Tử Dương

Chương 289: Càng lún càng sâu




Dịch giả: Triệu Lâm

Bách Lý Cuồng Phong nghe Mạc Vấn nói, lập tức nhìn xung quanh tìm kiếm nhà sư có mang theo bao phục. Nhưng lúc này có rất nhiều tăng ni đi xông tới, cầm côn, phác đao** (một loại binh khí cổ, lưỡi dài, hẹp, cán ngắn, sử dụng bằng hai tay), Nguyệt Nha trượng (binh khí của Sa Tăng trong TDK ấy), tích trượng tiến về phía hắn.

“Liễu Sanh, ngươi cút ra đây cho lão tử.” Bách Lý Cuồng Phong cầm Lang Nha bổng quét ngang, đẩy lui đám đông.

“Kim Cương Chưởng”, “Hàng Ma Đao pháp”, “Bồ Đề Côn”, “Phổ Độ Từ Hàng”… (nghe kêu phết:v)

“Phổ phổ con mẹ ngươi, cút sang một bên.” Bách Lý Cuồng Phong thấy những tăng ni này không biết chừng mực xông đến, tức thì nổi giận, vung ngược Lang Nha bổng lại đánh bay một nhà sư mập mạp. Lang Nha bổng có răng nhọn, tăng nhân kia bị đập trúng liền hộc ra máu.

So với Bách Lý Cuồng Phong thì số tăng nhân công kích Mạc Vấn ít hơn, chỉ có ba vị tăng nhân già lông mày trắng. Ba người này tuổi đều tầm bảy mươi, tu vi tinh thâm, dù chỉ dùng tay không phóng ra linh khí thì linh khí vẫn vô cùng cương mãnh. Ba người hợp lực lại kìm chặt Mạc Vấn, tuy chưa từng hét to lên, nhưng khi ra chiêu đều vô cùng mạnh mẽ, ác liệt, hiển nhiên muốn bắt Mạc Vấn lại.

Người vây công Bách Lý Cuồng Phong khá nhiều, lúc trước đã có hai người bị đầu độc chết, nên mọi người đều nghĩ là do gã làm. Tăng ni đều muốn tự bảo vệ mình, ai cũng dốc hết tiền vốn ra để đấu với Bách Lý Cuồng Phong. Gã bị ngăn lại một chỗ, nửa bước khó đi, vốn không giỏi phòng thủ nên vừa đánh đã trúng phải một đao, một côn.

“Bọn lừa trọc chúng bây đừng bắt lão tử phải giết người!” Bách Lý Cuồng Phong huơ múa Lang Nha Bổng, bức lui những người vây công. Nhưng Lang nha bổng của gã chiều dài hơn một trượng, lúc vung lên khá chậm nên một tên tăng nhân người nhỏ đã cúi xuống, đập được một côn vào chân gã.

“Mạc Vấn, bọn hắn cứ như lũ chó dại đuổi đánh không buông, làm sao đây?” Bách Lý Cuồng Phong thấy không dọa được chúng tăng, cùng đường đành phải hỏi Mạc Vấn.

Lúc này, Mạc Vấn đang dùng Cầm Phong Quỷ Thủ lấy một địch ba. Ba vị lão tăng này phối hợp rất ăn ý, kẻ tiến người lui, công thủ có độ, làm hắn không thể vẽ phù. Lúc ấy, nghe được lời của Bách Lý Cuồng Phong, hắn bèn mở miệng hô, “Ngươi lui trước đi.”

“Ta ở chỗ này chắc chắn phải giết người, ngươi cũng đi đi, bọn hắn không giữ ngươi lại được.” Bách Lý Cuồng Phong hô một câu, vung Lang Nha bổng đánh lui mấy tăng nhân ở gần rồi lại vác bổng chạy về ngọn núi hướng bắc.

Bách Lý Cuồng Phong vừa lui đi, những tăng ni kia lập tức đuổi theo, nhưng chỉ chừng hai trượng đã đuổi kịp gã. Bọn họ vung côn bổng, quyền chưởng tới tấp làm Bách Lý Cuồng Phong giận dữ vô cùng, liên tục chửi mắng.

Mạc Vấn phải chống đỡ với ba vị cao tăng, không thể bứt ra mà trợ giúp Bách Lý Cuồng Phong, sau vài hiệp liền tìm cơ hội rút Hắc đao, dùng đao mang bức lui ba vị cao tăng, thừa cơ móc hộp phù ra.

