Dịch giả: argetlam7420
"Lão gia, phu nhân, xảy ra chuyện lớn rồi." Ngoài phòng Tiểu Ngũ lo lắng la lên.
Mạc Vấn nghe thấy tiếng liền buông sáo trúc xuống mở cửa chạy ra, đúng lúc Tiểu Ngũ cũng chạy qua ngoài cửa đông phòng của hắn, nhìn thấy Mạc Vấn liền nói nhanh:
"Thiếu gia, vừa rồi có một binh sĩ bị lạc chạy đến mua thuốc trị thương, hắn nói rằng người Hồ đã công phá Thanh Bình thành rồi."
"A? Sao bọn chúng có thể tới nhanh như thế?" Mạc Vấn giật mình kinh hãi, Thanh Bình thành là cửa ải có quân đội trần giữ nằm ở phía Bắc huyện Tây Dương, khoảng cách tới chỗ này chưa tới năm mươi dặm, là cửa Bắc tiến vào huyện Tây Dương.
"Hắn nói người Hồ phái Yêu quái lên đánh tiên phong, bọn hắn căn bản không thể phòng ngự được..." Tiểu Ngũ nói đến đây, thấy lão gia cùng phu nhân từ chính phòng đi ra, vội vàng quay người báo cáo tình huống cho bọn họ.
"Yêu quái, là loại Yêu quái gì?" Mạc phu nhân ngay lập tức bị doạ mặt tái mét.
Mạc lão gia bản thân cũng rất kinh hãi, chẳng qua người già tâm tư trầm ổn, ông chỉ nhíu mày một lát rồi lập tức đưa ra quyết định, "Đi, lập tức đi khỏi đây ngay!"
Mạc phu nhân xoay người định trở về gian nhà chính thu dọn đồ đạc thì bị Mạc lão gia kéo lại, "Lúc trước đã dọn dẹp xong hết rồi, cái gì bỏ được thì bỏ đi, bà mau đi giúp Vấn nhi thu dọn đồ đạc."
Mạc phu nhân nghe vậy lập tức đi tới phòng phía đông. Mạc Vấn lúc này cũng nhận thức được tình hình, trở về phòng cùng mẹ và vợ thu dọn đồ châu báu nữ trang. Một lát sau thu dọn ổn thoả, ba chiếc xe ngựa lập tức lên đường.
“Người Hồ sẽ tới ngay bây giờ, dân trong huyện còn chưa biết tình hình, Tiểu Ngũ, ngươi nhanh nhẹn tháo vát, mau đi Lâm gia một chuyến, nói cho Lâm lão gia cùng bà con nhanh chóng di tản, chúng ta sẽ chờ ngươi ở bờ sông” Mạc lão gia nói với Tiểu Ngũ.
Tiểu Ngũ nghe vậy gật đầu đáp ứng, đem roi ngựa giao cho Mạc Vấn, xoay mình xuống xe chạy đi.
Tiệm thuốc Mạc gia ngày thường người làm trong nhà chỉ có nhà họ Ngô cùng hai nha hoàn nữa, Mạc Vấn cùng lão Ngô và cha hắn mỗi người điều khiển một chiếc xe ngựa, nhanh chóng ra khỏi cửa thành đi nhanh về hướng nam.
Huyện Tây Dương cách sông Hoàng Hà có hơn mười dặm, ra khỏi thành ba người lập tức thúc ngựa liều chết chạy như bay. Người Hồ hung tàn mặc dù mọi người không tận mắt chứng kiến nhưng đã nghe dân chúng chạy nạn từ phương bắc nói qua, người Hồ mũi to chẳng những hình thể khác người Hán, ngay cả tính tình cũng hoàn toàn bất đồng. Người Hán đấu đá lẫn nhau chỉ vì cướp đoạt lãnh thổ, sau khi chiếm được thành trì sẽ đối xử tử tế với dân chúng vô tội. Nhưng là người Hồ nếu như phá được thành trì nước Tấn thì sẽ trắng trợn cướp bóc, lương thực gia súc chắc chắn không còn rồi, ngay cả phụ nữ cũng sẽ toàn bộ bị cướp đi làm nô lệ tình dục cho bọn chúng về đêm, đến sáng sẽ bị giết làm thức ăn. Trước mắt Thanh Bình thành đã thất thủ, người Hồ sẽ tới rất nhanh, nếu chẳng may bị rơi vào tay người Hồ hậu quả thực không dám tưởng tượng.
