Tử Dương

Chương 297: Lão Ngũ hiển uy




Dịch giả: Không Phải Là Tình Yêu

Khi Cự Bức và Kim Điêu đang lao vào nhau thì Mạc Vấn đã lặng lẽ chuẩn bị xong để tấn công, linh khí xuất ra từ Khí Hải, tụ ở tay phải, chỉ đợi Kim Điêu né tránh sẽ lập tức tung đòn chí mạng. Hắn quá quen với tính tình của lão Ngũ, khi lão Ngũ tức giận sẽ hoàn toàn bất chấp hậu quả, gã tuyệt đối sẽ không né tránh.

Tuy đã chuẩn bị xong nhưng Mạc Vấn cũng không ngưng tụ hết linh khí vào tay phải mà để lại ba phần ở chân phải, chuẩn bị cho trường hợp nếu hai bên đều không né tránh thì sẽ sử dụng Thiên Cân Trụy đè lão Ngũ hạ xuống, bảo vệ tính mạng cho gã.

Hắn làm việc này hoàn toàn do ý nghĩ vô thức, khi hắn quyết định làm vậy cũng không nghĩ đến sau khi lão Ngũ hạ xuống thì Kim Điêu có thể tấn công mình hay không.

Hai bên lao thẳng vào nhau, khoảng cách hơn mười trượng chớp mắt đã hết. Ngay khi Kim Điêu và Cự Bức chuẩn bị va đầu vào nhau thì Kim Điêu vội vàng tránh sang bên phải.

Mạc Vấn thấy thế lập tức ra tay, nắm tay phải đánh mạnh vào bụng Kim Điêu. Lực của cú đấm này cực mạnh, Kim Điêu phát ra tiếng kêu thảm thiết rồi lắc lư bay về phía đông.

Tuy đánh trúng Kim Điêu nhưng Mạc Vấn vẫn thầm kêu đáng tiếc. Lúc trước do vội vàng nên hắn đã phán đoán sai mà chừa lại ba phần linh khí, chính vì thiếu đi ba phần linh khí này nên mặc dù hắn đánh Kim Điêu bị thương nặng nhưng lại không thể giết chết nó.

Lão Ngũ nghe tiếng Kim Điêu kêu thảm thiết thì biết nó đã bị Mạc Vấn đánh thương nặng. Gã dựng thẳng cánh lên dừng lại, nhanh chóng quay đầu đuổi theo Kim Điêu. Lão Ngũ chiến thắng nên rất vui mừng, khi bay về phía đông kêu lên quang quác.

Mạc Vấn càng nghĩ lại càng tiếc, dị loại đều có bản năng tránh né nguy hiểm, ở thời điểm mấu chốt dù chúng nó có ý muốn liều mạng nhưng theo bản năng sẽ khiến cho chúng không tự chủ được mà tránh ra. Lúc đó hắn không nghĩ đến điều này nên uống phí mất cơ hội đánh gục Kim Điêu.

Kim Điêu bị đau liên tục phát ra tiếng rên rỉ, đến khi Dạ Tiêu Diêu nhét vào miệng nó một viên đan dược trị thương thì nó mới ngừng kêu, miễn cưỡng ổn định lại thân hình, giương cánh bay đi. Một đòn của Mạc Vấn lúc trước đã làm nó bị nội thương nghiêm trọng, nếu như tiếp tục chiến đấu thì vết thương sẽ ngày càng nặng hơn.

Sau khi Kim Điêu bị thương thì tốc độ bay rõ ràng chậm lại, lão Ngũ nhanh chóng đuổi tới phía sau nó. Dạ Tiêu Diêu thấy thế tỏ ra khẩn trương, y không phải kẻ ngốc nên thừa biết Mạc Vấn đuổi theo là muốn hủy tọa kỵ của y.

Kim Điêu này theo y đã năm, sáu năm rồi. Năm đó khi hàng phục Kim Điêu thì nó mới chỉ là con chim non chưa thay lông, là tự tay y nuôi nấng nó lớn lên, vừa giống như huynh đệ lại giống như con, dù thế nào thì y cũng không thể để cho nó chết được.

Dạ Tiêu Diêu có suy nghĩ này nên lấy đồ vẽ phù trong túi ra, nhanh chóng vẽ hai lá Tử phù rồi ném ra. “Chiếu nam thiên thần vũ, hiện chu tước linh thân, dẫn bách điểu lai triều, ứng thượng thanh điều ngự, thái thượng đại đạo quân cấp cấp như luật lệnh.”

