra rất yên lặng, mọi người thấy Mạc Vấn nói năng thận trọng liền đổi sang lão Ngũ, dùng hết nước bọt dụ dỗ. Lão Ngũ chưa bao giờ được các vị vương gia niềm nở hỏi han như thế, vừa hưng phấn lại vừa thấp thỏm, tám năm trước lúc đi theo Mạc Vấn ra bắc tìm Lâm Nhược Trần gã không bao giờ nghĩ đến bản thân lại có thể được như ngày hôm nay.

Sau bữa cơm tối, nghiên mực đá đã chuẩn bị xong, Mạc Vấn cẩn thận cho vào túi, lần này có nhiều địa nhũ như vậy, hắn có thể viết một bức thư dài cho A Cửu rồi.

Thác Bạt Thập Kỳ rất hiếu học, thỉnh giáo Mạc Vấn phương pháp dùng nghiên mực đá làm khuôn đúc chữ, Mạc Vấn lên tiếng giải thích, Thác Bạt Thập Kỳ bừng tỉnh đại ngộ, lúc này thiên hạ còn chưa có phương pháp khắc chữ, cách này của Mạc Vấn không những có thể tạo chữ, mà còn có thể phủ giấy lên đó, in ra chữ viết hàng loạt một cách cực kỳ nhanh chóng.

"Dám hỏi Chân nhân, nếu muốn phát triển giáo dục thì nên dùng cách nào?" Trước khi đưa tiễn Thác Bạt Thập Kỳ nhìn Mạc Vấn hỏi.

"Nếu muốn trăm họ tuân thủ lễ nghi luật pháp thì phải lấy Khổng Mạnh, nếu trăm họ cúi đầu thần phục thì dùng kinh Phật, nếu muốn thức tỉnh bách tính thì phải dùng Đạo giáo." Mạc Vấn thuận miệng nói.

"Phương pháp khuôn đúc này là ý của Chân nhân, ta sẽ dùng để sao lưu lại kinh điển của Đạo gia." Thác Bạt Thập Kỳ nói.

Mạc Vấn gật đầu đồng ý, rồi giơ tay với lão Ngũ, lão Ngũ hiểu ý, lập tức biến thân thành con dơi vỗ cánh bay lên không, Mạc Vấn chào từ biệt mọi người rồi đề khí nhảy lên lưng dơi, biến mất trong màn đêm.

Đỉnh Tuyết sơn chỗ A Cửu bị giam nằm ở khu vực biên giới tây bắc, địa thế ở phía tây Hoa Hạ so với phía đông cao hơn rất nhiều, chênh lệch có khi đến mấy ngàn trượng, lão Ngũ Tây bay rất chậm chạp, do càng lên cao nhiệt độ càng thấp, tới biên giới nước Lương thì không chịu đựng nổi nhiệt độ thấp nữa, đành thu cánh hạ xuống đất, Mạc Vấn mang theo túi vải một mình lên Tuyết Sơn. Lão Ngũ cũng muốn đi lên Tuyết Sơn, bị Mạc Vấn kiên quyết cự tuyệt, lấy tu vi lão Ngũ bay tới sườn núi là đã không thể hít thở được rồi, đừng nói chi là đi lên đỉnh núi.

Tới bên ngoài nơi giam cầm, Mạc Vấn thấy A Cửu đang lấy hòn đá cọ vào vách núi, thấy vụn đá rơi xuống lập tức nàng lấy áo khoác ngoài bọc lại, trên này gió thổi quá mạnh, nếu không như thế thì vụn đá sẽ bị thổi đi mất.

Tiên Nhân Lệ quả là thần kỳ, A Cửu lúc này đã khôi phục bộ dáng như lúc ban đầu, ngoài ra điều khiến Mạc Vấn vui mừng nhất là A Cửu vẫn còn tu vi linh khí, có linh khí trợ lực, vách núi đã bị đào thành một hốc lõm, đợi một thời gian nữa chắc chắn sẽ có thể mở ra một sơn động, nếu như có thể tìm được linh vật sinh trưởng không cần ánh sáng thì cũng không cần mạo hiểm vẽ Kim phù dời núi nữa.

Thấy được hy vọng, Mạc Vấn tâm tình rất tốt, đến nơi tránh gió lấy ra tấm nghiên mực.

Trước khi ra biển, hắn muốn được cùng A Cửu trò chuyện thật nhiều...