Thúc ngựa đi được ba dặm Mạc Vấn quay đầu nhìn lại, thấy bách tính huyện Tây Dương đông như kiến rời tổ từ cửa thành phía nam đang chen chúc nhau mà ra. Mọi người cũng không nghĩ tới người Hồ sẽ tới nhanh như vậy, hốt hoảng xô đẩy nhau, vài phụ nữ có thai ngã lăn ra đất, già trẻ lớn bé nam nữ gào thét ầm ĩ, khung cảnh hết sức hỗn loạn.
Ba chiếc xe ngựa lúc trước đều dùng để vận chuyển dược thảo cho tiệm thuốc, không có gì che đậy, Mạc phu nhân cùng Lâm Nhược Trần ngồi trên xe Mạc lão gia đi đầu. Mạc Vấn điều khiển xe ngựa thứ hai theo sát phía sau, trên xe chở hai nha hoàn cùng của hồi môn của Lâm gia. Xe của vợ chồng lão Ngô đi cuối cùng, trên xe chủ yếu là đồ đạc trong tiệm thuốc cùng dược liệu.
Hôm qua tuyết rơi dày đến ba tấc, ngựa chạy trong tuyết thỉnh thoảng bị trượt chân, xe lắc lư dữ dội, nhưng đang lúc nguy cấp mọi người chạy thoát thân cũng không để ý nhiều như thế, liên tục giơ roi giục ngựa, chốc lát sau chỉ còn cách mặt sông đang đóng băng phía trước hơn năm dặm.
"Cha, mặt băng có thể chạy xe ngựa được sao?" Mạc Vấn hô lớn, lúc trước hắn vẫn gọi là phụ thân đấy, bất quá đang lúc nguy cấp hắn cũng không còn để ý câu chữ nữa rồi.
"Khó nói lắm." Mạc lão gia cao giọng đáp lại.
"Hay là chúng ta đến bờ sông bỏ lại xe ngựa đi, tính mạng quan trọng hơn." Mạc Vấn hô.
" Sinh kế cả nhà ta toàn bộ đều ở trên xe, ném đi sau này biết sống thế nào?" Mạc lão gia lắc đầu.
Mạc Vấn lần đầu tiên trong đời gặp phải loại chuyện này, trong lòng không khỏi hốt hoảng, do lo lắng tính mạng Tiểu Ngũ nên hắn thi thoảng quay đầu nhìn lại, không để ý đường mấy phen suýt ngã, một lần cuối xe ngựa hầu như lật qua một bên làm hắn một phen toát mồ hôi hột. Mạc Vấn cũng không dám phân tâm nữa, chuyên tâm lái xe đi theo phía sau cha.
Sau chừng một nén nhang xe ngựa đến bờ sông, mọi người ngừng lại một chút thở dốc, chờ đợi Tiểu Ngũ.
Mạc Vấn đứng ở trên xe nhìn xa về phía bắc, phát hiện trừ bách tính đang chạy nạn không hề thấy binh mã người Hồ, tình hình này làm hắn trong lòng hơi yên, ngay sau đó quay đầu nhìn xung quanh, rất nhanh hắn phát hiện thấy Tiểu Ngũ đang chạy dẫn đầu đoàn người.
Tiểu Ngũ trời sinh thể lực tốt, cộng thêm quen thuộc địa thế của nơi này nên nhanh chóng chạy tới gần. Có điều ngay khi Tiểu Ngũ còn cách nơi này có hơn trăm trượng, Mạc Vấn thấy được mảng lớn kỵ binh người Hồ xuất hiện ở triền núi phía bắc, cách bờ sông chưa tới năm dặm. Bởi vì cách khá xa, Mạc Vấn không thấy được tướng mạo người Hồ, nhưng hắn có thể thấy người Hồ đang đuổi theo chém giết bách tính từ trong thành chạy ra.
"Cha, người Hồ đến." Mạc Vấn hoảng sợ nói với cha.
Mạc lão gia nghe vậy cau mày, quay đầu lo lắng nhìn Tiểu Ngũ đằng xa.