Phù chú rời tay gặp gió biến thành hai con Hỏa vũ Chu tước rất lớn, bay ở hai bên cánh Kim Điêu.

Lão Ngũ thấy thế hoảng sợ, bay chậm lại, không dám tiến lên trước.

“Linh thân không phải là chân thân, không cần sợ nó.” Mạc Vấn nói với lão Ngũ. Với tu vi như Dạ Tiêu Diêu nếu muốn gọi thần thú ra cũng không phải là không thể, nhưng không có Thiên Lang Hào trong tay thì sẽ rất tốn công sức, cơ bản là y không thể tùy ý gọi ra được. Lúc trước y phóng ra hai lá Tử phù chỉ mời được một tia thần thức của Chu tước đến mà thôi, Chu tước chân chính lớn hơn rất nhiều so với hai con mà Dạ Tiêu Diêu gọi ra.

Lão Ngũ nghe được lời của Mạc Vấn thì không còn lăn tăn gì nữa, vỗ cánh đuổi theo.

Nhưng vào lúc này từ bên dưới có vô số chim muông bay tới, hoàng anh, chim sẻ, nhạn, trĩ, hào, nhàn … các loại chim bay tới thành đàn, hễ là chim chóc thì đều bay đến, trong đó thậm chí có cả ngỗng, vịt trời. Sau khi đám chim cò này bay tới thì chẳng thèm để ý đến mạng sống của bản thân mà lao thẳng tới chỗ Cự Bức, ra sức mổ nhằm ngăn cản nó đuổi theo Kim Điêu.

Lão Ngũ nhìn thấy đàn chim rợp trời này lao đến thì không kịp phản ứng, bị chúng nó vây quanh gần như không vỗ cánh được.

“Mau phát ra tiếng kêu.” Mạc Vấn đưa tay đánh văng một con bồ nông ở gần. Chu Tước là vua của các loài chim, người ta thường nói Phượng Hoàng là do Chu Tước biến hóa ra, Dạ Tiêu Diêu gọi Chu tước đến là muốn thu hút các loài chim khác cùng đến, nhờ vào bản năng bảo vệ vua của chúng để ngăn hắn tiếp tục đuổi theo.

Lão Ngũ nghe vậy mới nghĩ ra là mình còn có bản lĩnh đó, gã mở miệng phát ra tiếng kêu quái dị, vừa kêu xong thì chim muông xung quanh từng mảng rơi xuống dưới, giống như một cơn mưa chim.

Sau khi Cự Bức kêu lên thì có không ít chim chóc bay loạn xạ vào trong miệng, lão Ngũ chẳng muốn nhổ ra nên nuốt sạch rồi tiếp tục đuổi theo.

Lão Ngũ vừa mới làm rơi một đám chim thì không bao lâu sau lại có một đám khác bay đến, lão Ngũ phát ra tiếng kêu mở đường, Mạc Vấn vẽ hai lá Lôi phù, dùng linh khí đánh ra, phá tan hai hư ảnh Chu tước.

Dạ Tiêu Diêu cảm nhận được, quay đầu nhìn lại, thấy Chu tước đã bị đánh tan thì tỏ vẻ căng thẳng, nhưng y cũng không đầu hàng mà vội vàng ra lệnh cho Kim Điêu bay lên cao.

“Ngăn nó lại.” Mạc Vấn nói với lão Ngũ. Tuy lúc này đang là giữa trưa nhưng nhiệt độ vẫn rất thấp, nếu Kim Điêu bay lên cao thì lão Ngũ không thể đuổi theo được.

Trước khi Mạc Vấn nói thì lão Ngũ đã bắt đầu đuổi theo, vì muốn thoát khỏi Cự Bức nên Kim Điêu nghểnh cổ vỗ cánh nhanh chóng bay lên, lão Ngũ cũng vỗ mạnh cánh đuổi theo sát nút.

Kim Điêu và Cự Bức gần như bay lên thẳng tắp. Mạc Vấn và Dạ Tiêu Diêu đều từ huyệt Dũng Tuyền phát ra linh khí bám chặt vào lưng chúng. Với tư thế gần như thẳng đứng này thì hai người không thể vẽ phù được, vận hành linh khí cũng bị hạn chế. Lúc này vai trò chủ lực lại chuyển sang Kim Điêu và Cự Bức, Mạc Vấn và Dạ Tiêu Diêu không chen tay vào được.