“Nếu để cho hắn vẽ phù, chúng ta đều sẽ bỏ mạng nơi này.” Trong đám người xung quanh Bách Lý Cuồng Phong có một tiếng la khàn giọng.

“Người vừa nói chính là Liễu Sanh, ngươi phải cẩn thận.” Mạc Vấn nhắc nhở Bách Lý Cuồng Phong.

Ba vị lão tăng thừa dịp Mạc Vấn nói, nhanh chóng áp sát, từng chiêu đều nhằm vào hộp phù nơi tay trái hắn.

Thấy đối phương tấn công quá rát, Mạc Vấn chỉ có thể giơ đao phòng thủ. Hắn chỉ có tay phải cầm được Hắc đao, tay trái vì nắm hộp phù nên không thể thi triển Cầm Phong Quỷ Thủ, chiêu thức có phần kém linh hoạt.

“Hai tăng nhân kia là do ta giết, không liên quan đến ngươi, ngươi mau rời khỏi nơi này, truyền tin tức đi, không cần phải kéo dài thời gian, tránh bị ám toán.” Mạc Vấn hô to, hắn không sợ những tăng nhân này là vì có Thiên Lang Hào, không ngờ lại bị ba vị cao tăng ngăn chặn, không thể vẽ phù. Nếu Bách Lý Cuồng Phong tiếp tục ở lại nơi này sẽ rất dễ bị Liễu Sanh ám hại.

“Đầu óc ngươi có vấn đề à? Hai hòa thượng kia đâu phải do ngươi giết?” Bách Lý Cuồng Phong hét to.

Mạc Vấn nghe vậy thầm nhíu mày. Nếu nói hai tăng nhân kia bị bọn hắn giết còn có thể tin, chớ nói có người giấu mình trong đám đông, âm thầm ra tay thì có tăng ni nào chịu tin chứ?

Đang lúc lo lắng, Mạc Vấn vừa tìm cách phá vòng vây, nếu muốn phá vòng vây thì tay trái phải rảnh, đem hộp phù bỏ vào ngực. Nhưng ba vị lão tăng vô cùng đề phòng hắn nên hắn không cơ hội nào thực hiện được.

“Diệt Hồn Tam Đao.” Mạc Vấn quét ngang Hắc đao, hô to.

Ba lão tăng kia nghe Mạc Vấn hô lớn, tưởng hắn muốn dùng tuyệt chiêu, vội vàng lui về phòng thủ. Mạc Vấn nhân cơ hội đó bỏ hộp phù vào trong ngực, tay trái đã rảnh, lập tức dùng Cầm Phong Quỷ Thủ phá vòng vây ở hương nam ( khôn vãi:v)

Ba lão tăng vốn nghĩ Mặc Vấn vung đao lên là sẽ có tuyệt chiêu, không ngờ lại bị hắn lừa, sau khi hồi phục tinh thần thì bắt đầu đuổi theo.

“Ta đi một lát rồi về, ngươi cẩn thận chút.” Mạc Vấn hô lớn rồi lao về phía nam.

Ba lão tăng nghe thế mới biết Mạc Vấn đang muốn kéo dãn khoảng cách, tìm thời gian vẽ phù. Trong lúc cấp bách Hoằng Quang đại sư liền phóng linh khí ra, đánh về phía Mạc Vấn cách xa năm trượng.

Mạc Vấn có cảm giác, bất chấp đang cầm hộp phù, vội quay người phóng linh khí tiếp lấy đạo linh khí kia. Trong khoảnh khắc, hai luồng linh khí chạm vào nhau, tu vi Mạc Vấn bình thường, không tinh thuần như linh khí của Hoằng Quang, linh khí phát ra liền bị phản trở về, làm Mạc Vấn như bị gõ một búa, toàn thân cực kỳ khó chịu.

So đấu linh khí đã phân ra cao thấp, nhưng Mạc Vấn lại lợi dụng lực phản chấn, tiếp tục lui về sau 3 trượng, kéo dãn khoảng cách hai bên. Hắn quay người lướt nhanh rồi lấy hộp phù ra.