"Lão gia, chúng ta đi trước." Trong lúc nguy cấp lão Ngô thúc ngựa dẫn đầu xông lên mặt băng.
"Cẩn thận một chút." Mạc lão gia đánh xe đi theo, là chủ tớ nhiều năm, ông đương nhiên hiểu lão Ngô giành đi trước là để dò đường cho bọn họ. Xe ngựa của lão Ngô nặng nhất, chỉ cần hắn có thể đi qua, hai chiếc xe ngựa phía sau cũng có thể an toàn thông qua.
"Thiếu gia, nhanh đi mau, ta đuổi theo được." Tiểu Ngũ còn chưa tới mà thanh âm đã tới trước.
Mạc Vấn nghe thấy cũng không đánh xe lên mặt băng ngay, mà là kinh ngạc nhìn kỵ binh người Hồ đang ở phía bắc cách đó không xa. Những người Hồ này cũng chỉ mặc Man phục**, lỗ mũi rất lớn, mặt đầy râu ria, lúc này đang hò hét chém giết bách tính chạy nạn, bọn họ dùng loan đao (đao cong) hết sức sắc bén, chém đầu người dễ như chém chuối (đoạn này mình dịch hơi củ chuối tí , nguyên bản là chém dưa), dân chúng sau khi bị chặt đầu máu tươi từ cổ phun ra cao đến hai thước, có người bị chém trúng sau lưng nhất thời không chết, nằm ở trong tuyết kêu gào tuyệt vọng. Mạc Vấn chưa từng thấy qua tình cảnh máu tanh như thế, cả người run lên cầm cập, tay chân luống cuống không chịu sai khiến.
**Man phục: quần áo của thổ dân Man di phía Nam TQ, trong đây ý chỉ quần áo cũng rất sơ sài thô thiển giống người Man di.
"Đi!" Tiểu Ngũ đầu đầy mồ hôi chạy tới, nhận lấy dây cương thay Mạc Vấn thúc xe ngựa tới kịp mặt băng.
Mặt sông rộng đến mấy trăm trượng, mặt băng rất trơn, móng ngựa làm bằng sắt nên không dám đi quá nhanh trên mặt băng, nếu không ngựa có thể ngã xuống, ba chiếc xe ngựa duy trì khoảng cách năm trượng nơm nớp lo sợ đi tới bờ sông bên kia.
"Cha, nhanh lên một chút." Tiểu Ngũ quay đầu nhìn phía sau một cái, lại quay đầu nói với lão Ngô đi đằng trước.
"Cha!" Tiểu Ngũ vừa dứt lời, Lâm Nhược Trần trên chiếc xe ngựa ở giữa hướng về phía bắc đau đớn hét lên. Mạc Vấn ngỡ ngàng quay đầu lại, thấy cha vợ vừa chạy đến bờ sông đã bị người Hồ chém thành hai khúc từ vai trái tới sườn phải, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Lâm Nhược Trần kêu lên xong liền hôn mê bất tỉnh. Mạc Vấn dù không ngất đi, nhưng hắn thấy buồn nôn, hắn thấy được cha vợ người đầy máu tươi cũng nhìn thấy tim phổi cha vợ, mà mới hai giờ trước cha vợ hắn vẫn còn sống sờ sờ tươi cười đưa hắn lên ngựa.
Ngay lúc Mạc Vấn đang nôn mửa, đột nhiên một tiếng ‘rắc rắc’ lạnh lẽo làm hắn lông tóc dựng đứng, đây là do mặt băng không chịu nổi gánh nặng phát ra tiếng.
"Lão gia, chỗ này ngựa không đi được, xuống ngựa đi bộ..." Lão Ngô lời còn chưa dứt liền bị tiếng rắc rắc to lớn át mất.
Mạc Vấn ngừng nôn mửa ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy vợ chồng lão Ngô cùng xe ngựa đã rơi xuống khe nứt băng. Vì xe ngựa làm bằng gỗ, cộng thêm sau khi rơi xuống nước ngựa gắng sức quẫy đạp nên may mắn không chìm xuống ngay lập tức.
"Lão Ngô, bắt lấy roi!" Mạc lão gia thấy vậy vội vàng xuống xe chạy đến khe nứt xuất thủ cứu viện.
"Cha, mẹ, con tới cứu hai người!" Tiểu Ngũ thấy tình thế cấp bách vội nhảy xuống xe ngựa phóng nhanh tới trước.