Vì muốn giữ mạng nên Kim Điêu dùng hết sức vỗ cánh, mặc dù đang bay thẳng lên nhưng tốc độ cũng không chậm hơn so với bay ngang. Còn lão Ngũ một lòng muốn lấy mạng Kim Điêu nên điên cuồng đuổi theo, khoảng cách hai bên từ mười trượng rút ngắn xuống còn năm trượng.

Năm trượng là phạm vi mà linh khí của Mạc Vấn có thể tấn công đến nhưng lúc này hắn lại không dám ra tay, bởi vì một khi phóng ra linh khí tấn công Kim Điêu thì Dạ Tiêu Diêu sẽ cản lại, đến lúc đó phản lực sẽ đều dồn lên người Cự Bức, giảm bớt tốc độ của nó.

Kim Điêu và Cự Bức nhanh chóng bay lên cao, không còn bao lâu nữa Kim Điêu sẽ xuyên qua tầng mây. Cự Bức đuổi theo còn cách chưa đến ba trượng, chỉ trong chốc lát sẽ có thể đuổi kịp. Nhưng Mạc Vấn biết, việc hôm nay tưởng như rất dễ thành công lại có thể thất bại, vì hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Cự Bức đang nhanh chóng hạ xuống, cũng có thể nhìn thấy hai cánh của nó đã bắt đầu xuất hiện dấu vết bị đóng băng.

“Hạ xuống dưới.” Mạc Vấn nói với lão Ngũ, không thể vì đuổi giết Kim Điêu mà khiến cho lão Ngũ mạo hiểm tính mạng.

Lão Ngũ bỏ ngoài tai lời của Mạc Vấn, cố gắng vỗ đôi cánh thịt liều mạng đuổi theo.

“Nghe lời ta, bay xuống đi!” Mạc Vấn nói to hơn, hai cánh lão Ngũ bị đóng băng đã bắt đầu biến thành màu trắng, nếu tiếp tục bay lên phía trên thì hai cánh có khả năng sẽ trở nên giòn xốp mà vỡ tan.

Lão Ngũ vẫn không nghe theo, vất vả đánh đến bây giờ chỉ thiếu một chút là có thể bắt được đối thủ, gã không bỏ được con mồi đã dâng đến tận miệng.

“Nếu hai cánh bị hỏng thì ngươi sẽ mất đi hai tay đó, xuống dưới ngay!” Mạc Vấn hét to, tuy có thể chỉ một phút nữa thôi là có thể bắt được đối phương nhưng cũng chỉ cần từng đó là đủ làm cánh thịt của lão Ngũ bị đứt gãy.

Lão Ngũ vẫn không nghe lời. Mạc Vấn thấy vậy thì chỉ còn cách đi nước cờ hiểm. Hắn thu lại linh khí dưới chân rồi rời khỏi lưng dơi để giảm bớt tải trọng cho lão Ngũ.

Lão Ngũ bỗng nhiên được giảm tải thì tốc độ nhanh hơn hẳn, vỗ cánh đuổi kịp Kim Điêu, nhân cơ hội đó cắn vào đuôi của đối phương.

Tới lúc này thì lão Ngũ đã kiệt sức, sau khi cắn vào đuôi của Kim Điêu xong cũng không còn sức vỗ cánh nữa, Kim Điêu đột nhiên chịu tải thêm hơn một ngàn cân thì cũng không thể chịu nổi, bị lão Ngũ kéo theo nhanh chóng rơi xuống mặt đất.

Vì giảm tải cho Kim Điêu nên Dạ Tiêu Diêu cũng đã rời khỏi lưng nó, hai người ở trên không trung giận dữ nhìn nhau, sau đó đều lao nhanh xuống muốn cứu tọa kỵ của mình.

Sau khi xuyên qua tầng mây, Kim Điêu và Cự Bức còn cách mặt đất chưa đến hai dặm. Điều làm cho Mạc Vấn vui mừng là Cự Bức đã bắt đầu vỗ cánh, nhưng hắn cũng lo lắng vì Kim Điêu đang cúi đầu mổ xuống phần cổ và bụng của Cự Bức.