“Không giết các ngươi, lão tử hôm nay chắc chắn sẽ bị giết chết.” Trong núi phía bắc truyền đến tiếng hô của Bách Lý Cuồng Phong.

Mạc Vấn nghe thế âm thầm kinh hãi. Nếu Bách Lý Cuồng Phong mà đại khai sát giới thì chắc chắn sẽ trúng gian kế của Liễu Sanh, rơi vào tình huống như hắn bây giờ. Nhưng hắn không ngăn cản Bách Lý giết người, bởi có cây cối che mắt, hắn không rõ gã đang ở tình huống nguy hiểm như thế nào.

“Ta sẽ gọi ra Bạch Hổ trong vòng nửa nén hương nữa.” Mạc Vấn tra đao vào vỏ, rảnh tay dùng Thiên Lang Hào.

“Súc Địa Thành Thốn!” Một lão tăng nghe Mạc Vấn nói thế liền hạ xuống mặt đất, hô lớn bốn chữ rồi bất ngờ xuất hiện tại vị trí cách Mạc Vấn hơn mười trượng, nhảy lên cao ngăn Mạc Vấn lại.

Mạc Vấn mới vẽ xong phần đầu của phù chú, thấy thế đành phải bỏ dở, tán linh khí hạ xuống đất né tránh vị lão tăng kia.

Súc Địa Thành Thốn là pháp thuật cao thâm của Đạo gia, sau bị Phật gia học được, dựa vào tu vi sâu cạn mà có thể đạt tới cảnh giới một bước mười trượng, một bước trăm trượng, một bước ngàn trượng. Lão tăng này tu vi khá cao thâm mà cũng chỉ bước được mười hai trượng, làm một lần khiến khí tức của lão bất ổn, mà trên không trung không có chỗ mượn lực nên không thể ngăn Mạc Vấn.

Mạc Vấn mới rơi xuống đất thì nghe thấy tiếng gào thét của Bách Lý Cuồng Phong, “Hỗn Nguyên hộ thể, lực xuất thông thiên!”

Mạc Vấn lúc này đang lướt đi trong rừng vẽ phù, nghe tiếng của Bách Lý Cuồng Phong, biết gã đã thi triển bản lĩnh của mình. Quả nhiên sau đó truyền đến tiếng la đau đớn, không hỏi cũng biết Bách Lý Cuồng Phong đang bán hành cho đám tăng ni.

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, lúc tiếng kêu truyền đến thì hai lão tăng đã đuổi tới, lão tăng ở trên trời cũng đã đáp xuống. Mạc Vấn cùng đường đành phải dừng thế tiến, lướt ngang ba trượng tránh đi, rồi bay lên tiếp tục vẽ phù.

Mạc Vấn đã sử dụng cực kỳ thành thạo phù chú Tinh tú Bạch Hổ, lúc vẽ phù không cần nhìn xuống mà quay đầu nhìn về phía cánh rừng phía bắc. Chỉ thấy thân hình Bách Lý Cuồng Phong bỗng tăng vọt, cao hơn một trượng, quanh thân có kim quang, như một người khổng lồ đứng ở sườn núi, tay cầm Lang Nha bổng vung vẩy tứ phía. Cây cối xung quanh như gặp gió lốc, bật gốc bay tứ tung, những tăng ni thấy thế liền bay lên không trung tấn công, nhưng binh khí bọn hắn đều không tổn thương nổi Bách Lý Cuồng Phong. So với Bách Lý Cuồng Phong, bọn hắn giống như một đám con nít, không nói đến Lang nha bổng sắc nhọn kia, chỉ cần bị một bàn tay to như nắp vung của gã vỗ trúng là bọn hắn đã không chịu nổi.

“Đừng để bất cứ kẻ nào cận thân.” Mạc Vấn đề khí hô to, phàm là pháp thuật đều có chỗ thiếu sót. Bách Lý Cuồng Phong dù học được pháp thuật đao thương bất nhập, sức lực lớn vô tận, nhưng gã cũng không phải tuyệt đối không thể bị thương, cơ thể cũng tồn tại điểm yếu. Hiện giờ, đạo bào của gã đã bị xé rách, lộ ra phần eo quấn một cái khố do gân cá chuối bện mũi trâu, phía trước khố ở huyệt Thạch Môn có sắc đen phát ra, là một miếng hộ tâm làm từ huyền thiết. Miếng hộ tâm che đến phần eo, việc này chính là giấu đầu hở đuôi, chỉ cần nghĩ một chút là biết điểm yếu của gã nằm ở huyệt Thạch Môn.