"Đừng tới đây!" Mạc lão gia thấy vậy vội vàng hô to ngăn cản. Nhưng đã quá trễ, mặt băng vốn đã có kẽ nứt, Tiểu Ngũ còn chưa chạy đến nơi mặt băng đã lại sụp đổ lần nữa, hai người cùng với chiếc xe ngựa thứ hai trong nháy mắt rơi xuống nước.
Mạc Vấn vốn là bị sợ mất hết hồn vía thấy thế lòng càng thêm loạn, nhưng do bản năng máu mủ thúc giục nên hắn liền nhảy xuống xe ngựa chạy tới chỗ băng nứt, đến nơi đưa tay ra kéo mẹ và Lâm Nhược Trần, nhưng là mặt băng một khi đã vỡ căn bản không cách nào chịu thêm trọng lượng, mới kéo một cái dưới lòng bàn chân đột nhiên nhẹ bẫng, miệng mũi nhất thời tràn đầy nước lạnh.
Mạc Vấn chỉ biết bơi một chút, sau khi rơi xuống nước lập tức nín thở ôm lấy Lâm Nhược Trần đã bị nước lạnh làm tỉnh đỡ lên mặt băng, ngay sau đó định tiếp tục cứu mẹ, nhưng mẹ tuổi trung niên hơi mập, lại mặc thêm áo bông, áo bông ngấm nước nên rất nặng, hắn cố gắng mãi mà vẫn không kéo bà lên được.
Nước đá lạnh vô cùng, lát sau Mạc Vấn cảm thấy thân thể bắt đầu tê cứng, nhìn ra xung quanh, phát hiện cha và lão Ngô đã không thấy bóng dáng, Tiểu Ngũ cũng đang nhìn khắp chung quanh như hắn.
"Cha ta đâu?" Mạc Vấn lớn tiếng gọi Tiểu Ngũ.
"Đều bị nước cuốn trôi rồi! Mẹ, người sao rồi? Người sao rồi?" Tiểu Ngũ nức nở, nước sông mặc dù đóng băng, nhưng nước sông dưới mặt băng vẫn đang chảy.
"Con trai, mau cứu phu nhân." mẹ Tiểu Ngũ gắng sức đẩy tay con trai ra, trong nháy mắt đã chìm vào trong nước không thấy bóng dáng.
"Mẹ!" Tiểu Ngũ gào khóc lặn xuống nước định tìm, nhưng hắn ngoi lên ngụp xuống mấy lần mà vẫn không tìm được.
Tiểu Ngũ mắt thấy vô vọng, giãy giụa bơi tới, cùng Mạc Vấn hướng về phía Mạc phu nhân đang cố gắng leo lên mặt băng. Hai người hợp lực rốt cuộc đem nửa người Mạc phu nhân đẩy lên mặt băng, nhưng ngay sau đó Mạc Vấn liền cảm thấy dị thường, lúc trước mẹ đang cố gắng leo lên bỗng nhiên bất động, nghiêng người nhìn thì phát hiện mẹ hắn ở giữa trán có một mủi tên nhọn dài hơn một xích, xuyên qua đầu, đã qua đời. Một gã binh sĩ người Hồ chột mắt đang kéo chiếc xe ngựa còn lại không bị rơi xuống nước đi tới hướng bờ bắc, Lâm Nhược Trần cùng mấy nha hoàn toàn bộ ở trên xe, kinh sợ quá mức khiến các nàng ngây người như phỗng.
"Ta liều mạng với ngươi." Mẹ chết thảm, vợ bị bắt làm Mạc Vấn hết sức phẫn nộ, hắn không biết lấy đâu ra sức lực nhanh chóng leo lên mặt băng run rẩy phóng tới gã người Hồ kia.
Mạc Vấn gào thét kinh động gã người Hồ, gã xoay người lắp tên bắn cung, khi khoảng cách hai bên chưa tới năm trượng, Mạc Vấn bị tên bắn trúng ngực té lăn quay trên mặt băng.
Sau khi bị trúng tên Mạc Vấn cũng không có ngay lập tức mất đi tri giác, nhưng mà hắn đã bị thương nặng không cách nào nhúc nhích được, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng người áo đỏ trên xe ngựa dần dần đi xa…