Vật nào càng nặng thì rơi xuống càng nhanh, lúc này Mạc Vấn và Dạ Tiêu Diêu đã không thể đuổi kịp chúng. Hai người đều thầm đổ mồ hôi, Dạ Tiêu Diêu lo lắng an nguy của Kim Điêu mà Mạc Vấn lại quan tâm đến sự an toàn của lão Ngũ. Đối với hắn lão Ngũ không chỉ đơn giản là tọa kỵ, so với Dạ Tiêu Diêu thì hắn lo lắng hơn nhiều.

Vì muốn thoát khỏi lão Ngũ nên Kim Điêu vừa mổ vừa dùng móng vuốt, lão Ngũ không thể chịu được đau nhức, vội vàng che đôi cánh thịt lại, trong quá trình rơi không tự chủ được xoay tròn, lão Ngũ chết cũng không nhả ra làm cho Kim Điêu cũng bắt đầu xoay tròn theo, cả hai lại càng rơi nhanh hơn.

Thấy Kim Điêu và Cự Bức sắp rơi xuống đất, trong lòng hai người nóng như lửa đốt, Dạ Tiêu Diêu gào lên một tiếng còn Mạc Vấn thì hét lớn, “Mở hai cánh ra.”

Vì đang rơi nhanh xuống nên tiếng của hai người đều bị dòng khí đẩy ngược lại, vô tác dụng lại còn phải nuốt một luồng khí lạnh vào bụng trong khi Kim Điêu và Cự Bức thì không hề nghe thấy.

Thấy cảnh vật trên mặt đất ngày một lớn dần, Kim Điêu và Cự Bức cũng đều hoảng sợ, cả hai cùng mở cánh ra làm giảm thế rơi, sau khi vỗ được vài cái thì rơi xuống ruộng, lăn mình liên tục làm bụi bặm bay mù mịt.

Khi còn cách mặt đất trăm trượng, Mạc Vấn dùng linh khí giảm lực rơi, rơi xuống nhanh như vậy giảm xóc trăm trượng là không đủ, sau khi giảm bớt phần lớn lực rơi thì hắn loạng choạng ngã xuống đất.

Sau đó Dạ Tiêu Diêu cũng rơi xuống, vì rơi quá nhanh nên y lăn đi vài vòng mới dừng lại được.

Sau khi rơi xuống đất hai người nhanh chóng lao đến chỗ mà Kim Điêu và Cự Bức rơi. Lúc hai người đến gần thì Cự Bức đã nằm sấp trên lưng Kim Điêu, răng nanh nhe ra cắn vào cổ Kim Điêu.

Dạ Tiêu Diêu thấy thế vội vàng dừng lại, hít sâu một hơi. Thắng bại đã rõ, y thua.

Mạc Vấn khoát tay với lão Ngũ ý bảo gã không cắn vội, sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Dạ Tiêu Diêu.

“Ta sẽ không cầu xin ngươi!” Dạ Tiêu Diêu nhíu mày giận dữ.

“Ta để Kim Điêu lại cho ngươi, trong vòng một tháng ngươi không được ngăn cản ta, được chứ?” Mạc Vấn nói với Dạ Tiêu Diêu, nếu như có thể làm cho y rút lui thì lựa chọn tốt nhất là không giết Kim Điêu.

Dạ Tiêu Diêu không nghĩ là Mạc Vấn sẽ nói như vậy. Dù y có không biết chừng mực thì cũng hiểu là Mạc Vấn cố ý giữ mặt mũi cho y, nghe Mạc Vấn nói vậy y cũng không trả lời, giờ phút này y hoài nghi rằng có phải là mình đã hiểu lầm Mạc Vấn hay không.

“Ngọc Hành Tử và Khai Dương Tử là đồng môn của chúng ta, không thể để bọn họ phơi thây nơi hoang dã được, làm phiền ngươi đưa bọn họ về nhập quan an táng.” Mạc Vấn nói xong vẫy tay với lão Ngũ, lão Ngũ là người hiểu Mạc Vấn nhất, sớm biết hắn sẽ làm cái gì nên không cảm thấy bất ngờ. Y há miệng nhả ra rồi vỗ cánh bay lên không, với y mà nói thì giết hay không cũng không quan trọng, quan trọng là có thể đánh thắng.

Dạ Tiêu Diêu nghe vậy, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, Mạc Vấn nóng lòng quay lại giải quyết Lưu Thiếu Khanh nên không nói gì thêm, nhảy lên lưng Cự Bức nói nhỏ với lão Ngũ. “Quay lại chỗ gác chuông, hẳn là Lưu Thiếu Khanh đang ở đó chờ chúng ta...”