Lúc Mạc Vấn nhắc nhở, ba lão tăng lại lăng không đuổi theo. Mạc Vấn không còn chỗ để trốn, chỉ có thể bay cao lên, thừa cơ vẽ xong Tinh Tú phù, cất hộp phù trong ngực, tay trái bắt chỉ quyết, niệm chân ngôn, gọi Bạch Hổ ra.

Ba vị lão tăng thấy Mạc Vấn gọi Bạch Hổ, lập tức hạ xuống đất. Mạc Vấn theo sau Bạch Hổ, lệnh cho nó tấn công ba vị lão tăng.

Ba vị lão tăng so với đám người Ngọc Thanh tông có phần trầm ổn hơn, hạ xuống đất rồi dựa vào nhau phòng thủ. Bạch Hổ công kích một người thì hai người còn lại sẽ đẩy lui.

“Có cần ta trợ giúp không?” Mạc Vấn rơi xuống đất, cất giọng hỏi.

“Chỉ là châu chấu đá xe thôi, bọn chúng không phải đối thủ của ta.” Bách Lý Cuồng Phong đáp lại.

Mạc Vấn nghe thế cũng thấy yên tâm, rút Hắc đao phóng tới ba vị lão tăng, trợ giúp Bạch Hổ tấn công.

Ba lão tăng biết Hắc Đao lợi hại, thấy Mạc Vấn cầm đao tới, vội chia nhau ra tránh né. Bạch Hổ thừa cơ xông lên, ngoạm đầu một người, xé rách luôn đầu thân người nọ.

Trận thế phòng thủ đã vỡ, ba lão tăng lập tức rơi xuống hạ phong, nhưng bọn họ không thối lui mà tránh đao mang của Mạc Vấn rồi phản công trở lại, không thèm để ý Bạch Hổ, bức linh khí đến mức tối đa, muốn xuất chưởng một lần đánh ngã Mạc Vấn.

Mạc Vấn thấy tình thế không ổn nên không cương ngạnh đỡ đòn mà lướt ngang tránh đi, lệnh Bạch Hổ vòng ra phía sau hai người tiến công.

Hai người một kích thất bại, quay người nhanh chóng đối phó Bạch Hổ. Họ phát ra linh khí lạnh lẽo thấu xương, bức đi của Bạch Hổ hai thành linh khí.

Mạc Vấn thấy vậy không tự mình tấn công mà đứng ngoài tập trung điều khiển Bạch Hổ. Vì còn có thể biến ra một Bạch Hổ nữa nên hắn không quá tiết kiệm, lấy công làm chủ, chỉ sau một lát Bạch Hổ đã khiến một lão tăng ngã nhào. Hoằng Quang thấy thế vội vàng ứng cứu, phát linh khí đánh tan Bạch Hổ, nhưng trước đó, Bạch Hổ đã kịp chụp nát đầu của người kia.

Bạch Hổ biến mất làm Mạc Vấn do dự, hắn cân nhắc có nên biến ra một Bạch Hổ nữa không. Ngay lúc hắn đang do dự, Hoằng Quang đã làm ra một quyết định mà hắn không hề nghĩ tới, lão xoay đầu bỏ chạy.

Sự tình trên thế gian không phải chỉ có chính nghĩa và tà ác. Cũng có lúc chính tà lẫn lộn nhau, những tăng ni này và Ngọc Thanh tông không phải là người xấu, hắn giết bọn họ tuy là có nguyên do nhưng sau cùng vẫn là sai.

Nếu đã biết sai, vốn nên dừng lại trước bờ vực, dừng chuyện giết chóc, nhưng Mạc Vấn lại không làm vậy, mà đề khí bay lên đuổi theo Hoằng Quang. Hắn đã giết đạo nhân Ngọc Thanh tông và tăng nhân Phật môn rồi, sớm muộn gì cũng phải chịu sự trừng phạt, nhưng hắn không muốn liên lụy đến Bách Lý Cuồng Phong. Nếu không giết chết những tăng nhân này, để bọn họ truyền tin tức sai lệch ra ngoài, đến lúc đó Bách Lý Cuồng Phong cũng không còn đường sống…